Vô Địch Chiến Thần

Chương 25: Tôi đã để cho cậu rời đi hay chưa?



“Con mẹ nó, mày có biết cậu ta là ai hay không? Người mà ngay cả tao cũng không dám chọc, vậy mà mày lại dám đến để gây sự với người ta. Hôm nay tao không đập chết mày, thì tao cũng không phải là lão đại của băng Chợ Cá!”

Vừa nói, vẻ mặt của Hai Long vừa tỏ ra tức giận, không ngừng vung chân đạp mạnh lên trên người đàn em của mình.

Chỉ có điều, đứng ở một bên quan sát, Trần Lâm lại có chút nhịn không được, nói ra.

“Đừng có giả vờ giả vịt trước mặt tôi nữa. Hắn ta hôm nay, nhất định phải chết!”

Nghe được lời này của Trần Lâm, tất cả mọi người đứng ở đây đều không khỏi sững sờ. Nhất là Út Linh và Trịnh Ngọc Quang. Cô cũng không biết, vì sao đại ca của đám giang hồ Chợ Cá, lại vừa xuất hiện liền đánh cho đàn em của mình một trận như vậy.

Nhưng mà, nghe được lời này của Trần Lâm nói với Hai Long, cô liền không khỏi hoảng sợ, vội vàng chạy tới, đem cổ tay của anh níu chặt lại.

“Anh Lâm, anh đang nói cái gì vậy? Mau hướng về phía đại ca Hai Long nói lời xin lỗi đi!”

Theo cô nhìn thấy, thì dù vừa rồi thực lực của Trần Lâm có chút lợi hại. Nhưng đối mặt với số đông hơn trăm người. Hơn nữa, trên tay của mỗi người đều cầm theo hung khí, cùng với bộ dáng hung ác như vậy. Sợ rằng, hôm nay Trần Lâm khó bề thoát khỏi chỗ này. Thế nên, cô mới dự định lên tiếng khuyên can anh trai của mình.

Chỉ có điều, Trần Lâm không những không có lĩnh tình, còn đem tay của cô gạt ra.

“Em không hiểu, có những chuyện anh tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ qua!”

Nghe được lời này của anh, trong lòng của Út Linh càng thêm nổi giận. Chỉ có điều, lúc này Trịnh Ngọc Quang đã thấp giọng nói ra.

“Út Linh, nếu như anh ta đã không muốn nghe khuyên, vậy thì cứ mặc kệ anh ta đi. Dù sao, hạng người như anh ta chỉ dựa vào sức mạnh cơ bắp, không có chút động não nào thì cần phải để xã hội đánh đập thì mới nên người được.”

Nghe Trịnh Ngọc Quang nói như vậy, mặc dù trong lòng cũng không cảm thấy thích hợp. Chỉ là, nhìn thấy bộ dáng của Trần Lâm lúc này giống như không thèm để ý đến mình, Út Linh chỉ có thể tức giận hừ lên một tiếng, sau đó tự mình lui lại phía sau vài bước, xem như không muốn liên can gì đến anh.

Chỉ có điều, trong lòng của cô vẫn không quá yên tâm, tầm mắt hơi chuyển động một cái. Sau đó, cô giống như nhớ ra điều gì, liền thấp giọng nói với bạn trai đứng ở bên cạnh.

“Anh Quang, em muốn đi nhà vệ sinh một chút. Anh đứng ở đây đợi em, em đi xong sẽ ra ngay!”

Nhìn bộ dáng của bạn gái lúc này, lại quan sát đến tình huống bên cạnh, Trịnh Ngọc Quang không khó để đoán ra được ý đồ của cô. Chỉ là, hắn lúc này cũng không có nhiều thì giờ quan tâm. Đối với hắn mà nói, Trần Lâm sợ rằng đã lành ít dữ nhiều rồi.

Thế nên, hắn cũng không có lên tiếng ngăn cản Út Linh, ngược lại còn rất sốt sắng nói ra.

“Được rồi, em cứ việc đi đi, nơi này để anh ở lại trông coi là được rồi!”

Nghe thế, trong lòng của Út Linh cảm thấy vô cùng ấm áp, nhìn về phía Trịnh Ngọc Quang gật đầu.

Thấy bóng lưng của Út Linh đã rời đi, lúc này ánh mắt của Trịnh Ngọc Quang cũng biến đến lạnh lùng. Đồng thời, trong bụng không ngừng suy nghĩ, không biết lúc nữa bộ dáng của Trần Lâm sẽ trở nên thê thảm như thế nào.

Chỉ có điều, rất nhanh sau đó, mọi thứ diễn biến hoàn toàn ngược lại với trong tưởng tượng của hắn. Chỉ thấy, lúc này nghe được tiếng quát khẽ của Trần Lâm, Hai Long không những không dám lên tiếng trách mắng. Ngược lại, trên khuôn mặt dữ tợn của ông ta, còn treo lấy một nụ cười nịnh nọt.

“Anh Lâm, lời anh dạy bảo chí phải, để tôi giúp anh xử lý tên này, thế nào?”

Nhìn thấy bộ dáng của lão đại băng Chợ Cá như vậy, đừng nói là mấy gã đàn em ở trong băng hội. Cho dù là Trịnh Ngọc Quang, lúc này cũng không ngừng trợn trừng hai mắt, vẻ mặt cực kỳ khó tin.

Bất quá, đối với thái độ của Hai Long, Trần Lâm lại giống như không hề để ý, chỉ lạnh lùng liếc mắt trừng lấy ông ta một cái.

“Tốt nhất là ông hãy giải quyết việc này cho nhanh gọn một chút. Từ đây trở về sau, tôi cũng không muốn nhìn thấy bất kỳ đàn em nào của ông có hành vi tương tự như vậy. Nếu không, lần sau cũng không chỉ trừng phạt bọn họ, mà ngay cả ông tôi cũng sẽ xử lý, rõ chưa?”

Nghe được lời này của Trần Lâm, vẻ mặt nịnh nọt của Hai Long lập tức trở nên cứng đờ. Bất quá, ông ta là người lăn lộn ở trong giang hồ nhiều năm. Hơn nữa, ông ta cũng rất rõ ràng năng lực của Trần Lâm. Thế nên, lúc này mặc dù trong lòng hơi có mấy phần khó chịu, nhưng ngoài mặt ông ta vẫn vô cùng thành thật, liên tục gật đầu đáp lại.

“Vâng vâng, lời này của anh dạy rất phải. Sau này tôi nhất định sẽ ghi nhớ lời dạy của anh, tuyệt đối không để cho chuyện tương tự như vậy xảy ra nữa!”

Nói xong lời này, ánh mắt của Hai Long nhanh chóng quét qua, nhìn về phía mấy tên đàn em đi theo ở phía sau lưng của mình, thấp giọng nói ra.

“Tụi bây còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đem đám rác rưởi này lôi ra ngoài cho tôi. Các cậu còn muốn để cho mấy thứ rác rưởi này làm bẩn mắt ân nhân của tôi hay sao?”

Nghe được lời này của “đại ca” Hai Long, tất thì đám đàn em của ông ta liền phản ứng lại. Ngay sau đó, cả đám đề không khỏi cấp tốc, hướng về phía gã đầu trọc cùng với mấy tên đàn em đi theo làm loạn lôi ra bên ngoài.

Thấy một màn này, gã đầu trọc không khỏi gấp, vội vàng khóc lóc kêu lên: “Lão đại, lão đại! Xin anh hãy tha cho em, em đã biết sai rồi. Xin anh đừng có giết em, em còn vợ trẻ con thơ, còn có mẹ già hơn chín mươi tuổi đang chờ phụng dưỡng. Lão…”

Nghe được tiếng la hét của gã đầu trọc, lúc này vẻ mặt của Hai Long không khỏi lạnh xuống, tức giận trừng mắt nhìn về phía đàn em của mình quát ầm lên.

“Để cho nó ngậm miệng lại, sau đó bỏ vào bên trong bao tải ném xuống sống cho cá ăn. Đi, nhanh lên!”

Giống như có phần hơi thiếu kiên nhẫn, Hai Long lúc này không ngừng phất phất tay, ra hiệu cho đám đàn em của mình kéo người ra ngoài càng nhanh càng tốt. Mà nghe được lời này của “đại ca”, cả đám đàn em đi theo gã đầu trọc dùng như là cha mẹ chết, không ngừng kêu rên liên tục.

Bất quá, lúc này đã có được mệnh lệnh của “đại ca” Hai Long, đám dàn em của ông ta cũng không có cho bọn họ có được cơ hội kêu la, trực tiếp quyền đấm cước đá, để cho cả đám miệng mồm tràn đầy máu tươi, không có cách nào phát ra âm thanh.

Sau khi nhìn xem đây hết thảy, lúc này vẻ mặt của Hai Long mới lần nữa mang theo mấy phần nịnh nọt, nhìn về phía Trần Lâm, nói ra.

“Anh Lâm, vừa rồi tôi xử lý bọn họ như vậy, anh đã hài lòng hay chưa?”

Đối với thái độ lúc này của Hai Long, Trần Lâm cũng chẳng thèm để ý, anh chỉ tùy tiện phất phất tay, nói ra.

“Được rồi, ông kêu người của các ông dọn dẹp sạch sẽ nơi này giúp tôi. Đồng thời, chuyện ngày hôm nay tôi cũng không muốn bị truyền ra ngoài. Nếu như có người đưa tin về chuyện ở đây, thì hậu quả như thế nào, chắc hẳn ông cũng biết rõ rồi, phải không?”

Nhìn thấy được ánh mắt sắc lạnh như dao găm của Trần Lâm nhìn đến, nhất thời trong lòng của Hai Long không khỏi lạnh run một cái.

Ngay sau đó, ông ta cũng cấp tốc gật đầu đáp lại: “Vâng vâng vâng, chuyện này tôi sẽ giúp anh giải quyết gọn gang, sạch sẽ. Hơn nữa, nơi này là khách sạn của tôi kinh doanh, nếu như sau này anh có thời gian đến chơi, thì cứ báo ra tên tôi, bọn họ nhất định sẽ phục vụ cho anh tốt nhất!”

Vừa nói, Hai Long vừa kín đáo đưa cho Trần Lâm một tấm thẻ VIP được mạ bằng vàng rồng, hình dáng cực kỳ bắt mắt.

Đối với mấy thứ này Trần Lâm cũng không quá để ý, anh chỉ tùy tiện đem tấm thẻ nhét vào trong túi áo trước ngực, sau đó tự mình đi trở lại phòng hát, mở ra để đón hai mẹ con Châu Ngọc Ánh.

Chỉ là, vừa đi được mấy bước, lúc này ánh mắt của anh mới dừng lại ở trên người của Trịnh Ngọc Quang. Sau khi thấy được Trịnh Ngọc Quang đang lén lút chuẩn bị chuồn đi, lúc này âm thanh của Trần Lâm mới lạnh lùng vang lên.

“Tôi đã để cho cậu rời đi hay chưa?!”

“A?!”

Nghe được âm thanh này của Trần Lâm, thân hình của Trịnh Ngọc Quang không khỏi cứng đờ lại, vẻ mặt vô cùng sợ hãi nhìn về phía anh.