Võ Động Thiên Hà

Chương 458: Quỷ Hạp





Tại Quỷ Hạp dường như vĩnh viễn là một mảnh đêm tối âm u, trên bầu trời cuộn cuộn mây mù màu xám đen, nhưng nhìn không ra rốt cuộc là mây hay sương mù.
Ầm ầm…
Bên dưới mây đen cuồn cuộn, bầu trời vang lên từng tiếng sấm sét rít gào vang vọng, một đạo thiểm điện hạ xuống, đánh thẳng vào một gốc cây to lớn, so với thân thể còn lớn hơn, gốc cây này trong nháy mắt liền bốc lên liệt hỏa hừng hực,.
Một trận mưa to, cuồn cuộn đổ xuống.
Hạt mưa rơi trên mặt đất, gốc cây khô kịch liệt thiêu đốt, bị nước mưa rơi xuống, bắn ra tạo thành từng đóa hỏa hoa quỷ dị.
Gió, mang theo khí tức lạnh lẽo, lúc này cũng có một cỗ mùi vị tanh tưởi đập thẳng vào mặt mà đến, gay mũi khó ngửi.
Đây là một sơn cốc nối thông với chỗ sâu trong quần sơn hùng vĩ, dưới đáy trống trải bằng phẳng, lại có vẻ rất thê lương.
Từ trong cốc vượt qua, có một hồ nước nhỏ, nước trong hồ có chút không sạch sẽ, ánh lên màu xanh đen, rất nhiều con cá trở mình phập phềnh trôi nổi trên mặt nước.
Khắp tới đều là tử thị, mùi hôi xung thiên, cây cỏ héo rũ, sinh cơ diệt sạch, tựa hồ ngay cả chim chóc cũng không muốn đậu tại nơi này, mà dưới màn mưa to hạ xuống, vẫn như cũ không thể nào cọ rửa được mùi tanh tưởi từ đống thi thể cực lớn mang tới.
Nhưng thi thể này đều la binh sĩ, có Tây quân Đại Đường, cũng có quân sĩ Liệt Diễm đế quốc, bất quá nhìn tình cảnh cũng không phải là do bọn họ do chém giết đồng quy vu tận tại nơi này, mà giống như bị thứ thần bí gì đó hung tàn giết chết, từ trạng thái đặc thù của thi thể lưu lại có thể phán đoán ra được vài điều.
Để tránh né trận mưa to này, Vân Thiên Hà vượt qua một chiến trường hoang vu hình như đã có chút lâu đời, từ một cỗ khe núi vô ý đạp vào một mảnh khoảng không, nhất thời bị một cỗ lực lượng thần dị hấp dẫn, cả người lẫn ngựa đều rơi vào trong sơn cốc này.
Mà khi tiến vào trong sơn cốc, đầu tiên mắt thấy chính là những thi thể đầy mặt đất, ngay sau đó là mùi vị tanh tưởi buồn nôn, hiển nhiên là những binh sĩ trong lúc vô ý tiến vào trong sơn cốc này, do đó toàn bộ đều mất mạng tại đây.
Vân Thiên Hà và Đường Linh Toa tiến vào địa phương có mùi tanh tưởi ập thẳng vào mũi, tiếp tục đi sâu vào một đoạn, nơi này có ít thi thể hơn, nhưng lại nhìn thấy xương trắng um tùm, hơn nữa hoàn cảnh âm trầm xung quanh, tạo cảm giác như lâm vào trong địa ngục tu la.
Không để ý tới những thứ này, Vân Thiên Hà vượt qua hồ nước nhỏ, từ phía sau hồ nước nhỏ tìm được một sơn động coi như rộng rãi sạch sẽ nghỉ tạm.
Trong động có một ít cỏ dại, phát ra mùi vừa lúc có thể át được mùi tanh tưởi bên ngoài, không khí trong động này ngược lại có vẻ tương đối tươi mát, bất quá trên cây cỏ còn có một ít vật phẩm vụn vặt, thậm chí còn có thảo dược lung tung chất đống, xem ra nơi này đã từng có người ở lại.
Đống cây cỏ khô tương đối mềm mại, Đường Linh Toa để Mộng Ly và Tầm Nguyệt nằm thẳng bên trên, Vân Thiên Hà dò xét tình trạng của Tầm Nguyệt, thấy thương thế của nàng đã khôi phục, hô hấp bình ổn bình thường, nhưng lại không thấy tỉnh lại, tựa hồ như lâm vào ngủ say, để trong lòng Vân Thiên Hà không thể giải thích được, thử nhiều cách thức tỉnh Tầm Nguyệt nhưng thủy chung không có hiệu quả gì.
Thương thế của Mộng Ly cũng tương đối bình ổn, không hề chuyển biến xấu, cũng không chuyển biến tốt đẹp, các nàng thụ thương, mặc dù đều là nội thương, mặc khác còn có công lực tiêu hao quá độ dẫn tới suy yếu.
Nhưng Mộng Ly lấy được một ít đan dược từ Thánh Võ Tông có hiệu quả chữa thương rất tốt, hiện tượng suy yếu của bọn họ đã giảm bớt nhiều, dọc đường trải qua nhiều lần hắn vận chuyển nội tức cũng đã chuyển biến tốt đẹp hơn, nhưng vẫn như cũ không thấy tỉnh lại, hiện tượng như vậy làm cho Vân Thiên Hà thúc thủ vô sách, nhiều lần suy nghĩ nhưng không thể tìm ra nguyên nhân cụ thể.
- Linh toa, nàng ở trong động chiếu cố bọn họ, ta ra ngoài xem, thuận tiện tìm một ít con mồi tẩm bổ thân thể về!
Dặn dò Đường Linh Toa một câu, Vân Thiên Hà ra khỏi động.
Thế dốc trong sơn cốc này cũng không tính quá lớn, tuy rằng bên ngoài mưa to, nhưng khi tiến vào trong cốc lại biến thành mưa phùn.
Vân Thiên Hà dọc theo con đường trải dài xương trắng, tiến sâu vào trong sơn cốc, xung quanh có chút u ám, cũng không có hung cầm dị thú nào thường lui tới, nhưng khi tiến vào chỗ càng sâu hơn, số lượng xương trắng đã giảm nhiều, nhưng tia sáng cũng theo đó giảm đi, đồng thời còn có khí tức âm hủ lan tràn. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Ở đây quả thực là một tử địa tốt, xem ra không có dã thú có thể săn bắn qua lại, Vân Thiên Hà không phát hiện con mồi, cũng không muốn tiến vào quá sâu, vì vậy liền theo đường cũ trở về.
Tê tê…
Ngay lúc Vân Thiên Hà dọc theo đường cũ trở về, mới xoay người lại, bên tai hắn đột nhiên khẽ động, cảm thấy một thanh âm rất nhỏ, cực kỳ khó phân biệt từ trên đỉnh đầu chính mình truyền đến.
Tâm thần cảm ứng, Vân Thiên Hà không ngẩng đầu, chỉ là khóe miệng hiện ra nụ cười nhạt không hiểu ý nghĩa, nguyên lai là một đầu huyễn thụ linh xà ẩn dấu ngụy trang chính mình mà thôi, vừa lúc có thể bắt nó mang về nấu canh rắn cho Mộng Ly và Tầm Nguyệt bồi bổ.
Bất động thanh sắc, Vân Thiên Hà coi như không phát hiên ra đầu huyễn thụ linh xà kia, tiếp tục theo đường cũ trở về.
Ngay lúc hắn mới bước được hai bước, đột nhiên huyễn thụ linh xà trên đỉnh đầu phát động đánh lén đối với hắn, vì thế lao xuống, tốc độ phi thường nhanh!
Nhưng Vân Thiên Hà cũng không xoay người, tại lúc huyễn thụ linh xà lao tới, nói thì chậm, thực tế cực nhanh, Vân Tru ra khỏi vỏ, một đạo kiếm cảnh phát ra.
Phịch…
Khi Vân Tru trở lại vỏ, chỉ thấy một đầu rắn thật lớn rơi xuống, theo sau là thân rắn vẫn quấn chặt trên thân cây cũng rơi xuống.
Vô luận là linh xà hay gốc cây, chỗ bị cắt qua, sạch sẽ lưu loát, không mang theo một chút trì trệ nào, một kiếm cắt đứt đôi thân thể.
Đầu huyễn thụ linh xà này cũng chỉ là một linh thú bình thường mà thôi, đối với Vân Thiên Hà mà nói, quả thực không có một chút lực uy hiếp.
Hắn thấy trong đầu linh xà còn có một linh thú kim đan, dùng trủy thủy móc lấy linh thú kim đan trong đầu và cắt bộ phận ngon nhất trên mình con rắn lớn, sau đó trở về sơn động.
Khi đi tới gần hồ nước nhỏ, bỗng nhiên nghe được thanh âm kêu gọi của Đường Linh Toa.
- Ngươi cút ngay, không được đụng vào nàng, bằng không ta sẽ không khách khí!
- Uy, ta nói nha đầu, ngươi chiếm động phủ của lão phu, lão phu còn chưa nói cái gì, hiện tại lão phu chỉ muốn nhìn tiểu cô nương này một chút, cũng xuất phát từ ý tốt, ngươi thế nào không cảm kích?
- Bỏ cái tay bẩn của ngươi ra, còn có biểu tình vừa rồi, vừa nhìn đã biết không phải thứ gì tốt, quỷ mới tin ngươi!
- Ha ha, có ý tứ, xác thực chỉ có quỷ mới tin tưởng lão phu!
Nghe được thanh âm như vậy, trong lòng Vân Thiên Hà rùng mình, mới đi ra ngoài không phát hiện ra điều gì dị tường, chính mình chưa rời khỏi không lâu đã có một lão đầu xuất hiện, cổ quái!
Vừa nghĩ, Vân Thiên Hà cấp tốc vào động, chỉ thấy một lão đầu ăn mặc lôi thôi, tóc tai rối bù, râu ria xồm xàm, lôi thôi lếch thếch, khuôn mặt mười phần kinh khủng, đang dùng một loại nhãn thần cổ quái đánh giá hắn.
Làm cho Vân Thiên Hà cảm thấy giật mình chính là, nửa bên mặt của lão nhân này hầu như sắp thành bộ xương, máu thịt đều đã khô quắt, mà bên mặt còn lại không giống người bình thường, xác thực rất kinh khủng, duy nhất tạo cảm giác quái dị chính là, một đôi mắt tam giác của lão nhân này chung quy có cảm thụ hèn mọn, cho nên chỉ liếc mắt đã sinh ra khúc mắc đối với hắn.
Đường Linh Toa thấy Vân Thiên Hà đã trở về, liền chạy lên nói:
- Thiên Hà, lão quỷ này không đứng đắn, giả quỷ làm muội sợ!
- Uy, tiểu nha đầu, lão phu không khi dễ ngươi, lại không làm gì ngươi, nhưng ngươi lại cáo trạng ác nhân a, hơn nữa, lão phu vốn có bộ dạng này, sao lại nói là giả quỷ dọa người!
Vân Thiên Hà quan sát lão đầu mặt quỷ này, thấy con mắt tam giác của hắn quay tròn loạn chuyển, thoạt nhìn rất giảo hoạt, lại hèn mọn, xác thực tạo cảm giác chán ghét, nhưng càng là người cổ quái lại càng khác với người bình thường, hắn bình tĩnh nói:
- Chúng ta tránh mưa, trong lúc vô tình tiến vào trong sơn động sơn cốc này, nếu như tiền bối nói đây là động phủ của ngươi, có bằng chứng gì hay không?
- Bằng chứng?
Con mắt lão đầu vòng vo loạn chuyển, nhìn tạp vật bốn phía xung quanh, nói:
- Tất cả những vật phẩm nơi đây đều là thứ ta thường dùng hàng ngày, có thể làm bằng chứng!
Vân Thiên Hà nhìn quét qua sơn động, lại nhìn hình dạng lôi thôi của lão đầu, nói:
- Tiền bối, những thứ kia đều rất sạch sẽ, bố trí ngay ngắn rõ ràng, cỏ khô trong động còn có một mùi thơm ngát, hơn nữa cây cỏ cũng rất thư thích mềm mại, nói rõ chủ nhân động phủ này là người sạch sẽ, mà bộ dáng của tiền bối hiện tại, so với hoàn cảnh động phủ hiện tại hoàn toàn không hợp nhau. Lời nói của ngươi, sợ rằng đúng là quỷ mới có thể tin tưởng!
- Tiểu tử, động phủ này rõ ràng là của lão phu, ngươi lại chiếm lấy phần có lý a, tin hay không lão phu lập tức đuổi các ngươi ra ngoài.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có thanh âm một phụ nhân giận dữ truyền đến.
- Tử lão quỷ, ngươi dám tiến vào động phủ lão nương, lão nương đã nói bao nhiêu lần rồi, lập tức cút ra ngoài cho lão nương!
- Ách…
Lão quỷ vừa nghe được thanh âm này, tựa như gặp quỷ, sợ đến mức lập tức lật đật chạy ra ngoài, thế nhưng vừa mới xoay người đã bị một vô ảnh cước đá tới, cả người giống như con cóc nhảy chồm hổm, tõm một tiếng, liền rơi vào trong hồ nước nhỏ.
Trong lòng Vân Thiên Hà âm thầm giật mình, chính mình cũng không thấy rõ, lão phu đã bị đá vào trong hồ.
Lúc lấy lại tinh thần, trong nháy mắt nhìn thấy một phụ nhân quái dị niên kỷ ước chừng bốn mươi tuổi xuất hiện trong động phủ.
Chỉ thấy nàng mặc một bộ bạch sam sạch sẽ, sắc mặt có chút bệnh trạng, tái nhợt như tuyết, một bên hoành mi, một bên yên mi, đoi con mắt hơi tro nguội, mũi cao gầy, môi anh đào tím hồng, hình dạng thoạt nhìn có vẻ mười phần yêu dị, giống như một nữ quỷ.
Đường Linh Toa vừa nhìn được hình dạng phụ nhân này, có vẻ sợ hãi, ôm lấy cánh tay Vân Thiên Hà. Mà phụ nhân kia vừa thấy Đường Linh Toa, nhãn thần sáng lên, lông mày bên trái nhếch cao, đôi con mắt tro nguội cười tủm tỉm, nói:
- Tiểu cô nương thực xinh đẹp nha!
Nói xong, ánh mắt phụ nhân này lại đảo qua Tầm Nguyệt và Mộng Ly đang nằm trên đống cỏ khô, đột nhiên biến sắc, ngón tay run run chỉ các nàng, nói:
- Này, này, cộng sinh song tử!
Trong lòng Vân Thiên Hà kinh ngạc, hắn không biết phụ nhân quỷ dị này rốt cuộc là ai, thế nhưng câu đầu tiên đã nói ra được bí mật của Long nữ tỷ muội, xem ra lão đầu và phụ nhân yêu dị này không phải là người bình thường.
Vì vậy nói:
- Tiền bối, người dùng cái gì nhìn ra các nàng là cộng sinh song tử?
- Một tử bà nương, thiếu chút nữa làm lão phu chết đuối rồi!
Đúng lúc này, vị lão đầu lôi thôi từ trong hồ nước bò lên bờ, phun ra một ngụm nước lớn, oán giận trách mắng một câu, sau đó một lần nữa đi tới trước cửa sơn động, đôi con mắt tam giác thỉnh thoảng ngắm tới ngắm lui Tầm Nguyệt và Mộng Ly, tấm tắc nói:
- Lão phu đã sớm nhìn ra chỗ kỳ dị của hai tiểu cô nương này, bọn họ hình như không phải người đúng không?
- Ngươi mới không phải người!
Đường Linh Toa vừa nghe lời này liền mất hứng, trợn mắt nhìn lão đầu mắng một câu.
Mà ánh mắt của phụ nhân lúc này rốt cuộc rơi lên người Vân Thiên Hà, nhãn thần vô cùng kinh ngạc, nói:
- Các ngươi thế nào lại tới Quỷ Cốc?
- Nơi này là Quỷ Cốc?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.