Vợ Béo Nghịch Tập: Cố Thiếu Nhận Quả Báo

Chương 29



“Cố Thần, con nhớ để ý Hạ Niệm, cô sẽ chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho con.”

Trước khi đi, cô giáo còn vui vẻ nhìn hai đứa trẻ.

Sau khi Hạ Niệm đến, Cố Thần, người chưa bao giờ nói chuyện, đã chủ động ở lại với Hạ Niệm, cuối cùng đã có sự thay đổi.

Trong phòng học, Hạ Niệm nhìn xung quanh, khi thấy giáo viên đã rời đi, cô bé mới thần bí ghé gần tai Cố Thần: “Anh Thần, cuối tuần này anh có rảnh không?”

Cố Thần mở miệng định nói rảnh, nhưng lời nói vừa tới cửa miệng chợt dừng lại.

Một năm trước Cố Đình Xuyên đã nói với cậu bé rằng đừng làm kiểu thốt ra mất kiểm soát như thế này, hãy suy nghĩ kỹ trước khi nói.

Ngập ngừng vài giây, cậu bé mới nói: “Sao vậy?”

Thấy cậu bé không trực tiếp nói gì,  Hạ Bảo Bối nở nụ cười lấy ra một tấm thiệp đưa cho cậu: “Cuối tuần này là sinh nhật em, mời anh tham gia tiệc sinh nhật của em.”

Cố Thần nhìn xuống tấm thiệp trên tay, phía trên đầy màu sắc và nội dung phong phú, còn có một hàng chữ vặn vẹo: Chào mừng đến với bữa tiệc sinh nhật của tôi.

Vừa nhìn thấy nó, Cố Thần bật cười thành tiếng.

Làm thế nào có thể có một người đáng yêu như vậy, không biết viết từ bằng bính âm.

Nghe thấy tiếng cười của cậu, ánh mắt Hạ Bảo Bối hiện lên vẻ nghi hoặc, cô bé nghiêng đầu nhìn cậu: "Anh Thần, có chuyện gì không? Có phải tuần này anh không rảnh đúng không, vậy cũng không sao, anh giữ lại thiệp cho em...”

Nói đến phần sau, trong mắt cô bé ẩn chứa vẻ bối rối, lo lắng che đậy sự mất mát của mình.

Mẹ từng nói không thể bộc lộ cảm xúc không vui của mình, điều này sẽ khiến người khác cũng không vui, vì vậy cô bé phải giấu nó đi.

“Tôi rảnh, ở đâu?” Cố Thần ngắt lời cô bé và nhìn lên.

Rảnh?

Hạ Bảo Bối nghĩ ngợi một hồi, sau đó ngước mắt lên rồi lại trở nên hưng phấn: “Anh Thần, cái gì ở đâu?”

“Tiệc sinh nhật của cậu?

Nói một câu càng khiến Hạ Bảo Bối lúng túng, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, cô bé nghiêng đầu: "Chuyện này em còn chưa nghĩ tới, để em về hỏi mẹ, không được, không thể để mẹ biết được."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lộ ra vẻ khó xử, chuyện này phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của cô bé.

Thấy cô bé đang gặp khó khăn và không thể quyết định, Cố Thần bên cạnh nói: “Tôi biết có một nơi tốt, cậu có thể đi với tôi.”

“Thật không?” Mắt của Hạ Bảo Bối sáng lên, vị trí của Cố Thần trong lòng cô bé lại nâng cao thêm một bậc.

Anh Cố Thần không chỉ đến dự sinh nhật mà còn giúp cô bé tìm chỗ, người thật tốt.

Nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ trong mắt cô bé, Cố Thần cũng không ghét bị nhìn chằm chằm như vậy, ngày đầu tiên đến trường, rất nhiều bé gái cầm đồ ăn và đồ chơi đến tìm cậu muốn kết bạn nhưng đều bị cậu từ chối.

Nguyên nhân là do cậu bé dị ứng tiếp xúc với mọi người. Thực tế, cậu bé đã nhìn thấy bộ dạng của Hạ Lăng An trước mặt Cố Đình Xuyên nên cho rằng con gái là một kẻ yếu đuối chỉ biết khóc, và cậu bé không muốn chuốc thêm rắc rối cho chính mình.

Nhưng sau khi gặp Hạ Bảo Bối, suy nghĩ của cậu đã thay đổi.

Cô bé còn đeo bám hơn những bé gái khác, mỗi ngày đều không chịu được phải gọi cậu, nhưng cậu dường như không ghét cảm giác này.

“Ừ, cậu có thể rủ mẹ cậu và những người bạn khác đi cùng.”

Cố Thần giả vờ vô tình nói ra, nhưng thực ra đang hồi hộp chờ cô bé trả lời.

Chính bản thân cậu cũng ngạc nhiên, cậu không chỉ không ghét Hạ Bảo Bối đi theo mình mỗi ngày mà còn không ghét cái vị Hạ Thanh Trì trông giống với Hạ Bảo Bối kia, người dì đó trông có vẻ độc lập và mạnh mẽ khác hẳn với Hạ Lăng An.

So với những điều này, Cố Thần thậm chí còn hâm mộ với mối quan hệ giữa Hạ Thanh Trì và Hạ Bảo Bối, Hạ Bảo Bối có thể làm những gì cô bé muốn làm một cách vô tư lự.

Đó là những điều cậu không dám nghĩ tới, mọi thứ dường như đã được lên kế hoạch sẵn cho cậu rồi.

Nhắc đến vấn đề này, trên mặt Hạ Bảo Bối lộ ra vẻ hoảng sợ, nhanh chóng xua tay: "Không được, anh không thể để cho mẹ biết em đang ở cùng anh, mẹ biết sẽ tức giận."

Hạ Bảo Bối đáp trong tiềm thức.

“Sao lại tức giận?” Cố Thần không khỏi hơi nhăn mặt, không nghĩ ra mình đã làm gì khiến mẹ của Hạ Bảo Bối không vui.

Tính ra số lần cậu gặp người dì đó không nhiều, so với những người khác, cậu đã đối xử đặc biệt với Hạ Thanh Trì rồi, ít nhất dì ấy có thể nghe được cậu nói chuyện. Còn những người khác cậu đều hờ hững lạnh lùng.

Vậy là bên kia vẫn chưa hài lòng?

Hạ Bảo Bối thấy những gì mình nói bại lộ quá nhanh, vội vàng che miệng lắc đầu.

Sau khi bình tĩnh và suy nghĩ rõ ràng, cô bé mới giải thích: "Không phải đâu, anh Thần, Bảo Bối hiếm khi chơi với những bạn nhỏ khác, và mẹ rất lo lắng cho em, cho nên tạm thời không thể để mẹ biết rằng chúng ta là bạn tốt của nhau."

Lời nói hoàn toàn không hợp lí.

Cố Thần trải qua mấy ngày quen biết có lẽ đã đoán được ý tứ trong lời nói của cô bé.

“Tôi có thể giúp cậu nói với dì.” Cậu bé ngẩng đầu mất tự nhiên nói.

Cậu chưa bao giờ chủ động đến gần ai, loại giải thích này vừa tốn thời gian lại vừa phiền phức, giờ cậu lại đề nghị giúp đỡ.

Lúc vừa nói ra, Cố Thần rất hối hận và muốn rút lại, nhưng dù sao thì cậu bé vẫn là một đứa trẻ nên khó tránh khỏi những kỳ vọng trong lòng, cậu vẫn muốn nghe xem cô bé sẽ trả lời thế nào và liệu cậu ấy có thể có được cơ hội này hay không.

“Không, không.” Hạ Bảo Bối dứt khoát từ chối.

Những lời này vừa nói ra, gương mặt của Cố Thần trở nên giống như lần đầu gặp mặt, thậm chí còn khó coi hơn trước.

“Anh Cố Thần, ý của em không phải vậy, chỉ là mẹ…”

Hạ Bảo Bối đang định giải thích thì cô giáo đi tới: “Các đầu bếp trong căn tin đều nghỉ làm, cô nướng một chút bánh quy cho cho các con lót dạ. Nếu vẫn còn đói, cô sẽ nghĩ cách giải quyết.”

Cô giáo cắt ngang lời nói của cô bé, Hạ Bảo Bối liếc nhìn Cố Thần nhưng đối phương đã cúi đầu xuống.

Anh Cố Thần sẽ không tức giận chứ, cô bé cũng không dám hỏi về sinh nhật của mình nữa.

Doanh nghiệp của Cố gia.

Hạ Thanh Trì đứng dậy khỏi vị trí, vận động gân cốt, cô quên mất mình đã giữ nguyên tư thế đó bao lâu, khi vẽ xong nét cuối cùng, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cầm bức vẽ lên, cô kiểm tra lại một lượt rồi mới thỏa mãn đặt xuống, khi đưa tay lên xem giờ, não bộ ngừng lại.

Nguy rồi, Hạ Bảo Bối.

Cô quên mất Bảo Bối.

Hạ Thanh Trì cất tập tranh vội vàng rời khỏi văn phòng, chạy đến thang máy, vừa đến tầng lầu, cô lao vào đụng phải người đang đứng bên trong.

“Xin lỗi, tôi đang vội.” Hạ Thanh Trì giương mắt lên và nói.

Khi cô nhìn thấy bộ âu phục kia, cô có một cảm giác đáng sợ, một cảm giác đã từng quen biết, như thể cô đã nhìn thấy nó trước đây.

Cô chậm rãi nhìn lên, và khi bắt gặp khuôn mặt đó, cô dừng lại, “Cố tổng.”

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp anh vào thời điểm hấp tấp nhất.

Ánh mắt Cố Đình Xuyên rơi vào trên người cô, sau khi quét qua một lượt, anh nhìn chằm chằm vào chiếc túi trên tay cô, cũng có thể nhìn ra một góc nhỏ của tập tranh, ngoài ra còn có rất nhiều góc cạnh của thứ gì đó không rõ.

Cô ấy đang vội vàng đi đâu vậy?

Thấy anh không lên tiếng mà nhìn mình chằm chằm, Hạ Thanh Trì đưa tay sờ lên má, nghi ngờ trên mặt mình có gì đó.