Võ Động Thiên Hà

Chương 570: Con đường khi quay đầu





Vân Thiên Hà bức bách Liên Tinh đưa ra lựa chọn, đồng thời hắn cũng không muốn dây dưa tiếp về vấn đề này nữa.
Minh Mặc này, nếu như nguyện ý quay đầu lại, cũng thoát ly quan hệ với Thiên U Ám Điện, cùng với Liên Tinh thừa nhận quan hệ của bọn họ, hắn tự nhiên sẽ cấp cho Liên Tinh một phần nhân tình, thả cho Minh Mặc một con ngựa.
Nhưng nếu Liên Tinh vẫn tiếp tục mâu thuẫn không rõ, như vậy hắn cũng không ngại mà khoái đao chảm loạn ma, cho nên mới bức bách nàng ta đưa ra quyết định cuối cùng.
Liên Tinh sau khi nghe thấy Vân Thiên Hà nói một phen, trong lòng biết Vân Thiên Hà đối với nàng đã khoan dung, nếu như nàng không đưa ra lựa chọn, như vậy Minh Mặc hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Mặc kệ nói như thế nào, dù sao vẫn có một tầng quan hệ mẫu tử, tuy nàng luôn để bí mật này ở tận đáy lòng, nhưng điều này cũng không đại biểu trong lòng nàng không tưởng niệm về nó.
Liên Tinh cắn môi, đôi môi gần như đã bị cắn nán, có cả tơ máu trào ra, nàng nhìn Minh Mặc, cuối cùng cất tiếng nói:
- Hài nhi, quay đầu lại đi, coi như là một phần hiếu đạo cuối cùng cho người mẫu thân vô trách nhiệm là ta, không nên tiếp tục trợ trụ vi ngược, hãy để sau này mẫu thân chuộc lỗi với con?
- Bà... nguyện ý nhận ta sao?
Minh Mặc lúc này nước mắt cũng đã ngang dọc, đôi môi hắn run run, không thể tin được đây là sự thật. Hình ảnh này ngay từ thời thiếu niên, hắn cũng đã tưởng tượng ra trong sâu thẳm nội tâm vô số lần, sau khi trải qua mấy trăm năm lắng động tích lũy, đến nay lại càng trở nên cường liệt. Thế nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ có một ngày mộng tưởng đó lại trở thành hiện thực.
Vì một ngày này, hắn đã trông ngóng mấy trăm năm!
Liên Tinh nước mắt đã ướt nhẹp vạt áo, nàng liên tục gật đầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Huỵch!
Minh Mặc lúc này rốt cục cũng không nhịn được tình cảm tích lũy sâu trong nội tâm mấy trăm năm, thân thể hắn như nặng đến nghìn cân, nặng nề quỳ xuống trước mặt Liên Tinh.
Một quỳ này, cũng khiến cho mặt đá cứng rắn trên bình thai in hằn dấu vết đầu gối hắn!
Thanh âm sâu thẳm trong đáy lòng vô số năm kia trào dâng lên, bờ môi hắn run run, kêu lên một tiếng bức thiết nhất từ tận linh hồn:
- Mẫu thân!
Hai từ này, nặng nề như dãy núi Thanh Long, tựa hồ tình cảm đè nén nhiều năm cuối cùng cũng được phát ra, thực sự là tình chân ý thiết, dù là Vân Thiên Hà sau khi nghe được hai từ đó, trong lòng cũng cảm thấy bùi ngùi.
Minh Mặc quỳ ở trước mặt Liên Tinh, hướng về Liên Tinh dập đầu vài cái, Liên Tinh tiến lên nâng hắn dậy, Minh Mặc lại không đứng lên, chỉ nói:
- Từ lúc chào đời tới nay, con không biết mình sống vì thứ gì, từ khi con biết người là mẫu thân, người chính là hy vọng sống duy nhất của con, con vẫn luôn chờ có một ngày mẫu tử có thể đoàn tụ, nhưng mà ngày này, phải đến tận hai trăm năm sau mới có thể thực hiện được. Cuộc đời của con dù sống phí hoài hơn hai trăm năm, nhưng cũng thấy đủ, không hề tiếc nuối!
Nói xong, Minh Mặc lại nặng nề dập đầu, nói thêm:
- Kỳ thực con đã biết từ sớm cha của mình là ai, hắn cũng không thừa nhận con, nhưng hắn lại vẫn luôn điều khiển cuộc sống của con, chẳng qua chỉ coi con là một công cụ để phục vụ sự thống trị của hắn, chưa bao giờ cho con tình thương của một người cha, nhiều nhất cũng chỉ là sự thương hại. Con đã từng thử muốn hắn thừa nhận con, nhưng câu trả lời của hắn luôn chỉ là chiếc mặt nạ băng lãnh, con chưa bao giờ thấy được bộ mặt thực sự của hắn, thứ con cảm thụ được, chỉ có lãnh khốc, vô tình, cùng với những mệnh lệnh nghiêm khắc lãnh huyết mà thôi. Nhưng con biết, đó là phụ thân con, con sẽ không đi ngược lại ý chí của hắn, vì hắn làm bất cứ chuyện gì. Con biết, một ngày nào đó khi hắn chết, có lẽ hắn sẽ nhớ tới tình cảm phụ tử này!
Nói xong, Minh Mặc lại tiếp tục dập đầu, trên trán đã có vết máu mà hắn không hề phát giác, tiếp tục nói:
- Đối mặt với phụ thân, mặc kệ hắn có thừa nhận con hay không, con vẫn kính dâng cho hắn sự trung thành, cho tới bây giờ, con đã vì hắn làm quá nhiều việc rồi, không hề thẹn với lương tâm. Thế nhưng đối với mẫu thân, con lại vẫn chưa làm được việc gì, hiện tại vô luận mẫu thân muốn con làm gì hài nhi dù chết cũng không hối hận. Nhưng điều này, lại cần phải phản bội phụ thân mới đổi được. Con sớm đã nói qua, con không quay đầu được, đối với mẫu thân có thể thừa nhận một nhi tử ác ma như con, cuộc đời này con đã không còn hối tiếc, sao dám tiếp tục cầu xin gì nữa!
Lúc này Minh Mặc nhìn về phía Vân Thiên Hà, nói:
- Người trẻ tuổi, việc ngày hôm nay, ngươi đã hoàn thành giấc mộng cả đời ta, Minh Mặc vô cùng cảm kích, xin nhận của ta một lạy!
Nói xong, Minh Mặc lại dập đầu với Vân Thiên Hà.
Khi ngẩng đầu lên, Minh Mặc từ trong lồng ngực móc ra mấy bức mật hàm giao cho Vân Thiên Hà, nói:
- Ta cũng không có gì để báo đáp ngươi, nhưng trong vài bức mật hàm này, có tất cả những thứ ngươi muốn biết, đây cũng là việc cuối cùng ta có thể báo ân!
Minh Mặc dứt lời, lại nhìn về phía Liên Tinh, nói:
- Mẫu thân, cuộc đời này hài nhi không thể tận hiếu với người, xin tha thứ cho hài nhi bất hiếu, chỉ mong có thể có kiếp sau. Việc cuối cùng hài nhi có thể làm cho mẫu thân, chính là chuộc tội với những sinh mệnh vô tội đã bị hài nhi giết chết, con chỉ hi vọng mẫu thân có thể sống thật tốt, hiện tại, hài nhi có thể quay đầu rồi...
- Con muốn làm gì, không được...
Liên Tinh nhận ra điều gì đó, đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi, đang muốn ngăn cản, nhưng khi Minh Mặc ngẩng đầu lên, sắc mặt của hắn đã vô cùng tái nhợt, khóe miệng trào ra một luồng máu đen, hiển nhiên Minh Mặc đã uống vào kịch độc.
Minh Mặc lúc này chặn Liên Tinh lại, vẫn quỳ gối nơi này, tiếp tục nói:
- Mẫu thân, hài nhi rốt cục cũng có thể quay đầu, bất quá mẫu thân không nên khổ sở. Hài nhi đang rất cao hứng, rốt cuộc cũng đã được giải thoát, cuộc đời này không còn bất cứ tiếc nuối nào, nếu có kiếp sau, con hi vọng có thể làm người thường, sống cuộc sống bình yên vui vẻ, làm một người tốt...
Dứt lời, thân thể Minh Mặc chậm rãi gục xuống dưới chân Liên Tinh, rồi cứ tiếp tục duy trì tư thế như vậy, không còn tiếng động.
Liên Tinh từ lâu đã lệ tuôn đầy mặt, nhưng lúc này trên nét mặt của nàng, lại có một loại thoải mái nhẹ nhõm, nàng là người hiểu chuyện, nàng biết, Minh Mặc làm như vậy mới là kết cục tốt nhất.
Vân Thiên Hà cũng không biết nói gì, chỉ có thể im lặng đứng nhìn Liên Tinh.
Liên Tinh đột nhiên quay sang nói:
- Thiên Hà, ta đã nói rồi, ta sẽ chuộc tội với hắn, xin ngươi hãy thành toàn cho ta!
Vân Thiên Hà vừa nghe đã trầm mặt nói:
- Nếu như cái chết của hắn là một sự chuộc tội, như vậy ngươi cũng định lấy cái chết, để cữu vãn những lỗi lầm của ngươi với hắn sao?
- Không, ta sẽ không chết, ta sẽ sống!
Liên Tinh lắc đầu nói.
Vân Thiên Hà có phần khó hiểu, hỏi:
- Vậy ngươi định làm gì, vì sao phải cần ta thành toàn cho ngươi?
- Ta muốn đem thi thể của hắn đi gặp U La Vương!
Liên Tinh nói:
- Chỉ có như vậy, mới có cơ hội dập tắt hai luồng Bất Diệt Minh Hỏa trong Thiên U Ám Điện, bởi vì hai luồng Bất Diệt Minh Hỏa này, chính là sự chỉ dẫn cho vong tộc phục sinh!
- Vạn vạn lần không được, quá mạo hiểm!
Vân Thiên Hà kiên quyết lắc đầu.
Liên Tinh lại nói:
- Chuyện này nếu ta không làm, chung quy cũng sẽ có người phải đi làm. Dù cho chỉ dập tắt được một luồng Bất Diệt Minh Hỏa trong đó, cũng có thể khiến thực lực Thiên U Ám Điện giảm xuống, tiến trình vong tộc ra khỏi U Tuyền Huyết Hà cũng chậm lại, từ đó chúng ta tranh thủ được càng nhiều thời gian. Hiện tại việc ngươi cần làm, chính là kết thúc những phân tranh của các thế lực nội loạn trong thiên hạ, ngưng tụ toàn bộ lực lượng, cùng nhau đối kháng với đại quân vong tộc sắp sống lại, bởi vì vong tộc này, mới chính là một hồi hạo kiếp lớn nhất của nhân loại!
Vân Thiên Hà có chút kinh ngạc nhìn Liên Tinh:
- Vì sao ngươi lại biết nhiều như vậy?
- Lúc trước khi ta cùng với U La Vương có khúc mắc, trong lúc vô ý ta đã tiến lầm vào U Tuyền Huyết Hà, cũng ở nơi đó, ta bị vong linh của Huyết Hà hút đi tinh phách. Nhưng U La Vương lúc đó đã dùng một phương pháp kỳ quái tìm ta trở về, và cũng tại lúc đó, ta đã thất thân với hắn, từ đó mà biết được những bí mật này!
Hắn muốn phục sinh vong tộc đã bị phong ấn, nhất định phải dùng máu tươi và tinh khí của hậu duệ các bộ tộc cổ hoang làm chất dẫn, để huyết vân và hắc ám trong Huyết Hà ăn mòn cả đại địa, cứ như vậy, phong ấn trấn áp vong tộc bị phá đi, chúng sẽ một lần nữa ngóc đầu dậy, còn chỗ tốt mà Thiên U Ám Điện đạt được, đó chính là tấm thân bất tử.
Hiện nay công pháp bọn họ tu luyện, có liên hệ chặt chẽ cùng với Huyết Hà vong tộc, khí tức bọn họ phóng xuất ra có thể khiến cho Bất Diệt Minh Hỏa tiếp tục bốc cháy, cũng từ đó mà lấy ra được càng nhiều bất tử chi lực, giả như Bất Diệt Minh Hỏa bị tắt, như vậy thực lực của bọn họ sẽ giảm sút nghiêm trọng. Đó cũng là bí mật bất tử của đám trưởng lão trong Ám Điện. Hiện tại ngươi cũng đã biết mục đích thực sự khi ta đem thi thể của hắn đi gặp U La Vương, mà Minh Mặc, phỏng chừng cũng có suy nghĩ như vậy!
Vân Thiên Hà kinh ngạc nói:
- Ngươi nói là, ngươi đem thi thể Minh Mặc đi tìm U La Vương, U La Vương nhất định sẽ nghĩ biện pháp phục sinh cho hắn, cũng khiến cho hắn trở thành một trưởng lão bất tử, ngươi sẽ lợi dụng thời cơ này mà hủy diệt Bất Diệt Minh Hỏa kia?
Liên Tinh gật đầu nói:
- Trong ám điện, theo ta được biết, hiện nay hẳn là có năm vị trưởng lão bất tử, thực lực tối cường đại, địa vị vô cùng cao thượng, lần hành động này của bọn họ hẳn là sẽ phái ra một trưởng lão bất tử. Nếu có gặp hắn, ngươi nhất định phải cẩn thận!
Vân Thiên Hà lại nói:
- Chuyện này ngươi vẫn không nên hành sự lỗ mãng, đợi sau khi chúng ta thương nghị rồi hãy quyết định!
Thái độ Liên Tinh rất kiên định, lại nói:
- Không được, nếu để cho U La Vương biết chuyện này, hắn nhất định sẽ phái người tới đây cướp đoạt thi thể Minh Mặc, trừ phi ngươi dùng Khôn Lam Chi Diễm đốt cháy thi thể, bằng không nhất định hắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Hơn nữa hôm nay hắn liên hợp cùng Thiên Tháp và các khôi lỗi thế lực khắp nơi, khiến cho thiên hạ đại loạn, phân tranh nổi lên bốn phía, vạn nhất một khi hắn làm ra sự tình tàn sát gì đó để hả giận, tổn thất vẫn chính là những sinh mệnh vô tội, mà kẻ đạt được chỗ tốt, lại chính là vong tộc. So với bị động, còn không bằng chủ động mà làm, không phải ngươi vẫn luôn thích hành sự như vậy sao?
- Tâm ý ngươi đã quyết, ta cũng chỉ có thể thành toàn cho ngươi. Bất quá chính ngươi cũng phải cẩn thận, thâm nhập vào hang hổ thực sự quá nguy hiểm!
Vân Thiên Hà thấy Liên Tinh tâm ý đã quyết, hắn biết khuyên bảo cũng vô dụng, chỉ đành đáp ứng thỉnh cầu của Liên Tinh.
Liên Tinh được Vân Thiên Hà đồng ý, thần sắc hơi thả lỏng một chút, nói:
- Vài bức mật hàm vừa rồi Minh Mặc đưa cho ngươi, chắc hẳn có liên quan tới việc U La Vương cấu kết thế lực Di Sinh Giới, và cả vong tộc trong U Tuyền Huyết Hà. Phong vị đại điển lần này tuy rằng chúng không dốc toàn lực để phá hoại, mà chỉ cho người tới dò xét, chứng tỏ đối với chuyện này bọn chúng cũng không quá coi trọng, từ đó suy ra còn có sự tình trọng yếu mà chúng phải quan tâm hơn. Thiên Hà ngươi hãy bảo trọng, ta xin cáo từ!
Nói xong, Liên Tinh ôm lấy thi thể Minh Mặc, liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà lần cuối, sau khi gật dầu, liền tung người nhảy vào trong núi, không còn thấy hình bóng.
Nhìn theo thân ảnh dần dần biến mất, trong lòng Vân Thiên Hà biết lần từ biệt này, có lẽ chính là vĩnh biệt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.