Viên Kim Cương Của Từ Tổng

Chương 46: Thăm bệnh



- Biển số xe là giả sao?

Từ Phiến cau mày nhìn vào bản báo cáo. Dù những ngày vừa qua ông đã dùng năng lực của mình nhưng kết quả cũng chỉ là con số không. Thủ phạm thì không thể nhìn rõ mặt, biển số giả và hầu như không có chút thông tin nào như có ai đó lấp liếm chuyện này. Nhưng đó là tất cả khả năng của lão Từ rồi.

- Tiếp tục điều tra.

- Dạ!

"Phải chăng là muốn thủ tiêu để loại bớt một đối thủ?". Ông trên thương trường nổi tiếng là người nhiều kinh nghiệm, làm việc có hiệu quả và con trai ông còn hơn cả thế, nếu đầu não của một công ty biến mất thì sẽ chỉ còn lại một cái xác vô dụng. Từ đó thì năng suất làm việc sẽ giảm và Từ thị sẽ mau chóng biến mất khỏi chảy kinh doanh. Đây là giả thuyết hợp lí duy nhất.

" Vậy tại sao Tâm Khắc lại bỏ trốn?". Rất nhiều câu hỏi được Từ Phiến viết lên giấy, sau tai nạn này còn một điều gì đó bị bức màn che khuất.

" Có khả năng sau khi nghe chẩn bệnh của Dịch Phong thì nó không muốn ở bên một người chỉ có thể nằm trên giường nữa nên đã bỏ trốn."

Từ Phiến biết con trai mình đưa cho cô ta một chiếc thẻ đen số dư vô hạn nên đã dứt khoát đóng thẻ. Để xem tiếp theo sẽ xảy ra điều gì.

Tại bệnh viện.

- Xin chào~

Ứng Thiên từ ngoài cửa bước vào với một giỏ hoa quả lớn và nụ cười trên môi, trông ngoài mặt bất cần đời như vậy chứ anh cũng rất lo lắng cho người bạn chí cốt của mình. Người báo Từ Dịch Phong bị tai nạn cho anh là Thư Viễn do Từ gia không muốn ảnh hưởng đến công việc của anh. Ứng Thiên đã cho gác lại toàn bộ tất cả các công việc có thể và ngồi máy bay xuyên đêm để thăm bạn mình sớm nhất.

- Cảm giác thế nào? Có khó chịu không?

Ứng Thiên gác tay chống cằm nhìn Từ Dịch Phong thắc mắc. . truyện teen hay

- Cậu nghĩ bị liệt tứ chi thì có cảm giác không?

Anh hỏi ngược lại Ứng Thiên nhưng lại như khẳng định chắc nịch rằng câu hỏi vừa rồi cực ngớ ngẩn.

- Để tôi đưa cậu đi dạo thay đổi không khí nào!

- Không cần, tôi vừa đi rồi.

- Èo, sao cậu phũ phàng với tôi thế?

Ứng Thiên giả giọng nũng nịu khiến Từ Dịch Phong rùng mình.

- Anh Ứng Thiên?

Thư Viễn vừa mang cháo tới thì thấy Ứng Thiên nên có chút bất ngờ.

- Cô bé à~

Anh nhìn thấy Thư Viễn thì trưng ra bộ mặt hớn hở, tức khắc coi cậu bạn của mình như không khí.

- Anh đã ăn chưa? Em đi mua thêm đồ ăn nhé!

Hôm nay là chủ nhật nên Thư Viễn sẽ ở đây cả ngày, cô vừa về nhà nấu cháo mang đến thì đã gặp anh ở đây rồi, nhưng do bây giờ vẫn sớm nên cô đoán rằng Ứng Thiên chưa ăn gì.

- Không cần, để anh để anh, lại đây ngồi nào!

- Em mang bữa trưa đến cho Phong à?

- Dạ.

Ứng Thiên tò mò nhìn vào cái cặp lồng, mùi thơm bay ra khiến anh bắt đầu có cảm giác đói. Thư Viễn theo thường lệ mang cầm thìa giúp Từ Dịch Phong ăn thì Ứng Thiên phút chốc đã bắt lấy cái thìa.

- Để anh giúp em!

Anh nhiệt tình thổi lấy thổi để vào chỗ cháo đang bốc khói nghi ngút, bàn tay mạnh mẽ xúc một muỗng thật lớn đưa tới trước miệng Dịch Phong.

- Aaa

Ứng Thiên như đang làm một ông bố chính hiệu dỗ dành đứa con bé bỏng của mình dùng bữa.

- Nhìn mặt cậu tôi đã nuốt không trôi rồi.

- Quá đáng!

Ứng Thiên bị Từ Dịch Phong dội một gáo nước lạnh lên đầu, tay còn lại bóp miệng anh đổ thìa cháo vào.

- Tên chết tiệt nhà cậu có thôi đi không?

Thư Viễn bàng hoàng với cảnh tượng trước mắt, cô cười bất lực nhìn vào ánh mắt đầy chống cự của Từ Dịch Phong. Bát cháo một lúc cứ như vậy vơi dần và cuối cùng đã hết. Hai con người một chín một mười ra sức lấy hơi để thở. Màn chăm sóc vừa rồi có phần bạo lực khiến Thư Viễn khắc sâu trong lòng, hình ảnh đôi bạn thân đang thể hiện sự quan tâm lẫn nhau nếu để người ngoài nhìn được lại chảy mồ hôi vì như đang vật lộn.

- Cậu chơi vậy là ác đấy Thiên.

Vũ Ôn cười cười cầm một túi quà lớn từ cửa đi vào, một màn vừa rồi anh đã nhìn thấy hết.