Vô Địch Chiến Thần

Chương 19: Gặp mặt



“Cộc cộc!”

“Vào đi!”

Đang ngồi làm việc ở trong phòng đọc sách. Đột nhiên, nghe được tiếng gõ cửa ở bên ngoài, Trương Mỹ Lan không khỏi đem đầu ngẩng lên. Sau đó, cô nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.

Nghe được tiếng đáp lại của Trương Mỹ Lan, Trương Bình mới vội vàng đem cửa phòng đẩy ra. Sau đó, sắc mặt của hắn hơi có chút khẩn trương, nhìn về phía em gái của mình.

“Có việc gì?”

Nhìn thấy bộ dáng của Trương Bình lúc này, Trương Mỹ Lan không khỏi nhíu lại lông mày. Sau đó, giọng điệu của cô cũng hơi có chút thiếu kiên nhẫn nói ra.

Thấy thế, Trương Bình mới cắn chặt răng, sau đó chậm rãi nói ra.

“Mỹ Lan, hắn, hắn trở về rồi!”

“Ừm?!”

Nghe được cách nói chuyện ấp a ấp úng của Trương Bình, sắc mặt của Trương Mỹ Lan thoáng chốc có chút khó chịu. Cô ta nhăn mày, nói.

“Hắn là ai? Mà anh bị làm sao vậy? Chẳng phải tôi đã nói với anh nhiều lần rồi sao, nếu như không có việc gì quan trọng, thì cũng không nên đến đây để làm phiền tôi. Hơn nữa, thời gian gần đây công ty có một chút trục trặc, tôi cũng không có nhiều tiền để đưa cho anh tiêu xài phung phú như vậy nữa đâu!”

Nghe em gái có ý trách cứ, sắc mặt của Trương Bình thoáng chốc có chút đỏ bừng lên. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn liền vội vàng để lên tiếng giải thích.

“Không phải, anh đến đây cũng không phải vì để lấy tiền của em. Mà, Trần Lâm, hắn trở về rồi. Hơn nữa, hắn còn nói, hắn sẽ tìm đến gia đình chúng ta để tính sổ sách!”

Lúc này, động tác của Trương Mỹ Lan không khỏi ngừng lại một chút. Sau đó, tròng mắt của cô chuyển sang có mấy phần nghiêm túc, nói ra.

“Thật sao?”

“Ừ, anh vừa mới gặp được hắn ở trong khách sạn. Hơn nữa, trên tay của hắn còn có cả súng!”

Nghe Trương Bình nói qua một hồi, ánh mắt của Trương Mỹ Lan càng thêm trở nên nghiêm túc. Chỉ có điều, trên khuôn mặt của cô cũng không xuất hiện bất kỳ một vẻ hoảng loạn nào. Ngược lại, thần sắc có chút bình tĩnh, nhìn về phía anh trai của mình phất phất tay.

“Được rồi, chuyện này tạm thời cứ quyết định như vậy đi, anh cũng không cần phải để ý đến người đó làm gì. Hiện tại, công ty chuẩn bị có một cuộc họp vô cùng quan trọng với mấy vị cổ đông. Nếu như không có việc, thì hãy về trước đi!”

Nhìn thấy Trương Mỹ Lan có ý trục khách, Trương Bình cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ, sau đó chậm rãi lui đi ra ngoài.

Mà lúc này, Trương Mỹ Lan lại có chút nhíu mày, nhẹ nhàng đưa lấy mấy đầu ngón tay, xoa xoa lên huyệt thái dương của mình.

“Thư ký Kim, cô có ở đó hay không?”

Qua một lúc, Trương Mỹ Lan đột nhiên hô khẽ một tiếng. Ngay sau đó, một người phụ nữ với thân hình vô cùng đẩy đà, trên người mặc bộ đồng phục công sở bó sát người, trên chân mang theo giày cao gót, nện lên từng bước tiến vào phòng làm việc của Trương Mỹ Lan.

“Tổng giám đốc, cô vừa mới gọi tôi?!”

Nhìn thấy người phụ nữ này xuất hiện, lông mày của Trương Mỹ Lan hơi thoáng dãn ra một chút.

“Chị Kim, giúp tôi đi điều tra một người. Đồng thời, triệu tập các cổ đông, sau mười lăm phút nữa chúng ta sẽ tiến hành cuộc họp thường niên!”

Nghe được Trương Mỹ Lan ra lệnh, người phụ nữ đứng ở phía đối diện không một chút do dự, gật đầu đáp lại.

“Vâng, thưa tổng giám đốc.”

Nhìn theo bóng lưng của nữ thư ký chậm rãi rời đi, trên khóe môi của Trương Mỹ Lan lúc này mới nhếch lên, cười khẩy một tiếng.

“Trần Lâm ơi là Trần Lâm, năm năm trước tôi có thể tống được anh vào tù. Thì bây giờ, tôi cũng có thể lặp lại lần nữa.”

Ở trong mắt của Trương Mỹ Lan, thì rõ ràng sự xuất hiện của Trần Lâm cũng không ảnh hưởng gì đến cô quá lớn. Cuộc họp cổ đông thường niên của công ty bọn họ vẫn tiến hành một cách vô cùng thuận lợi. Hơn nữa, hôm nay cô ta còn tiến hành một buổi thương thảo quan trọng, xúc tiến quá trình hợp tác với một đối tác ở nước ngoài, để lấn sân sang lĩnh vực kinh doanh thương mại điện tử. Với lại, tổng đầu tư ban đầu mà bọn họ phải bỏ ra, có giá trị lên tới hàng trăm triệu đô la. Đối với một tập đoàn chỉ ước chừng không đến một tỷ giống như của nhà họ Trương, thì rõ ràng lần xúc tiến hợp tác này có ý nghĩ hết sức quan trọng.

Thế nên, cuộc thương thảo đã diễn ra trong tình trạng vô cùng căng thẳng. Đồng thời, có rất nhiều cổ đông cũng tỏ ý ý kiến phản đối. Bọn họ thật sự không dám mạo hiểm trong việc đầu tư vào một lĩnh vực mới. Hơn nữa, còn phải bỏ ra một số tiền khổng lồ như vậy.

Nhưng mà, bằng vào sự quyết đoán cũng như quyền lực tuyệt đối của mình, cuối cùng Trương Mỹ Lan cũng thuyết phục được toàn bộ cổ đông đồng ý, mạo hiểm tham gia vào chiến lược phát triển mới của công ty. Tất nhiên, cái giá mà Trương Mỹ Lan bỏ ra cũng không nhỏ.

Chờ đợi cho toàn bộ người ở trong phòng họp đã rời đi hết. Lúc này, nữ thư ký vừa rồi còn mới rời đi không có bao lâu, đã lần nữa xuất hiện ở trước mặt của cô.

“Chuyện tôi nhờ chị tiến hành điều tra, đã điều tra như thế nào rồi?”

Nhìn thấy sắc mặt của Trương Mỹ Lan hơi có phần mệt mỏi, nữ thư ký nửa muốn nói nửa lại thôi. Thấy được biểu hiện của thư ký Kim như vậy, thần sắc của Trương Mỹ Lan thoáng chốc có chút không vui.

“Thế nào? Vẫn còn chưa có điều tra được hay sao?”

“Không phải, vừa rồi tôi đã cho người điều tra ra được, anh ta quả thật là đã quay trở lại Tân Hải. Thế nhưng, toàn bộ hồ sơ có liên quan đến anh ta đều đã bị mã hóa. Hơn nữa, thân phận của anh ta dường như hơi có chút đặc thù, tạm thời không rõ là anh ta đã làm gì trong quá trình năm năm biến mất khỏi Tân Hải.”

Người khác có thể không biết, nhưng Trương Mỹ Lan lại rất rõ ràng. Kỳ thật, vào năm năm trước, Trần Lâm cũng không có bị tống giam vào ngục. Khi đó, anh được chuyển ra trại giam, sau đó liền biến mất không thấy tung tích. Hiện tại, kết hợp với những gì mà thư ký Kim cùng với Trương Bình đã cung cấp, trong lòng của Trương Mỹ Lan hơi có một chút dự cảm bất an.

“Với lại, tôi còn có một việc quan trọng hơn, muốn báo cáo với cô!”

Qua một lúc lâu, sau khi do dự một hồi thư ký Kim mới buộc miệng nói ra.

“Ừm?!”

Vừa mới nghe được lời này của cô, sắc mặt của Trương Mỹ Lan lập tức trở nên căng thẳng. Thấy được biểu hiện của Trương Mỹ Lan như vậy, ánh mắt của thư ký Kim hơi lóe lên một vệt bất đắc dĩ. Nhưng mà, cô cũng không có tiếp tục chậm trễ, bắt đầu đem toàn bộ tin tức mà mình biết được nói ra.

“Là như vầy, vừa rồi tôi mới nhận được tin tức, Trịnh Hổ, người đứng đầu của bang Phi Hổ đã chết. Theo như báo cáo từ phía cảnh sát, thì Trịnh Hổ trong lúc sơ ý, sảy chân té ngã từ trên cầu thang rơi xuống đất, dẫn đến dập đầu, tụ máu trong não mà chết.”

Vốn dĩ, trong lòng của Trương Mỹ Lan đã có mấy phần thấp thỏm, bất an. Hiện tại, nghe được một cái tin tức như vậy, cả người của cô giống như là bị sét đánh, sắc mặt cũng biến đến trắng bệch.

“Tổng giám đốc, cô không có sao chứ?”

Lúc này, đứng ở một bên, thư ký Kim hơi có mấy phần lo lắng hô lên. Nhưng Trương Mỹ Lan đã nhanh chóng lắc đầu, đáp lại.

“Không… tôi không có việc gì. Chị để lại toàn bộ báo cáo ở trên bàn đi. Tôi muốn yên tĩnh một chút!”

Nhìn thấy Trương Mỹ Lan lên tiếng đuổi khách, thư ký Kim cũng không có cách nào khác, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, rồi nhanh chóng quay gót rời đi.

“Trần Lâm, tôi đã để cho anh biến mất khỏi cuộc đời tôi, tại sao anh cứ lại vờn quanh, xuất hiện ngay lúc quan trọng như vậy thế hả? Chẳng lẽ, anh còn muốn để cho tôi tự tay giết chết anh mới được sao?”

Mà lúc này, sau khi thư ký Kim đã đi ra khỏi phòng họp, thần sắc của Trương Mỹ Lan liền biến đến cực kỳ khó coi. Đồng thời, trong ánh mắt của cô cũng lộ vẻ tràn đầy tức giận.

Tất nhiên, những thứ này Trần Lâm cũng không thể nào biết được. Lúc này, anh đang ngồi ở trong xe ô tô, cùng với cấp dưới của mình nói chuyện.

“Hỏa Phượng, cô giúp tôi để ý hai mẹ con bọn họ một chút. Tốt nhất là không nên để cho bất kỳ mối nguy hiểm nào đến gần bọn họ. Việc này, cô có thể làm được không?”

Nghe Trần Lâm trực tiếp giao nhiệm vụ cho mình, sắc mặt của Võ Hoàng Yến lúc này tỏ ra cực kỳ kích động.

“Đội trưởng, xin anh hãy yên tâm đi. Cho dù tôi có hy sinh, thì cũng tuyệt đối bảo vệ an toàn cho hai mẹ con bọn họ!”

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Võ Hoàng Yến lúc này, Trần Lâm có chút hài lòng gật đầu. Nhưng mà, anh vẫn vỗ nhẹ lên vai của đối phương, thấp giọng nói ra.

“Chỉ cần bảo vệ cho tốt hai mẹ con bọn họ là được rồi. Tôi cũng không cần cô phải hy sinh tính mạng của mình. Khi nào có sự việc khẩn cấp, nhớ gọi điện cho tôi đến kịp là được.”

Nhìn thấy Trần Lâm có chút lo lắng cho mình, trong lòng của Võ Hoàng Yến lúc này cảm thấy vô cùng ấm áp. Nhưng mà, ánh mắt của cô cũng hơi nghi hoặc một chút, nhìn về phía anh.

“Phải rồi, đội trưởng, vì sao anh không trực tiếp đem toàn bộ nhà họ Trương đánh sập, mà còn tuyên chiến với bọn họ làm gì? Chỉ cần anh ra lệnh một tiếng, tôi nghĩ rằng không đến nửa tháng, toàn bộ tập đoàn của bọn họ sẽ chính thức bị phong tỏa, cả nhà họ Trương cũng ra hầu tòa.”

Nghe Võ Hoàng Yến hỏi như vậy, Trần Lâm liền nhịn không được lắc đầu, mỉm cười.

“Nếu tôi trực tiếp xử lý như vậy, thì thật dễ dàng cho bọn họ quá. Tôi muốn chậm rãi chơi chết đám nhà họ Trương này. Hơn nữa, chẳng phải việc này còn rất thú vị hay sao?”

Nhìn thấy nụ cười ở trên khuôn mặt của Trần Lâm lúc này, không biết vì sao Võ Hoàng Yến lại có chút giật mình. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của cô liền lóe lên ngôi sao lấp lánh. Thật sự, cô cũng không có ngờ đến đội trưởng của mình trong lúc nói chuyện cũng trở nên đẹp trai như vậy.

Nhưng ngay vào lúc này, một tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, để cho Trần Lâm lẫn Võ Hoàng Yến đều có chút giật mình.

“Được rồi, không nói đến mấy chuyện này nữa. Tôi đang có chút việc, cô tự mình đi trước đi. Tôi sẽ lái xe một mình.”

Nghe Trần Lâm ra lệnh, Võ Hoàng Yến không một chút do dự, vội vàng đẩy cửa, bước nhanh xuống xe. Mà lúc này, vẻ mặt của Trần Lâm cũng biến hóa, trở thành một bộ vô cùng nịnh nọt.

“Giám đốc, cô gọi cho tôi có việc gì vậy?”

“Anh đang ở đâu, tại sao giờ này con chưa đến chỗ làm? Anh có biết là anh đã muộn mấy phút rồi không? Trong vòng năm phút nữa, tôi muốn anh đến đây ngay lập tức, cùng tôi đi đón con gái, rõ chưa?!”

“Vâng, thưa sếp!”

Trần Lâm cực kỳ dứt khoát đáp lại. Hơn nữa, anh còn cố ý thực hiện một động tác chào vô cùng nghiêm túc. Nếu như Võ Hoàng Yến vẫn còn có mặt ở đây, sợ rằng cô sẽ không thể nào tin được vào trong mắt mình. Bởi vì, bộ dáng của Trần Lâm lúc này nào giống với một vị Chiến Thần khiến cho kẻ địch vừa mới nghe tên đã phải khiếp sợ?