Viên Kim Cương Của Từ Tổng

Chương 30: Tin đồn và sự khẩn cầu



- Vâng, vậy tôi rất lấy làm vui lòng.

Anh với vẻ mặt mệt mỏi ngồi ở hàng ghế chờ ở ngoài. Thư Viễn chăm chú nhìn vào đống tài liệu đã được Lữ Minh kiểm tra, cô biết khả năng làm việc của anh rất tốt nhưng không ngoại trừ khả năng sẽ bị bỏ sót. Trong suốt hai tiếng, Thư Viễn cẩn thận đọc từng dòng một, quản gia Lữ cũng không có vẻ gì là muốn giúp đỡ cô cả mà chỉ ngồi đó quan sát. Bỗng Thư Viễn mặt hớn hở, cầm hai tờ giấy trong tay chạy lại chỗ Lữ Minh.

- Quản gia Lữ, tôi đã tìm thấy nó rồi!

Anh cầm tờ giấy lên, mỉm cười đầy kính trọng:

- Rất cảm ơn sự giúp đỡ của thiếu phu nhân ạ, người hãy về nghỉ ngơi đi ạ!

Thư Viễn ngoài mặt có vẻ vẫn rất vui, chào anh rồi xách túi đi về.

"Sẽ chẳng bao giờ có trường hợp Từ thị cho phép thất lạc tài liệu đâu thiếu phu nhân ơi!" Lữ Minh đặt tay lên trán thở dài, anh sẽ chẳng ngờ được rằng cô có thể tìm được tài liệu. Việc không thấy nằm trong dự đoán của anh, nhưng nếu đã thấy thì Từ gia thực sự đang làm mai một viên ngọc quý.

Trong một buổi tiệc trà của hội những người giàu có, Tâm Khắc đang ngồi ở đó cùng vài người bạn sang chảnh của mình.

- Tớ cảm thấy thật chướng mắt với con nhỏ đó!

Cô ta trề môi than vãn.

- Thật khổ thân bạn tôi, không phải cậu nên dạy cho cô ta một bài học sao?

Cô bạn bên cạnh ngay lập tức đáp lời.

- Nhưng chỉ với những cái tát nhẹ sẽ chẳng thấm vào đâu cả.

Cô bạn khác lại cất lời.

- Phải, rồi nó lại đâu vào đấy, đó chỉ là cơn đau tạm thời thôi, sẽ chẳng thấm tháp vào đâu cả!

Tâm Khắc lúc này bỗng nở nụ cười xảo trá:

- Tớ biết điều gì là quan trọng nhất với cô ta đấy!

Một tiệc trà của những quý cô sang trọng lại đầy ắp tiếng cười ghê rợn cùng những mưu mô xảo quyệt chỉ hòng để tổn thương một con thỏ.

Ngày hôm sau.

Ông Thư đang nghỉ ngơi trên giường bệnh, nhiều tiếng xì xào không biết là vô ý hay cố tình mà khiến ông nghe không chừa chữ nào.

- Cô có biết không? Nghe nói rằng con của ông Thư bên giường kia kìa, cô ta đi cặp bồ, chen vào chuyện tình cảm của người khác đấy.

Một giọng nói cường hoá không kém thốt lên:

- Trời đất ơi, cái loại này thật đáng trách.....

Mặt ông tối sầm lại, không bao giờ có chuyện con gái lại đi làm việc thất đức như vậy, ông Thư quyết không tin vào sự việc.

Chiều hôm đó, những y tá chăm sóc cho ông lại thầm thì về Thư Viễn với những lời lẽ tục tĩu, ông đã không chịu được thật rồi, đôi mắt của ông tối dần lại trước vẻ mặt mãn nguyện của những con người bên cạnh.

Rầm!

Căn biệt thự vốn yên ắng nay lập tức trở nên ồn ào, bây giờ là tháng sáu, là kì nghỉ hè của hầu hết người làm trong nhà nên chẳng còn mấy ai ở lại.

- Chị Lục, làm ơn giúp em với!

- Xin lỗi em nhưng tôi thật sự không thể giúp được gì cả.

Người giúp việc tên Lục ấy, vẻ mặt bối rối không kém gì Thư Viễn, cô cứ lôi điện thoại ra, gọi hết cho các hãng xe taxi mà cô biết nhưng chẳng còn ai làm việc cả, vì bây giờ đã 12 giờ rồi.

Trong không gian tối tăm, tiếng gõ cửa phòng ngủ chính cuối cùng cũng vang lên.

- Thiếu gia, Tâm Khắc làm ơn giúp em với, làm ơn....

Thư Viễn gương mặt lã chã nước mắt tay gõ liên tục vào cánh cửa to lớn.

Trong phòng, Từ Dịch Phong cũng đã ngồi dậy định đứng lên mở cửa. Vạt áo của anh bỗng bị níu lại.

- Phong! Kệ cô ta đi, gọi lũ người làm nhốt cô ta lại là được.

Trước vẻ mặt thỉnh cầu của Tâm Khắc, Từ Dịch Phong vỗ về:

- Anh muốn nghe ngóng một chút lí do cô ta tại sao lại dám làm loạn như vậy thôi!

Cạch!

Cửa phòng đã được mở, Thư Viễn cuống quýt nói:

- Làm ơn xin hãy chở em tới bệnh viện được không?

Em chỉ cần 10 phút của hai người thôi.

Từ Dịch Phong nhíu mày một cái, quay lưng lại tưởng chừng như sắp đóng cửa nhưng anh lại đi lấy chìa khóa xe.

- Phong?

Vẻ mặt Tâm Khắc lúc này không còn chút ý cười nào nữa, cô ta lao lên ôm chầm lấy Dịch Phong, mặt mày nhăn nhó:

- Phong, đừng đi mà, gọi taxi cho cô ta là được rồi, ở lại với em đi...em sợ!

Dịch Phong cúi xuống hôn vào trán Tâm Khắc:

- Ngoan, đi ngủ đi, anh sẽ quay lại ngay thôi, coi như giúp cô ta một lần.