Võ Động Thiên Hà

Chương 381: Bàn Long ấn trụ





Bàn long trấn thủ nổi trên mặt thủy tinh quan, hình như đáy ao có ẩn chứa một lực lượng thần bí nào đó không ngừng quán nhập vào bàn long trấn thủ, mà cũng hình như đang trấn thụ thủy tinh quan bên dưới.
Không biết nếu như lấy đi sẽ có biến hóa như thế nào, long nữ trong thủy tinh quan kia có thể tỉnh lại hay không, loại hiện tượng ly kỳ quỷ dị như thế này đã hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của Vân Thiên Hà.
Rốt cuộc lý trí cũng phải thích ứng với chuyện xảy ra trước mắt, Vân Thiên Hà lặn xuống phụ cận thủy tinh quan, từ nơi đó có truyền ra áp lực cực mạnh, phảng phất như muốn đè ép hắn, cho dù có dùng tạng tức cũng dần dần có chút khó khăn.
Vươn tay, muốn nắm lấy bàn long trấn trụ, thế nhưng lại gặp một lực lượng cản trở cường đại, làm cho hắn cảm giác không thể nào đến gần được trấn trụ kia.
Đợi khi Vân Thiên Hà dùng lực lượng mạnh mẽ cường ngạnh muốn đua tay cầm lấy bàn long trấn trụ, lại đột nhiên phát hiện ra, thứ mà hắn nắm được chỉ vẻn vẹn là một huyễn ảnh không có thực.
Tay hắn, trực tiếp xuyên thấu qua bàn long trấn trụ kia!
Mà hình dạng của bàn long trấn trụ lại không hề sinh ra một chút biến hóa nào.
Đây nhất định là một kiện ẩn chứa thiên đại thần bí biến ảo!
Cũng giống như Khôn Nguyệt Bích trong cơ thể hắn, Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút, trong lòng hiểu rõ, nếu muốn chân chính nắm vào tay kỳ vật này, cần phải dùng tới thần hồn ý chí, dùng linh phách lực đến để thu nó.
Cũng tốt, tại lúc không có ai tranh đoạt với chính mình, Vân Thiên Hà ngưng tụ tinh thần, không có bất luận lo lắng gì bắt đầu tụ tập linh phách lực, giống như khu động Khôn Nguyệt Bích, chậm rãi dẫn đạo khôn tức, bắt đầu tác dụng vào bàn long trấn trụ, thành lập liên hệ cảm ứng.
Thế nhưng, khi tâm thần của Vân Thiên Hà vừa mới tiếp xúc đến bàn long trấn trụ, đột nhiên thân thể run lên, khối huyết phách thanh long ngọc vẫn đeo trên cổ hắn bỗng nhiên tỏa ra một cỗ quang mang màu máu dày đặc, tại nơi quang mang màu máu này chiếu tới, lại lộ ra quang mang chính màu từ bên trong thanh long huyết ngọc thẩm thấu bắn ra.
Mà lúc này, hiện tượng quái dị đã xảy ra.
Tâm thần Vân Thiên Hà cùng với bàn long trấn thủ liên hệ với nhau, mà thanh long huyết ngọc trên cổ lại phát sinh ra phản ứng bắn tới quang mang chín màu càng lúc càng thêm rực rỡ. Lúc này bàn long trấn trụ kia tựa hồ đã có chút ảnh hưởng, bắt đầu rung động.
Ngay sau đó, khôi hình xăm trên cơ thể Vân Thiên Hà, dưới quang mang do huyết phách thanh long ngọc phát ra kích thích, lúc này cũng hơi nổi lên một tầng sáng bóng.
Vân Thiên Hà theo bản năng đưa một tay, lại đột nhiên thấy bàn long trấn trụ kia giống như có linh tính, tự động bay tới rồi rơi xuống trên lòng bàn ta hắn, nhưng trên thực tế Vân Thiên Hà cũng không nắm lấy nó, nó rất tự nhiên rơi vào trong tay Vân Thiên Hà, phát ra một cỗ lực lượng thần bí, lúc này cùng với khối huyết phách thanh long ngọc hô hứng kêu gọi lẫn nhau.
Lẽ nào huyết phách thanh long ngọc có liên quan gi đó với bàn long trấn trụ này sao?
Đối với một màn này, Vân Thiên Hà bình phục lại sau kinh hãi, trong lòng khẽ động, trong ý thức truyền tới một ý niệm, muốn bàn long trấn trụ kia tiến nhập vào hải dương tinh tú trong cơ thể hắn.
Nhưng ngay lúc ý niệm này vừa mới sinh thành, lúc này bàn long trấn trụ đột nhiên rung động kịch liệt, liền tiến vào bên trong cơ thể Vân Thiên Hà, nhưng khi tiến tới chỗ rống ruột kia, lại có một lực lượng nào đó sản sinh ra lực bài xích vô cùng mạnh mẽ.
Đối với điều này, trong lòng Vân Thiên Hà rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao Tầm Nguyệt lại muốn hắn đích thân đi lấy linh phách chi thần trong bàn long trấn trụ, chính là nguyên nhân vì tiểu nhân nhi (người bé nhỏ), đây nhất định là chìa khóa quan trọng mở ra sự bí ẩn cổ quái phát sinh trên người Tầm Nguyệt. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Nghĩ tới đây, Vân Thiên Hà cũng không tiếp tục muốn dung nhập bàn long trấn trụ vào trong cơ thể, hiện tại ý niệm hắn vừa động, bàn long trấn trụ tự nhiên rơi vào lòng bàn tay hắn, hắn quyết định lập tức quay trở lại Vu linh ảo cảnh tìm Tầm Nguyệt, lúc đó tự có định luận.
Chỉ là sau khi lấy đi bàn long trấn trụ, Vân Thiên Hà không khỏi hướng về phía thủy tinh quan, nhìn thoáng qua long nữ giống như đang ngủ say kia, thấy trong thủy tinh quan cũng không hề có bất cứ phản ứng gì, vẫn bình thường như cũ, long nữ cũng không có động tĩnh gì, lại không tự chủ được nhìn quét qua thân thể căng tròn cân đối cùng với dung nhan tuyệt mỹ kia.
Lập tức nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên giật mình một cái, Vân Thiên Hà thu hồi nhãn thần lại, không hề nhìn long nữ kia nữa, trong lòng thầm nói:
- Xin lỗi, ta không phải có ý định mạo phạm, dùng xong bàn long trấn trụ, nhất định sẽ trả!
Nói đến đây, thân thể dưới đáy nước mượn lực, dưới chân phóng xuất ra một cỗ khí tức, thân thể giống như du long, bơi lên trên mặt nước.
Ào ào…
Giống như cự long thoát khỏi mặt nước, khi Vân Thiên Hà lợi dụng lực lượng thật lớn vọt lên trên mặt nước, tức thì bắn ra từng đóa thủy hoa, xung quanh thủy đàm liền bị xuối ướt, ngay cả cây cỏ bên cạnh cũng không tránh khỏi.
Lúc này, sau khi Vân Thiên Hà ra khỏi Huyễn Long Trì, thân thể phát ra một cỗ hơi nước đằng đằng, thực giống như dùng với sương trắng bên ngoài hợp nhất với nhau, lộ vẻ như ẩn như hiện, nhưng hắn không cảm nhận ra.
Mặc y phục, thu thập xong, Vân Thiên Hà tiếp tục xác nhận một chút, thấy bàn long trấn trụ nổi trên mặt nước, quang mang liền biến mất, nhưng còn theo chính mình, lúc này mới vẫy vẫy gọi bay vào tay, tựa như nắm một đoàn mây khói, mềm nhẹ không gì sánh được, khiến cho tâm tình hắn thư sướng.
Sau khi yên tâm, liền nhanh chóng trở lại đường cũ!
Chỉ là khi Vân Thiên Hà rời khỏi, lúc này trong thủy tinh quan dưới đáy nước, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của tiểu long nữ kia, đột nhiên sinh ra ai đóa hoa hồng kiều diễm.
Càng quỷ dị chính là, cây cỏ bên cạnh Huyễn Long Trì lại đột nhiên nở hoa, sau đó lặng yên hiện ra một đóa hoa thần dị chín màu, quang hoa tỏa khắp bốn phía, vô cùng mỹ lệ, thần bí, duy mỹ.
Lúc Vân Thiên Hà rời khỏi huyệt động, thấy tam vĩ thụy thú vẫn canh giữ tại động khẩu như trước.
Khi nó cảm giác được Vân Thiên Hà đột nhiên từ bên trong động đi ra, liền xoay người lại thủ thế tấn công.
Thế nhưng khi đầu thụy thú này nhìn thấy bàn long trấn trụ cầm trong tay Vân Thiên Hà, đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, cúi đầu, thối lui qua một bên, để lộ cửa động.
Vân Thiên Hà đối với hành động kỳ quái của tam vĩ thụy thú có chút kinh ngạc.
Nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, nếu như địch ý của nó đã tiêu trừ, đồng thời để lộ ra cửa động, vậy thì Vân Thiên Hà cũng không dự định đối phó với nó, dù sao đây cũng là sủng vật của Ngả Khả Phạm Ny, hắn đối với vị tiền bối này rất tôn kính, cũng không đành lòng thương tổn tam vĩ thụy thú, một linh thú linh tính như thế này, trên đời này thực sự không nhìn thấy nhiều!
Lúc ra khỏi huyệt động, cuộc chiến bên ngoài đã kết thúc từ lâu, Nam Minh Khai và Thần Hoa Diệu ngồi xếp bằng một chỗ điều tức khôi phục, nhưng người khác ngồi chờ bên cạnh.
Thấy Vân Thiên Hà đi ra, tiểu bạch viên đạp nhẹ trên mặt đất, liền nhảy lên trên vai Vân Thiên Hà, nghịch ngợm đầu tóc của hắn. Đường Linh Toa nhoẻn miệng cười, liền đi lên, kéo cánh tay hắn, nhìn bàn long trấn thụ trong tay, hiếu kỳ nói:
- Thiên Hà, đây chính là thứ đó sao? Chúng ta nhanh nhanh đi cứu Tầm Nguyệt tỷ tỷ?
Vân Thiên Hà gật đầu, cũng không thấy Thản Cơ đâu, lúc này Nam Minh Khai và Thần Hoa Diệu cùng đứng lên, nhìn thoáng qua bàn long trấn trụ trong tay Vân Thiên Hà, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên.
Nam Minh Khai cười khẽ nói:
- Thì ra là thế, hiện tại lão phu đã hiểu ra rồi, ha ha!
- Tiền bối, người hiểu ra cái gì?
Vân Thiên Hà hiếu kỳ hỏi.
Nam Minh Khai nói:
- Ngươi nhanh nhanh tới Vu linh ảo cảnh đi, tới nơi đó, ngươi tự nhiên sẽ chứng kiến đáp án cuối cùng, cởi tấm màn thần bí phát sinh trên người Tầm Nguyệt.
Thấy Nam Minh Khai không nói, Vân Thiên Hà tự nhiên không truy vấn nhiều, tự nhiên chính mình chứng kiến là hay nhất, vì vậy nói:
- Tiền bối, vậy thánh nữ Vu Thần Miếu kia đâu?
Thần Hoa Diệu nói:
- Nữ tử này mượn dùng Quỷ vu thuật của Vu linh vương, lúc nàng không địch lại hai người chúng ta liên thủ, lại nhìn thấy người tiến vào huyệt động, đồng thời bị thương, liền dùng vu độn thuật chạy trốn rồi, chúng ta vẫn canh gác chỗ này, bất quá nữ tử này phỏng chừng sẽ không bỏ qua, hiện tại nàng ẩn nấp, chúng ta cần phải đề phòng mới được!
Hai vị Tông Sư liên thủ, cư nhiên cũng không giải quyết được Thản Cơ, để nàng chạy thoát, Vân Thiên Hà có chút kinh ngạc đối với thực lưc hơn người của nàng ta, tại lúc mượn lực lượng của Vu linh vương, cư nhiên lại mạnh mẽ tới như vậy.
"Vu linh vương này phải tiêu diệt!"
Nghĩ như vậy, Vân Thiên Hà dũng không dám dừng lại tiểu viện, lập tức hướng phía cửa cốc bước đi.
Tại chỗ cửa cốc, nơi này có một chỗ giống như mặt gương, khi Vân Thiên Hà đứng trước mặt tiến ra ngoài, lúc này cảnh trí xung quanh đột nhiên biến ảo, Vân Thiên Hà cảm giác giống như cả không gian bị một lực lượng nào đó hoàn toàn thôn phệ, cảnh sắc xung quanh trở nên không rõ ràng, như sương mù ẩn hiện, hắn lại một lần nữa tiến vào trong Vu linh ảo cảnh.
Chỉ là lần này tiến vào trong Vu linh ảo cảnh, cũng không thấy chỗ cửa vào cốc trước kia, hơn nữa cảnh trí xung quanh cũng không giống như lúc ban đầu Vân Thiên Hà đã trải qua. Hắn quan sát hồi lâu vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Tầm Nguyệt nơi nào.
Bất quá sau đó, bàn long trấn trụ nằm trong lòng bàn tay Vân Thiên Hà lại một lần nữa sáng lên, nó phóng ra một cỗ quang mang rực rỡ, chiếu rọi trong phạm vi xung quanh Vân Thiên Hà mấy trượng, lập tức cảnh trí trở nên rõ ràng minh xác không gì sánh được.
Thậm chí Vân Thiên Hà còn cảm giác được một cỗ ba động mới tới gần đây, liền đột nhiên phát sinh ra một tiếng rít gió kinh khủng, rồi lập tức biến mất.
Xem ra bàn long trấn trụ đã phát sinh tác dụng.
Vân Thiên Hà cầm trấn trụ trong tay, dựa theo quang mang nó tỏa ra, tập trung nhìn vào vị trí gần dưới chân, liền bắt đầu thăm dò tung tích Tầm Nguyệt.
Khi hắn dò xét đại khái trong thời gian một nén hương, lúc này đột nhiên cảm giác được một cỗ ý cường liệt ba động ngay gần đó, liền lập tức tìm tòi, rốt cuộc hắn đã phát hiện ra thân ảnh Tầm Nguyệt, nàng ở ngay bên cạnh, mà Thản Cơ thì nằm bên dưới đất, không rõ còn sống hay đã chết.
Chỉ thấy sắc mặt Tầm Nguyệt lúc này có chút trắng bệch, bất quá thần tình của nàng vẫn rất trấn định như cũ, đôi mắt khép hờ. Tại lúc Vân Thiên Hà tiếp cận bên cạnh nàng, lúc này nàng đột nhiên mở mắt, một tia quang mang màu hồng nhàn nhạt từ đôi mắt nàng xẹt qua.
Mà lúc này, Vân Thiên Hà đột nhiên cảm giác được một cỗ ý chí cường đại không gì sánh được ập tới tập kích hắn, trong đâu truyền tới thanh âm cực độ phẫn nộ, nhưng mang theo vẻ sợ hãi:
- Tiểu tử, ta mệnh lệnh cho ngươi lập tức hủy đi trấn trụ linh hạch, bằng không ta sẽ khiến ngươi trở thành khôi lỗi của bản tôn vĩnh viễn, vĩnh viễn!
- Mau đưa trấn trụ cho ta!
Lúc này, Tầm Nguyệt đột nhiên mở miệng nói, ngữ khí lộ vẻ lo lắng, hơn nữa khẩu âm của nàng giống như là hai thanh âm khác nhau tổ hợp thành, làm cho người nghe cảm thấy là lạ, hình như hai người song song.
- Không nên đưa cho nàng, hủy diệt nó!
Khi cỗ uy áp ý chí kia càng lúc càng tăng mạnh, Vân Thiên Hà phải một lần nữa vận dụng Khôn Nguyệt Bích ẩn chứa ý chí của Thương Nguyệt để đối khánh, thân thể đã chậm rãi tiếp cận Tầm Nguyệt.
Nhưng lúc này thanh âm lo lắng và sợ hãi bắt đầu gián đoạn, chỉ thấy sắc mặt Tầm Nguyệt càng thêm tái nhợt, phỏng chừng là nàng đang mạnh mẽ trấn áp ý thức của Vu linh vương.
Tại lúc gần như tiếp cận Tầm Nguyệt, lúc này Vân Thiên Hà đột nhiên phân thần, tâm thần liên hệ với trấn linh trụ, lúc này quang mang từ trấn linh trụ tỏa ra, mười phần kịch liệt, xung quanh vang lên tiếng gào thét dữ dôi, càng lúc càng thêm bén nhọn, giống như tử linh gặp phải thánh quang tịnh hóa.
Vân Thiên Hà không để ý tới, bắt đầu chậm rãi dùng ý niệm đẩy trấn linh trụ về phía Tầm Nguyệt.
Nhưng đúng lúc này, Thản Cơ vốn nằm một bên đột nhiên mở mắt, trong đôi mắt hiện lên hồng quang quỷ dị, thân thể giống như quỷ mị liền xông tới…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.