Vô Địch Chiến Thần

Chương 49: Nữ thần Băng Băng



“Đội trưởng, kia là chị dâu của em sao?”

Vừa mới cùng hai mẹ con Châu Ngọc Ánh tách ra, bên tai của Trần Lâm đột nhiên truyền đến một trận âm thanh mang theo mấy phần ngả ngớn. Sau đó, anh mới quay đầu nhìn lại. Lúc này, xuất hiện ở trước mặt anh là một gã thanh niên với đầu tóc đỏ chót, hai bên lỗ tai còn đeo rất nhiều khuyên tai. Nhìn bộ dáng của đối phương, Trần Lâm còn tưởng là một gã du côn nào đó đột nhập vào trong buổi tiệc sinh nhật của nhà họ Tôn. Nhưng sau khi xác định mình không có nhìn nhầm, người này chính là Cửu Vĩ, một trong số các thủ hạ của anh lần này được đưa đến Tân Hải, lúc này Trần Lâm mới có chút nhíu mày, nói ra.

“Cậu làm sao cũng tới nơi này? Là Hải Bằng mới các cậu đến đây sao?”

“Cũng không hẳn như vậy, là bọn em vừa mới nhận được tin tức ngầm, tối hôm nay ở trong buổi tiệc sinh nhật của tiểu thư nhà họ Tôn, sẽ có một số tình huống xảy ra. Đối tượng của bọn họ rất có thể là các quan chức ở trong thành phố. Thế nên, em mới được cử đến đây để điều tra tình huống. Tất nhiên, nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu là đảm bảo an toàn cho buổi tiệc, đồng thời cũng giúp Tôn Hải Bằng bảo trì một ít mặt mũi!”

Vừa nói, trên khuôn mặt của cậu ta vừa mang theo một chút ít cười.

Nghe thê, Trần Lâm củng không có lập tức đáp lại. Mà ánh mắt anh hơi nhìn chăm chú về phía đối phương, để cho đối phương có chút lúng túng, vội vàng ho khan vài tiếng.

“Khụ khụ, đội trưởng, chuyện này cũng không phải là em tự mình quyết định. Là Tôn Hải Bằng nhờ vả, cậu ta nghe nói anh cũng đến đây, nên mới nhờ em đến để hỗ trợ, tránh để sai lầm xảy ra. Tất nhiên là, cậu ta cũng hứa cho em một vài thứ. Nhưng mà anh yên tâm đi, đây tuyệt đối không có liên quan đến tổ chức, cũng sẽ không ảnh hưởng đến uy tính của anh!”

Càng nói, âm thanh của Cửu Vĩ càng nhỏ. Đến cuối cùng, cậu ta phải tự mình vỗ ngực, hướng về phía Trần Lâm bảo đảm

Đối với những việc này, kỳ thật Trần Lâm cũng không thèm để ý. Chỉ là nhìn thấy Cửu Vĩ xuất hiện, động thời nghĩ đến một số động thái gần đây ở Tân Hải, Trần Lâm không khỏi suy nghĩ sâu xa.

Bất quá, hiện tại người đến thì cũng đã đến rồi. Cho dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần bọn họ không làm tổn thương đến hai mẹ con Châu Ngọc Ánh, thì anh cũng không cần phải bận tâm. Dù sao, đối với mấy người thủ hạ này của anh, Trần Lâm vẫn có tự tin nhất định.

“Vậy được rồi, cậu cứ tiếp tục làm việc của mình đi. Chỉ cần không làm trái với quy định trước đó của tôi, các cậu có thể tùy ý hoạt động. Nhưng mà nhớ, nhiệm vụ tôi giao cho các cậu hoàn thành, thì các cậu không được để lỡ. Khi nào tôi có mệnh lệnh, sẽ liên lạc với các cậu sau!”

Nghe Trần Lâm nói ra những lời này, Cửu Vĩ không khỏi âm thầm thở ra một hơi. Kỳ thật, vừa rồi cậu ta cũng rất lo lắng, sợ Trần Lâm trách phạt. Đối với bọn họ mà nói, anh chính là Thần ở trong mắt của những binh sĩ này.

“Vâng, thưa sếp! Em tuyệt đối sẽ không để anh gặp phải phiền phức!”

Nói xong, Cửu Vĩ còn theo thói quen dự định đưa tay lên chào theo quân lễ, nhưng Trần Lâm đã đưa tay ra ngăn lại, anh cũng không muốn mình bị người khác chú ý.

Thấy thế, Cửu Vĩ có chút cười gượng, gãi gãi đầu. Sau đó, cậu ta cũng không có lưu lại ở bên cạnh của Trần Lâm, mà tìm một chỗ nhanh chóng chạy đi.

Nhìn theo bóng lưng của đối phương, Trần Lâm không khỏi lắc đầu.

Mà lúc này, Châu Ngọc Ánh vừa vặn cùng với con gái từ trong nhà vệ sinh đi ra ngoài, thấy được có người từ bên cạnh của Trần Lâm rời đi, Châu Ngọc Ánh không khỏi hiếu kỳ, đưa mắt nhìn sang.

“Vừa rồi anh đang nói chuyện với ai vậy?”

Nghe Châu Ngọc Ánh hỏi đến, Trần Lâm liền thản nhiên đáp lại: “Chỉ là một người bạn mà thôi!”

Sau đó, anh cũng không có nhắc đến thân phận của đối phương, mà nhìn về phía con gái của mình, thấp giọng nói ra.

“Con gái, con có mệt lắm không?”

Nghe Trần Lâm hỏi đến, cô bé Khánh Ngọc lập tức lắc đầu. Sau đó, cô bé giống như có chút không được vui, nói ra.

“Bố ơi, khi nào chúng ta có thể được về nhà hả bố?”

Nghe con bé hỏi như thế, anh không khỏi kinh ngạc, đưa mắt nhìn về phía Châu Ngọc Ánh. Mà Châu Ngọc Ánh lúc này cũng lắc đầu, nói.

“Tôi vừa mới cùng một số đối tác trao đổi qua, hiện tại buổi lễ sinh nhật cũng sắp chính thức bắt đầu. Chúng ta tạm thời đứng ở đây đợi một chút, sau khi chủ nhân của buổi tiệc xuất hiện, anh có thể đưa con gái về trước. Còn tôi sẽ lưu lại thêm một lúc, sau đó sẽ tự mình đón xe để đi về.”

Nghe Châu Ngọc Ánh đưa ra đề nghị, Trần Lâm hơi có chút nhíu mày. Mà cô bé Khánh Ngọc cũng lên tiếng nói xen vào.

“Bố, hay là mình đợi mẹ cùng với chung được không bố? Con sẽ không về sớm nữa, con muốn cùng với bố với mẹ về chung!”

Lúc này, Trần Lâm liền bật cười nói ra.

“Được rồi, chờ một chút nữa đi. Nếu như con gái không thích, bố sẽ đưa con đi dạo một vòng thành phố. Sau đó, đúng giờ lại đến đón mẹ, rồi cả nhà chúng ta cùng nhau trờ về, như vậy có được không?”

“Vâng, ạ!”

Lần này, cô bé Khánh Ngọc đáp rất vui vẻ. Thấy thế, Châu Ngọc Ánh cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Kỳ thật, nếu như không phải được nhà họ Tôn đích thân gửi thiệp để mời đến đây, cô cũng không muốn đi đến những chỗ như thế này, cảm giác những địa phương này cũng không quá thích hợp đối với một người như cô.

May mắn, lần này có Trần Lâm cùng con gái theo cùng, thế nên ở trong buổi tiệc cô cũng không gặp bao nhiêu phiền phức.

“Xin chào mừng tất cả các vị khách quý đã đến dự buổi tiệc chúc mừng sinh nhật của tiểu thư nhà chúng tôi. Tôi xin được phép thay mặt gia chủ, gửi lời chúc tốt đẹp nhất dành cho vị quý. Đồng thời, xin kính mời những vị khách quý vẫn còn đang đứng ở bên ngoài, có thể tiến về vị trí chỗ ngồi của mình. Bởi vì, sau đây vị nữ thần xinh đẹp nhất của buổi tối ngày hôm nay sẽ xuất hiện. Đây cũng chính là viên ngọc quý giá trong tay của gia chủ nhà chúng tôi. Xin tất cả các vị khách quý có mặt ở đây, đồng thời cho một tràng pháo tay, chúc mừng ngày trọng đại này của nữ thần Băng Băng!”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo
3. Thần Ẩn
4. Đại Mạc Hoang Nhan
=====================================

Trên sân khấu lớn được đặt ở ngoài trời, người dẫn chương trình bắt đầu cầm micro hướng về phía người ở xung quanh, bắt đầu giới thiệu về sự xuất hiện của chủ nhân buổi tiệc.

Mà nghe được âm thanh này của đối phương, những quan khách bên dưới đều đồng loạt vỗ tay, tạo thành một tràng pháo tay vô cùng nồng nhiệt. Cho dù là cả nhà ba người Trần Lâm, lúc này cũng không khỏi chăm chú nhìn về phía vị trí trung tâm của buổi tiệc.

Từ bên trong sân khấu, lúc này Tôn Băng Băng mặc lấy một chiếc váy đuôi cá màu trắng, phía trên đính rất nhiều hạt kim cương sáng lóng lánh, một mặt lạnh lùng, từ phía sau cánh gà chậm rãi bước ra.

Mặc dù thần sắc của Tôn Băng Băng không quá tự nhiên, trên khuôn mặt cũng không biểu hiện bất kỳ cảm xúc nào. Nhưng từ phía dưới nhìn lên, quả thật Tôn Băng Băng lúc này rất giống với một vị nữ thần, đẹp đến điên đảo tâm hồn, không ít thiếu nam thiếu nữ đang ngồi bên dưới cảm thấy vô cùng hâm mộ, xen lẫn với sự ghen ghét, độ kỵ.

Tất nhiên, đối với ánh mắt của tất cả mọi người, Tôn Băng Băng đều không thèm để ý đến. Cô chỉ đi ra gật đầu, hướng về phía mọi người khẽ cười, sau đó phát biểu một chút cảm xúc, đại loại như là cảm ơn tất cả mọi người đã đến đây dự tiệc sinh nhật của cô, chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ.

Sau đó, Tôn Băng Băng thổi nến, cắt bánh sinh nhật, cuối cùng lần nữa quay trở vào bên trong. Chứng kiến hết thảy những chuyện này, Trần Lâm không khỏi âm thầm lắc đầu. Bởi vì anh biết, đối với một cô gái giống như Tôn Băng Băng mà nói, kỳ thật buổi tiệc sinh nhật ngày hôm nay cũng chẳng có một chút ý nghĩa nào. Đây chẳng qua là một loại thủ đoạn, để nhà họ Tôn có thể liên hệ với một số đối tác, hoặc là lôi kéo một số quan chức, thành lập quan hệ.

Còn chuyện có phải vì chúc mừng sinh nhật của cô hay không, sợ rằng cũng không có bao nhiêu người để ý. Tất nhiên, đối với những người trẻ tuổi có mặt ở trong buổi tiệc ngày hôm nay mà nói, thì quả thật sự xuất hiện của Tôn Băng Băng gây ra một ít xao động không nhỏ. Trong đó, có một đôi mắt không ngừng chăm chú nhìn về phía bóng lưng của Tôn Băng Băng, thấp giọng lẩm bẩm lấy.

“Có gì là ghê gớm kia chư? Đến một ngày nào đó, tất cả những thứ này tôi cũng có thể tự mình lấy được!”

Mặc dù âm thanh này của đối phương rất nhỏ, hầu như chỉ là tự mình có thể nghe thấy được. Nhưng ngồi ở ngay bên cạnh của Tôn Nguyệt Kiều hiện tại, chính là Tôn Hạo. Bình thường, Tôn Nguyệt Kiều cũng không có biểu hiện gì quá mức khác thường. Nhưng ngày hôm nay, Tôn Hạo có thể thấy được, cảm xúc của Tôn Nguyệt Kiều giống như có phần trở nên kịch liệt. Đây cũng không biết vốn là tính cách trước đó của cô, hay là bởi vì một lý do nào đó, thế nên Tôn Nguyệt Kiều mới biểu hiện ra như vậy.

Nhưng lúc này, Tôn Hạo cũng không có lên tiếng nhắc nhở đối phương, hắn chỉ âm thầm lắc đầu, cũng không để ý đến Tôn Nguyệt Kiều nữa.

“Thưa các vị quan khách đáng kính, để góp vui cho buổi tiệc sinh nhật ngày hôm nay, ngoài một số ca khúc do các ca sĩ khách mời gửi đến. Chúng tôi còn gửi đến cho quý vị một vài tiết mục ảo thuật vô cùng thú vị. Sau đây, chính là một tiết mục như vậy. Xin mời nhà ảo thuật gia Nguyễn Phương, với tài nghệ phóng dao tuyệt đỉnh của mình, hãy lên sân khấu để thực hiện tiết mục siêu kinh điển vào buổi tối hôm nay!”

Trên sân khấu, âm thanh của người dẫn chương trình vẫn đang tiếp tục vang lên. Nghe được xướng tên, rất nhanh một người đàn ông mặc lấy trang phục biểu diễn bước nhanh lên sân khấu. Người này vừa xuất hiện, đã có không ít khách mời ở bên dưới nhận ra, sau đó liên tục vỗ tay hoan hô.

Mà Trần Lâm vừa nhìn đến đối phương, lông mày của anh đột nhiên trở nên nhăn lại.