Vô Địch Chiến Thần

Chương 32: Tranh chấp trên bến tàu



Cộc cộc cộc!

“Này, các anh là ai? Đến đây có việc gì?”

Một gã đàn ông trung niên có khuôn mặt hình chữ điền, đầu cạo trọc, phía trên cánh tay trái có một hình xăm khô lâu cùng với hoa hồng đứng chắn ở trước cửa xe của Trần Lâm, sau đó đưa tay gõ nhẹ lên cửa xe vài cái.

Đứng ở phía sau lưng của gã đàn ông này, còn có năm, sáu gã thanh niên, mỗi người ở trên cánh tay đều có hình xăm tương tự.

Thấy được một màn này, Trần Lâm cũng không có lên tiếng đáp lại. Mà Khánh Hiển, cũng chính là người thanh niên có bộ dáng cà lơ phất phơ, với biệt danh là Cửu Vĩ từ bên trong ô tô không khỏi đưa đầu ra bên ngoài, vừa phất phất tay, vừa hô to lên một tiếng.

“Anh Trọc, anh vẫn khỏe chứ hả?!”

Nghe được tiếng hô này của cậu ta, lông mày của người đàn ông trung niên không khỏi dựng ngược lên. Bất quá, khi thấy được đối phương là người quen cũ, người đàn ông trung niên mới hơi hòa hoãn lại một chút. Chỉ là, thần sắc của ông ta dường như cũng không được vui cho lắm.

“Khánh Hiển, mày làm sao lại chạy tới đây? Mà mấy người bọn họ là ai vậy?”

Vừa nói, người đàn ông trung niên vừa quét mắt nhìn lấy mấy người Trần Lâm đang ngồi ở trong ô tô. Thế nhưng, khi ánh mắt của người này nhìn về phía Trần Lâm, hơi thoáng giật mình một chút. Bất quá, ông ta cũng không có làm ra động tác gì quá kịch liệt. Ngược lại, ánh mắt nhìn về phía Khánh Hiển có chút chăm chú thêm mấy phần.

“Hì hì, bọn họ đều là anh em của tôi. Hôm nay, tôi muốn dẫn mấy người bọn họ đến đây bàn một chuyện làm ăn lớn. Anh Trọc, anh có thể thu xếp cho chúng tôi đi gặp anh Lâm để nói chuyện một chút hay không?”

Nghe nhắc đến chuyện làm ăn, vẻ mặt của người đàn ông trung niên rõ ràng tỏ ra nghiêm túc hơn rất nhiều. Nhưng mà, nhìn nhìn mấy người bọn họ một hồi, ông ta lại lắc đầu nói ra.

“Không được, hiện tại anh Lâm đang tiếp khách, mấy người các cậu cứ về đi. Khi nào anh Lâm xong việc, tôi sẽ cho người thông báo với các cậu sau.”

“Anh Trọc, dù gì chúng ta cũng là anh em với nhau. Anh nể tình một chút đi, giúp tôi gửi lời đến anh Lâm, lần này có khách hàng lớn muốn làm ăn với anh ấy!”

Lúc nói ra những lời này, Khánh Hiển rất lanh lẹ, từ trong ngực áp móc ra một xấp phong bì, sau đó kín đáo nhét vào trong tay của người đàn ông trung niên.

Cầm lấy xấp phong bì, lại đưa tay bóp bóp vài cái, cảm nhận được sấp tiền ở bên trong tương đối dày, vẻ mặt của người đàn ông trung niên không khỏi lộ ra mấy phần kinh ngạc. Đồng thời, ánh mắt của ông ta khi nhìn về phía mấy người Trần Lâm rõ ràng thân thiện hơn rất nhiều.

Bất quá, đối phương vẫn là hơi do dự một chút, sau đó liền đem phong bì đẩy về lại cho Khánh Hiển, rồi lắc đầu nói ra.

“Thật sự là rất đáng tiếc, lần này các cậu đến không đúng dịp. Hiện tại, anh Lâm đã không còn ở Tân Hải, tôi cũng không có cách nào liên hệ để giúp cho các cậu. Thế nên, các cậu cứ về đi, hôm nào anh Lâm có thể gặp, tôi sẽ gọi điện lại báo cho các cậu sau.”

Nói xong, người đàn ông trung niên lúc này cũng không do dự nữa, liền dự định xoay người rời đi. Nhưng mà, Khánh Hiển lại không đem phòng bì cấm lấy. Ngược lại, cậu ta vừa lắc đầu, vừa cười lên hì hì nói ra.

“Hì hì, anh cũng đừng có chê ít. Coi như đây là lần đầu tiên gặp mặt, tôi gửi cho các anh chút tiền trà nước. Khi nào anh Lâm có thể cho gặp, vậy thì nhờ anh nhắc nhẹ dùm tôi một chút. Đến lúc đó, tôi còn sẽ hậu tạ thêm.”

Nghe thế, động tác của người đàn ông trung niên không khỏi dừng lại một chút, ánh mắt liếc về phía mấy người Trần Lâm vẫn còn đang ngồi ở trong ô tô.Lúc này, ông ta hơi thoáng do dự một hồi. Sau đó, cuối cùng ông ta mới chịu gật đầu, đáp lại.

“Vậy được rồi, khi nào anh Lâm trở về, tôi sẽ đem chuyện này nói lại cho anh ấy. Nếu như anh ấy muốn gặp, tôi sẽ liên lạc lại với cậu sau.”

“Thế thì tốt quá, còn đây là địa chỉ liên lạc của tôi. Nếu có thể liên hệ được với anh Lâm, vậy anh nhớ gọi điện giúp tôi!”

Lúc này, Khánh Hiển rất lưu loát lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho người đàn ông trung niên. Tiếp nhận danh thiếp từ trên tay của Khánh Hiển, người đàn ông trung niên chỉ thoáng nhìn qua một chút, sau đó liền đem nó cất vào bên trong túi quần.

Thấy người này đã xoay người rời đi, lúc này Khánh Hiển không khỏi liếc mắt nhìn qua Trần Lâm cùng với Võ Hoàng Yến đang ngồi ở phía bên xe ô tô đối diện. Thấy Trần Lâm hơi khẽ gật đầu ra hiệu, Khánh Hiển liền hiểu ý, cũng vỗ nhẹ lên bả vai của Tam Lang, để cho cậu ta lái xe rời đi.

Nhưng mà, hai chiếc xe ô tô còn chưa rời khỏi bến cảng. Lúc này, phía bên ngoài đột nhiên kéo đến một nhóm thanh niên, tay cầm hung khí, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, hướng về phía mấy người đàn ông trung niên ở trong chợ cá ồ ạt lao tới.

“Mẹ nó, chỗ này là chỗ để cho chúng mày làm ăn à? Cút hết cho ông! Từ hôm nay trở đi, bến cảng này là của bang Hắc Long chúng tao!”

Từ phía sau lưng của đám thanh niên, đột nhiên phát ra một tiếng hét lớn. Sau đó, một gã thanh niên xách dao bầu vọt tới, hướng về phía đỉnh đầu của người đàn ông trung niên chém xuống.

“A!”

Thấy được một màn này, không ít tiểu thương đang còn ở phía trên bến tàu không khỏi kinh hãi hô lên. Mà động tác của người đàn ông trung niên cũng không hề chậm, vừa thấy đối phương xách lấy dao bầu xả về phía mình, ông ta đã tung ra một chân, đá thẳng về phía trước ngực của đối phương.

Ầm!

Một cước này của ông ta vô cùng chuẩn xác, trực tiếp đem tên thanh niên cùng với dao bâu đá văng ra bên ngoài, ngã nhào vào trong thùng gỗ đựng cá.

“Mẹ kiếp, tụi mày còn dám đánh người của tao bị thương. Tụi bây đâu, cùng nhau đi lên, xả chết nó cho tao!”

Từ phía sau lưng của đám thanh niên cầm dao bầu, một gã đàn ông mặc quần hoa, áo sơ mi nhiều màu để phanh ngực, chỉ tay về phía nhóm người đầu trọc quát lên một tiếng.

Nghe được tiếng hô này của hắn, tất cả những thành viên còn lại của bang Hắc Long đều ồ ạt xông lên, cầm lấy hung khí liên tục chém xuống.

Thấy thế, đang ngồi ở trên xe, Võ Hoàng Yến không khỏi thấp giọng, hướng về phía Trần Lâm nói ra.

“Đội trưởng, anh có muốn chúng tôi ra tay, đem đám người này xử lý hay không?”

Nghe Võ Hoàng Yến đề nghị, Trần Lâm hơi khẽ lắc đầu.

“Không cần, cứ ngồi chờ đợi là được!”

Nghe thế, Võ Hoàng Yến cũng không có nói tiếp, chỉ yên lặng cầm lấy vô lăng, ngồi ở trên xe quan sát.

Ầm!

“Mẹ kiếp, bọn tao liều mạng với chúng mày!”

Lúc này, nhóm người của gã đầu trọc đã dần dần rơi vào thế yếu. Mặc dù bên cạnh bọn họ cũng có vũ khí, thế nhưng số lượng của bang Hắc Long thật sự đông lắm, quân số thậm chí còn muốn đông đến gấp đối.

Thế nên, ngoài trừ người đàn ông trung niên vừa cùng với mấy người Trần Lâm nói chuyện vẫn còn đứng vững, những đàn em còn lại của ông ta đều bị chém rụng, nằm gục ở trong vũng máu.

“Hưng Trọc, bây giờ anh Lâm của tụi mày đã bị đại ca của chúng tao xử lý. Hiện tại, một là mày quỳ xuống xin tha. Hai là tao sẽ tiễn mày, đi gặp đại ca của mày. Mày muốn lựa chọn cái nào?!”

Từ phía sau lưng của đám bang chúng Hắc Long, gã đàn ông mặc quần hoa lúc này mới hơi nghiêng người, đậu tựa vào trên thùng phi, hướng về phía người đàn ông trung niên hô lên.

Nghe được tiếng hô này của đối phương, lại nhìn thấy toàn bộ đàn em của mình đều bị đánh gục. Lúc này, thần sắc của người đàn ông trung niên tỏ ra vô cùng dữ tợn, vũ khí trên tay của ông ta cũng dính đầy máu tươi, ánh mắt có chút lạnh lùng, nhìn chằm chằm về phía đối phương.

“Khánh Nhỏ, mày với tao cũng xem như là đồng môn. Nếu mày có bản lĩnh, thì hãy lại đây đánh với tao một trận. Cũng không cần dùng mấy trò bẩn thỉu đó để khích tướng tao. Cho dù đại ca Lâm xảy ra chuyện, thì cái bến cảng này tao cũng phải giữ đến cùng!”

“Thật sao?!”

Nghe câu trả lời của người đàn ông trung niên, gã đàn ông mặc quần hoa không những không có tức giận, ngược lại còn nhếch mép lên cười khẩy một cái. Sau đó, hắn giống như là cười mà không phải cười, nhìn chằm chằm về phía đối phương.

“Tao có một món đồ vật này, tao nghĩ là mày nhất định sẽ rất yêu thích. Mày có muốn tao lấy ra cho mày xem hay không?”

Mặc dù miệng thì nói như vậy, nhưng tay của hắn lại vô cùng thành thật, từ trong túi quần nhanh chóng móc ra một cái hộp nhỏ, hướng về phía trước mặt của người đàn ông trung niên ném tới.

Thấy được một màn này, hai hàng lông mày của người đàn ông trung niên không khỏi nhíu thành một đường thẳng. Nhưng mà, ông ta cũng không có cúi người xuống đem chiếc hộp nhỏ kia nhặt lên. Ngược lại, ánh mắt của ông ta lúc này thẳng hướng nhìn về phía đối phương, nói ra.

“Mày lại định giở trò gì?”

“Đừng vội, thử đem nó mở ra xem đi. Tao bảo đảm là mày sẽ cảm thấy vô cùng kinh hỉ!”

Đối với phản ứng của người đàn ông trung niên, gã đàn ông quần hoa cũng không cảm thấy kinh ngạc. Ngược lại, thần sắc của hắn tỏ ra cực kỳ thong dong, hất hàm ra hiệu cho đối phương đem hộp quà mở ra.

Thấy thế, lại hơi do dự một chút. Cuối cùng, người đàn ông trung niên cũng cúi thấp người xuống, đem chiếc hộp nhỏ từ dưới đất nhặt lên. Bất quá, cơ thể của ông ta vẫn luôn cực kỳ cảnh giác, không để cho đám người kia có chút cơ hội nào ra tay đánh lén.

Mà đối phương giống như cũng không có ý định này, người đàn ông trung niên vô cùng cẩn thận, đem chiếc hộp nhỏ từ dưới đất nhặt lên. Nhưng mà, ngay khi đem chiếc hộp nhỏ này mở ra, thần sắc của ông ta lập tức biến đến cực kỳ khó coi.

“Khánh Nhỏ, mày đang muốn chết?!”

Đem chiếc hộp nhỏ xiết chặt ở trong tay, ánh mắt của người đàn ông trung niên lúc này biến đến vô cùng băng lãnh. Cho dù là gã đàn ông mặc quần hoa, lúc này cũng có một chút giật mình.

Bất quá, ngay sau đó đối phương liền nhịn không được, liền cất tiếng cười to một trận.

“Ha ha ha, Hưng Trọc, chẳng lẽ mày không nhìn rõ, là ai đang muốn chết hay sao?!”