Vô Địch Chiến Thần

Chương 45: Nụ cười giả tạo



Mặc dù bị nhéo rất đau, nhưng Trần Lâm lại không dám hé răng kêu rên nửa lời. Ngược lại, anh còn tỏ ra tươi cười, híp mắt nhìn về phía Châu Ngọc Ánh, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.

Thấy vậy, Châu Ngọc Ánh càng thêm tức giận. Nhưng mà, lúc này con gái của cô có chút nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn về phía hai người bọn họ, nói ra.

“Bố mẹ đang làm gì đấy ạ?!”

Đột nhiên bị con bé phát hiện ra hành động bí mật của mình, Châu Ngọc Ánh có chút hốt hoảng, vội vàng bước lui về phía sau mấy bước. Nhưng mà, lúc này Trần Lâm lại đột nhiên đưa tay vươn ra, nắm lấy vòng eo của cô kéo mạnh.

Không một chút phòng bị nào, Châu Ngọc Ánh hoàn toàn ngã nhào vào trong cơ thể của Trần Lâm.

“A, xấu hổ quá! Bố mẹ hôn nhau!”

Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, thậm chí còn cố ý đưa tay lên che hai mắt. Nhưng rõ ràng, giọng điệu của cô bé lúc này tràn đầy hưng phấn. Chỉ có Châu Ngọc Ánh là vô cùng khổ sở, cố gắng tránh thoát khỏi vòng tay của Trần Lâm. Đồng thời, trong lòng của cô hơi có chút tức giận, trừng mắt nhìn anh.

Biết đù là dừng, Trần Lâm cũng không có ý định trêu chọc cho Châu Ngọc Ánh tức giận. Thế nên, lúc này anh mới ho khan một tiếng, rồi đem bàn tay của mình thu hồi. Đồng thời, anh còn hướng về phía Châu Ngọc Ánh, hô khẽ một tiếng.

“Nếu em cảm thấy mỏi chân, có thể tự mình ngồi xuống, cũng không cần đứng như vậy. Em xem, vừa rồi còn đứng không vững, ngã nhào vào trong người anh, để cho con gái chê cười chúng ta!”

Nhìn thấy Trần Lâm dõng dạc đổi trắng thay đen, còn ở ngay trước mặt của con gái tố cáo mình, trong lòng của Châu Ngọc Ánh thật sự rất giận. Thế nhưng, khi thấy Khánh Ngọc một bên che mắt, môt bên liên tục quan sát hai người bọn họ nói chuyện. Lúc này, cô chỉ có thể nuốt giận vào trong lồng ngực, còn gượng ép để cho bản thân khẽ cười một tiếng. Sau đó, cô mới lần nữa đi trở lại chỗ ngồi, ngồi vào vị trí bên cạnh của Khánh Ngọc.

“Hì hì, em không phải là đang giận anh đấy chứ? Anh chỉ đùa một chút thôi. Em xem, món này là do anh với con gái tự nấu. Con bé nói em rất thích ăn những món ăn thanh đạm, không cho quá nhiều gia vị. Nên em nếm thử xem, món này có hợp khẩu vị với em hay không?”

Thấy bộ dáng của Châu Ngọc Ánh thật sự là đang tức giận, Trần Lâm lúc này cũng học theo cách của con gái, bắt đầu cười lên hì hì, còn gắp thức ăn đặt vào trong chén của Châu Ngọc Ánh, sau đó mới chậm rãi lên tiếng giải thích.

Ngồi ở một bên, cô bé Khánh Ngọc càng thêm ra sức phụ trợ, liên tục nói tốt cho Trần Lâm. Trong lúc nhất thời, Châu Ngọc Ánh có loại cảm giác mình đang tự đem con gái đưa ra bên ngoài, ngay cả bản thân lúc này cũng sắp lung lay, khó giữ.

Bất quá, trong lòng không những không có một chút khó chịu nào, ngược lại tình cảnh trước mắt để cô có loại cảm giác vô cùng ấm áp, giống như đây mới thật sự là một gia đình.

Nhưng ngay sau đó, cô liền không ngừng lắc đầu, cố gắng đem loại suy nghĩ này xua đuổi ra khỏi ký ức. Bởi vì cô biết rất rõ, Trần Lâm cũng không phải là cha đẻ của Khánh Ngọc, càng không phải là người đàn ông mà cô có thể dựa vào, để rồi chia sẽ tất cả mọi thứ. Đến một ngày nào đó, khi anh cảm thấy nhàm chán, nhất định sẽ rời khỏi cuộc sống của hai mẹ con cô. Khi đó, cô cần phải giải thích với con gái của cô như thế nào? Cần phải đối mặt với tình cảm của bản thân ra sao?

Càng nghĩ, đầu óc của Châu Ngọc Ánh càng thêm trở nên rối loạn. Không biết vì sao, lúc này trong đầu của cô lại hiện lên hình ảnh của người đàn ông đêm hôm đó, cái người đã cướp đi sự tinh khiết của cô, cũng là người đã để cô sinh ra con bé Khánh Ngọc.

“Em sao thế?”

Giọng nói của Trần Lâm đột nhiên vang lên, để cho Châu Ngọc Ánh không khỏi giật mình, vội vàng đem toàn bộ suy nghĩ ở trong đầu xua tan.

“Tôi… tôi không có việc gì.”

Nhìn thấy ánh mắt của Trần Lâm đang chăm chú nhìn đến, Châu Ngọc Ánh hơi có chút lúng túng, vội vàng lên tiếng trả lời.

“Mẹ ơi, có phải mẹ không được khỏe đúng không mẹ? Hay là mẹ để con xoa đầu cho mẹ nhé!”

Vừa nói, Khánh Ngọc vừa lon ton chạy tới. Cô bé nhón chân trèo lên trên ghế, rồi leo lên trên đùi của Châu Ngọc Ánh, bắt đầu dùng lấy hai bàn tay non nót của nó, xoa xoa lên hai bên đầu của mẹ nó.

Cảm nhận được đôi bàn tay non mịn của con gái chạm lên da thịt, trong lòng của Châu Ngọc Ánh nhanh chóng bình tĩnh trở lại, thần sắc của cô cũng hồi phục trở lại bình thường. Cô hơi xoay người, đưa tay ôm lấy con gái vào trong lồng ngực.

“Cảm ơn con gái, mẹ không có việc gì.”

Nhìn thấy hai mẹ con bọn họ ôm nhau, Trần Lâm chỉ ngồi yên lặng ở một bên, không nói thêm một lời nào. Chỉ là, cô bé Khánh Ngọc lúc này lại hơi có chút nghiêng đầu, hai mắt mở to, hướng về phía Trần Lâm nháy nháy vài cái.

Trần Lâm rất nhanh liền hiểu ý, trong lòng không khỏi buồn cười. Nhưng quả thật, có được con gái tương trợ, Trần Lâm cảm giác tương lai đem chuyện trước kia nói ra cũng giảm đi không ít trở ngại.

Tất nhiên, chuyện của tương lai để tương lai tính. Lúc này, anh cảm thấy bầu không khí cũng dần trở nên yên tĩnh không ít. Thế nên, lúc này anh mới nhẹ giọng, lên tiếng nói ra.

“Được rồi, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm thôi, không nên để cho thức ăn bị nguội. Với lại, sau khi ăn xong mẹ còn phải làm việc nữa, nên con không được làm phiền mẹ có biết không?”

Trần Lâm vừa nói, vừa nháy nháy mắt ra hiệu với con gái. Con bé rất nhanh liền gật đầu, đáp lại.

“Vâng, ạ!”

Sau đó, cả nhà ba người bọn họ đều rất vui vẻ bắt đầu dùng cơm. Qua hơn nửa giờ đồng hồ, cuối cùng Trần Lâm thu dọn lấy chén đũa ở trên mặt bàn, cất gọn vào bên trong hộp đựng thức ăn, mang theo con gái bắt đầu rời đi.

Trước khi hai cha con Trần Lâm đi ra khỏi cửa, Châu Ngọc Ánh đột nhiên nhớ đến chuyện gì, có chút lo lắng nhìn về phía Trần Lâm, lên tiếng dặn dò.

“Chiều nay tôi có chút việc, nên rất có thể sẽ về hơi muộn một chút. Thế nên, anh giúp tôi chăm sóc cho con bé. Ngày mai là đầu tuần, nên tôi sẽ đưa con bé đi trường học, anh cũng không cần phải đi qua, chiều đến đón con bé giúp tôi là được rồi!”

“Ừm, tôi biết rồi!”

Gật đầu đáp lại lời nói của Châu Ngọc Ánh, Trần Lâm lúc này mới dự định xoay người rời đi. Nhưng mà, anh còn chưa đi được bao xa, âm thanh của Châu Ngọc Ánh đã một lần nữa vang lên.

“Phải rồi, tối nay có một buổi tiệc sinh nhật, là một vị khách hàng lớn của công ty chúng tôi, muốn tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho con gái của bọn họ. Anh có thể theo tôi đến dự tiệc sinh nhật được không. Thời gian vào lúc bảy giờ tối, nếu như anh cảm thấy không có thời gian, vậy thì không cần đi cũng được.”

Đột nhiên nghe Châu Ngọc Ánh đưa ra yêu cầu như vậy, Trần Lâm hơi thoáng có một chút kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó, anh cũng không có quá nhiều để ý, liền gật đầu đáp ứng.

“Tốt, vậy tối nay tôi sẽ cùng đi với cô!”

Sau đó, anh mới lần nữa dẫn theo con gái, đi vào bên trong thang máy.

“Khoan đã, đợi tôi một chút!”

Nhìn thấy thang máy sắp phải đóng lại, một người phụ nữ đột nhiên chạy vội đến, ra hiệu để cho Trần Lâm đem thang máy ngừng lại. Trần Lâm cũng không suy nghĩ gì nhiều, anh trực tiếp bấm cho thang máy ngừng lại. Sau đó một người phụ nữ xuất hiện ở trước cửa thang máy, để cho Trần Lâm hơi thoáng có chút kinh ngạc, mà cô bé Khánh Ngọc thì hơi có phần hoảng sợ, vội vàng nấp ở phía sau lưng của anh.

“Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi có chút hiểu lầm, đã để anh và cháu phải hoảng sợ!”

Người đang đứng ở trước mặt hai cha con Trần Lâm lúc này cũng không phải là ai khác, mà chính là nữ thư ký lúc trước bọn họ bắt gặp ở trong phòng của Châu Ngọc Ánh.

Chỉ là, thái độ của cô ta lúc này vô cùng thành thật, cũng không phách lối giống như vừa rồi. Tất nhiên, Trần Lâm cũng không thèm để ý. Chẳng qua vì không muốn gây thêm phiền phức, thế nên lúc này anh mới chậm rãi đáp lại.

“Không có việc!”

Sau đó, ba người bọn họ cứ như vậy đứng chung ở trong thang máy. Sau khi thang máy dừng lại ở tầng trệt, lúc này Trần Lâm mới dẫn theo con gái đi ra ngoài, mà nữ thư ký thì cũng đi theo ở phía sau lưng của hai người bọn họ.

Mặc dù trong lòng hơi có chút nghi hoặc, nhưng Trần Lâm cũng không quá để ý. Nhưng khi anh rời khỏi tòa nhà, vẫn còn thấy nữ thư ký theo ở phía sau. Lúc này, rốt cuộc anh cũng dừng lại, quay đầu nhìn về phía đối phương.

“Cô đang có việc muốn tìm tôi sao?!”

Trần Lâm cũng không nhớ rõ lắm, mình với đối phương thì có liên quan gì đến nhau. Nhưng thấy đối phương cứ theo phía sau như vậy, anh thật sự cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

“À, thật ra tôi có việc muốn nói riêng với anh. Không biết, anh có thời gian để chúng ta nói chuyện với nhau~~~~ một chút hay không?”

Nhìn thấy Trần Lâm xoay người dừng lại, nữ thư ký lúc này cũng thu hồi bước chân. Chỉ là, đối với thái độ của Trần Lâm, lông mày của cô hơi khẽ nhăn một cái. Bất quá, trên khuôn mặt của nữ thư ký lúc này vẫn giữ lấy một nụ cười mang theo mấy phần hiền hòa.

Tất nhiên, đây là cô ta tự cho như vậy mà thôi. Ở trong mắt của Trần Lâm, nụ cười này của cô ta hơi có mấy phần giả tạo.