Võ Động Thiên Hà

Chương 450: Yên tĩnh trước khi trở về





Khi nắm quyền lại, cả bàn tay lập tức phát ra hỏa diễm, không ngừng bốc lửa lay động thiêu đốt, giống như biến hóa ma thuật.
Nhưng trên thực tế, khi Vân Thiên Hà có thể khống chế chích xác cỗ ý cảnh lực lượng khôn lam chi diễm này, như vậy hỏa diễm sẽ không còn là phạm trù ma thuật, mà là một loại sát khí cực kỳ kinh khủng.
Nắm thật chặt tay lại, khi vận khí, bùng một tiếng, một cỗ hỏa diễm màu lam bắt đầu thiêu đốt xung quanh nắm tay hắn, thế nhưng như vậy lại không hề tạo thành bất cứ thương tổn nào tới thân thể cũng như quần áo Vân Thiên Hà.
Mà khi Vân Thiên Hà nắm bàn tay thiêu đốt lam diễm, tìm kiếm một khối đá lớn, khi một quyền nhìn như tùy ý chạm vào khối đá lớn bên dưới, một màn thần kỳ đã xảy ra.
Chỉ thấy khối đá lớn bị Vân Thiên Hà dùng một quyền tùy ý nghiền nát, nhập sâu vào lòng đất, mặt đất xung quanh một trượng giống như mặt nước bị một cỗ cường khí tập kích bắt đầu tạo ra hiệu quả đóng băng, mặt đất xung quanh cấp tốc cứng lại, từ trung tâm tảng đá lan tràn, sau khi đất đá bị đóng băng, đọng lại biến thành màu lam nhạt, nhưng mặt ngoài lại có một cỗ lam diễm không ngừng thiêu đốt lay động.
Vẻn vẹn là một quyền nhẹ nhàng, đã đóng băng đất đá xung quanh, đồng thời còn khiến cho uy lực khôn lam chi diễm không ngừng lan tràn ra, lực lượng đáng sợ như vậy, xác thực khiến đủ khiến người khác phải kinh hãi.
Cho dù là Vân Thiên Hà thấy chính mình nếm thử tung chiêu đơn giản như vậy cũng bị kiệt tác của bản thân dọa sợ ngây người.
Rắc…
Một thanh âm truyền đến, Vân Thiên Hà rốt cuộc lấy lại tinh thần.
Khi Vân Thiên Hà thu hồi lại nắm tay, cỗ hỏa diễm bao trùm nắm tay mang theo ý chí của hắn biến mất, lúc này đột nhiên mặt đất phát sinh nứt nẻ, giống như tiếng quả trứng bị vứt vở vỏ ngoài, ngay sau đó Vân Thiên Hà cảm giác dưới chân tựa hồ đã tới điểm cuối cùng, liền điểm nhẹ, rời khỏi tảng đá lớn.
Rầm…
Khi hắn vừa mới rời khỏi, chỉ thấy mặt đất trong phạm vi một trượng, đột nhiên tại trung tâm tảng đá lớn, toàn bộ sụt xuống ước chừng một bàn chân, mà bùn đất tại chỗ sụt xuống này, giống như biến thành từng viên băng nhỏ, vỡ tán tán loạn.
- Thế nào, thế nào lại có uy lực biến thái như vậy nha?
Mộng Ly nhìn kiệt tác của Vân Thiên Hà, thất thanh lẩm bẩm nói.
Lúc này vẻ mặt của Nhan Phong Lục Lục cũng tràn đầy vẻ khiếp sợ, nói:
- Cho dù là vị trưởng lão kia một quyền nện xuống dưới, đất đá cũng chỉ dừng lại ở mức đóng băng mà thôi, sẽ đông lạnh thành khối băng, so với tảng đá còn cứng hơn, thế nhưng hắn lại có thể tạo được hiệu quả kinh khủng như vậy, lẽ nào đây chính là khôn lam chi diễm dung hợp với lực lượng tinh khung mang tới một loại biến dị kiểu mới hay sao?
- Thiên Hà, huynh thật lợi hại!
Đường Linh Toa ngược lại không vị tình cảnh này làm cho khiếp sợ, Vân Thiên Hà càng cường đại, trong lòng nàng càng thêm hài lòng, nam nhân mà nàng yêu phải quyền rung trời, khí nhiếp đại địa, cái thế anh hùng như vậy!
Vân Thiên Hà nhìn thấy biểu tình hạnh phúc của Đường Linh Toa khi kéo kéo cánh tay chính mình, trên mặt nhất thời lộ nụ cười ôn hòa ấm áp, đưa bàn tay lên vuốt vuốt mái tóc dài đã có chút lộn xộn của nàng.
- Tên ghê tởm!
Mộng Ly thấy đôi tình lữ này trước mặt mọi người làm trò, trong lòng nghĩ có điểm ê ẩm, không khỏi mân mê cái miệng nhỏ nhắn, hung hăng trừng mắt liếc nhìn, thì thầm vài câu trong miệng.
Nhan Phong Lục Lục cũng mang theo nụ cười mê người, nhìn đôi tiểu tình lữ này, trên mặt cũng hiện lên vẻ ước ao, nhưng vẫn trắng mắt liếc nhìn Mộng Ly.
Hai người có chút xấu hổ, mà Tầm Nguyệt mặc dù cũng có chút ước ao, thế nhưng trên khuôn mặt thanh lệ điềm nhã lộ nụ cười nhạt nhạt, trong ánh mắt mang theo vẻ chúc phúc, đi tới trước mặt Nhan Phong Lục Lục nói:
- Lục Nhan, khôn lam chi diễm đã tìm được chủ nhân mới, hiện tại ngươi coi như đã được giải tỏa một cọc tâm sự rồi, linh phách phân thần của ngươi còn dự định thủ hộ nơi này hay không?
Nhan Phong Lục Lục nói:
- Nếu như việc này đã xong, ta dự định tới các nơi thất vực nhìn tình huống di chuyển các bộ tộc khác, thuận tiện trợ giúp Vân Sách giải quyết cái đuôi vẫn theo sau giám thị hắn!
Nói đến chuyện này, Mộng Ly ngược lại nghĩ tới một chuyện, nói:
- Tiểu Nhan Phong, ngươi đã muốn đi du ngoạn khắp nơi, như vậy có chuyện cần phiền phức ngươi!
- Cứ nói là được!
Lúc này Mộng Ly lấy từ trong túi một tảng đá cổ xưa, xòe tay để trước mắt Nhan Phong Lục Lục, nói:
- Loại tảng đá này, chúng ta thiếu mất một khối tương ứng cuối cùng, ngươi đi du ngoạn khắp nơi giúp chúng ta lưu ý một chút, đối với chúng ta rất quan trọng!
Nhan Phong Lục Lục nhìn tảng đá, cười nói:
- Loại tảng đá này ta đã gặp qua tại chỗ Hoa Tố nhan, hẳn là tàn phiến Huyền Nữ Thiên Kinh, được rồi, ta sẽ giúp các ngươi lưu ý!
- Đã như vậy, chúng ta thay mặt Linh Toa cảm ơn trước!
- Tỷ tỷ, nếu là trợ giúp chuyện của muội, thế nào lại cho tỷ nhận ân nha, muội hẳn phải tự mình biểu thị tạ ơn mới đúng!
Mộng Ly trắng mắt nhìn nàng nói:
- Nếu như nàng tìm được rồi, muội tự mình tạ ơn không muộn, nếu như tìm không được, hừ hừ, muội cũng đừng để ý tới nàng, để nàng một bên đi hóng mát!
Mọi người toát mồ hôi hột!
Nhan Phong Lục Lục ngược lại không để ý tới những lời này, chỉ cười cười nói:
- Thực không có biện pháp với cô nàng tính cách tinh quái ngươi!
Dứt lời, thần sắc Nhan Phong Lục Lục nhất tời ngưng lại, lặng yên truyền âm nói:
- Tiểu ny tử, chuyện tình tỷ muội các ngươi, phỏng chừng chúng ta không giấu được bao lâu, bọn họ đã phát hiện ra điều gì đó, trên đường các ngươi phải nghìn vạn lần cẩn thận, ta nghĩ có một số việc, các ngươi tự cho chừng mực!
Nghe vậy, Tầm Nguyệt và Mộng Ly biến sắc, bất quá lập tức khôi phục trở lại. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mộng Ly thấy Vân Thiên Hà không chút biểu tình, tựa hồ không cảm nhận được tâm sự của các nàng, liền nói:
- Thiên Hà, chuyện nơi này xong rồi, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?
Vân Thiên Hà cười khổ nói:
- Đối với nàng mà nói chỉ là một cuộc du ngoạn, đối với ta mà nói, ta đã du đãng bên ngoài hơn ba năm rồi, tiếp theo tự nhiên là về nhà!
Nghe lời nói này, thần sắc Đường Linh Toa đột nhiên buồn bã, bất quá nàng cũng rất nhanh thu liễm lại, tựa như không có chuyện gì.
Nhưng biểu tình thoáng qua này vẫn bị Tầm Nguyệt bắt được, Tầm Nguyệt nói:
- Ngày hôm nay chúng ta cũng có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút, ngày mai hãy khởi hành!
Mộng Ly biết Tầm Nguyệt đang suy nghĩ cái gì, vì vậy nhìn Nhan Phong Lục Lục, nói:
- Tiểu Nhan Phong, nơi này của ngươi có thứ gì ngon hay không? Đều lấy ra hết đi, mặt khác chúng ta muốn tắm, trước tiên ngươi dẫn chúng ta đi tắm cái đã!
Dứt lời quay sang nhìn Vân Thiên Hà, lần này thực ra thần kỳ không phát sinh cảnh cáo gì nhiều với hắn, chỉ liếc nhìn một cái, khẽ hừ một tiếng, liền xoay người đi trước.
Nhan Phong Lục Lục nói với Vân Thiên Hà:
- Nơi này coi như là một vùng đất bị phong bế, trong cốc có dã quả, còn có một dòng suối nhỏ trong suốt, nước suối rất ngọt, nếu muốn săn thú, đi tới cánh rừng phía đông là được!
- Ai nha, đi thôi, hắn một đại nam nhân, hà tất phải lề mề với hắn!
Mộng Ly không nhịn được bật thốt, Nhan Phong Lục Lục bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là dẫn tiểu nha đầu lắm chuyện này tới địa phương tắm rửa.
Lương khô mang theo trên đường cũng đã dùng gần hết rồi, Vân Thiên Hà vòng vo một lượt trong sơn cốc, xác thực phát hiện trong sơn cốc không hề thiếu dã quả.
Thưởng thức một chút, cảm giác vị đạo mười phần không tồi, vào miệng liền tan, còn chứa vị ngọt kỳ dị, vì vậy hái nhiều hơn một chút.
Bởi vì ở đây từng là mộ trủng Linh tộc, hiển nhiên có người thủ hộ, cũng có một gian nhà tranh, trong nhà tranh có đầy đủ các thứ thường dùng hàng ngày, Vân Thiên Hà không cần phải lãng phí thời gian chính mình động thủ chế tạo.
Sau khi rửa sạch dã quả, lại sách mấy thùng nước về, thấy trong phòng có sẵn dụng cụ săn bắn, vì vậy theo như lời Nhan Phong Lục Lục, đi tới cánh rừng phía đông, quả nhiên ở đây có rất nhiều con mồi béo mập.
Khi mang theo vài con mồi săn được trở lại gian nhà tranh, chỉ thấy Tầm Nguyệt cũng mang theo hai con cá khá lớn trở về, tóc nàng còn ướt đẫm, không mang theo khăn he mặt, lộ ra dung nhan trắng trẻo như tuyết, trên khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh thành hiện rõ hai đóa hoa đỏ ửng, còn đôi long giác khả ái, giống như thủy tinh, tỏa ra một loại sáng bóng thần dị, Vân Thiên Hà nhìn thấy không khỏi ngẩn người thẫn thờ.
Tầm Nguyệt thấy Vân Thiên Hà đang nhìn nàng, nhất là khi thấy đôi long giác trên đỉnh đầu, nơi đó là địa phương mẫn cảm nhất của nàng, lập tức khuôn mặt càng thêm đỏ, cảm giác ngứa ngáy, trong lòng có cảm giác kỳ quái nóng lên, trong sát na này, thân thể phát sinh dị dạng, nàng phát hiện ra thân thể chính mình tựa hồ mềm nhũn, thậm chí bước chân đi tiếp cũng không nổi.
Vân Thiên Hà thấy Tầm Nguyệt có dị dạng, lập tức hồi phục lại tinh thần, có chút xấu hổ cười cười nói:
- Nàng thế nào trở về nhanh như vậy, còn con cá này là sao?
- Ta sợ ngươi một người không làm hết, vì vậy trở về hỗ trợ, chỉ là tiện đường!
Bình thường nhìn Tầm Nguyệt và Mộng Ly, bởi vì bọn họ luôn mang theo khăn che mặt do thứ gì đó trạng thái sương mù biến ảo thành, cảm giác mông lung, lâu thành thói quen ngược lại không cảm giác gì, thế nhưng thỉnh thoảng nhìn thấy chân dung hai nàng, xác thực tạo cảm giác kinh ngạc, do đó xuất hiện thất thần thời gian ngắn.
Sau khi sửng sốt, liền cầm theo con mồi đi lột da moi nội tạng, lại rửa sạch, ở bên ngoài làm một bếp lửa đơn giản, cho nồi đổ nước, đi vào trong phòng, chỉ thấy Tầm Nguyệt đang bắt đầu bận rộn chuẩn bị công việc.
Bởi vì Tầm Nguyệt mới học làm cơm không lâu, có một số công việc hơi chút mới lạ, thời điểm thanh lý vảy cá, suýt chút nữa còn làm tay bị thường, Vân Thiên Hà nhàn rỗi vô sự, vì vậy liền đi tới, nói:
- Cứ để ta làm cho!
Bất quá đang muốn tiếp nhận cá trong tay Tầm Nguyệt, mà Tầm Nguyệt muốn tự mình làm, kết quả Vân Thiên Hà bắt phải tay Tầm Nguyệt, Tầm Nguyệt hoảng hốt, liền buông tay ra, cá liền rơi xuống.
Nhưng thời điểm nhặt lại cá, Tầm Nguyệt cúi đầu, Vân Thiên Hà cũng muốn đưa tay nhặt cá, cả hai người đồng thời có động tác, Tầm Nguyệt đối diện, đụng phải mặt Vân Thiên Hà.
- A…
Cô nam quả nữ cùng trong một phòng, trong lòng Tầm Nguyệt vốn đã e thẹn khó dừng, tại thời điểm long giác trên đầu nàng đụng phải mặt Vân Thiên Hà, đột nhiên run giọng bật thốt nhẹ một tiếng, thân thể lảo đảo, Vân Thiên Hà đỡ nàng, liền mềm nhũn ngã trong lòng hắn.
- Tầm Nguyệt, nàng sao vậy?
Vân Thiên Hà đỡ Tầm Nguyệt, cảm giác có chút là lạ, thấy long giác trên đỉnh đầu nàng có dính vẩy cá, liền đưa tay lấy vảy cá trên long giác xuống.
- Ưm…
Nhưng cử động này lại làm cho Tầm Nguyệt đột nhiên run giọng ưm một tiếng, thân thể càng mềm nhũn, cũng nóng lên, sau khi ngã vào trong lòng Tầm Nguyệt, hô hấp nhanh hơn, nhãn thần mê ly, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc đã tràn nhập vẻ dục tính.
- Thiên Hà!
Tầm Nguyệt nhẹ giọng thốt một tiếng, lúc này thổ khí như lan, thân thể vốn run run trong lòng Vân Thiên Hà, đột nhiên ôm chặt lấy hắn.
- Nàng khó chịu sao? Nếu vậy ta đưa nàng đi nghỉ… Ngô…
Nhưng ngay lúc Vân Thiên Hà còn chưa nói hết lời, một đôi môi anh đào đột nhiên phủ lên đôi môi hắn, Vân Thiên Hà giống như bị điện giật, trong đầu trống rỗng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.