Vô Địch Hắc Thương

Chương 16: Chuyên gia chơi game




Muốn làm một game thủ, đầu tiên phải định nghĩa được "game thủ", lý giải của Diệp Sảng chính là "chuyên gia game". Thật ra Diệp Sảng không có hứng thú lắm với game, tuy từ nhỏ đến lớn hắn chơi không ít game hay, hơn nữa hắn còn là loại game thủ cao tay, ví dụ như, Hồn Đấu La, Song Tiệt Long, Hỏa Tiến Xa, Lục Sắc Binh Đoàn.... Thứ gì cũng thuộc ba người đứng đầu tiên. Nhưng từ khi “Thế Giới Thứ Hai” xuất hiện, Diệp Sảng thích trò chơi này vô cùng, tất cả là vì cảnh rất giống, rất rất giống, bên trong có vô số núi cao sông đẹp, tráng lệ coi không hết, đam mê lớn nhất của Diệp Sảng chính là thưởng thức phong cảnh đẹp. Tuy nhiên, tình hình hiện tại làm cho "Chuyên gia chơi game" của chúng ta không thích thú tí nào.
Diệp Sảng vừa online, liền phát hiện mình sống lại tại trên quảng trường của Nguyệt Lượng thôn, bốn phía không ngừng xuất hiện người chơi bị chết phải "về làng", mỗi người đều ánh mắt kỳ quái mà nhìn hắn, không ít người còn chỉ chỉ trỏ trỏ vào hắn.
- Hay là bọn hắn phát hiện ra ưu điểm của ta rồi? Kỳ thật con người của ta vẫn rất đẹp trai.
Diệp Sảng có một cảm giác tốt đẹp về tướng mạo trời sinh của mình, đáng tiếc loại cảm giác này nhanh chóng đã bị tạt một chậu nước lạnh.
Một nữ nhân cầm khẩu pạc-hoọc từ từ đi về phía hắn, đây là nữ cảnh sát NPC giữ gìn trật tự của thôn, nếu có hồng danh trở về, lập tức sẽ bị cầm tù trong nhà tù của thôn, đến khi nick trở lại màu trắng bình thường mới thôi, nữ cảnh này nhìn sơ qua khá giống nữ đặc vụ Tứ nha đầu của Quốc Dân đảng trong "Ô Long Tiễu Phỉ Ký".
Có khí chất, rất có khí chất!
Diệp Sảng còn chưa nhận ra nữ cảnh sát đang hướng về phía mình mà tới.
- Tên là gì?
Nữ cảnh sát hỏi.
Diệp Sảng ngẩn người:
- Hà Kim Ngân!
Nữ cảnh sát nói:
- Người chơi Hà Kim Ngân, tội của ngươi là có hành vi không đoan chính nơi công cộng, dưới sự xem xét của hệ thống trung tâm, xác định là do ngươi cố ý thoát y, có ý đồ quấy nhiễu tình dục đối với nữ game thủ, dựa theo điều luật của Đệ Nhị Thế Giới, ta bắt ngươi phải...
- Đợi một chút!
Diệp Sảng luống cuống, cúi đầu nhìn xuống cơ thể, thì ra bản thân hắn hôm qua đại bạo, quần áo đều không còn, hiện tại trên người chỉ còn cái khố tứ giác, trên lưng đeo túi Càn Khôn, trên chân mang một đôi giày cũ rích, còn lại đều trần như nhộng...
Thân thể như thế phối hợp với khí chất "phong tao" của hắn, khó trách người chơi bốn phía lại nhìn hắn kỳ quái như thế.
Bên kia quảng trường, Tứ muội đang ngồi ăn mì Dương Xuân:
- Tam xảo tỷ, lại là tên đào quáng kìa, muội giúp tỷ tìm người chém hắn nhé!
- Chậm đã, A Ngân đã bị cảnh sát mang đi, mau báo cho đại tỷ!
Tam Xảo nghe xong liền bỏ bát xuống đi ngay.
Mười phút sau, trong khu nhà lao của Nguyệt Lượng thôn, Mao Đại Cô mang tới một bộ giáp tân thủ, Diệp Sảng mới được hệ thống trung tâm thả ra.
- Mao đại tỷ, thấy tỷ mặt ủ mày ê như vậy, chắc là đang thất tình à, nói cho tiểu đệ nghe đi, có chuyện phiền não nào mà không thể nói cho huynh đệ ta đây biết chứ?
Diệp Sảng nói như đinh đóng cột, hắn quên mất rằng hắn cũng mới mặt mày ủ dột xong.
Một ngày một đêm qua, Mao Đại Cô nào chỉ có phiền não, thật sự là buồn bực đến mức muốn tự sát, trong cuộc đại chiến pháp bảo ngày hôm qua,trước khi nàng bị chết cũng đoạt được một món pháp bảo, đáng tiếc giá trị quá thấp, lúc sau lại bị võ sĩ mặt nạ giết chết, pháp bảo cũng rơi mất. Sau đó mới biết có ba cao thủ của Tiểu Đao hội bị một đám quái vật đánh đuổi, ba mươi phút trôi qua, pháp bảo vì đúng thời gian rơi xuống đất đến hạn liền biến mất. Tin tức pháp bảo cung Thương Mang vừa truyền tới, khu Tịch Tĩnh này đột nhiên náo động, tuy rằng pháp bảo trên người boss chỉ rơi một cái, nhưng người chơi của mấy thôn gần đó đều dũng mãnh tiến tới, người thì đánh quái, người thì đào quáng, nhất thời làm cho cung Thương Mang náo nhiệt vô cùng. Sự xuất hiện của pháp bảo sẽ mở ra nhiệm vụ đặc biệt cho người chơi, nói cách khác, đại chiến ngày hôm qua nhất định sẽ rơi ra ba kiện pháp bảo, nàng, Diệp Sảng, Tinh Tinh đều nhận được pháp bảo cho riêng mình. Mao Đại Cô bị chết, pháp bảo cũng bị rơi mất, cái này cũng không thể trách ai được, nhưng Đại suất ca trong thôn còn chưa thể xem xét được Pháp bảo, cần đến thành thị từ cấp trấn trở lên mới có thể xem xét được.
- Vị Tinh Tinh cô nương kia ngày hôm qua nói nàng sẽ về Mộng Tiên thành trước, nếu đệ online, đệ có thể ra giá, nàng nguyện ý bỏ tiền mua pháp bảo của đệ!
Lời nói này của Mao Đại Cô nói ra đã cố gắng chính trực lắm rồi, chính nàng không có tiền mua, lại nói thêm mình mất một món pháp bảo, hiện tại bất cứ một món pháp bảo nào bán trên trang web Đào Đào đều là giá trên trời, nàng cũng ngại mở miệng.
Nhưng những lời này cũng làm cho trong lòng Diệp Sảng khó chịu, Tinh Tinh kia hiển nhiên đánh giá nhân phẩm của hắn quá thấp, nghĩ hắn log out ngày hôm qua là do muốn độc chiếm pháp bảo sao? Tuy rằng tất cả mọi người đều muốn có pháp bảo, nhưng Diệp Sảng sẽ biết cân nhắc sự tình nặng nhẹ, hôm qua nàng ta cứu hắn một mạng, cũng là người chủ lực đánh quái vật, đưa cho nàng ta một món pháp bảo chính là việc thiên kinh địa nghĩa, Yến Vân cũng từng nói qua, chơi game cũng giống như sống trong một xã hội, có thực lực cũng phải có nhân duyên, đối với bằng hữu phải nói nghĩa khí, đối với địch nhân phải nhẫn tâm.
Còn đối với nữ nhân... Khụ khụ, vấn đề này nói sau vậy...
Cầm lấy bảng "hỗ trợ người chơi" trong túi Càn Khôn, thấy hình của Tinh Tinh trong list bạn bè là màu xám, chứng tỏ là nàng không online.
- Tốt rồi, dù sao ta cũng phải xem xét một chút, sau đó sẽ đi Mộng Tiên thành dạo chơi, sẵn tiện giao pháp bảo cho nàng ta!
Diệp Sảng có chút hưng phấn, quả thật mấy ngày nay hắn dạo chơi xung quanh Nguyệt Lượng thôn đã thấy chán, nam nhi tốt phải chí tại bốn phương, cần phải mở rộng mắt mà nhìn thế giới a, Đệ Nhị Thế Giới này còn không biết bao nhiêu cảnh đẹp chờ mình khám phá a
- Tốt, A Ngân, tỷ ủng hộ đệ, tỷ hâm mộ đệ, tỷ khen ngợi đệ!
Hào khí của Mao Đại Cô phát tác ngay, vừa mới khen ngợi Diệp Sảng xong, câu nói cuối cùng lại lộ rõ bản chất ngay:
- A Ngân, đến khi đệ phát đạt thì nhớ chiếu cố đại tỷ ta nhiều hơn nha, đệ xem, đệ hiện tại có pháp bảo, quặng sắt ngày hôm qua, chúng ta...
Diệp Sảng ngẫm nghĩ, ngày hôm qua Mao Đại Cô quả thật khá thảm, tổn thất không nhỏ tí nào, chính mình đã có pháp bảo trong tay, tuy tinh thạch này có giá trị hơn một ngàn tiền, nhưng Mao Đại Cô xứng đáng có. Diệp Sảng khoát tay:
- Này, Mao đại tỷ cứ cầm đi!
Tâm tình buồn bực của Mao Đại Cô bình phục không ít, so với hôm qua rơi mất bố giáp tân thủ cũng đã khá hơn nhiều.
Trời xanh mây trắng, ánh mặt trời chói lọi, trên Tiểu Mộc kiều của thôn Nguyệt Lượng, Diệp Sảng đang rất hùng tâm tráng chí, tiểu tử này đang khom lưng cong chân, một tay che mắt, nhìn về phía xa xa, nhìn rất giống một con khỉ đang bày ra bộ dáng trên cầu, cưỡi xe đạp chậm rãi rời đi, từ nay về sau bước trên con đường tự sướng trong trò chơi. Hắn lơ đãng quay đầu nhìn lại thôn Nguyệt Lượng tường gạch ngói xanh, trong lòng bỗng có chút thương cảm, nơi non xanh nước biếc này hắn đã ba lừa bày lọc suốt nửa tháng, giờ phải rời đi, không biết bao giờ mới trở lại, thật là có chút luyến tiếc.
- Tam Xảo, huynh sẽ nhớ muội!
Diệp Sảng giả dối bi thương nói một câu.
Tam Xảo cực kỳ cảm động:
- Tiễn người ngàn dặm cũng phải chia tay, hành tẩu giang hồ thì mạng sống là trân quý nhất, vì thế thà mất mặt mất khí thế thì ngàn vạn lần cũng không vứt bỏ cái mạng nhỏ của mình, A Ngân, chia tay nơi đây, muội tặng huynh một món lễ vật.
Diệp Sảng nhất thời mừng rỡ:
- Mau cho ta xem nào!
Xảo lập tức lấy ra một khẩu súng hơi rỉ sét:
- Đây là trấn bang chi bảo của Hồng Nữ bang muội, nếu giữa đường có chuyện thì huynh có thể nạp hơi vào mà dùng, bình thường muội cũng luyến tiếc không dám dùng.
Diệp Sảng lập tức hôn mê.
Chúng nữ Hồng Nữ bang quả nhiên nghĩa khí, có thể tặng Diệp Sảng lễ vật thế này, Mao Đại Cô tặng hắn nửa bao thuốc lá Hồng Tháp Sơn, Quan nhị tỷ tặng hai bao sữa bột Tam Lộc (1), Tứ muội tặng một cây xẻng:
- Nhớ kỹ, nếu lần sau còn dám đào quáng xong còn quịt tiền, ta sẽ tìm người chém ngươi...
Diệp Sảng cầm lấy xẻng, nhìn thoáng qua một cái liền muốn ngất xỉu:
- Độ bền 0/5.
(1)Sữa bột Tam Lộc: Cha tác giả này lôi cả vụ sữa bột Tam Lộc có chất melamine vào. Pó tay

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.