Vợ Cũ Hoá Tình Nhân

Chương 1: Ly Hôn



Thẩm Nhược Giai mở cửa bước vào nhà tiện tay bật điện cả căn nhà bừng sáng, mang túi xách vất lên ghế sofa trong phòng khách. Vào trong bếp lấy trong ngăn kéo một gói mỳ, bóc vỏ cho vào bát lớn. Đun một ấm nước sôi đập thêm quả trứng vào bát đổ nước sôi đặt lên một chiếc đĩa bê ra ngoài phòng khách.1

Ngồi xuống sofa cô liền nhìn thấy tờ đơn xin ly hôn trên bàn trà. Thẩm Nhược Giai cầm tờ giấy lên xem đọc qua một lượt đến phần chia tài sản. Sau khi ly hôn cô được căn nhà đang ở và một chiếc xe cùng với 10% cổ phần của tập đoàn Thịnh Vượng. Đãi ngộ đúng là rất cao.1

Tập đoàn Thịnh Vượng là tập đoàn phát triển nhất bây giờ, rất nhiều người sứt đầu mẻ trán vì một chút cổ phần nhỏ bé của nó, vậy mà cô chả mất chút công sức nào cũng có được.

Thẩm Nhược Giai mở bát mỳ hương thơm nghi ngút gắp một miếng mỳ, dù vàng rơi trúng đầu thì cũng phải no cái bụng trước.

Thẩm Nhược Giai vốn là đại tiểu thư họ Thẩm, năm cô năm tuổi mẹ cô tai nạn mất sớm, bố cô đi thêm bước nữa có thêm con một trai một gái. Cô sống trong Thẩm gia cũng không dễ dàng gì. Năm hai mươi tuổi công ty bố cô có biến đúng lúc này lão Âu gia gia xuất hiện muốn cô gả cho đại thiếu gia họ Âu. Để giữ tài sản bố cô không ngần ngại liền mang cô đi bán.

Ngày đầu tiên hai người gặp nhau cũng chính là ngày cưới. Lần đầu tiên nhìn thấy Âu Dương Thiên cô đã biết anh cũng không tình nguyện lấy cô. Hai năm qua hai người gặp nhau không quá năm lần cũng không nói với nhau câu nào. Đối cô Âu Dương Thiên luôn vẻ mặt ngàn năm không đổi, Thẩm Nhược Giai cũng không có cảm tình gì với anh, ngoại trừ ngày lễ tết phải về nhà ông nội ra, bình thường anh sẽ không về nhà, đi đâu, ở đâu, sống ra sao cô hoàn toàn không biết. Vốn nhà họ Âu cũng không thích cô, gia thế hai nhà quá chênh lệch nhau nếu không phải ngày sinh cô hợp với Âu Dương Thiên xem ra ngay cả gặp mặt anh, cô cũng không có cơ hội. Ở Âu Gia chỉ có ông nội là người thực sự thương cô, người vừa mất Âu Dương Thiên liền như chim ưng tung cánh lập tức ly hôn, Thẩm Nhược Giai biết ngày này sớm muộn cũng đến, cô không hề bất ngờ hay ngỡ ngàng.1

Ăn xong bát mỳ, Thẩm Nhược Giai lấy trong túi ra chiếc bút máy đặt bút ký một chữ đặt lại tờ giấy đồng thời gạch bỏ số tài sản được nhận trên tờ đơn, những thứ không thuộc về cô sẽ không nhận. Thẩm Nhược Giai để lại tờ đơn vào vị trí cũ đứng dậy trở về phòng thu xếp đồ đạt bản thân. Sống hai năm ở đây đồ cô cũng không có nhiều vài bộ quần áo cộng thêm mỹ phẩm vừa đủ một vali đồ.

__________________2 Năm Sau________________

Trong quán bar rập rình ánh đèn xanh đỏ nhảy điên cuồng trên nền đen, đám người điên cuồng lắc lư, Thẩm Nhược Giai lảo đảo bước ra khỏi cửa tay vẫn nắm chặt bản hợp đồng khó khăn lắm mới ký được.

Cô ngồi lên chiếc taxi trở về khách sạn đã thuê. Vì hợp đồng này cô phải đi một đoạn đường rất dài còn phải đến hầu rượu đám sói đội nhốt người, kinh tế khó khăn công việc làm ăn không dễ dàng gì. Trở về khách sạn cô lảo đảo ấn nút cầu thang máy đi đến mở cửa phòng đẩy một cái là mở, cô không suy nghĩ gì vứt bỏ đồ lung tung khắp phòng tiến tới chiếc giường phía trước ngã lên trên nó ngủ một giấc.1

Thẩm Nhược Giai vừa nằm xuống bóng đen bao phủ lấy cô. Sáng sớm hôm sau, Thẩm Nhược Giai khó chịu xoay người, toàn thân lại như mất đi sức lực, đau nhức. Cô mơ màng mở mắt nhìn trần nhà tinh xảo trước mắt nhìn có chút xa lạ, xoay qua nhìn bên cạnh đồng tử mở lớn chút nữa ngã khỏi giường.

Thẩm Nhược Giai bật dậy nhặt lại quần áo trên đất nhanh chóng rời khỏi phòng nhìn số phòng trên cánh cửa. Chết tiệt 109 sao lại thành 106, chó hơn người đàn ông vừa rồi không phải chồng cũ của cô sao. Sao anh ta lại ở đây, hai năm chung sống không sảy ra chuyện gì hai năm sau lại cùng anh ta tình một đêm.1

Cô đúng là số chó, nằm không cũng trúng đạm là sao?1

Thẩm Nhược Giai lấy thẻ trong túi trở về phòng đối điện. Đúng rồi, đêm qua cô không hề mở khoá cửa phòng chỉ đẩy cửa vào, cô đúng là ngu ngốc. Thẩm Nhược Giai tắm rửa sạch sẽ nhanh chóng thu đồ đạt bản thân rời khỏi khách sạn chạy ra sân bay. Cô sắp muộn chuyến bay về thành phố.

Ánh nắng chiếu vào căn phòng, Âu Dương Thiên dùng tay che đi ánh nắng quay người lại đối điện đã không còn dấu vết chỉ còn vệt máu đỏ trên ga giường trắng tinh. Nhiều năm trong sạch không ngờ đêm qua anh lại bị người con gái thu hút. Trước giờ Âu Dương Thiên chưa từng có tai tiếng cũng chưa từng có người nào thành công dùng phụ nữ với anh. Trong giới kinh doanh anh chính là kẻ khó nhằn nhất.

Âu Dương Thiên dựa vào thành giường cằm điện thoại ấn dãy quen thuộc bên kia truyền lại tiếng tút dài.

"Alo."- Tiểu Tiêu sáng sớm nhận điện thoại còn đang ngái ngủ.

"A Tiêu giúp tôi kiểm tra camen khách sạn tìm ra người phụ nữ vào phòng tôi đêm qua do ai sắp xếp? có mục đích gì?"- Giọng nói không chút cảm xúc rất khó đoán xem ruốc cuộc anh có biểu cảm thế nào.1

Âu Dương Thiên nhớ trên người phụ nữ đó có mùi rượu không thể che đi mùi hoa bưởi nhẹ nhẹ trên tóc cô ta hương thơm đó rất dễ chịu khiến anh nhớ đến một người lại không thể nhớ rõ là ai.1