Vinh Quang [ESPORT]

Chương 1: Đôi ta vốn không chung đường, đều là nhờ anh tiêu tiền mà ra



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Gâu”

Trời tờ mờ sáng, một con Ngáo đen trắng nhảy trên giường, con Husky to đùng tầm 20 25 cân nhảy tưng tưng trên giường, cảm giác đó phải ai trải qua rồi mới hiểu.

Vệ Kiêu bị nó dẫm rên lên một tiếng, muốn làm thịt nó luôn: “ĐI XUỐNG!”

Con chó đã quen luôn cái thói cáu bẳn lúc rời giường của ba nó rồi, dùng móng vuốt lôi kéo cậu, mái tóc đen vốn chìm trong ổ chăn của Vệ Kiêu dần lộ ra, sau đó là gò má tái nhợt cùng cặp mắt thâm quầng do thức đêm kèm theo ý muốn giết chó.

Con chó còn lơ ngơ chẳng hiểu gì, dùng đầu ủi cậu.

Vệ Kiêu bị nó cọ cổ ngứa luôn: “Ông đây tại sao lại nuôi thằng chó như con nhở!!!!”

Thằng chó thật quậy phá tung giường, đòi đi dạo.

Vệ Kiêu tức giận gõ đầu nó, nhưng lại đau lòng không nỡ dùng sức, Ngáo còn tưởng rằng ba nó đùa với nó, thè lưỡi ra, Vệ Kiêu không đùa với nó, nhấc chăn xuống giường.

Cậu chỉ mặc cái quần cộc, cặp chân lộ ra vừa thẳng lại vừa trắng, vóc người hơi gầy nhưng không yếu ớt, còn mang chút tinh nghịch của cậu trai độ tuổi này.

“Ba mới ngủ được có 3 giờ, Đậu Tương con nhanh lên cho ba.”

Cậu tùy ý tròng quần dài lên, mặc áo len, lấy dây xích, ôm con chó đang nôn nóng lại, đeo vào cổ rồi mới dẫn nó ra ngoài.

Việc phiền phức nhất khi nuôi chó, chính là mỗi ngày đều phải dắt nó ra ngoài đi giải quyết, đối với cậu trai giờ giấc đảo điên như Vệ Kiêu đúng là vô cùng không thích.

Vừa nhấc chân ra khỏi cửa gió lạnh đã luồn vào áo, Vệ Kiêu lạnh tỉnh cả ngủ, khao khát muốn hầm còn Ngáo này lại trồi lên.

Husky ăn ngon không nhỉ?

Đậu Tương nhận ra tầm mắt “yêu thương” của ba nó, lè lưỡi ra lắc đuôi với cậu.

Vệ Kiêu gạt ngay ý nghĩ đó ra khỏi đầu.

Con ngáo này không hầm được, ăn vào có khi ngu luôn.

Cậu buồn bực ngán ngẩm, nhân lúc chó cưng đang giải quyết thì lôi điện thoại ra.

Trời giá rét, đất đã đông cứng lại, cậu giấu cả hai tay trong ống tay áo, chỉ có tay phải thò một ngón ra lướt điện thoại.

Tối hôm qua cậu vừa ngả đầu cái là ngủ luôn, còn chưa thoát tài khoản chơi cùng, lúc này đang đầy tin nhắn thoại.

[200 một trận]

[1 trận cùng lắm nửa giờ, một giờ 400. Sao mày không đi cướp ngân hàng luôn đi]

[Nhìn mức giá bình quân trong giới xem. 1 giờ 15 tệ, mỗi mày lấy đắt thế]

Vệ Kiêu là một người chơi cùng, cái gì gọi là người chơi cùng, chính là sếp trả tiền cậu chơi cùng sếp, người này nói cũng không sai, đây là một nghề phát sinh ăn theo game, nhưng lợi nhuận thấp, đánh 1 trận mười mấy tệ, hơi hơi có tí ham muốn thì đã đi làm streamer.

Vệ Kiêu hơi cong môi, dù chỉ một ngón tay cũng không ảnh hưởng tốc độ bấm chữ của cậu, chớp mắt đã trả lời toàn bộ.

[Vừa giỏi cận chiến vừa giỏi yểm phép, mặt nào cũng bá, 200 tệ không thiệt miếng nào, không mua ráng chịu.]

[Không cần đến nửa giờ, nếu sếp cần thời gian, chỉ cần 10 phút là địch nổ thành đầu chó.]

[Tại sao lại đắt như thế á. Tôi cũng không biết, có lẽ là vì tôi đẹp trai.]

Tin nhắn thoại gửi đến lúc 3, 4 giờ, bây giờ đã 2 tiếng trôi qua, cũng sẽ không có ai nhắn lại, nhưng Vệ Kiêu là một người chơi cùng có tinh thần trách nhiệm, tin nhắn thoại mà các sếp gửi tới, tất nhiên phải thân thiện trả lời rồi.

Husky sủa một tiếng, Vệ Kiêu nhịn cảm giác muốn quăng nó vào nồi, nhưng con chó ngốc này còn muốn đi công viên chơi, Vệ Kiêu không nhịn được nữa, kéo nó về nhà.

Cậu trai mà ngày thường có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi, toàn nhờ vào tha lôi chó mà luyện cơ tay.

Kéo được nó về đến nhà, vừa đóng cửa lại, Vệ Kiêu đã không còn buồn ngủ.

Cậu cởi quần áo ra đi tắm, lúc đi ra ngoài thì mở tủ lạnh lấy cái bánh mì rồi đổ đồ ăn cho chó ra cho Đậu Tương: “Con nhé, ăn còn đắt tiền hơn cả ba.”

Con trai chó thở phì phò ăn trong hân hoan.

Vệ Kiêu: “…”

Thế giới này, người còn chẳng bằng con chó.

Ăn xong cái bánh mì lạnh như băng, Vệ Kiêu ngồi xuống trước màn hình.

Ngủ không bằng chơi game—–cậu trai nghiện mạng cho hay.

Cả màn hình trống rỗng chỉ có một cái biểu tượng, trên biểu tượng là một dũng sĩ được bao phủ bởi ánh sáng, bi tráng hào hùng, phía dưới viết hai chữ: Vinh Quang.

Một cái game đã hot mười mấy năm, vẫn cứ là game online hot nhất toàn cầu.

Vệ Kiêu đăng nhập game, đầu tiên nhảy ra một cái video, tiêu đề video lóa mắt.

Chúc mừng CLOSE – Lục Phong cầm lấy chức vô địch thế giới năm 2020!

Bốn năm liền.

Close hoàn toàn xứng với danh đệ nhất thế giới.

Video là một đoạn hình ảnh trong game, đạo tặc nâng dao, thao tác vô cùng xuất sắc, dùng một tí máu dính da giết chết đối thủ, sau đó là hình ảnh cắt ra từ lễ trao giải, một người đàn ông đang mặc đồng phục đội màu đen, đứng trên sân khấu lộng lẫy.

Hắn cao gầy, mặt mày thon gọn, rõ ràng đang cầm chiếc cúp đại diện cho chiến thắng, đứng ở trên sân khấu cao xa, nhận lấy vạn lời tung hô, mặt lại vô cảm cùng cực.

Tấm này được các fan hú hét kêu gào đẹp trai, nhưng không hề có tí cảm xúc nào.

Bình luận chạy vèo vèo trên video.

[CLOSE ngầu lòi! CLOSE xuất sắc! CLOSE chiến thắng tất cả]

[CLOSE lại chiến thắng! Ngầu vler]

[Đệ nhất Trung Quốc, đệ nhất thế giới, làm nước ta vẻ vang]

[Đừng có làm quá lên nữa đi. Có mất mặt không, Có ngại không, Quán quân đấu đơn mà cũng coi là Quán quân á]

[Ha ha, cả Trung Quốc có mỗi Close ngầu. Giỏi thì đưa đội của mình lấy giải quán quân đi]

[Cút cha mày đi! Lũ Fan lại bắt đầu ba hoa đấy. Nói Lục thần nhà bọn nó mang không nổi, mãi không thắng được, mặc cho người ta làm thịt, đội tuyển Trung Quốc cứ y như đồ ăn sẵn trên bàn ý, chỉ có mỗi Close thì làm được gì]

Bình luận lít nha lít nhít, che luôn cả người đàn ông trong video.

Vệ Kiêu chửi tục, ngón tay thon dài gõ như bay trên bàn phím, âm bàn phím máy móc vang lên, chữ cứ hiện lên nhanh như sóc.

[Close 17 tuổi ra mắt, là người trẻ tuổi nhất cầm được danh quán quân thế giới, mười tám tuổi lên làm đội trưởng đương lúc khó khăn, dẫn dắt FTW chiến thắng khu vực Châu Á tiến ra Thế giới, đấu với Close là một tên dùng ám tặc – quán quân tiền nhiệm – còn đau cả đầu, bị Close dùng cuồng tặc đánh bại……]

Cậu đánh liền mạch mấy trăm chữ, nhưng bình luận hạn chế số chữ, nên cậu chia đoạn gửi đi, quét bình luận chuyên nghiệp, làm cho fan thâm niên của Close mặc cảm vô cùng.

Bọn anh hùng bàn phím còn muốn chửi nữa. Nhưng đáng tiếc bọn chúng không theo kịp tốc độ tay của Vệ Kiêu, lại không có “Kiến thức thâm niên” như Vệ Kiêu, bọn chúng chửi một câu bị độp lại 10 câu, bọn xàm lông này cảm thấy như kiểu đối diện là cả triệu người, cầm súng máy nã bọn chúng làm bọn chúng đau cả đâu.

Quét bình luận một chút, Vệ Kiêu tắt video, bắt đầu xếp chỗ.

[Vinh Quang] là một game đẩy tháp điển hình. 10 người 2 đội, nổ được khu của bên kia coi như thắng.

Là một game đấu 5v5, đúng ra chỉ có thi đấu đội, có lẽ bởi vì Vinh Quang có cảm giác thử thách người chơi cùng với thao tác của mỗi nhân vật riêng để tạo nên tư liệu riêng cho mỗi cái, nên có đấu đơn và đấu đôi.

Lấy ví dụ về tiền thưởng thi đấu toàn cầu, giải thưởng quán quân đấu đơn là 2 triệu đô la, đấu đôi là 3 triệu, đấu đội lại cao tới 30 triệu đô la.

Từ giải thưởng cũng có thể nhìn ra, thi đấu đội mới là bá chủ.

Đáng tiếc Trung Quốc đã 2 năm không lọt vào chung kết, còn chẳng nói đến quán quân.

Chỉ có Close, vị này là tuyển thủ vàng của khu vực, tại giải đơn toàn cầu đạt quán quân tận 3 lần.

Trung Quốc nói hắn 4 lần liên tiếp đạt quán quân, là vì danh hiệu quán quân đầu tiên là quán quân đồng đội.

Không chỉ thuộc về Close, mà thuộc về toàn bộ FTW, thuộc về cộng đồng game thủ Trung Quốc.

Nhưng 3 năm qua đi……

Đội Trung Quốc còn chẳng mang về nổi một cái cúp.

Vệ Kiêu vào game, đang chọn nhân vật, trong đầu đang nghĩ về đạo tặc mà Lục Phong chọn, nên chọn nó luôn.

Trong kênh đội ngũ có người đang nói:

[Người anh em, đừng giỡn tôi nữa, đạo tặc yếu như thế, ngoài Lục thần ra, ai có thể dùng nó được chứ?]

[Đừng có xem xong vài video là ảo tưởng, đạo tặc của ông với đạo tặc của Close là hai loại khác nhau đấy.]

[Người anh em, tỉnh đi, chúng ta không phải tuyển thủ nhà nghề]

Vệ Kiêu gõ hai chữ trên bàn phím: [Quỳ xuống]

Kênh đội ngũ im lặng ba giây, bắt đầu ngâm thơ—-

[Trên trời, con bò bay…..]

[Dưới đất, người chém gió]

[Giả vờ như gió….]

[Thổi đau cả mặt]

Vệ Kiêu hơi ngừng lại, gõ chữ: [Đừng lo, tôi từng dùng đạo tặc thắng Close rồi]

Thắng được Lục thần.

Tại sao cậu không nói cậu cứu vớt dải ngân hà mẹ đuê.

Một giây sau cả bốn người không hẹn mà cùng trăm miệng một lời: [Anh em, có cần mặt mũi nữa không?]

Sau 20 phút, cả 4 người mơ màng, kênh đội ngũ thay đổi—–

[Anh em, à nhầm, đại thần. Ngài có thiếu đồ đeo chân không, cái loại có thể nằm thì sẽ không kêu gào ý.]

[Đại thần, ngài có thiếu phụ trợ không? Người thú pháp sư gì cũng có thể á, bảo đảm máu ngài luôn đầy, vui sướng tàn sát.]

[Mợ nó, thành tích này, là acc clone của Close à]

Vệ kiêu nhân cơ hội quảng cáo: [Moa moa là người chơi cùng nè, ID7758521, chờ sếp đặt hàng nha]

Bốn vị đồng đội: […..]

Thời này dùng đạo tặc xuất sắc thế mà còn làm người chơi cùng.

Còn là người chơi cùng giá trên trời.

Vốn định hẹn một trận, ai ngờ nhìn bảng giá 200 tệ 1 lần, em xin giơ tay rút lui.

Đùa nhau à, 200 tệ 1 lần.

Sao không lật trời luôn.

Đánh xong 1 ván, Vệ Kiêu lại hơi buồn ngủ.

Hết cách, trận này không hề căng thẳng gì cả, làm cho người ta buồn ngủ mơ hồ luôn.

Vệ Kiêu nhốt Ngáo ngoài cửa, chuẩn bị ngủ tiếp, ai ngờ di động lại vang lên.

Ài, quên đăng xuất, lại có người trả lời à?

Tiện tay mở khóa, ai ngờ lại có người đặt hàng cậu.

Ngoại trừ cái đám tuyển thủ league cầm thú, còn có người bình thường muốn đặt hàng cậu á.

Vệ Kiêu nhìn kỹ, ngây ra.

Khách hàng LU đặt hàng 10.000 lần chơi cùng bạn, bạn có nhận hàng không?

10.000 lần

Vệ Kiêu dụi dụi mắt, nghiêm túc đếm lại, bốn số 0, đúng là 10.000 lần.

200 tệ 1 lần.

2 triệu tệ rực rỡ vẫy chào.