Võ Động Thiên Hà

Chương 376: Càn Khôn Thủ Trạc





Khi Nam Minh Khai nhắc tới Ngả Khả Phạm Ny tách ra một linh phách phân thân tiến hóa thành Vu linh vương, Vân Thiên Hà lập tức suy nghĩ, đồng thời ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía Tầm Nguyệt.
Bởi vì Miên Nguyệt tận lực để hắn dẫn theo Tầm Nguyệt đến, hắn đã suy đoán có dụng ý khác.
Mà tiếp tục nghe được Thần Hoa Diệu nhắc tới chuyện tình Cửu thải yên liên và Yên Liên Phong, cùng với suy đoán Ngả Khả Phạm Ny thất tung, trong lòng Vân Thiên Hà đã có hoài nghi, Tầm Nguyệt có thể hay không chính là Ngả Khả Phạm Ny niết bàn chuyển thế đây?
Không chỉ trong lòng Vân Thiên Hà nổi lên một nghi vấn này, ngay cả Nam Minh Khai nghe được lời tự thuật của Thần Hoa diệu, cũng không khỏi ngay đầu nhìn thoáng qua Tầm Nguyệt, trong lòng cũng đang dần dần hiên lên suy đoán này.
Thế nhưng tâm cảnh thông linh của Tầm Nguyệt, không nổi lên một chút gợn sóng nào, hình như theo như lời Thần Hoa diệu, là một chuyện cùng với nàng không quá liên quan, khi những người khác đều đang ngây người, Tầm Nguyệt thản nhiên nói:
- Nếu như Vu linh vương cường đại như vậy, chúng ta làm sao đối phó, làm sao tiến vào Hương Tuyết Cốc.
Vân Thiên Hà lấy lại tinh thần, thấy biểu tình của Tầm Nguyệt, trong lòng càng thêm cổ quái, hắn phát hiện, gần đây tâm tình của Tầm Nguyệt rất ít khi tiếp tục xuất hiện loại hiện tượng rối loạn như trước, nhưng thân thể lại phát sinh một ít biến hóa kỳ quái. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tuy rằng trực giác của hắn cho rằng, Tầm Nguyệt sẽ không có khả năng là Ngả Khả Phạm Ny niết bàn chuyển thế, thế nhưng trong lòng lại không nhịn được để hai người này liên hệ cùng một chỗ, bởi ì bên trong đó có quá nhiều điểm đáng ngờ, tương đối phù hợp.
Bất quá lúc này, Tầm Nguyệt có thể bảo trì phần tâm tính thanh minh, cũng nói rõ hiện trạng của mọi người trước mắt. Vân Thiên Hà rất nhanh ý thức được vấn đề này, đối mặt với một linh phách phân hóa ra phần mặt trái và cừu hận của Thiên Cảnh Võ Tôn, trải qua trăm năm thôn phệ tiến hóa trở thành Vu linh vương, như vậy nó sẽ cường đại tới mức nào, bọn họ làm cách nào mới có thể chống lại được.
Nhưng thời gian quá ngắn, Vân Thiên Hà đã không kịp tự hỏi đối sách nữa rồi, bởi vì hắn cảm giác được một cỗ ý chí rất mạnh đang lan tràn ập tới rất gần.
- Các ngươi mau nhìn, nơi đó là cái gì?
Đúng lúc này, Vũ Phương Khinh Thần phát hiện ra phụ cận con đường phía trước truyền tới một trận quang mang quỷ dị, quang mang kia thực giống như từ trên trơi rơi xuống, hấp dẫn lực lượng trong Vu linh ảo cảnh xảy ra lệch hướng, làm cho ảo cảnh nơi đây trở nên lập lòe, có một ít địa phương thỉnh thoảng hiện ra diện mạo chân thực.
Nam Minh Khai hướng về phía xa xa nhìn thoáng qua, thần sắc có chút khổ não nói:
- Tuy rằng ta không biết đám người Vu Thần Miếu kia dùng phương pháp gì để tới điểm ra Vu linh ảo cảnh, cũng tìm được cửa vào Tuyết Hương Cốc, thế nhưng đối mặt với Vu linh vương, bọn họ chỉ sợ cũng không phải đối thủ, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi Vu linh ảo cảnh này, mặc kệ phía trước có xảy ra chuyện gì, Vu linh vương không phải là chúng ta có thể đối phó được, đi mau!
Nói xong, Nam Minh Khai đi trước một bước, cấp tốc hướng về phương hướng đầu ra chạy đi.
Lúc này Vân Thiên Hà nắm tay Đường Linh Toa, cũng theo Nam Minh Khai bước đi, những người khác đều không dám dừng lại, nhanh chóng theo sau.
Càng tiếp cận tới địa phương đầu ra, nơi này sản sinh một cỗ lực lượng tinh thần càng manh mẽ. Nguyên bản Vân Thiên Hà cho rằng ý chí Đường Linh Toa bạc nhược, là người trước tiên không chịu nổi thần hồn ý chí cường đại kia trùng kích, thế nhưng mọi người hoàn toàn không ngờ chính là, người thứ nhất không chịu nổi cư nhiên lại chính là Vũ Phương Khinh Thần.
Lúc này sắc mặt Vũ Phương Kinh Thần trắng bệch, tinh thần của hắn cũng biến ảo bất định, tự thống khổ, mà trong vặn vẹo, mang theo vẻ mặt cừu hận và phẫn hận, nhiều loại tâm tình phức tạp biến ảo, để hắn tựa hồ như đã thay đổi một con người hoàn toàn khác.
Đây là do bị cỗ thần hồn ý chí mặt trái của Vu linh vương ảnh hưởng tạo nên.
Nam Minh Khai thấy thế, sắc mặt đại biến, hắn biết xảy ra chuyện gì, lúc này nắm chắn bàn tay Vũ Phương Khinh Thần, lớn tiếng quát:
- Thần nhi, không nên nghĩ tới sự tình trước kia, tập trung tinh thần, không nên vị cỗ tình tự cừu hận kia ảnh hưởng tới tinh thần, hay quên đi, quân đoạn trải qua lúc còn nhỏ, phải kiên trì.
Lúc này thần sắc Vũ Phương Khinh Thần biến ảo, khẽ cắn răng, nắm chặt bàn tay, đang tự chống lại, mà trong mắt hắn cũng có một tia máu nhàn nhạt lóe lên, có vẻ vô cùng thống khổ.
Tại lúc tiếp cận với cỗ quang mang kia, lúc này Đường Linh Toa đột nhiên ôm đầu, thần sắc có vẻ thống khổ, nói:
- Thiên Hà, muội đau đầu quá, hình như có ý niệm nào đó trong đầu muội không ngừng đào khoét, thực sự khó chịu!
- Linh Toa, kiên trì, cái gì cũng không cần phải suy nghĩ.
Vân Thiên Hà lúc này cũng cảm giác được cỗ ý chí mặt trái kia tạo thành lực ảnh hưởng, tựa hồ đã bắt đầu hiểu thấu đáo ý chí của hắn, thế nhưng ngay khi cỗ ý chí kia muốn xâm nhập vào tỏng, trong cơ thể hắn đột nhiên phóng xuất ra một cỗ ngân mang bùng phát, lực lượng của Khôn Nguyệt Bích tại giờ khắc này không tự chủ được bắt đầu kéo lên, hấp thu khôn tức trong cơ thể hắn, làm cho ý chí ẩn của Thương Nguyệt ẩn chứa trong Khôn Nguyệt Bích bắt đầu phóng xuất, bài trừ toàn bộ cỗ ý chí kia ra ngoài.
Cảm giác được loại biến hóa này của Khôn Nguyệt Bích, trong lòng vân Thiên Hà khẽ động, tinh khiếu trong cơ thể hắn theo tâm niệm chuyển động, toàn bộ bắt đầu sáng lên, dồn cỗ khôn tức trạng thái dịch phóng xuất tinh linh chi khí tinh thuần dựa vào Khôn Nguyệt Bích, làm cho Khôn Nguyệt Bích nhận được tẩm bổ và kích phát tối đa hóa, quang mang phát ra trong cơ thể hắn càng thêm mạnh mẽ tỏa sáng.
Ở phía sau, Vân Thiên Hà kéo Đường Linh Toa đến bên người, sau đó cấp tốc tới bên cạnh Vũ Phương Khinh Thần, lập tức phóng xuất ra lực lượng của Khôn Nguyệt Bích, thúc đẩy Khôn Nguyệt Bích hình thành một tầng bảo hộ trong suốt bao phủ mấy người vào bên trong.
Tại lúc Khôn Nguyệt Bích bao phủ, sắc mặt Đường Linh Toa lập tức trở nên khá hơn, mà Vũ Phương Khinh Thần cũng rốt cuộc từ trong gian nan giãy dụa thoát ra khỏi, hồng quang trong mắt biến mất, khôi phục lại trạng thái thanh minh, nhìn Vân Thiên Hà nói:
- Thiên Hà huynh đệ, đa tạ!
Lúc này Vân Thiên Hà cảm giác được cỗ ý chí cường đại bên ngoài càng thêm trùng kích mạnh mẽ, cũng không có sức lực phân thần, nói:
- Ta dùng Khôn Nguyệt Bích có ẩn chứa thần hồn ý chí của Thương Nguyệt lưu lại để chống đối Vu linh vương tập kích, không thể nào phân thần, thế nhưng ta nghĩ tới một phương pháp có thể chống đối được cỗ ý chí mặt trái kia xâm lấn, nhưng vẫn như cũ phải nhờ tới hai vị tiền bối phối hơp!
Thần Hoa Diệu thấy sắc mặt Thần Hoa Đóa Đóa lúc này cũng bắt đầu trở nên rất khó coi, biết Thần Hoa Đóa Đóa cũng sắp không thể nào kiên trì được nữa rồi, lập tức thuận miệng nói:
- Thiên Hà, ngươi có phương pháp gì cứ nói là được!
Lúc này Vân Thiên Hà móc từ trong người ra một chiếc hộp nhỏ, nói:
- Chúng ta không thể tiếp tục đi về phía trước rồi, nhưng ở đây cũng không quá an toàn, ta bố trí một trận pháp có thể trợ giúp bọn họ tập trung thần hồn ý chí, để tránh khỏi Vu linh thú đánh lén, chỉ là nhị vị tiền bối có một phải lưu lại chiếu cố bọn họ, cũng dẫn đạo bọn họ tập trung thần hồn, chúng ta trước tiên giải quyết ba người Vu Thần Điện, nếu như Vu linh vương khống chế ba người này đến tấn công chúng ta, chúng ta sẽ rất bị động, vì vậy chúng ta tốt nhất nên chủ động xuất kích.
- Nam Minh Khai, ngươi lưu lại đi, Vu linh vương kia tuy rằng chỉ là một tia linh phách phân thân diễn biến thành, thế nhưng dù sao cũng sẽ lưu lại một ít ý chí và ý niệm của Ngả Khả Phạm Ny, có thể ta thông qua một ít sự tình kích thích hắn, tạo nên một chút tác dụng!
Nam Minh Khai gật đầu, nói:
- Cũng tốt, như vậy tiến hành đi, mang theo cái vòng tay này, tìm cơ hội dùng nó mở cửa vào Hương Tuyết Cốc!
Nói xong, Nam Minh Khai liền từ trong lòng lấy ra một chiếc vòng tay kỳ dị giao cho Thần Hoa Diệu.
Vân Thiên Hà đi phía sau, cấp tốc bố trí Tụ Phách Huyền Linh Trận, chỉ là khi hắn ngẩng đầu lên, thấy Nam Minh Khai giao cho Thần Hoa Diệu một chiếc vòng tay, đột nhiên nghĩ tới chính mình đã từng tại Ác Xà Phong được giao nhân giúp tìm kiếm trong động thính kia hai chiếc vòng tay, hai chiếc vòng tay này mười phần tương tự, liền tiến lên nói:
- Nam Minh tiền bối, chiếc vòng tay này ngươi lấy được từ nơi nào?
Vân Thiên Hà liền cầm hai chiếc vòng tay chính mình luôn luôn mang theo bên người đưa ra, cùng với chiếc vòng tay Thần Hoa Diệu đang cầm đối lập so sánh.
Lúc này Nam Minh Khai thấy Vân Thiên Hà lấy ra hai chiếc vòng tay, nhìn kỹ, vẻ mặt khiếp sợ nói:
- Thiên Hà, Càn Khôn Thủ Trạc? Đây là Càn Khôn Thủ Trạc?
Vẻ mặt Vân Thiên Hà mê man nhìn ba chiếc vòng tay, hình dáng giống hệt nhau, chỉ là đồ án khắc trên mặt vòng tay có chút khác nhau, trước kia hắn tại Ác Xà Phong nhận được bức thư của Vân Sách lưu lại, trong đó nhắc tới muốn hắn cần phải tìm được chiếc vòng tay như thế này.
Thế nhưng bình thường mà nói, vòng tay chỉ có một đôi, cho dù gọi là Càn Khôn Thủ Trạc, cũng có thể là một đôi, không có khả năng có ba chiếc, Vân Thiên Hà mười phần mê hoặc, nói:
- Tiền bối, vòng tay này thế nào lại có ba chiếc, chỉ là hình dáng tương đồng, nhưng đồ án khác nhau?
Nam Minh Khai nói:
- Thiên Hà, ngươi có điều không biết, Càn Khôn Thủ Trạc hai đối với hai, cũng chính là bốn chiếc. Và xứng đôi với nó còn có một đôi Càn Khôn Tạo Hóa Giới (nhẫn). Càn Khôn Tạo Hóa Giới kia chỉ có hai chiếc, một chiếc là Càn Giới, một chiếc là Khôn Giới. Mà vòng tay có bốn chiếc, là hai chiếc Càn Trạc, hai chiếc Khôn Trạc, bất quá hiện tại lão phu cũng không có thời gian giải thích cho ngươi biết những chuyện này. Đợi khi chúng ta ra khỏi Vu linh ảo cản, lão phu sẽ cùng ngươi nói chuyện rõ ràng, bất quá nếu như trong tay chúng ta có bốn chiếc Tạo Hóa Thủ Trạc mà nói, như vậy có thể trực tiếp phá ảo cảnh này, các ngươi mau đi, không nên tiếp tục dừng lại.
Vân Thiên Hà gật đầu, đang muốn bước đi, lúc này Tầm Nguyệt lại nói:
- Ta với ngươi cùng đi!
- Nàng đợi ở chỗ này…
- Ta và ngươi cùng đi!
Vân Thiên Hà còn chưa nói xong đã bị tầm Nguyệt cắt đứt, trên mặt Tầm Nguyệt mang theo môt loại biểu tình không thể nghi ngời, Vân Thiên Hà cảm giác vô cùng kinh ngạc, Tầm Nguyệt lúc này tựa hồ như đã biến thành một người khác, để hắn thấy rất xa lạ, rất mờ ảo, hắn không tự chủ được gật đầu.
Xác nhân xong, trong đôi mắt không hề bận tâm của Tầm Nguyệt hiện lên một tia vui mừng, nhưng cũng không bị Vân Thiên Hà nhận thấy được, liền đi tước một bước hướng về phía nguồn sáng, Vân Thiên Hà và Thần Hoa Diệu chăm chú đuổi kịp.
Nhưng là một việc bọn họ không thể ngờ tới được chính là Tầm Nguyệt tới tình huồng bị ý chí cường đại của Vu linh vương trùng kích áp bách, tự hồ như không hề có bất cứ ảnh hưởng nào, so với bất luận ai đều có vẻ dễ dàng hơn nhiều.
Chỉ là khi bọn họ rời đi, Nam Minh Khai đột nhiên nghĩ tới điều này, đôi con ngươi thâm thúy kia trừng lớn nhìn bóng lưng Tầm Nguyệt, trong lòng có chút suy nghĩ, nàng rốt cuộc có phải là Ngả Khả Phạm Ny niết bàn chuyển thế, hay là nói lai lịch của nàng sẽ càng thêm ly kỳ?
Tại chỗ nguồn sáng phát sinh, cũng chính là lúc quá trình Vu linh vương đã thành công khống chế một vị trưởng lão, cùng với Thản Cơ ký kết khế ước hàng linh diễn ra.
Thời điểm Thản Cơ tiếp thu khế ước hàng linh, trong lòng của nàng liền hối hận rồi, nàng muốn bỏ dở, thế nhưng đã không còn kịp, không thể dừng lại.
Nàng rốt cuộc biết, ký kết khế ước này có ý nghĩ gì, chính là nàng đã mang linh hồn của chính mình bán đứng cho vị Vu tổ nương nương trước mặt, còn có tất cả của nàng, sau này vĩnh viễn chịu sự khống chế của Vu linh vương, trở thành người phát ngôn của nàng, triệt để trở thành một kiện công cụ.
Mà chỗ tốt có thể nhận được, chính là nàng có thể chia xẻ mượn dùng lực lượng chí cường của Vu linh vương, còn có phương pháp tu luyện nàng vốn thiết tha mơ ước từ lâu, cùng với tà ác và cừu hận của nàng!
Bất quá ở phía sau, tại lúc tiến trình của vị tà ác trưởng lão kia sắp kết thúc, ba đạo bạch quang đột ngột xuất hiện trong phiên thiên địa này, giống như tật điện bắn tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.