Võ Động Thiên Hà

Chương 469: Liên Tinh





Cơ Trinh có chút đắc ý nho nhỏ, tâm tình tương đối thư sướng.
Liếc mắt thấy Vân Thiên Hà đi theo sau chính mình, thấy mặt hắn không chút biểu tình, đạm nhiên trầm mặc đi theo đuôi, trong lòng không khỏi đắc ý suy nghĩ, một lúc nữa còn phải nghe theo lệnh bản tiểu thư, muốn ngươi làm cái gì, ngươi phải làm cái đó, hừ hừ…
Khốn Thần Động tại một khe hẹp tiếp giáp với quần sơn phía tay Quỷ Cốc, nơi này là một tử điện duy nhất trong Quỷ Cốc, xung quanh không một ngọn cỏ, sinh cơ đoạn tuyệt, nhiều năm trôi qua, trong cốc vẫn cực kỳ có ít người đặt chân tơi nơi đây.
Tại lúc Cơ Trinh vừa mới bảy tuổi, khi đó nàng là một tiểu cô nương hoạt bát nghịch ngợm, bình thường thích chạy lung tung khắp nơi trong Quỷ Cốc. Một lần nàng cùng với hai ca ca chơi trốn tìm, trong lúc vô ý phát hiện địa phương này, đồng thời đã phát hiện một huyệt động bí mật.
Khi nàng trốn trong huyệt động, hai người ca ca không thể nào tìm được nàng, chỉ là khi nàng ở trong huyệt động thời gian dài, đang muốn trở về, tại chỗ sâu nhất trong huyệt động phát hiện ra một nữ nhân điên khùng sắp chết tới nơi, toàn thân bị trói chặt bằng xích sắt.
Thời điểm nàng phát hiện ra nữ nhân này, nữ nhân đã khô gầy chỉ còn lại đầu khớp xương, bộ dáng cũng mười phần dọa người. Cơ Trinh thấy nữ nhân này rất đáng thương, tuy rằng nàng không biết vì sao bà ta lại bị trói ở đây, thế nhưng nàng vẫn quyết định cứu nữ nhân này.
Vì vậy Cơ Trinh đã lặng lẽ trở về nhà, lấy trộm ít thuốc, lại mang theo thức ăn trở về huyệt động cho nữ nhân kia ăn, chỉ là không ngờ nữ nhân kia sau khi tỉnh lại, cư nhiên nổi cơn điên muốn giết chết nàng, Cơ Trinh sợ hãi bỏ chạy khỏi huyệt động.
Nhưng vài ngày sau, Cơ Trinh chạy ra ngoài chơi đùa, lại nghĩ tới nữ nhân đáng sợ kia, liền lặng lẽ mang theo thực vật tới, tuy rằng nữ nhân kia cứ mỗi một lần nhìn thấy nàng đều phát cuồng, thế nhưng trải qua thời gian dài, nữ nhân cũng đã bình tĩnh lại, có thể thỉnh thoảng nói chuyện với Cơ Trinh, cũng kể cho nàng một ít chuyện xưa. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Từ đó tới bây giờ, cứ rảnh rỗi là Cơ Trinh lại mang theo thức ăn tới sơn động đi chơi đùa, nữ nhân gọi Liên Tinh kia đối với Cơ Trinh tựa hồ đã không còn địch ý, thậm chí tại thời điểm thanh tỉnh còn chỉ điểm nàng tu luyện, cứ như vậy trải qua mười năm, Cơ Trinh chậm rãi trưởng thành, cùng với nữ nhân thương cảm kia đã nảy sinh một loại tình cảm nào đó rất vi diệu.
Tuy rằng Cơ Trinh rất muốn lặng lẽ thả Liên Tinh ra, thế nhưng xích sắt không biết là dùng loại tài liệu này chế tạo, căn bản không thể nào phá hủy, hơn nữa Liên Tinh cũng không có dự định để Cơ Trinh giúp nàng thoát khốn, cư như vậy đã trôi qua hơn mười năm.
Mà ngày hôm nay, tại lúc Cơ Hi Nhân cùng với Quỷ Hoàng nhắc tới nữ nhân tên gọi Liên Tinh này, trong lòng Cơ Trinh khẩn trương tới cực hạn, nhất là khi nghe thấy Vân Thiên Hà có ý muốn tới gặp Liên Tinh, trong lòng Cơ Trinh liền hận hắn muốn chết.
Sau đó các trưởng lão đều ngăn cản Vân Thiên Hà tới Khốn Thần Động, Cơ Trinh liền nghĩ thầm, lúc này ngươi không đi không được sao?
Thế nhưng ngay lúc nàng nghĩ như vậy, Quỷ Hoàng đột nhiên gọi nàng tới, Cơ Hi Nhân nói với nàng:
- Trinh nhi, ngươi dẫn Thiên Hà đi Khốn Thần Động gặp nữ nhân kia một lần, ta biết ngươi nhất định có biện pháp!
Khi Cơ Trinh nghe được câu này, trong lòng nhảy loạn.
Thấy nhãn thần ý vị thâm trường của Cơ Hi nhân, trong lòng nàng biết được, chuyện tình hơn mười năm qua nàng lén tới sơn động tìm Liên Tinh đã sớm bị tằng tổ phụ phát hiện.
Rơi vào đường cùng, Cơ Trinh không thể làm gì khác hơn là nói ra bí mật này, cũng đáp ứng dẫn Vân Thiên Hà tới gặp Liên Tinh, nhưng nàng lại đưa ra một yêu cầu cổ quái, đó chính là lúc dẫn Vân Thiên Hà đi, chuyện gì hắn cũng phải nghe theo lời này, theo lời nàng an bài.
Vân Thiên Hà cảm thấy Cơ Trinh có cổ quái, nhưng Cơ Hi Nhân lặng lẽ truyền âm với Vân Thiên Hà, liền khiến cho lòng nghi ngờ của Vân Thiên Hà mất đi, vui vẻ đồng ý.
Vì vậy, trong sự lo lắng của các trưởng lão, Cơ Trinh một mình một người dẫn theo Vân Thiên Hà tới Khốn Thần Động.
Thông qua khe núi rất sâu, khi Vân Thiên Hà tiến vào trong động khẩu, Cơ Trinh liền dừng lại.
Vân Thiên Hà không biết thiếu nữ này đang suy nghĩ cái gì, cũng chỉ bảo nàng ngừng lại, chỉ thấy Cơ Trinh từ trong động cầm ra một kiện da thú, đưa cho Vân Thiên Hà nói:
- Mặc vào!
Tiếp nhận kiện da thú kia, chỉ thấy trên da thú còn mang theo từng đốm nho nhỏ, nếu như mặc dù liền giống như cẩu hùng, Vân Thiên Hà không giải thích được:
- Vì sao muốn mặc cái này?
- Bảo ngươi mặc thì cứ mặc, nói nhiều lời vô ích như vậy làm gì, bằng không bản tiểu thư sẽ không mang theo ngươi đi gặp Liên Tinh!
- Cơ Trinh tiểu thư, nếu như là nàng muốn trêu cợt ta mà nói, ta cũng không thèm để ý, thế nhưng nàng đừng lấy mộng tưởng của mọi người trong Quỷ Cốc này ra để đùa giỡn!
Nói xong, Vân Thiên Hà liền mặc bộ da thú lên người.
Vừa nhìn qua, thực đúng như một đầu đại cẩu hùng, Cơ Trinh thấy vậy, cười đến run rẩy cả người, ba đào cuộn trào mãnh liệt, thậm chí thắt lưng không thể nào duỗi thẳng nổi.
Cười cợt hồi lâu, thấy thần sắc Vân Thiên Hà đạm mạc, cũng không có cảm giác sảng khoái như nàng đã nghĩ, thay vào đó là biểu tình giận dữ, Cơ Trinh thấy không tốt để nở nụ cười, không khỏi lầm bầm trong miệng:
- Thực không vui, theo ta vào đi!
Sau khi vào động, chỉ thấy một tảng đá màu trắng trên đỉnh tỏa ánh sáng, trong động không hề âm u như trong tưởng tượng, còn có vết tích bị con người chỉnh lý qua, có mùi hương nhàn nhạt xông vào mũi.
Sau khi đi vào chỗ sâu trong huyệt động, nơi này còn có một động trong động, Cơ Trinh ngừng lại, nhìn Vân Thiên Hà nói:
- Một lúc nữa đi vào, nghìn vạn lần không được hé răng, ta cùng nàng nói cái gì, ngươi đừng xen miệng vào, Liên Tinh rất ghét nam nhân, nếu như điên cuồng lên, ngay cả ta cũng sợ hãi!
Vân Thiên Hà gật đầu, nói:
- Nếu như ngươi có thể hỏi được phương pháp tu luyện chân khí chấn động từ nàng, kỳ thực ta tới đây hay không cũng không quan trọng, bối cảnh của Liên Tinh, các vị trưởng lão không chịu nói cho ta, nói vậy hẳn ngươi cũng biết?
- Ta đương nhiên đã biết!
Vẻ mặt Cơ Trinh có chút đắc ý nho nhỏ, nói:
- Liên Tinh là một tiền bối đồng lứa với lão tổ tông Quỷ Cốc năm xưa mở cửa ra, trước khi thế lực bên ngoài phong kín cửa ra, bị lão tổ tông đánh rơi vào trong cốc, mà khi biết được không còn hi vọng ra ngoài liền phát hiện, muốn cùng tằng tổ tông đồng quy vu tận, kết quả lại bị lão tổ tông phong tỏa tại đây, để nàng tự sinh tự diệt, chỉ là nàng vẫn chưa chết đi!
- Nàng nói là Liên Tinh là một người thuộc về thế lực bên ngoài trông coi cửa ra Quỷ Cốc?
Vân Thiên Hà hỏi:
- Vậy vì sao lúc đó không giết chết nàng, phong tỏa nàng ở đây làm gì?
Lúc này Cơ Trinh đột nhiên phun đầu lưỡi, hừ một tiếng nói:
- Không nói cho ngươi, hừ!
Thấy Cơ Trinh không muốn nói, Vân Thiên Hà không hỏi lại, liền đi theo nàng vào bên trong động, vừa vào động, Vân Thiên Hà liền cảm giác được một cỗ khí tức tinh thần nồng dậm, cũng tập trung vào người hắn, lỗ chân lông toàn thân nhất thời mở ra, hắn có cảm giác cổ quái như chính mình là con mồi bị thợ săn tập trung ngắm bắn.
Lúc này, Cơ Trinh đột nhiên đi lên, ngăn Vân Thiên Hà lại sau người, nói:
- Liên Tinh, là ta!
Sau khi đang nói xong, cỗ khí tức kia nhất thời biến mất vô tung.
Cơ Trinh đi tới một bên đặt tay lên một khối đá, sau khi nàng vận chuyển lực lượng vào bên trong, tảng đá nhất thời sáng lên, Vân Thiên Hà dựa vào cơ hội này, cũng thấy được phía trước có một nữ quần áo rách nát ngồi xổm, tay chân bị trói chặt.
Tóc nữ nhân này tuyết trắng, được chải vuốt qua, đơn giản buộc đằng sau, dài chấm mặt đất, sắc mặt ngoại trừ mười phần tái nhợt, nhìn qua tương đối còn trẻ, chỗ mi tâm còn có đốt tam điểm như chu sa, mũi ngọc thẳng tắp, tuy rằng bị nhốt trong động tối thời gian dài, nhưng cũng không hề làm mất đi tư sắc xinh đẹp của nàng.
Bất quá đôi mắt nữ nhân này mang theo một cỗ tinh mang hàn băng, giống như đông cứng xương tủy, làm người khác liếc mắt nhìn phảng phất như cảm giác chính mình bị rơi vào trong hàn băng luyện ngục.
Khi con mắt băng lãnh của nữ nhân này nhìn vào người Vân Thiên Hà, bị Cơ Trinh ngăn cản, ánh mắt nhìn Cơ Trinh lúc này mới nhu hòa hơn rất nhiều, mở miệng phát ra thanh âm khàn khàn nói:
- Tiểu Trinh nhi, ngươi đã đến rồi!
Cơ Trinh thấy thần sắc Liên Tinh tương đối bình tĩnh, đối với đầu cẩu hùng bên cạnh nàng không quá lưu ý, lúc này mới cười cười, nói:
- Liên Tinh, ngày hôm nay ta dẫn theo một đầu cẩu hùng tới thăm ngươi, ngươi sẽ không chú ý chứ?
Liên Tinh vẫy tay bảo Cơ Trinh bước tới, ngồi bên cạnh nàng, vuốt vuốt đầu nàng, nở nụ cười nhạt nhạt, nói:
- Rõ ràng là người, ngươi cớ gì nói là cẩu hùng, ta còn chưa tới mức không phân biệt được người và thú!
Cơ Trinh thấy tâm tình Liên Tinh ngày hôm nay tương đối tốt, con mắt nháy nháy, nhìn Vân Thiên Hà trầm mặc đứng một bên, liền hỏi:
- Liên Tinh, gần đây trên phương diện tu luyện ta có chút không rõ, ngươi có thể chỉ điểm cho ta một chút hay không?
- Nói đi!
Cơ Trinh do dự một chút, mở miệng hỏi:
- Liên Tinh, làm thế nào mới có thể khiến cho khí huyết và lực lượng trong cơ thể ba động tạo thành chấn động?
Nghe vậy, lúc này Liên Tinh đột nhiên rơi vào trầm mặc, thần sắc âm tình bất định, bắt đầu phát sinh biến hóa, xích sắt trên người lúc này bắt đầu ào ào rung động.
Cơ Trinh thấy thế, biết là điềm báo Liên Tinh phát cuồng, nhất thời quá sợ hãi, nói:
- Liên Tinh, ngươi không nên tức giận, coi như ta chưa hỏi gì!
Cơ Trinh còn chưa nói xong, lúc này con ngươi đột nhiên trở nên trắng bạc, có vẻ mười phần đáng sợ, lập tức kinh hô một tiếng, liên tục lui về phía sau.
Mà con mắt Liên Tinh biến thành trắng, lúc này khí tức cũng bắt đầu chuyển gấp, lực lượng toàn thân cũng bắt đầu chuyển động điên cuồng, lúc nàng ngẩng đầu, thấy được Vân Thiên Hà trầm mặc đứng một bên, đột nhiên từ trên ghế đá nhảy tới, giống như là nổi cơn điên, rít gào:
- Giết, ta muốn giết tên phụ lòng ngươi, ta muốn giết ngươi!
- Liên Tinh, không nên!
Cơ Trinh thấy Liên Tinh đã nổi cơn điên đánh thẳng về phía Vân Thiên Hà, liền lo lắng quát lớn:
- Đồ ngốc, ngươi còn không mau chạy, nàng thực sự sẽ giết ngươi!
Vân Thiên Hà không chút động tĩnh, đứng nguyên tại chỗ, tại lúc Liên Tinh nhảy tới, cách hắn chưa đủ một thước, trong lòng Vân Thiên Hà tính toán, hơi lùi lại hai bước.
Lúc Liên Tinh điên cuồng nhảy tới, chiếc xích trói trên thân nàng đã bị kéo tới đầu cùng, thẳng tắp căng cứng, Vân Thiên Hà lui lại hai bước, nàng đã không thể nào tiếp tục tiến tới, đôi bàn tay tái nhợt của nàng bắt lấy khoảng không trước mặt Vân Thiên Hà, thần sắc trên mặt tràn đầy oán hận và thống khổ, vẫn điên cuồng gào thét:
- Ta muốn giết tên phụ lòng ngươi, giết ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.