Vô Hạn Cưng Chiều: Tổng Tài Mặt Lạnh Cực Sủng Vợ Yêu

Chương 46: Mảnh vỡ kí ức (3)



Mạc Tử Bắc nghe thấy giọng ngái ngủ của cô bé liền quay người lại. Anh đi lại giường vuốt mái tóc rối của bé dịu dàng hỏi

- Anh đánh thức em sao?

Cô bé lắc đầu ôm lấy anh, mặt dựa vào ngực anh hai mắt cũng bắt đầu híp lại. Mạc Tử Bắc phì cười nhìn bé

- Muốn ngủ sao?

- Dạ~

Vương Tử Huyên giọng ngái ngủ.

- Vậy ngủ thêm đi.

- Anh phải ôm em ngủ.

Cô bé chu môi nói, nhìn khuôn mặt phấn hồng của bé, anh không nhịn được mà véo lên mặt bé.

- Được.

Thức dậy lần nữa đã là ba tiếng sau đó, Vương Tử Huyên ngồi dậy

Một tay chóng lên giường một tay dụi dụi mắt. Chiếc áo ngủ tơ lụa hai dây của bé vì thế mà trượt xuống. Đúng lúc này, Mạc Tử Bắc đẩy cửa bước vào nhìn thấy màn phía trước liền đỏ mặt. Aizzz, sao cô bé lại tự nhiên như vậy chứ? Hôm qua thay đồ trước mặt anh đã không nói, bây giờ con có dáng vẻ quyến rủ nữa, thật hại chết anh.

- Bảo bối, tỉnh?

Mạc Tử Bắc đặt khay thức ăn xuống giường đi đến cạnh bé ngồi xuống. Vương Tử Huyên gật đầu nhìn anh, sau đó trượt người xuống giường lon ton chạy vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.

Một lúc sau bé bước ra với chiếc đầm hồng phấn kiểu dáng công chúa, tóc đen được bé cột lệch qua một bên. Mạc Tử Bắc đang ngồi đọc sách thì cảm giác có ai đó ngồi lên đùi mình, anh bỏ cuốn sách sang một bên nhìn xuống thấy bé đang ngồi trên đùi anh ăn cơm ngon lành. Anh mỉm cười cũng không nói gì tiếp tục đọc sách. Vương Tử Huyên uống sữa xong liếm liếm môi ngước lên nhìn anh hỏi

- Ba mẹ em đi làm ạ?

- Ừm, họ nhờ anh chăm sóc em.

- Hay quá!

Cô bé ngồi trên đùi anh vỗ tay hoan hô, sau đó quay đầu nhìn Mạc Tử Bắc

- Anh dẫn em đi chơi nha?!

- Em không đi học?

- Không ạ, hôm nay em ở nhà với anh. Anh dẫn em đi chơi, nha, nha~~

Vương Tử Huyên làm nũng, không ngừng lắc tay anh. Anh thật sự không thể vững tâm khi thấy khuôn mặt của bé khi làm nũng, anh vuốt tóc bé gật đầu

- Được, bảo bối muốn đi đâu chơi?

- Đi đâu cũng được, chỉ cần có anh Tử Bắc đi cùng nha.

Mạc Tử Bắc ngán ngẩn nhìn cô bé, không biết anh có mắc nợ gì cô bé không nữa. Mà chắc là có đi!

Ngày hôm đó anh dẫn cô bé đi chơi công viên, bé rất thích thú cười mãi không thôi. Anh nhìn thấy nụ cười bé mà không nỡ nói cho bé biết ngày mai anh phải đi, khi bé đang anh que kem anh mua cho, Mạc Tử Bắc nhẹ nhàng vuốt mái tóc bé nói

- Bảo bối, ngày mai anh phải đi rồi.

- Dạ.

Cô bé gật đầu rồi tiếp tục ăn kem, bé biết ngày này sẽ xảy ra. Anh sẽ phải đi, anh không thể ở bên cạnh bé mãi vì anh còn có gia đình. Gia đình sẽ rất lo lắng cho anh nếu anh không về nhà trong thời gian dài.

Mạc Tử Bắc khá ngạc nhiên trước vẻ mặt thản nhiên của bé, có lẽ anh đã suy nghĩ nhiều rồi. Anh ôm bé vào lòng nói

- Đi, anh dẫn em đi chơi tiếp.

- Vâng.

Nói rồi anh ôm bé đứng dậy đi về phía trước, Vương Tử Huyên vòng tay qua ôm lấy cổ anh. Đôi mắt đã đỏ lên, bé nói vậy thôi chứ bé không muốn rời xa anh. Bé thật muốn khóc,... Vương Tử Huyên đưa tay lên mặt dụi mắt, bé không muốn Mạc Tử Bắc thấy bé yếu đuối, bé muốn dành nụ cười để tiễn anh.

- Bảo bối?!

Mạc Tử Bắc bế cô bé trên tay thấy bé có gì đó không đúng liền khẽ gọi.

- D...ạ...

Giọng bé có chút khàn, anh nghi ngơ nhìn lên khuôn mặt cùng đôi mắt đỏ ửng của bé, Mạc Tử Bắc đau lòng nhìn bé hỏi

- Sao lại khóc? Có phải không khoẻ ở đâu không? Hả?!

- Không, chỉ...chỉ là...bụi bay vào mắt.

Vương Tử Huyên lấy tay lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên má nhìn anh mỉm cười, nụ cười hết sức gượng gạo.

- Ngoan, đừng khóc, anh sẽ đau lắm! Biết không?

Anh hôn lên nước mắt của bé, dịu dàng nói. Mạc Tử Bắc biết bé đang buồn nhưng anh bây giờ không thể giữ bé ở bên cạnh được. Vì anh vẫn chưa đủ sức mạnh để bảo vệ bảo bối, người con gái làm anh động lòng.

Mạc Tử Bắc đưa tay lên vuốt má bé, dịu dàng nói

- Anh sẽ đến thăm em, được không?!

- Dạ.

Cô bé gật đầu rồi tựa má lên vai anh, Mạc Tử Bắc cũng không nói gì. Hai người về đến nhà đã là chiều tối.

Sau khi tắm rửa xong cả hai xuống ăn cơm, nhưng bầu không khí không được tốt lắm vì bảo bối của bọn họ mặt buồn thiu.

Mạc Tử Bắc ôm bé ngồi lên đùi mình nói

- Đừng buồn, cười lên đi. Em cười rất đẹp.

Cô bé ngước đôi mắt ngấn nước lên nhìn anh, sau đó lại nhìn anh không chớp mắt. Ba mẹ Vương không biết chuyện gì xảy ra đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn hai người họ.

- Đút em ăn.

- Được.

Mạc Tử Bắc mỉm cười đút thức ăn cho bé, có lẽ đây là lần cuối cùng. Anh không biết khi nào mới gặp lại bé. Vương Tử Huyên mỉm cười ăn hết thức ăn anh đút. Bầu không khí lại trở lại bình thường.

Sáng hôm sau, Mạc Tử Bắc lặng lẽ rời giường, anh hôn nhẹ lên trán bé nói

- Bảo bối, anh phải đi rồi. Nhưng anh nhất định sẽ đến thăm em.

Anh lẳng lặng đi ra cửa mà không gây ra tiếng động. Vừa mở cửa anh đã thấy ba Vương đứng bên ngoài, ông nhìn anh hỏi

- Phải đi sao?

- Vâng, nhưng cháu sẽ quay lại.

- Được, nhớ chăm sóc tốt bản thân.

Mạc Tử Bắc gật nhẹ đầu, khi anh rời khỏi biệt thự thì có người đến đón. Ở trên căn phòng bé nhìn chiếc xe đi xa dần nước mắt cũng không kìm được nữa mà rơi xuống.

- Anh Tử Bắc, tạm biệt.

Thực ra khi anh tỉnh bé cũng đã thức nhưng không muốn dùng nước mắt để tiễn anh, nên bé quyết định giả vờ ngủ, khi anh bước ra ngoài thì nước mắt cũng đã ướt đẫm gối.

Vương Tử Huyên đứng thẫn thờ nhìn xe đã khuất, nước mắt bé vẫn cứ rơi. Ba mẹ Vương đứng ngoài cửa mà đau lòng, họ nghĩ thằng bé đã chiếm vị trí vô cùng quan trọng trong lòng cô bé.