Vô Địch Chiến Thần

Chương 9: Đi đón con gái



Nghe được tiếng hô này, Trần Lâm rất nhanh liền ứng tiếng đáp lại.

“Tôi, chính là Trần Lâm!”

Nghe thế, ánh mắt của nhóm cảnh sát mới tập trung nhìn về phía anh. Chỉ là, khi bọn họ liếc qua Trần Lâm, rất nhanh liền thấy được thân hình mập mạp của Tô Hoàng đang đứng ở nga gần đó. Ngay lập tức, đội trưởng của đội cảnh sát điều tra trật tự thành phố không khỏi giật mình, vội vàng chạy tới trước mặt của Tô Hoàng, dáng vẻ hơi có một chút nịnh nọt.

“Tô thiếu gia? Cậu làm sao cũng ở đây?!”

Nhìn thấy bộ dáng của cảnh sát lúc này, mi đầu của Trần Lâm hơi khẽ nhíu lại một cái. Mà lúc này, vẻ mặt của Tô Hoàng lại tỏ ra cực kỳ đắc ý. Hắn một bước đi tới trước mặt đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố. Sau đó, Tô Hoàng chỉ tay về phía Trần Lâm nói to.

“Anh Long, anh đến thật rất đúng lúc. Tên này vừa rồi ra tay đánh tôi. Hơn nữa, hắn còn thách thức pháp luật, nói rằng cảnh sát ở thành phố này đều không ai dám ra tay hắn. Lúc nghe được những lời này, trong lòng của tôi thật sự rất tức giận. Các anh là cảnh sát, là người bảo vệ kỷ cương của pháp luật, làm sao lại có thể bị nhục mạ như vậy. Thế nên, tôi rất hy vọng các anh có thể bắt hắn, thực thi pháp luật, lấy lại chính nghĩa!”

Lúc nói ra những lời này, bộ dáng của Tô Hoàng thật sự rất lẫm liệt, khí thế. Người không biết, còn tưởng rằng hắn là một công dân tốt, đối với bất công cảm thấy phẫn nộ.

Thế nhưng, nghe được những lời trơ trẽn của Tô Hoàng, vẻ mặt của Châu Ngọc Ánh lúc này vừa giận vừa sợ. Cô thật sự không có nghĩ đến, Tô Hoàng vậy mà vô sỉ như thế.

Chỉ là, đáp lại vẻ mặt chờ đợi của Tô Hoàng, đội trưởng Long lại không làm ra bất kỳ động tác nào. Ngược lại, vẻ mặt của anh ta còn tỏ ra khó coi, nhìn về phía Tô Hoàng.

“Vừa rồi, anh đã xảy ra xung đột với người này?”

Nghe đội trưởng Long đột nhiên hỏi một câu như vậy, trong lòng Tô Hoàng thoáng chốc có chút giật mình. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn liền bình tĩnh trở lại. Tiếp theo, Tô Hoàng mới cười lớn một trận.

“Đội trưởng Long, anh đang nói đùa gì đấy? Tôi làm sao lại phải xung đột với hạng người như hắn?”

Nói đến chỗ này, âm thanh của Tô Hoàng đột nhiên ngừng lại. Sau đó, vẻ mặt của hắn hơi có chút âm trầm, nhìn về phía đội trưởng Long thấp giọng nói ra.

“Đội trưởng Long, mấy ngày gần đây tôi có nghe bố tôi nhắc đến, đại tá Hoàng Minh sắp về nghỉ hưu. Nghe nói, vị trí trưởng phòng cảnh sát hình sự thành phố đang trống. Không biết, anh có hứng thú với vị trí mới này hay không?”

Nghe được lời này của Tô Hoàng, vẻ mặt của đội trưởng Long hơi thoáng biến đổi một chút. Nhưng ngay sau đó, anh ta liền cười khan một trận, bộ dáng càng thêm trở nên nghiêm túc.

“Khụ khụ, cậu chủ Tô, tôi sợ là cậu đã hiểu lầm gì đó rồi. Tôi đến đây cũng không phải để ôn chuyện với cậu. Vừa rồi, có người gọi điện thoại đến phòng cảnh sát hình sự thành phố, nói rằng cậu đang quấy rối phụ nữ. Hơn nữa, cậu còn đe dọa, sử dụng vũ lực đối với đối phương. Không biết, những lời tố cáo này có thật hay không?”

Vừa nghe được đội trưởng Long nói xong, thân thể của Tô Hoàng không khỏi nhảy dựng lên. Đồng thời, hắn còn lớn tiếng quát lên một trận.

“Là ai? Là ai đã vu khống tôi? Tôi là một công dân tốt, cha tôi là chủ tịch của thành phố Tân Hải, anh trai của tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Tô Thị. Tôi vì sao phải vì một người phụ nữ mà muốn hành hung đánh người?!”

Lúc nói ra những lời này, khí thế của Tô Hoàng trở nên cực kỳ hung ác. Đồng thời, những lời ở trong miệng hắn giống như từ lâu đã được học đến thuộc lòng. Thế nên, vừa mới mở miệng hắn liền đã tuôn ra một tràng.

Nếu là lúc bình thường, có lẽ đội trưởng Long đã vì gia thế của Tô Hoàng qua loa lấy lệ một phen. Nhưng mà, lúc này ánh mắt của đội trưởng Long tỏ ra vô cùng sắc bén, nhìn chằm chằm về phía Tô Hoàng.

“Cậu chủ Tô, những lời mà cậu vừa nói hoàn toàn có thể được dùng để làm bằng chứng trước tòa. Thế nên, tôi hy vọng làm cậu hãy suy nghĩ cho thật kỹ, trước khi pháp ngôn trước pháp luật!”

Mặc dù lời này của đội trưởng Long là có ý tốt muốn nhắc nhở Tô Hoàng. Nhưng lọt vào trong tai của Tô Hoàng, lại mang theo một ý nghĩa hoàn toàn khác biệt. .

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

Nhất thời, sắc mặt của Tô Hoàng liền trở nên vô cùng tức giận, trừng trừng nhìn thẳng về phía Trần Lâm.

“Là mày, có phải chính là mày đã tố cáo tao đúng không?”

Vừa nói, Tô Hoàng vừa rống rất to. Nhất thời, nước bọt từ trong miệng hắn vung ra tung tóe, để cho Trần Lâm có chút kinh hoảng, vội vàng nhảy lùi về lại phía sau mấy bước.

Mà lúc này, ánh mắt của Trần Lâm cũng dần dần thiếu đi sự kiên nhẫn. Anh nhìn sang đội trưởng Long, giọng nói mang theo mấy phần lạnh lùng.

“Anh cảnh sát, việc vừa rồi có lẽ anh cũng đã nghe rõ rồi đúng không? Tôi hy vọng, mọi chuyện ở đây sẽ được giải quyết một cách thích đáng. Nếu không thì…”

Lúc này, lời nói của Trần Lâm không có nói hết. Nhưng mà, sắc mặt của đội trưởng Long đã trở nên kịch biến, vội vàng nhảy ra phía trước, hô lên một tiếng.

“Cậu chủ Tô, tôi đề nghị cậu nên phối hợp một chút. Chúng tôi hiện tại đã nhận được thông báo, anh có liên quan đến một vụ cưỡng hiếp tập thể đối với một thiếu nữ vào hơn nửa năm trước. Nếu như anh không chịu phối hợp, tôi chỉ có thể sử dụng vũ lực để đưa anh về trụ sở.”

Nghe được lời này từ trong miệng của đội trưởng Long, vẻ mặt Tô Hoàng thoáng chốc liền biến đến hoảng sợ vô cùng. Ngay sau đó, hắn lại lần nữa nhảy dựng lên, dự định dùng lấy uy thế của gia đình mình để chống đỡ lại nhóm cảnh sát.

Thế nhưng, lúc này đội trưởng Long đã ra lệnh, để cho đồng đội của mình tiến lên, trực tiếp đem Tô Hoàng còng tay bắt lại. Lúc bị còng tay, Tô Hoàng vẫn không quên quay sang nhìn Trần Lâm và Châu Ngọc Ánh để hăm dọa.

“Mày, và cả mày nữa. Tụi bây hãy đợi đấy, tao nhất định sẽ còn trở lại. Gia đình tao sẽ khiến cho công ty của mày sụp đổ. Còn mày, nhất định sẽ chịu trừng phạt của pháp luật.”

Mặc cho Tô Hoàng la hét, hù dọa như thế nào, sắc mặt của Trần Lâm vẫn rất bình tĩnh. Chỉ có Châu Ngọc Ánh, trong ánh mắt hơi có mấy phần lo lắng. Thế nhưng, lúc này đội trưởng Long đã ra lệnh để cho đồng đội đem Tô Hoàng đi ra ngoài.

Trước lúc rời đi, đội trưởng Long vẫn không quên xoay người nhìn về phía Trần Lâm, trong con ngươi mang theo mấy phần suy tư. Đối với động tác này của đội trưởng Long, Trần Lâm làm như không thấy. Ngược lại, Châu Ngọc Ánh hơi chút vội vàng, chạy về phía Trần Lâm, nói ra.

“Anh không có việc gì chứ?”

Đối với sự quan tâm của Châu Ngọc Ánh, trong lòng Trần Lâm cảm thấy vô cùng ấm áp. Nhưng anh vẫn nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó nhìn về phía Châu Ngọc Ánh nói ra.

“Tôi có chút việc, xin phép được ra ngoài một chút. Khi nào có việc cần, cô cứ liên lạc với tôi theo số điện thoại này.”

Nói xong, Trần Lâm còn chỉ chỉ lên dãy số được anh cẩn thận ghi ở trên tập bìa hồ sơ. Thấy vậy, Châu Ngọc Anh cũng không biết nói gì, chỉ có thể gật đầu đáp lại.

Cuối cùng, Trần Lâm rời đi, căn phòng làm việc của Châu Ngọc Ánh cũng trở lại yên tĩnh như thông thường. Chỉ là, lúc này tâm trạng của cô vô cùng phức tạp, cũng không cách nào để tập trung được cho công việc.

Mãi cho đến bốn giờ rưỡi chiều, lúc này Châu Ngọc Ánh mới chợt nhớ đến con gái của cô còn đang đi học ở trường. Thế là, ánh mắt của cô hơi khẽ liếc qua dãy số được lưu ở trên bìa tập hồ sơ mà Trần Lâm đưa cho. Sau đó, cô hơi chần chờ một chút. Cuối cùng, tự mình lẩm bẩm ở trong miệng một hồi, Châu Ngọc Ánh mới quyết định bấm theo dãy số điện thoại của Trần Lâm, gọi đến cho anh.

“A lô, anh đang ở đâu? Chiều nay con gái của tôi sẽ tan học, anh đến đây đón tôi. Sau đó, chúng ta cùng nhau đi đón con gái!”