Việt Hùng Diễn Nghĩa

Chương 47: Sáng tối



“Give up on trying to make me give up.

Light always exists whether there is darkness or not

Darkness only dominates when there is absolutely no light”

- An anonymous buddie

“Hãy từ bỏ việc bắt tôi từ bỏ.

Ánh sáng luôn tồn tại bất kể là có bóng tối hay không.

Bóng tối chỉ chiếm thượng phong khi hoàn toàn không có ánh sáng”

- Một gã giấu tên

(Nghe đồn là Jiraiya trong Naruto)

(P/s: Trước khi vào truyện nói trước.

Phần Trung Nguyên này sẽ có rất nhiều địa danh, nhân vật và sự kiện bia ra.

Không cần thiết phải đối chiếu với google, không có đâu)

Thời gian 3 năm, Hồng Nghĩa đường đã mở rộng đến các quận các huyện khắp Giang Nam.

Hoàng Hùng còn nhớ trong báo cáo tháng 6 năm ngoái gửi đến Khuất Lão thì Hoàng Thừa Ngạn nói là có 127 chi nhánh lớn nhỏ.

Các chi nhánh lớn nằm ở khu vực quận thành, đều do thành viên của Đông Hải thương minh tại bản địa cung cấp nhà đất, cho nên vô cùng khang trang quý khí, quy mô không dưới phân bộ của Phu Văn Lâu và Đông Hải thương minh, nhưng lưu lượng người ra kẻ vào chẵng bao nhiêu, kẻ đến thăm bệnh hầu như đều là người trong thành, có của ăn của để, bệnh tật không nhiều.

Các chi nhánh nhỏ nằm ở vùng ngoại ô huyện thành, có lúc là thu mua ruộng xấu đất hoang của trung nông địa chủ, cũng có lúc là hào tộc địa phương quyên đất ủng hộ, hy vọng có thể gia nhập thương minh hoặc Phu Văn lâu, cầu danh lợi.

Hoàng Hùng hiện tại đang giả trang một giang hồ khách mới ra giang hồ đến tìm nhiệm vụ tại một chi nhánh nhỏ của Hồng Nghĩa đường nằm tại ngoại ô Hòa huyện, cấp trên của Ô Giang trấn.

Khác với chi nhánh cấp quận, chi nhánh cấp huyện không khang trang quý khí nhưng quy mô và lưu lượng bệnh nhân thì hơn hẵn, lán trại có khi phải trãi khắp 2-3 thửa ruộng, đó là bởi vì có dịch vụ khám bệnh miễn phí cộng thêm nhiệm vụ bảng có rất nhiều nhiệm vụ đơn giản cho dân thường như hái thuốc, trồng thuốc, vân vân, thế nên ngày ngày ra vào nườm nượp, từ dân địa phương đến giang hồ khách.

Đánh đổi cho tốc độ phổ biến rộng rãi của Hồng Nghĩa đường là mức độ quản lý rất lơi lõng, các thể loại đầu trâu mặt ngựa trà trộn vào không ít, xuống đến giả dạng bệnh nhân để dò la tin tức, lên đến khách quen của nhiệm vụ bảng, thậm chí thâm nhập vào đội ngũ y tá, trợ lý.

Bởi thế nên mặc dù nắm giữ tín vật tổng bộ do Hoàng Thừa Ngạn cung cấp nhưng Hoàng Hùng cũng không lấy thân phận thật lộ diện:

“Lão bản, 5 cân hà thủ ô.

Kiểm tra một chút”

Lão bản cũng không phải chức danh, chỉ là danh hiệu đặc biệt của kẻ trông giữ nhiệm vụ bảng nơi này, hắn tự xưng mình họ Ngô, từng là chủ một tiệm thuốc ở Trần Lưu, Duyện Châu, bởi vì gia đạo sa sút nên mới lưu lạc đến phương nam, nhờ vào kinh nghiệm hiểu biết cây thuốc mà được nhận vào làm ở Hồng Nghĩa đường.

Hoàng Hùng căn bản không tin thân phận này nhưng hắn cũng không rãnh điều tra, ngộ nhỡ moi ra thân phận liên quan đến Huyền Kính Ty lại mắc công bị điều tra ngược.

Mục đích thành lập Hồng Nghĩa đường ban đầu chỉ là để phụ trợ cho Đông Hải thương minh và Phu Văn lâu, mà không phải thật để chỉnh hợp lực lượng giang hồ, tối đa chỉ thuận tiện giảm bớt một chút hắc bạch tranh đấu thôi.

Những tổ chức kia không có khả năng thật sự thấm thấu vào cao tầng của Hồng Nghĩa đường, bởi vì nhà họ Hoàng, hay nói cho đúng là mẹ con Hoàng Hùng đã bao trọn.

Cho nên gián điệp không thể nào nắm được thông tin bí mật quan trọng, chỉ thu thập được những thông tin mà Hoàng Hùng muốn bọn họ biết được mà thôi.

Ngô lão bản nhìn rất có phúc tướng, tựa như ông địa, trên thân khoác một tấm áo lụa màu hồng thêu hình kim tiền, khuôn mặt lúc nào cũng treo một nụ cười niềm nở, hai nhánh ria mép vểnh lên một nét thân thiện, duy chỉ có hai mắt nhỏ ti hí để cho người ta vừa buồn cười vừa đề phòng.

“Nhanh lên một chút, ta còn nhận nhiệm vụ khác”

Hoàng Hùng đang giả trang làm một thanh niên lạnh lùng, thời gian 3 năm, hắn đã 14 tuổi nhưng vóc dáng thì đã cùng người trưởng thành không sai biệt, so với phần lớn thanh niên 18-20 ở vùng nông thôn nghèo còn muốn cao lớn hơn.

Dó là nhờ vào ăn ngủ điều độ, tập luyện võ nghệ thường xuyên, cộng thêm đặc tính di truyền tốt của Hạng Long và có lẽ là cả thiên phú trời ban nữa.

Cho nên chỉ cần hóa trang sơ qua, cộng thêm chỉnh lý tính cách cùng giọng nói một chút là có thể dung nhập gần như hoàn mỹ vào thời đại giang hồ loạn lạc này, không dám nói dùng được cả đời, nhưng dùng tạm 1-2 tháng tuyệt đối không vấn đề gì.

Che mặt bịt kín ngược lại sẽ khiến người ta sinh nghi bởi vì thường thì chỉ có thích khách hoặc tội phạm truy nã mới không dám lộ mặt.

“Ấy ấy đừng nóng!

Không phải lão Ngô ta không muốn hỗ trợ nhanh.

Thật là nhìn sơ qua thì quá mức hoàn mỹ.

Ta đều hoa cả mắt!

Cho nên phải kiểm tra lại cho chắc.

Ngộ nhỡ ngài lừa ta thì thảm”

Phải mất một lát kiểm tra kỹ lưỡng thì hắn mới đáp lại Hoàng Hùng:

“Tốt tốt tốt. Chí ít đều hơn mười năm. Dược tính tràn đầy.

Quá trình đào lên không có một chút sơ sẩy, bảo quản cũng cực kỳ đúng chuẫn.

Sơn Trung Khách nha, ta rất thắc mắc không biết ngươi có phải đạo sĩ hay thầy thuốc tu luyện trong núi nhiều năm phản lão hoàn đồng hay không đó a”

“Ta gật đầu thì lão bản tin sao?”

Hoàng Hùng đè giọng xuống tông khàn khàn trêu tức, nghe có mấy phần âm khí, nguy hiểm cực kỳ.

Ngô lão bản gặp trường hợp tương tự rất nhiều nên cũng không lấy làm lạ, cười híp mắt nói giỡn:

“Nói thiệt!

Lão bản ta ngày xưa cũng tin phụng đạo Thái Bình.

‘Nhờ vậy’ mới ‘kiếm được’ công việc vui thú như hiện giờ”

Ý là bị đạo Thái Bình hại tan cửa nát nhà phải xuôi nam, thử xem Hoàng Hùng mưu trí thế nào.

Có điều Hoàng Hùng lại bày ra một bộ ‘ngươi đang nói vớ vẫn gì vậy?!’

Thấy Hoàng Hùng nhiếu mày không hiểu thì Ngô lão bản cảm thấy có chút vô vị, bên trong thầm nghĩ ‘đúng là dân trong núi ra’, ngoài mặt thì cười hà hà nói lãng:

“Nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc!

Ngươi là khách mới của Hồng Nghĩa đường, có một số thông báo cũ chưa chắc đã nhớ.

Cho nên lão bản ta xin nhắc lại một chút.

Hồng Nghĩa đường khuyến khích trồng trọt sản xuất, không khuyến khích khai thác bừa bãi.

Mấy cây hà thủ ô ngươi mang về có tình trạng rất tốt, có thể lần nữa trồng xuống trong vườn thuốc, tạo ra ích lợi lâu dài.

Cho nên để khuyến khích việc này, ta sẽ thể theo chỉ thị phía trên cho ngươi đánh giá tối cao.

Đầu tiên là bạc, 5 cân hà thủ ô hơn 10 năm tuổi, nhiệm vụ bảng ghi giá 10-14 lượng bạc tùy theo chất lượng, lão bản ta đánh giá tối cao, đương nhiên là 14 lượng.

Ngoài ra ngươi có thể quy ra phiếu điểm cống hiến, thuận tiện sau này điều động tài nguyên ở Hồng Nghĩa Đường, Phu Văn Lâu và Đông Hải Thương Minh.

Chớ coi thường điều luật này, dùng điểm cống hiến trao đổi tài nguyên sẽ không bị giá thị trường ảnh hưởng, tại một số thời khắc thì còn dễ dùng hơn nhiều so với tiền bạc, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ ở mức xuất sắc mới có thể đặc cách đổi ngân lượng thưởng sang điểm cống hiến.

Kế là điểm cống hiến, vốn là nhiệm vụ này chỉ cho 30 nhiệm vụ điểm, có điều nếu như ngươi nguyện ý đem ít nhất 10 lượng bạc thưởng đổi thành nhiệm vụ điểm thì lão bản ta có thể làm chủ cho ngươi thêm 20 nhiệm vụ điểm, xem như khuyến khích người mới cùng với khen thưởng thêm cho người hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ”

Hoàng Hùng gật đầu ra vẻ suy tư, nhưng thật ra chỉ làm dáng cho đối phương nhìn.

Kỳ thật chiêu này chính là hắn nghĩ ra.

Phần lớn khách giang hồ và dân thường đều không làm được chi tiêu cân bằng hợp lý,

Họ hoặc là bảo thủ tư duy tích trữ, hạn chế chi tiêu hết mức, giữ của như kho báu, đến chết mới tặng cho người thừa kế, xui xui có khi chưa kịp lộ ra đã tắt thở,

Hoặc đôi lúc lại nổi hứng bất tử, tiêu pha phung phí hết sức vào những thú vui vô bổ, không những không thúc đẩy kinh tế phát triễn, mà còn gây ra tệ nạn.

Cho nên mục đích quan trọng thứ nhất của điểm cống hiến là hạn chế tiền bạc kim ngân chảy vào nơi hoang phí như vậy, thay vì đó, có thể tập trung vào tay Đông Hải thương minh để phát triển cơ sở, mở rộng quy mô cho Phu Văn lâu và Hồng Nghĩa đường.

— QUẢNG CÁO —

Mục đích quan trọng thứ hai là điểm cống hiến còn nâng cao ảnh hưởng và uy tín của Đông Hải thương minh, Hồng Nghĩa Đường và Phu Văn Lâu, dần dần khiến cho nền kinh tế phương nam bị phụ thuộc vào.

Đến một ngày biến cố xảy ra thì có thể nắm đằng chuôi, cho dù quan lại thân Lạc Dương muốn tụ binh lính kháng cự cũng phải hỏi xem quần chúng nhân dân và nền kinh tế có đồng ý hay không.

Ngoài ra thì còn một số mục đích râu ria như phổ biến việc dùng phiếu giấy thay cho tiền bạc, hạn chế kim loại phân tán thất thoát, tạo đầu ra cho nghề làm giấy vốn đang bị ức chế bởi chính Hoàng Hùng, do không muốn gây sự với thế gia Trung Nguyên.

Giấy nói tầm thường thì cũng rất tầm thường, có thể dùng để gói xôi gói bánh, có thể làm ngân phiếu, kê đơn thuốc, viết thư tín, thậm chí có thể dùng trong hoạt động vệ sinh thân thể.

Nhưng nói cao quý cũng cực kỳ cao quý, bởi vì nó có thể thay thế tre trúc để trở thành vật liệu chính lưu giữ tri thức, thứ được thế gia Trung Nguyên giữ kỹ hơn vàng, là căn cơ của giai cấp thống trị.

Bởi thế nên kỹ thuật in ấn mà Hoàng Hùng khai phát ra vẫn chưa được công bố, việc đóng sách vẫn còn hoạt động trong bí mật, sách vỡ ở Phu Văn Lâu đều là học sinh và giáo sư nơi ấy chép tay mà ra, công nghệ khâu sách cũng rất thô sơ, kém xa hàng tích trữ bí mật.

Thậm chí, để giảm nhẹ lực trùng kích của công nghệ làm giấy mới, Hoàng Hùng còn thật sự đề ra một số công dụng vớ vẫn ngoài lề của giấy như đã kể trên.

Nghe đâu, đám thế gia Trung Nguyên biết được đều khinh thường nhà họ Hoàng là man di, đem thứ cao quý như bảo vật văn phòng đi làm những việc tào lao ti tiện.

Ngược lại, văn sĩ trí thức phương nam hưởng lợi từ Phu Văn Lâu nên cũng không có ý kiến gì mấy với những việc làm có phần khác người của nhà họ Hoàng, chỉ cần không phá hoại sách vỡ có chữ thì phung phí giấy trắng hay không là chuyện của kẻ nhà giàu.

Hoàng Hùng sau khi giả đò suy ngẫm một hồi thì quyết định dựa theo tỉ lệ quy đổi thường gặp trong báo cáo:

“Đổi mười lạng bạc sang điểm cống hiến”

Ngô lão bản cười hề hề gật đầu:

“Lựa chọn thông minh!

Vậy cả thảy là 4 lượng bạc và 150 điểm cống hiến.

Xin chờ cho một chút.

Trong thời gian ấy, Sơn Trung Khách huynh đệ có thể tìm thử có nhiệm vụ nào ưng ý không”

Hắn đem một quyển sổ nhiệm vụ đưa cho Hoàng Hùng, còn bản thân thì lấy ra sổ tay cá nhân ghi chép lại, xuất hóa đơn rồi gọi trợ lý đi gặp thủ quỹ lấy bạc và phiếu điểm cống hiến.

Nói đến cũng kỳ, có lẽ vì việc ứng dụng công nghệ in ấn vào giấy có phần vượt thời đại nên các thế gia dù biết phiếu điểm có phần đặc sắc nhưng cũng chỉ cảm thấy đó là dùng ấn triện đóng lên thôi, chẵng hề nghĩ sâu nghĩ xa đến việc in sách.

(P/s: Việc đóng ẩn, điểm chỉ đã có từ thời bộ lạc nguyên thủy rồi.

Đến thời phong kiến thì càng nhiều, vua quan đều có ấn triện cho riêng mình.

Ban đầu bằng xương, đá, đồng, sắt, sau là vàng bạc, ngọc quý.

Đây cũng là một trong những lý do vì sao Viên Thuật dám xưng đế.

Hòa thị bích đóng xuống thì giấy lộn cũng có thể gọi là chiếu thư.

Nếu Viên Thuật biết lượng sức hơn, không xưng đế mà chỉ dùng Hòa thị bích gây nhiễu loạn thì Tào Tháo hẵn cũng phải đau đầu)

- ---------

Lúc này, ở cách đây hơn 10 dặm, dòng suối nhỏ ở bìa ngoài khu rừng gần Ô Giang Trấn,

Ngô Hai và Lý Tứ đang chạm trán với lão trưởng thôn Ô Minh.

“Lão trượng là ai?

Tìm sư huynh đệ chúng ta có chuyện gì?”

Lý Năm lên tiếng hỏi.

Ô Minh giả bộ như một lão già vô hại nói:

“Lão là Ô Minh, trưởng trấn Ô Giang.

Ta gặp gần đây có nhiều khách đường xa đến thăm nơi này nên hiếu kỳ thôi.

Không biết hai vị hiệp sĩ ở đâu đến đây?

Có gì cần lão địa phương này hướng dẫn sao?”

Đinh Ba cười gằn, lấy ánh mắt của hắn làm sao không nhận ra Ô Minh giấu võ công trong người, bọn họ điều tra mấy ngày, biết được trấn Ô Giang này không bình thường.

Cao thủ không dám nói như mây nhưng tuyệt đối nguy hiểm hơn ổ cướp bình thường, đặc biệt là theo tình báo mua được từ Hồng Nghĩa đường thì một thời gian trước Huyền Kính Ty còn giám sát Ô Giang trấn một đoạn thời gian mà không có hành động gì, không biết là mắt bị mù hay là không dám.

Thực ra là do Đinh Ba coi trọng Huyền Kính Ty quá rồi, cái thời hắn đi theo Lạc Long thì Lưu Chí còn tại vị, Huyền Kính Ty còn rất ghê gớm, là nơi cao thủ chân chính tụ hợp.

Chỉ là đoạn thời gian Lưu Chí vừa chết, Đậu thái hậu chấp chính thì Huyền Kính Ty hàng cấp rõ rệt, bị thế gia bắn thành cái sàng, đến khi Lưu Hoành lên ngôi, do thiếu khuyết cao thủ nên hắn quyết định chuyển hẵn sang âm mưu quỷ kế,

Dẫn đến một hiện tượng là Huyền Kính Ty hiện giờ ưa thích chơi trà trộn, rãi lời đồn, khích bác ly gián,

Nhưng đối với khống chế cục diện giang hồ, điều tra tin tức cấp cao và đánh nhau chính diện thì yếu hẵn.

Lý Năm không giống Đinh Ba, hắn cười thân thiện chào Ô Minh nói:

“Thì ra Ô lão là trưởng trấn bên cạnh.

Vậy thì quá tốt.

Chúng ta đang muốn hỏi về đứa bé sống trong khu rừng này”

Ô Minh đem bất an hoài nghi giấu trong lòng, bên ngoài cười nói:

“Ồ!

Là cậu bé thường vào thôn ăn trộm đồ ăn đó sao?

Không biết hai vị tìm cậu bé đó có việc gì?

Muốn hỏi điều gì?”

Lý Năm đáp:

“Không giấu gì Ô lão.

Hai chúng ta quan sát cậu bé đã có mấy ngày.

Hắn cốt cách tinh kỳ, rất phù hợp với phương pháp tu luyện của môn phái ta.

Sư huynh ta có ý định thu hắn làm đệ tử.

Chẵng hay cậu bé ấy có phải người bản địa, có còn thân thuộc nào không?

Thân thế ra sao xin Ô lão cho biết”

Ô Minh nhiếu mày hỏi ngược:

“Hắn từ nhỏ đã quen thói trộm cắp vặt, lại thường đánh nhau cùng trẻ con trong thôn.

Tính cách cực kỳ ngỗ ngược.

Hai vị thật muốn nhận hắn vào sư môn?”

Đinh Ba phì cười:

“Không có người chăm sóc, chưa chết đói là may, trộm cắp lại thế nào?

Về phần nói đánh nhau là ngỗ ngược,

Hahaha!

Vậy thì khắp cả thiên hạ này chắc chỉ có 1 phần vạn người dám vỗ ngực tự xưng nhu thuận”

Ô Minh nghe thế xụ mặt, hắn mặc dù có ý tìm một chốn an thân cho Ô Vũ, nhưng không hy vọng đó là một môn phái ưa thích tranh đấu tàn nhẫn.

Lý Năm cười lắc đầu thay Đinh Ba giải thích:

“Ô lão chớ nghe sư huynh ta nói càn.

Hắn tuy không phải người ôn nhu, nhưng cũng có thể xưng một tiếng chính trực.

Hai huynh đệ ta từ nhỏ đã mồ côi.

Được sư phụ mang về núi nuôi nấng dạy dỗ.

Sư huynh cũng khá giống đứa bé kia, từ nhỏ đã chịu nhiều khổ, thường chung sống làm bạn với hoang sơn dã thú nên tính cách có phần không bị trói buộc.

Cũng chính vì vậy nên hắn vừa gặp đứa bé kia đã sinh lòng cảm mến muốn thu nhận”

Ô Minh lúc này mới giãn bớt lông mày, gật đầu ngẫm nghĩ một hồi lại thở dài:

“Haizz!

Thật cũng không phải lão đa nghi.

Chỉ là Ô Vũ, chính là tên đứa bé, nó là con của ân nhân ta.

Lão phải có trách nhiệm với hắn.

— QUẢNG CÁO —

Thuở còn trai tráng thì ta cũng từng lưu lạc giang hồ, thù oán có, ân nghĩa có.

Tuy không có danh hào gì ghê gớm cho cam, nhưng cũng xưng tụng được một câu khoái ý ân cừu.

Trước khi ân nhân mất, đem hắn giao cho ta chăm sóc, dặn rằng cừu oán của hắn quá nhiều, không nên …”

Đinh Ba nghe nghe tức tối vô cùng, nhưng nhớ lời dặn của Hoàng Hùng nên cố kiềm nén.

Ngay lúc này Lý Tứ đánh tay ra hiệu cho Đinh Ba, hai người phối hợp nhiều năm, rất là ăn rơ với nhau, lập tức hiểu ý mở miệng oang oang:

“Hừ!

Là ân nhân của ngươi căn dặn hay là ngươi lo sợ phiền phức!?

Ta không cần biết đệ tử ta trên thân gánh lấy cừu gì, oán gì.

Vào ta môn hạ, trời nam đất bắc kẻ nào dám động hắn phải bước qua xác ta.

Ngược lại là ngươi,

Thứ mà ngươi gọi là trách nhiệm chính là để con trai của ân nhân sống lam lũ tủi nhục như vậy đấy à!?

Ngươi có từng nghĩ đến tương lai của đứa bé sao?

Ngươi có từng biết mỗi đêm đói lạnh một mình ra sao hay không?

Có biết rằng thức trắng đêm không phải vì không có cơm no không có áo ấm mà là vì cô đơn, vì thiếu vắng tình thương, vì không biết mai đây sẽ đi về đâu?”

Lời lẽ không mấy trau chuốt, đúng chất Đinh Ba, nhưng lại như những mũi tên sắc bén đâm vào lòng Ô Minh.

Đó là bởi cảm xúc thật, Đinh Ba cũng từng trãi qua những ngày như vậy trước khi gặp Lạc Long, mặc dù đều là trẻ mồ côi nhưng nói về độ thảm thì Đinh Ba thảm nhất trong 6 quái.

Ngô Hai lúc bé thì ông ngoại hắn còn sống, hắn còn có 2 người cậu và cả một làng chài rất yêu quý hắn vì cha hắn là anh hùng của làng, lũ ngây thơ trong làng đều coi hắn là thần tượng.

Lê Tư trên danh nghĩa là con nuôi của một vị trưởng lão trong một Lang đạo Môn Việt, địa vị không thực sự cao nhưng không đến nổi thiếu thốn, nếu không nói là hơn nhiều người thường.

Lý Năm từ khi mới lọt lòng đã được nhà chùa nhận nuôi, lớn lên trong sự đùm bọc dưỡng dục của các nhà sư hiền lành thông tuệ, và cũng chia sẽ vui buồn với một đám trẻ em cùng cảnh ngộ.

Trần Sáu thì có một người chú chăm sóc hắn rất ân cần, vừa có sự ôn tồn của mẹ, cũng có sự nghiêm khắc của cha, họ hàng của hắn cũng rất đông, mặc dù khác chi nhưng coi nhau như ruột thịt.

Nguyễn Bảy thì vốn là một công tử thế gia, mặc dù gia đạo sa sút nhưng không đến nổi để hắn chịu đói chịu khát, người họ hàng xa của hắn, Nguyễn Bỉnh Khiêm, cũng thường xuyên trông nom dạy bảo.

Mà Đinh Ba thì mặc dù dân làng thương tình, kẻ góp nắm gạo, người tặng củ khoai nuôi sống hắn, để hắn không phải đi ăn trộm ăn cắp, nhưng cũng chẵng ai giàu có gì mà nhận hắn làm con, bởi vì thêm một trai là thêm 1 đầu thuế, thời ấy gắt lắm, còn hơn lúc Chu Phù làm Thứ Sử.

Cho nên Đinh Ba khá giống với Ô Vũ, cũng tự lập một mình từ nhỏ, lên 4 tuổi đã bươn chãi làm thuê làm mướn, khi chăn trâu, lúc cấy lúa, xách nước, đắp đất chuyện gì cũng làm.

Đồng thời bởi vì luật lệ ngăn cấm gắt gao, không cho dựng nhà trên đất ruộng, cho dù là ruộng hoang, nên Đinh Ba phải dựng túp lều nhỏ ở bìa rừng, từ sớm đã quen thân với đời sống hoang dã, thậm chí trẻ con trong thôn còn kính sợ đồn đại rằng hắn là con của hổ báo trăn voi.

Mặc dù nhờ những lời đồn ấy mà Đinh Ba trở thành thủ lĩnh đám choai choai, nhưng hắn chẵng hề ưa thích chút nào, hắn cũng muốn có cha có mẹ đàng hoàng, người bình thường nào lại muốn lớn lên cùng dã thú cơ chứ!

Lý Năm nhìn thấy Ô Minh cúi mặt xấu hổ thì khuyên:

“Ô lão chớ để ý.

Sư huynh ta cũng từng sống những ngày như thế nên có chút cảm động quá mức.

Hắn vốn là người thật tình, nói năng không biết nặng nhẹ”

Nói rồi còn quay qua trách Đinh Ba:

“Sư huynh!

Ô lão xem chừng cũng có điều khổ tâm.

Ngươi hãy để cho hắn nói hết, chớ lại cắt ngang như thế”

Đinh Ba quay phắt mặt sang một bên, vẽ lên một đường cong chảnh hổ: “Hứ!”

Lý Năm nửa bực mình nửa không biết làm sao nói: “Huynh!”

Ô Minh luc này đã cảm thấy hai huynh đệ này đúng là có ý nhận nuôi dạy Ô Vũ đàng hoàng, lại sợ vì mình mà họ bất hòa chia rẽ, thế là can:

“Hai vị hiệp sĩ chớ vì ta mà gây nhau!

Đều là do lão không tốt”

Nói rồi đưa bàn tay về phía Đinh Ba:

“Vị hiệp sĩ này nói không sai.

Là ta hèn nhát, là ta nhu nhược, là ta không nghĩ xa.

Hại con trai của ân nhân phải sống trong đen tối nhiều năm.

Haizz!

Lão cũng nhiều lần muốn tìm cho hắn một chổ đi chốn về đoàng hoàng.

Làm sao hắn vốn danh tiếng quá thối.

Đều do lão không dạy dỗ”

Đinh Ba nhếch một bên mép cười gằn, 7 phần thật, 3 phần diễn:

“Hàhà!

Ta cảm thấy ngươi là ngại rách việc”

Lý Năm lại diễn hoàn toàn, chỉ vào mặt Đinh Ba nói:

“Sư huynh!

Sư phụ nói chuyến đi lần này do ta làm chủ.

Ngươi bây giờ im miệng cho ta!”

Hai người Đinh-Lý phối hợp quá ăn ý, phần vì có Hoàng Hùng bày mưu ngoài 10 dặm, phần vì bọn họ cũng thật lòng muốn thu nhận Ô Vũ, thế là Ô Minh bị họ quay vòng vòng, cuối cùng đồng ý để Đinh Ba nhận Ô Vũ làm đệ tử.

Chỉ là Ô Minh đem vai trò của mình suy nghĩ quá to tát.

Lúc hắn dẫn Đinh Ba và Lý Năm đi đến ngôi miếu hoàng thì …

“Các ngươi là ai?

Đến đây làm gì?”

- Ô Vũ lớn tiếng hô to, trong âm giọng có thể nghe ra một chút hoảng sợ nhưng càng nhiều là quả quyết, ánh mắt cảnh giác mười phần, nhất là đối với Ô Minh, gã trưởng trấn của trấn Ô Giang, người đáng ngờ nhất trong lòng hắn.

Ô Vũ đâu phải một trẻ em 8 tuổi, kiếp trước hắn sống gần 20 năm, một cuộc sống liên tục chuyển nhà vì những lý do ngớ ngẫn đến bí ẩn.

Xuyên qua thế giới này mấy tháng, hắn đã hoàn toàn dung hợp được ký ức của thân thể này, cũng từ đó phát hiện những điều kỳ lạ.

Hắn không biết chuyện gì xảy ra với tiền thân, nhưng hắn chắc chắn là có người một mực chú ý tiền thân, đồng thời khó mà nói là tốt hay xấu.

Nếu nói tốt, vậy thì vì sao để tiền thân bị đập chết ngắc còn không xuất hiện?

Nếu nói xấu, vậy thì đống đồ ăn xuất hiện bất ngờ nơi miếu hoang vài ngày trước khi hắn xuyên qua là sao?

Bởi vì không đủ thông tin nên Ô Vũ thiên về lý do là có lẽ có người tốt lẫn người xấu chú ý tới hắn, và có lẽ là những người tốt kia đã bị bọn người xấu làm thịt rồi.

Ô Minh không biết xuất phát từ lý do gì, rất tự cho là đúng, cười cười không nói bước nhanh về phía Ô Vũ, ánh mắt vô cùng yêu chiều, nhưng lại thấm đượm nuối tiếc, xen lẫn một đống hỗn tạp các loại cảm xúc, tựa như tùy thời có thể vỡ òa trong nước mắt.

Đáng tiếc cho hắn, Ô Vũ là dân máy móc, hắn tiếp xúc với dây điện, bù loong, con tán thì nhiều, tiếp xúc với người lại ít, cho dù là người bạn thân Biền tử cũng mất hơn một năm mới được hắn công nhận.

Đối với mớ cảm xúc hộn độn của Ô Minh, hắn chỉ có thể nói:

“Ngươi tính diễn trò để lại gần ta chứ gì?"

Kết quả là … “Vúttttttt”

Một mũi lao phóng thẳng về phía Ô Minh, sức mạnh lẫn kỹ năng đều vô cùng chín mùi, tựa như thợ săn chuyên nghiệp chứ chã phải thằng nhóc 8 tuổi.

— QUẢNG CÁO —

Ô Minh bị bất ngờ đến sững sờ, đứng trơ ra nhìn mũi lao phóng về phía mình.

Đinh Ba lại phản ứng rất nhanh: “Bụp”.

Lần này đến phiên Ô Vũ sững sờ, kiếp trước hắn bị chú nuôi nửa dụ khị nửa ép buộc học chiêu ném lao hơn 10 năm, tuy không dám nói là bách phát bách trúng nhưng kỹ xảo vận dụng lực lượng tuyệt đối kinh người, tay, vai, hông, chân, phối hợp không thua cho vận động viên chuyên nghiệp.

Mặc dù cơ thể này chỉ mới 8 tuổi nhưng sức khỏe cũng miễn cưỡng xưng là trời sinh thần lực, một lao ném ra, tin rằng có thể đâm xuyên nai thỏ, cho dù là chó sói, lợn rừng cũng phải đau đến gào thét.

Thế nên nếu như bị người khác né được, hắn cũng không cảm thấy quá bất ngờ.

Nhưng vấn đề là Đinh Ba lại dùng 1 tay chụp được, hơn nữa còn là trong tình huống bất ngờ.

Cái này cực kỳ siêu nhân!

Không!

Phải nói là cực kỳ võ hiệp!

Trong một thoáng chốc, rất nhiều cái tên hiện lên trong đầu Ô Vũ, có Kim hệ, có Cổ hệ, có Hoàng hệ, các thể loại tiểu thuyết đao quang kiếm ảnh.

Mặc dù xuyên qua đã 2 tháng, nhưng tất cả thời gian của Ô Vũ đều xoay quanh ăn cắp, bỏ chạy, trốn trong rừng, hầu như không tiếp xúc với ai.

Còn người dân thời đại này bình thường cũng chỉ bà tám chuyện thôn, chuyện làng, hoặc làm đồng, hoặc thời tiết, chứ chẵng ai vừa trà đá, cà phê vừa buôn dưa thời sự kim cổ như hiện đại.

Vậy nên Ô Vũ đến giờ vẫn còn chưa biết mình xuyên qua đến thời đại nào.

Về phần Ô Minh, hắn lúc này mới nhận ra rằng mình chã là cái quái gì trong lòng Ô Vũ cả:

“Cũng phải thôi!

Bao nhiêu năm nay hắn vẫn vô quạnh một mình.

Một chút cơm áo của ta có đáng là gì cơ chứ?

Thậm chí hắn luyện thành một thân năng lực như vậy mà ta cũng chẵng hay biết gì.

Thủ lĩnh!

Ta có lỗi với ngài, ta không chăm sóc tốt con trai của ngài!”

Nghĩ thế, tâm trạng lão già rơi xuống ngàn trượng, hắn lại chưng ra một bộ mặt ủ rũ.

Có lẽ cũng bởi thái độ làm việc thiên về cảm tình như vậy mà Ô Minh bị cách ly khỏi trung tâm chỉ huy của Ô Giang hội, chứ nào phải vì bị thủ lĩnh mới kỳ thị.

Nếu Ô Minh thật bị kỳ thị thì đâu đến lượt hắn làm trưởng trấn Ô Giang, tuy là chốn về hưu của các lão thành, nhưng kỳ thật lại có ý nghĩa quan trọng với hậu nhân của Bá Vương Hạng Vũ, hệt như vai trò của đền Ngọc Lâm với các gia tộc trong cộng đồng Hán Việt vậy.

Ngược lại với sự cau có rệu rã của lão, Đinh Ba hớn hở khen:

“Lực lượng tốt!

Kỹ thuật tốt!

Tiểu tử ngươi có thể xưng một câu thiên phú xuất chúng, trời sinh thần lực.

Quả là một hạt giống tốt!

Cực kỳ tốt!”

Lý Năm cảm thấy Đinh Ba nói chuyện có chút lan man, lại nhận ra Ô Vũ đã chuẫn bị quay lưng bỏ chạy, thế là lên tiếng:

“Cậu bé!

Chúng ta đến đây muốn thu ngươi làm đồ đệ.

Hai huynh đệ ta đã quan sát ngươi mấy ngày nay.

Nhận thấy thân thủ ngươi rất tốt.

Độ tuổi cũng cực kỳ phù hợp.

Nếu như vào môn phái chúng ta, tương lai không dám nói tung hoành giang hồ nhưng một cõi Giang Nam tuyệt đối có thể đi ngang.

…”

Lý Năm không nói những lời câu giờ như ‘nghe chúng ta giải thích’, ‘khoan đã đừng sợ’, ‘chúng ta không có ý xấu’, vân vân vớ vẫn trong mấy phim truyền hình hiện đại.

Dù sao thì Lý Năm cũng chẵng biết phim truyền hình là gì, thời này cũng không có tiểu thuyết.

Nhưng cũng nhờ Lý Năm đi thẳng luôn vào vấn đề nên Ô Vũ mới chần chừ bước chân, bắt đầu suy nghĩ lung lắm, đặt 50% bộ não vào cảnh giác, còn 50% thì vào việc kiểm duyệt xem lý do của Lý Năm có sơ hở nào không.

Rốt cục, mộng võ hiệp đã che lấp lý trí Ô Vũ, hay nói cho đúng là hắn thật sự không nhìn thấy tương lai của cuộc sống như hiện tại, hắn quyết định liều một phen, dù sao thì bây giờ có co cẳng lên chạy cũng chã biết phải chạy đi đâu chứ chưa nói là có chạy thoát được không.

- -----------

Mấy ngày sau, Ô Giang trấn, bìa rừng bờ suối, Ô Minh đang đi lửng thửng tản bộ thì một người áo đen xuất hiện.

“Ô Vũ đâu?”

- Người áo đen vừa gặp liền mở miệng.

“Bỏ đi rồi!”

- Ô Minh đáp lạnh tanh.

Người áo đen lắc đầu:

“Ngươi nói dối rất dở”

Ô Minh khinh khỉnh đá ngược:

“Ngươi đều biết cả thì hỏi làm gì?”

Người áo đen nhiếu mày:

“Ngươi biết hai người kia là ai sao?”

Ô Minh lắc đầu:

“Ta không quan tâm.

Miễn sao Vũ nhi có thể có một nơi đi chốn về an ổn là được.

Ở trong mắt họ, ta nhận thấy sự chân thành”

Người áo đen bật cười ra từ đằng mắt, chủ yếu là vì cái bịt mặt của hắn cứ đơ đơ khiến cho người đối diện không tài nào nhận ra cảm xúc thật:

“Chân thành!???

Ô Minh a Ô Minh, thật không hiểu ngươi vì sao còn chưa có chết!”

Ô Minh ngó lơ hắn, khoanh tay đáp:

“Ta thì hoàn toàn không hiểu đám các ngươi tranh đấu vì cái gì?

Đem bản thân ném vào bóng tối, hy vọng tìm được ánh sáng.

Còn không bằng dẹp mợ đi.

Về quê cày ruộng hoặc tản vào Hồng Nghĩa đường hết cho khỏe”

Người áo đen nổi gân trán trừng Ô Minh xem chừng rất không vừa lòng với thái độ này, nhưng rất nhanh lại giãn cơ, lắc đầu nói:

“Được rồi!

Đi cũng tốt, đỡ phiền phức.

Còn ngươi, quản cho tốt cái miệng, chó đen đi sẽ trở lại.

Ta dẫn bọn chúng đi không được lâu đâu”