Võ Động Thiên Hà

Chương 97: Huynh đệ Lạc gia





Sáng sớm, khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu xuống, đại địa một mảnh vàng óng ả.
Trong sân luyện công Bắc Hầu Phủ, Vân Thiên Hà mồ hôi như mưa, trong lúc quyền đến cước đi, ẩn chứa từng đạt kình phong cuồn cuộn phảng phất giống như lửa mạnh phừng phừng bốc cháy, mang theo lực xuyên thấu cực mạnh và tính phá hư.
Mặc dù tới Kinh Thành, thế nhưng kế hoạch tu luyện mà Vân Thiên Hà tự đặt ra cho chính mình vẫn chưa từng đình chỉ qua, ngay tối hôm qua, lúc hắn ngồi tĩnh tọa tu luyện Vô Lượng Tinh Kinh, đã cảm nhận được cỗ tinh khí dày đặc trong cơ thể của chính mình tại từng huyệt khiếu đã đạt tới một loại trạng thái bão hòa rồi.
Cũng là thời điểm hắn tiến hành tu luyện Vô Lượng Tinh Kinh tới lúc then chốt, chuẩn bị một lần nữa trùng khiếu điểm tinh.
Bất quá Vân Thiên Hà cũng không quá nóng vội thực hiện, lần trùng khiếu điểm tinh này, nhất định tiêu tốn thời gian và tinh lực không nhỏ, vì vậy hắn dự định trong mấy ngày tới xử lý toàn bộ những chuyện quan trọng trước, dưới tình huống không còn quấy rối gì nữa mới có thể chuyên tâm bế quan tu luyện thực hiện trùng khiếu điểm tinh.
Sau khi luyện trong một hồi, hai nha hoàn Hạ Hương và Thu Hương mang khăn lau và thau nước tới, Vân Thiên Hà nhanh chóng rửa mặt, Đông Hương từ bên ngoài chạy tới, bất quá thoạt nhìn bộ dáng của nàng, hình như muốn ngã sấp xuống rồi.
- Đông Hương, có chuyện gì mà vội vàng như vậy?
Lúc này Sử Trường Đức cũng dừng luyện võ lại, hắn thấy Đông Hương bối tối chạy vội, không khỏi tầm hỏi.
Đông Hương chạy tới trước mặt Vân Thiên Hà, chỉ thấy trong tay này lộ ra một bái thiếp, sau đó nói:
- Thiếu gia, vừa rồi quản gia giao cho ta bái thiếp này bảo lập tức mang tới cho người, là Đỗ thiếu gia của phủ thừa tướng muốn tới bái phòng!
Vân Thiên Hà tiếp nhận bái thiếp, nhìn qua vài lần, sau đó để qua một bên, cười lạnh nói:
- Muốn từ trong tay ta đòi lại Ẩm Tinh Kiếm kia, dù sao cũng phải trả một cái giá mới được, A Lai, ngươi đi an bài một chút, nếu như tiểu tử đó tới, ngươi cứ nói ra không có ở nhà, đi tới Lạc phủ chơi rồi, trước tiên để hắn chờ đợi một canh giờ rồi nói!
- Dạ, thiếu gia, ta lập tức đi an bài!
Sử Trường Đức đáp lại, nhanh chóng mặc lại y phục, dẫn theo Đông Hương và Thu Hương ra khỏi sân luyện công chuẩn bị.
- Hạ Hương!
Sử Trương Đức đi rồi, Vân Thiên Hà gọi.
- Vâng, thiếu gia!
- Thay ta chuẩn bị quần áo một chút, còn có số rượu ta để trong kho cũng lấy ra một vò, sau đó thông báo cho Đồ Bát một tiếng, bảo hắn mang bái thiếp tới Lại bộ thượng thư phủ, nói bản thiếu gia muốn tới bái phỏng Lạc Như Đồ, nhớ kỹ phải đi từ cửa sau!
-Dạ!
Hạ Hương đáp lời, liền lập tức đi chuẩn bị.
Hạ Hương đi rồi, Vân Thiên Hà lại luyện ba thức trong Bạo Cương Đoán cốt Công một lần nữa, đợi khi mặt trời lên cao hai cây sào, lúc này mới dừng luyện công lại, liền trở về phòng rửa mặt chải đầu một phen, mặc quần áo mà Hạ Hương đã chuẩn bị tốt, ôm lấy một vò rượu, sau đó dẫn theo Đồ Lục và Đồ Thất từ cửa sau rời phủ, trực tiếp hướng về phía lại bộ thượng thư phủ bước đi.
Con người luôn cần phải có bằng hữu, khó có được một người như Lạc Như Đồ, tính khí của hắn tương đối hợp với Vân Thiên Hà, hơn nữa quan hệ hai nhà cũng là hàng xóm quan hệ tốt đẹp, Vân Thiên Hà tự nhiên muốn đi bái phỏng một chút.
Lạc Phủ!
Lạc Như Đồ sáng sớm đã dậy, nhân chuyện ngày hôm qua đi Tụ Hương Lâu, đã bị lão gia tử gọi vào trong thư phòng thóa mạ một hồi, sau đó lão gia tử mới vào triều, nhưng lại muốn hắn đọc sách trong thư phòng.
Lúc này Lạc Như Đồ ngồi trước bàn, nằm úp sấp trên bàn, cằm tì hẳn trên mặt bàn, buồn chán nhìn vào quyển sách vẫn mở ra dựng đứng trước mặt, mà linh hồn của hắn không biết đã bay tới nơi nào rồi, nhìn bộ dáng không yên lòng này, căn bản không hề đọc được chữ nào.
Lúc này, một vị nha hoàn bưng trà vào trong thư phòng, thuận tiện để một bái thiếp đặt lên trên bàn nói:
- Thiếu gia, đây là bái thiếp Đồ phủ gửi tới, Đồ thiếu gia nói một lúc nữa muốn tới bái phỏng người, lão thái thái và phu nhân cũng nói muốn trông thấy hài tử mà trước đây bọn họ từng ẵm bồng qua hiện tại đã thành bộ dạng gì, hiện tại đã chuẩn bị rồi, còn nói người có thể rời khỏi thư phòng ra ngoài chuẩn bị.
- A, thực sự?
Lạc Như Đồ vừa nghe, nhất thời thần tình vô thần kia lập tức biến mất không còn, lúc này nhảy dựng lên, vô cùng hưng phấn, nói:
- Ta còn nghĩ muốn đi xin mẫu thân cho ta ra ngoài một lần, chuẩn bị đi bái phỏng Đồ Phủ một chút, thuận tiện nói lời xin lỗi đối với chuyện ngày hôm qua, không nghĩ tới Thiên Hà huynh đệ lại biết suy nghĩ của ta, liền chủ động tới đây rồi, nhanh nhanh nhanh, ngươi nhanh đi chuẩn bị một chút. ta liền tới nghênh tiếp!
-Dạ!
Nha hoàn đáp một tiếng rồi ra cửa.
Lúc này, Lạc Như Đồ chỉnh lý quần áo, lúc đang muốn bước ra khỏi cửa, lại thấy có người bước vào, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Chỉ thấy một nữ hài tử vóc người nhô nhắn, mặc bộ quần áo hoa màu lục, lộ ra khuôn mặt xinh xắn như búp bê, còn có vẻ mười phần kiều mị khả ái, thanh tú lả lướt, chậm rãi bước vào, vừa vào cửa nữ hài liền reo lên:
- Ca, huynh thế nào lại muốn chuồn ra ngoài chơi rồi?
- Như Sương, một vị bằng hữu của ta muốn tới bái phỏng, ta muốn đi ra ngoài nghênh tiếp, thế nào lại là chuồn ra ngoài chơi?
Nói đến đây, Lạc Như Đồ không giải thích được nói:
- Muội muội, muội chạy tới thư phòng làm cái gì?
- Hừ, cư nhiên cùng có người tới bái phỏng đại tửu quỷ huynh, đắc ý lắm sao, ngô...
Lạc Như Sương còn đang định nói cái gì, liền bị Lạc Như Đồ giống như gặp phải quỷ, đột nhiên nhảy tới, mạnh mẽ che cái miệng nhỏ bé của muội muội chính mình, thấp giọng nói:
- Muội muội, đừng có nói chuyện ta trộm uống rượu ra, muội có yêu cầu gì, ca ca ta nhất định đáp ứng, có được hay không?
- Huynh nói thật?
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Lạc Như Sương được thả ra, vẻ mặt mui mừng nói. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
- Uhm, nếu ca ca ta đã đáp ứng rồi, nhất định sẽ làm được! Lạc Như Đồ lập tức vỗ ngực đảm bảo.
Trong mắt Lạc Như Sương hiện lên một tia giảo hoạt, thuận tiện nói:
- Vậy, huynh có thể mang muội tới Quách phủ, muội nhớ Dự Tước tỷ tỷ rồi, muốn nghe nàng kể chuyện xưa, a, a, huynh làm sao lại bóp mũi muội!
Lạc Như Đồ vừa nghe liền tức giận nói:
- Ai chăng biết tâm tư của tiểu quỷ bướng bỉnh ngươi, còn không biết xấu hổ, lấy lý do đi gặp Dự Tước tiểu thư làm lá chắn, kỳ thực còn không phải đi tìm Dự Chương huynh... A, muội muội ngoan, ta không nói nữa, đừng véo ta...
Tâm tư của Lạc Như Sương bị ca ca đoán trúng, mắc cỡ mặt đỏ bừng, hung hăng véo vào hông của hắn, oán giận nói:
- Muội mặc kệ, dù sao đi nữa huynh không mang muội đi gặp Dự Chương ca ca, muội sẽ mang chuyện huynh mỗi ngày uống trộm rượu nói cho nương và gia gia, hừ hừ...
Lạc Như Đồ đối với vị tiểu muội muội bướng bỉnh này thực sự không còn cách nào nữa rồi, liền đầu hàng nói:
- Được rồi, bất quá dù sao cũng phải để ta đi nghênh tiếp bằng hữu đã, không thể để người ta chờ được, sẽ thất lễ, mau tránh ra nào!
- Hừ, như vậy còn được!
Âm mưu nhỏ của Lạc Như Sương thực hiện được, vẻ mặt đắc ý cười cười, Lạc Như Đồ liền nhanh như chóp vọt ra khỏi cửa.
Cửa sau Lạc Phủ, Vân Thiên Hà vừa mới đi tới cửa, đã sớm có một vị quản gia đứng chờ đợi, nhìn thấy hắn đến liền nở nụ cười nói:
- Đồ thiếu gia mới tới Kinh Thành không bao lâu liền bái phỏng, có chỗ nào thất lễ, còn xin thứ lỗi!
- Nào có, quản gia khách khí rồi! Vân Thiên Hà khách khí đáp lời.
Lúc này, chỉ thấy Lạc Như Đồ chạy tới, bộ dáng thở hồng hộc, Vân Thiên Hà nói:
- Đồ huynh, chuyện gì mà lại vội vàng như vậy?
- A, Thiên Hà huynh, thực sự xin lỗi, không thể nghênh tiếp đúng lúc, thất lễ rồi! Lạc Như Đồ hơi áy náy. lập tức khom người hành lễ nói.
Khóe mắt Vân Thiên Hà nhìn vào trong phủ, phát hiện có một nữ hài lén lút chạy theo sau Lạc Như Đồ, liền cười cười nói:
- Như Đồ huynh không cần quá để ý, lần đầu tiên tới bái phỏng, cũng không biết nên mang lễ vật gì tới đây, bình rượu này, là ta tự mình điều chế ra, nguyên bản định mang tới tặng Lạc lão gia tử nếm thử, bất quá lúc này người đã vào triều rồi, vậy thì do quản gia thay chuyển tặng cho Lạc lão gia tử vậy, nếu có chỗ đường đột, còn xin thứ lỗi!
Nói xong, Vân Thiên Hà hơi phất tay, Đồ Thất liền mang vò rượu vẫn ôm trong lòng giao cho quản gia Lạc Phủ.
Lạc Như Đồ nhìn thấy bình rượu kia, con mắt nhất thời tỏa sáng, đôi mắt trông mong không rời nhìn vào bình rượu đến tay quản gia, thầm nuốt nước bọt.
- Đồ thiếu gia có lòng rồi, mời!
Quản gia tiếp nhận vò rượu, nhìn liếc mắt Lạc Như Đồ, cười cười, liền làm thế mời, Lạc Như Đồ dẫn đường, mấy người tiến vào Lạc Phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.