Vô Địch Chiến Thần

Chương 16: Uy danh Sát Thần



“Mẹ kiếp, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Chẳng phải chúng ta đã hành động vô cùng cẩn thận rồi sao, cảnh sát thế nào lại phát hiện ra được hành tung của chúng ta?”

Lúc này, ở một chỗ bên ngoài khu chung cư Châu Thành, một gã đàn ông với vẻ mặt vô cùng bặm trợn, phía trên khuôn mặt còn có một cái vết sẹo, kéo dài từ chính giữa trán xuyên thẳng đến một phần ở bên má phái, bộ dáng có phần tức giận vừa chạy vừa nói ra.

Nghe được tiếng hầm hừ của gã đàn ông mặt sẹo, hai người còn lại đều không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Sau đó, một người nhìn hơi có vẻ chất phác, thật thà nhìn về phía gã đàn ông mặt sẹo.

“Đại ca, có khi nào chúng ta bị con đàn bà kia lừa gạt hay không? Nếu không, đám cảnh sát làm sao lại phát hiện ra được chúng ta?”

Vừa nghe được tên này nói chuyện, gã mặt sẹo đã nhịn không được quát ầm lên.

“Mẹ nó, có phải mày đọc truyện ở trên mạng nhiều quá nên đầu óc mày cũng ngu luôn rồi đúng không? Bà ta là người đã thuê chúng ta đến bắt cóc người khác, bà ta lại đi báo cảnh sát để làm gì? Mày nghĩ, bà ta không sợ chúng ta đem chuyện này tố cáo cho cảnh sát biết hay sao hả?”

Bị gã đàn ông mặt sẹo mắng cho một trận, gã đàn ông nhìn có vẻ chất phác lúc này lại chẳng dám phản bác lại một câu. Ngược lại, hắn hơi cúi thấp đầu xuống, trong miệng thì thấp giọng lẩm bẩm lấy.

“Không phải tình tiết ở trong các bộ tiểu thuyết trinh thám trên mạng đều miêu tả giống như vậy sao? Vì để giết người diệt khẩu, chủ thuê sẽ báo cảnh sát, tỏ ra mình là một người bị oan, rồi đem bọn cướp bắt giam vào tù, xóa sạch hết mọi chứng cư?!”

Cốp!

Vừa nghe được tiếng lẩm bẩm của gã thanh niên chất phác, gã mặt sẹo đã nhịn không được vung tay nện thẳng vào đầu đối phương một cái thật mạnh. Sau đó, gã còn tức giận quát ầm lên.

“Mày câm miệng lại cho tao!”

“Ai ui…”

Nghe được tiếng quát này của gã mặt sẹo, tên thanh niên chất phác không khỏi xuýt xoa, đưa hai tay xoa xoa lên cái đầu của mình. Chỉ là, trong ánh mắt của hắn lại lóe lên một vẻ không cam lòng. Đồng thời, trong lòng hắn nghĩ.

“Đại ca thì đúng là đại ca, chỉ giỏi đổi trắng thay đen. Mấy lần trước, còn không phải hắn hỏi mình, làm sao để xóa đi vết tích của vụ cướp, lấy đi đồ vật mà không ai phát hiện ra ư? Hiện tại, chỉ là xảy ra một chút sai sót nho nhỏ mà thôi, cần gì phải tỏ ra tức giận như vậy chứ?”

Càng nghĩ, trong lòng của gã thanh niên chất phác càng có vẻ khó chịu. Mặc dù không biết trong lòng đối phương đang suy nghĩ cái gì. Nhưng nhìn bộ dáng của đối phương lúc này gã mặt sẹo lại nhịn không được, rất muốn lần nữa đem gã thanh niên đứng ở trước mặt đánh cho một trận.

“Mẹ kiếp, tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi? Ít ít xem tiểu thuyết ở trên mạng lại dùm tao có được không? Mấy lần trước, còn không phải là mấy cái suy nghĩ vớ vấn của mày, suýt chút nữa hại chết một đám. Bây giờ, mày còn muốn nghĩ ra cái chú ý quỷ quái gì nữa? Mày có tin, hôm nay tao sẽ tự tay đập chết mày hay là không?”

Càng nói, vẻ mặt của gã đàn ông mặt sẹo càng thêm tức giận. Hơn nữa, bộ dáng của hắn lúc này thật sự rất có can đảm chỉ cần đối phương dám mở miệng ra lải nhải tiếp, hắn sẽ một tay trực tiếp đem đối phương đập chết.

Thấy được bộ dáng của lão đại như vậy, tất nhiên gã thanh niên chất phác cũng không dám nói gì, ngay cả nghĩ, hắn cũng không dám suy nghĩ lung tung. Chỉ là, theo thói quen hắn lại liên tưởng đến vài tình tiết ở trong tiểu thuyết, không biết có tình tiết nào có thể đem vào áp dụng trong tình huống hiện tại hay không.

Mà đứng ở một bên, vốn từ đầu đến cuối đều không có xen ngang, nói ra một lời nào. Lúc này, thấy được tình huống có phần không đúng, gã đàn ông đeo mắt kính mới đẩy lấy gọng kính của mình, nhìn về phía gã mặt sẹo, thấp giọng nói ra.

“Lão đại, hiện tại tình huống vẫn đang rất nguy cấp, cũng không phải là lúc để cho chúng ta cãi nhau. Theo em thấy, hiện tại chỉ có một cái biện pháp duy nhất. Không biết, lão đại có muốn nghe em nói hay không?”

Lúc này, nghe được gã thanh niên đeo mắt kính lên tiếng nói chuyện, trên khuôn mặt tức giận của gã đàn ông mặt sẹo cũng khôi phục lại bình tĩnh không ít.

“Mày nói đi, tao nghe!”

Thấy gã đàn ông mặt sẹo đã gật đầu đồng ý, gã thanh niên đeo mắt kính lúc này mới hơi liếc mắt nhìn về phía gã thanh niên chất phác đang đứng rầu rĩ ở một bên. Sau đó, hắn mới lần nữa chỉnh lại gọng kính của mình, âm thanh mang theo mấy phần trầm thấp.

“Hiện tại, biện pháp tốt nhất của chúng ta là, để lại một người hy sinh đoạn hậu. Hai người còn lại thì chia nhau ra chạy trốn. Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể có được một đường sinh cơ.”

“Ừm!?”

Vốn tưởng là gã thanh niên đeo kính còn có cái chủ ý gì hay ho. Vừa nghe được lời đề nghị như vậy, gã mặt sẹo không khỏi muốn một tay đem cả hai tên đồng bọn ở trước mặt đập chết. Chỉ là, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn lại cảm thấy chủ ý này cũng không tệ. Nhất là, khi nhìn thấy được ánh mắt của gã thanh niên chất phác, thỉnh thoảng lại giống như đang suy tư về một thứ vấn đề gì đó, trong lòng của gã đàn ông mặt sẹo liền làm ra quyết định.

Theo hắn thấy, lúc này thay vì cả ba cùng bị tóm. Thà rằng, để tên ngu ngốc này giao lại cho cảnh sát. Đến khi đó, không biết chừng những suy nghĩ kỳ quái của hắn còn thật khiến cho cảnh sát gặp được rắc rối cũng không biết chừng. Chính nghĩ như thế, gã đàn ông mặt sẹo liền liếc mắt, ra hiệu cho gã thanh niên đeo kính đang đứng bên cạnh.

Mà lúc này, trong đầu đang không ngừng suy nghĩ ra mấy cái chủ ý “hay ho”. Đột nhiên, như có dự cảm bất thường, khuôn mặt của gã thanh niên chất phác mới hơi ngửa lên, nhìn về phía hai bên. Nhưng không nhìn thì không biết, lúc này vừa nhìn gã liền không nhịn được, hoảng sợ hô lên thành tiếng.

“Lão đại, lão tam. Hai người đang làm gì vậy?!”

Thế nhưng, lúc này mọi thứ đã muộn. Vị trí hai bên, trước sau của gã thanh niên chất phác đã bị hai người đồng bọn khóa chặt lại. Hơn nữa, ánh mắt của gã mặt sẹo khi nhìn về phía hắn còn mang theo mấy phần lạnh lùng, không hề có chút tình cảm gì.

“Lão tứ, mọi chuyện lúc này đều nhờ cả vào mày! Mày hãy cố lên!”

Vừa nói, gã đàn ông mặt sẹo vừa vỗ mạnh lên bả vai của gã thanh niên chất phác một cái, nhất thời để cho thân hình của hắn không khỏi trầm xuống.

Mà khi nghe được những lời cổ vũ của đối phương, trên khuôn mặt của gã thanh niên chất phác không những không có một chút vui mừng nào, ngược lại nụ cười ở trên mặt của hắn càng thêm trở nên méo xệch.

“Lão đại, lão tam. Hai người…”

Đoành!

Thế nhưng, lời nói của gã thanh niên chất phác còn chưa có nói hết câu. Lúc này, một tiếng súng nổ bất ngờ vang lên. Ngay sau đó, bốn phía xung quanh của bọn họ xông ra vô số binh sĩ, trên người đều mặc áo giáp chống đạn, tay cầm vũ khí chia thành hai lớp, vây chặt từ trong ra ngoài.

Sau đó, một người sĩ quan cầm lấy một chiếc loa phóng thanh, hướng về phía ba người bọn họ hét lên.

“Tất cả đứng im, không ai được phép nhúc nhích! Nếu như các người dám có hành vi phản kháng, chúng tôi sẽ trực tiếp nổ súng!”

Thấy được nhóm binh sĩ đứng ở xung quanh, sắc mặt của ba tên cướp lúc này đều trở nên trắng bệch. Nhất là gã thanh niên đeo mắt kính, vừa rồi còn một bộ vô cùng bình tĩnh, mọi thứ giống như ở trong dự liệu. Hiện tại, trên khuôn mặt của hắn đã không còn một chút máu.

“Lão… lão đại… Chẳng phải… chẳng phải anh nói chúng ta chỉ bị cảnh sát theo dõi thôi sao? Hiện tại… hiện tại làm sao ngay cả bộ đội đặc chủng cũng xuất hiện ở đây rồi?”

Chuyện này không thể để cho hắn không sợ hãi cho được. Bởi vì, đây là bộ đội đặc chủng, là lính tinh nhuệ trong tinh nhuệ của quân đội nhân dân Đại Việt. Không phải là mấy tên cướp như bọn họ có thể đối phó được.

Huống hồ, nhìn khí thế từng người, lại nhìn từng loại trang bị, vũ khí hiện đại đang được vũ vũ trang tới trận rằng. Đừng nói chỉ là đối phó với ba tên cướp, sợ rằng cho cả một tiểu đội lính đánh thuê xuất hiện ở đây, cũng trong nháy mắt có thể bị biến thành một cái sàng.

“Tao… tao làm sao mà biết được…”

Lúc này, gã đàn ông mặt sẹo cũng khiếp sợ không thôi. Hắn vừa nói, vừa không tự chủ được nuốt xuống một ngụm nước bọt. Chỉ có điều, ngoài mặt hắn vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, để không cảm thấy quá mức mất mặt trước thuộc hạ của mình.

Chỉ là, khi hắn liếc mắt nhìn từ trong nhóm binh sĩ được vũ trang tới tận răng đi ra hai người. Cả hai mặc dù không mặc quân phục, trên người cũng không tỏa ra bất kỳ khí thế gì. Thế nhưng, chỉ cần quan sát được đám binh sĩ lúc này tự động dạt ra thành một đường để cho hai người bọn họ đi đến, ánh mắt của hắn có chút dại ra.

Đồng thời, tròng mắt của hắn cũng dần dần trừng lớn. Bởi vì, người đàn ông trẻ tuổi đi bên cạnh người phụ nữ trông có vẻ giống như là thư ký kia hắn đã từng thấy qua một lần. Hơn nữa, khi đó hắn còn tận mắt chứng kiến đối phương một tay đập chết một vị lão đại đứng đầu trong một bang phái vô cùng nổi tiếng ở thế giới ngầm. Mà vệt sẹo trên mặt của hắn lúc này, cũng chính là trong lần đó lưu lại.

Thật sự, hắn cũng không có nghĩ đến, qua nhiều năm như vậy hắn lại lần nữa gặp được gã “Sát Thần” đó xuất hiện ở đây. Nhất thời, trong lòng của hắn cảm thấy lạnh run. Một chút bình tĩnh vừa mới áp chế, lúc này cũng đã không có cách nào để áp chế được nữa.

Ầm!

“Lão… lão đại!”