Vô Địch Chiến Thần

Chương 81: Bị tập kích



“Đội trưởng, chúng ta đang bị theo dõi!”

Ngồi ở phía trước, thông qua kính chiếu hậu Võ Hoàng Yến có thể nhìn thấy hai chiếc xe ô tô một đen, một đỏ đang bám theo phía sau của mình.

Nghe thế, Trần Lâm chỉ hơi nhướng mày, cũng không có mở mắt ra. Ngược lại, khí sắc của anh hiện tại đã khôi phục được không ít, so với vừa rồi liền dễ nhìn hơn rất nhiều lần.

“Ừm!”

Chỉ thấy Trần Lâm đang đả tọa điều tức, không có ý định đáp lại, Võ Hoàng Yến cũng không có tiếp tục lên tiếng hỏi thăm, mà ánh mắt hướng về gương chiếu hậu, chăm chú nhìn lấy hai chiếc xe ô tô đang theo ở phía sau.

“Hừm!”

Chiếc xe ô tô của hai người vừa mời vượt qua đại lộ, đi vào trong một đoạn đường rẽ. Đột nhiên, chiếc xe ô tô màu đỏ bỗng dưng phóng tới, hướng về phía trước đầu xe ô tô của bọn họ chặn lại.

Thấy được một màn này, lông mày của Võ Hoàng Yến không khỏi dựng ngược lên, đồng thời hướng về phía sau lưng, hô lên một tiếng cảnh báo.

“Đội trưởng, cẩn thận!”

Rầm!

Âm thanh này của cô vừa mới vang lên, chiếc xe ô tô màu đen từ phía sau lưng bỗng dưng đâm tới, va mạnh vào đuôi xe của hai người bọn họ.

Ngay sau đó, từ bên trong xe ô tô màu đỏ hai gã đang ông mặc đồ vest, tay cầm hai khẩu súng ngắn, hướng về phía cửa xe ô tô của hai người bắn tới tắp.

Đoành! Đoành! Đoành!

Vốn đang đả tọa điều tức, nghe được tiếng va đập ở bên ngoài, cuối cùng hai mắt của Trần Lâm mở ra, trong con ngươi của anh bắn ra một vệt sát khí.

“Đội trưởng!”

Hơi có chút lo lắng, Võ Hoàng Yên đảo mắt, nhìn về phía Trần Lâm hô lên.

Nhưng lúc này, một gã đầu trọc đột nhiên cầm lên một quả lựu đạn, rút chốt, hướng về phía lỗ hổng trên cửa kính của xe ô tô, ném tới.

Oành!

Một tiếng nổ lớn vang lên, chiếc xe ô tô chở theo hai người Trần Lâm đều bị hất tung lên không trung, rơi xuống mặt đất vỡ ra thành hai mảnh.

Mà lúc này, đám sát thủ cũng đã rời khỏi vị trí của mình, trên tay bọn chúng cầm theo vũ khí, hướng về phía chiếc xe ô tô vẫn còn đang bốc cháy, chậm rãi đi tới.

“Chết rồi sao?”

Một gã sát thủ liếc mắt về phía đám cháy, thấp giọng hỏi thăm.

Mấy gã sát thủ còn lại đều đồng lọt gật đầu. Bọn chúng cũng không biết vụ nổ vừa rồi có giết chết hai người Trần Lâm hay không. Nhưng mà, chỉ dựa vào vụ tai nạn này bọn chúng cũng rất tự tin để cho Trần Lâm bị trọng thương.

Dù sao, theo tin tình báo mà bọn chúng nhận được thì trước đó Trần Lâm đã bị trọng thương, vẫn còn chưa có khỏi hẳn.

Hơn nữa anh còn tiêu tốn rất nhiều tinh lực, điều trị bệnh cho Lưu Tử Y. Theo tình huống thông thường, thì vụ nổ vừa rồi nhất định của thể đem hai người bọn họ lưu lại, không có cách nào chạy thoát.

Thế nhưng, còn không đợi đám sát thủ tiến vào bên trong ô tô để kiếm tra. Lúc này, phía sau lưng của bọn chúng đột nhiên truyền đến một trận âm thanh vô cùng suy yếu.

“Khụ khụ, các anh đang muốn tìm tôi sao?”

Nghe được âm thanh này, toàn bộ đám sát thủ đều không khỏi giật mình, xoay đầu nhìn lại.

Nhưng mà, còn không đợi bọn họ lên tiếng phản ứng, thân hình của Võ Hoàng Yến đột nhiên cấp tốc lao tới, hướng về phía một tên sát thủ ở gần đó, đánh ra một quyền.

Oành!

Quyền như chớp giật, thân như tật ảnh.

Đám sát thủ đều không có bất kỳ cơ hội gì phản ứng, một quyền này của Võ Hoàng Yến trực tiếp đem toàn bộ ba mươi sáu phần xương sườn của tên sát thủ đánh cho vỡ vụn, lục phủ ngủ tạng của hắn cũng phá toái thành từng mảnh.

Trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân hình của tên sát thủ bị đánh bay ra ngoài, rơi vào bên trong biển lửa.

Oành!

Ô tô phát ra một tiếng nổ lớn, toàn bộ thân hình của tên sát thủ đều bị thiêu đốt, phát ra một trận mùi thịt cháy.

Mà vừa rồi, bị một quyền của Võ Hoàng Yến đánh trúng, tên sát thủ đã trực tiếp khí tuyệt bỏ mình.

“Lên!”

Đến lúc này, đám sát thủ mới kịp phản ứng lại. Nhưng mà, bọn chúng cũng không có sợ hãi. Ngược lại, bọn chúng đều liều mạng, vô cùng hung hãn hướng về phía Võ Hoàng Yến và Trần Lâm xông tới.

Trong đó, hai tên sát thủ rút ra súng ngắn, hướng về phía Trần Lâm bắn tới tắp. Mà hai tên còn lại cũng xuất ra vũ khí, liên tục công kích về phía Võ Hoàng Yến, ý định ngăn chặn không cho cô tới tiếp viện.

“Hừ!”

Thế nhưng, Võ Hoàng Yến cũng không có hoảng loạn. Ngược lại, trong mắt của cô phát ra lửa giận, hướng về phía tên sát thủ đầu trọc nắm chặt lấy cổ tay của đối phương. Sau đó, cô hơi dùng lực đem đối phương kéo về phía trước. Đồng thời, một bên tay còn lại dùng lực, trực tiếp đem khuỷu tay của gã đầu trọc đánh nát.

Răng rắc…

“Á…”

Cho dù là đã trải qua huấn luyện vô cùng khắc nghiệt, nhưng lúc này đau nhức truyền đến để cho tên sát thủ có chút nhịn không được, hét thảm một tiếng.

Thế nhưng, động tác của Võ Hoàng Yến không hề dừng lại một chút nào. Khuỷu tay của cô chuyển hướng, hướng về phía lồng ngực của đối phương nện thẳng xuống.

Răng rắc…

Lại một tiếng xương cốt vỡ vụn lần nữa vang lên. Lúc này, sắc mặt của gã sát thủ đã trở nên trắng bệch.

“Chết tiệt!”

Nhìn thấy đồng bọn của mình bị đối phương đánh đến không có lực hoàn thủ, gã sát thủ còn lại không khỏi tức giận rống lên một tiếng.

Đồng thời, một cỗ lực lương kinh khủng từ trên người của hắn bộc phát ra ngoài.

Ầm!

Lực lương bạo phát để cho tốc độ của tên sát thủ đạt đến mức độ cực kỳ kinh khủng, chỉ trong tích tắc thân hình của hắn đã lướt tới trước mặt của Võ Hoàng Yến. Đồng thời, bàn tay của hắn hóa thành vuốt thú, vô cùng sắc bén.

Một trảo này vỗ xuống, Võ Hoàng Yến có chút không kịp phòng bị, trên cổ họng của cô bị phá rách thành một đường vết thương tràn đầy máu tươi.

May mắn, phản ứng của cô rất cấp tốc, đã kịp thời tránh đi vị trí yếu hại. Nếu không, một trảo này của đối phương chém tới, sợ rằng vết thương của cô không có đơn giản như vậy.

Thế nhưng, Võ Hoàng Yến cũng không có sợ hãi. Cô không những không có ý định lui lại, mà còn hướng về phía trước xông tới.

Trên tay của cô lúc này cầm theo một thanh đoản kiếm, hướng về phía trước ngực của đối phương đâm tới.

“Chết!”

Gã sát thủ sau khi hóa thú càng không e ngại một chút nào, song trảo vỗ xuống, hắn dự định đem đỉnh đầu của Võ Hoàng Yến bóp nát.

Nhưng mà, lời vừa mới nói ra khỏi cổ họng. Đột nhiên, động tác của hắn bỗng trở nên cứng đờ. Mà thân ảnh của Võ Hoàng Yến cũng biến mất không thấy.

Ngay sau đó, một đoạn lưỡi kiếm từ phía sau cổ họng của hắn xuyên thẳng về phía trước.

“Hừ!”

Lạnh rên một tiếng, Võ Hoàng Yến vung chân đạp mạnh, đem thi thể của tên sát thủ đạp ngã xuống đất.

Lúc này, phía bên kia chiến đấu cũng đã kết thúc. Cả hai tên sát thủ đều không có chút động tĩnh gì, trực tiếp bị Trần Lâm giải quyết một cách vô cùng dễ dàng.

“Khục khục…”

Trong miệng ho khan một trận, khí sắc của Trần Lâm vừa mới khôi phục không được bao nhiêu, hiện tại càng thêm trở nên tái nhợt.

“Đội trưởng, anh không có sao chứ?”

Đem hai tên sát thủ giải quyết, Võ Hoàng Yến lại lần nữa nhìn về phía Trần Lâm, khi thấy bộ dáng của anh như vậy, cô thật sự tỏ ra vô cùng lo lắng, vội vàng chạy nhanh tới.

“Tôi không có việc gì!”

Nhìn thấy Võ Hoàng Yến muốn đưa tay ra đón đỡ, Trần Lâm liền đưa tay ra ngăn lại.

Sau đó, anh mắt của anh nhìn về phía mấy cái xác nằm ở bên đường, yếu ớt nói ra.

“Kiểm tra thi thể của bọn chúng, nhìn xem đám người này là do ai phái tới… khục khục…”

Vừa nói, Trần Lâm vừa nhịn không được lại lần nữa ho khan một trận kịch liệt.

Mà Võ Hoàng Yến mặc dù vẫn còn vô cùng lo lắng, nhưng cô đối với mệnh lệnh của anh vẫn không dám trái lại, chỉ có thể lần lượt đi qua đem thi thể của đám sát thủ này kiểm tra.

Ngoài tên sát thủ ngay từ đầu đã trực tiếp bị đám cháy nổ chết, cả bốn tên sát thủ còn lại đều có một cái hình xăm khô lâu ở trên ngực trái. Đồng thời, ở phía trên đỉnh đầu của khô lâu còn có ba cái ngôi sao.

Nhìn thấy những hình xăm này, lông mày của Võ Hoàng Yến không khỏi nhướng lên.

“Thế nào?”

Trần Lâm đứng ở bên bên, khe khẽ hỏi thăm.

“Đội trưởng, là người của Tinh Vũ Lâu, tất cả đều là tam tinh sát thủ, thực lực đều không tính kém. Nhưng mà, bọn chúng làm sao lại xuất hiện ở nơi này? Chẳng phải, lần trước chúng ta đã đem hang ổ của bọn chúng nhổ tận gốc rồi sao?”

Nghe ra được nghi vấn ở trong lời nói của Võ Hoàng Yến, Trần Lâm chỉ có thể âm thầm lắc đầu, đáp lại.

“Tạm thời báo cáo với người của cục cảnh sát đi, tôi muốn trở về điều dưỡng một đoạn thời gian!”

“Vâng!”

Thấy Trần Lâm không có ý đinh tiếp tục nói chuyện, lúc này Võ Hoàng Yến chỉ có thể gật đầu đáp ứng. Sau đó, hai người bọn họ chậm rãi chờ người đến tiếp đón.

Mà lúc này, trong một khu căn cứ bí mật ở một hòn đảo nào đó, một nhóm người vô cùng thần bí, đột nhiên xuất hiện ở phía trên bầu trời của khu căn cứ. Sau đó, một nhóm binh sĩ mang theo trang phục phòng chống chất phóng xạ, từ bên trong căn cứ bước nhanh ra ngoài.

“Các vị là ai? Nơi này là cấm địa, không cho phép người ở bên ngoài tiến hành xâm nhập!”

Một gã binh sĩ lớn tiếng hô lên.

Ngay sau đó, một người thần bí cấp tốc lấy ra một khối lệnh bài được làm bằng kim loại, phía trên có khắc đồ án khô lâu giơ tay đưa lên.

“Kim bài, số năm!”

Vừa nhìn thấy được khối lệnh bài này, gã binh sĩ mặc đồng phục chống phóng xạ, hai mắt có chút hoảng sợ, vội vàng nói ra.

“Vâng thưa đại nhân, mời ngài chờ đợi một chút!”

Tiếng nói của gã binh sĩ vang lên được một lúc, từ phía bên trên mặt tuyết đột nhiên phát ra từng trận âm thanh của kim loại nặng nề va chạm. Ngay sau đó, một cái đường hầm nhanh chóng mở ra. Cũng không đợi cho đám binh sĩ đáp lại, đám người thần bí liền từ trên không trung hạ xuống, hướng về phía bên trong đường hầm, nhanh chóng rời đi.

Qua một lúc lâu sau, đường hầm tự động đóng lại, mà đám binh sĩ canh giữ ở bên ngoài khu căn cứ, cũng chậm rãi hướng về phía nơi trú ẩn biến mất không thấy gì nữa.

Nếu như, vừa rồi không tận mắt nhìn thấy một màn như vậy, rất khó có ai có thể phát hiện ra được, phía dưới mặt băng lúc này lại cất giấu một khu căn cứ bí mật như vậy.