Vợ Mình Mình Nuôi

Chương 82



Mưa rơi trên dù phát ra tiếng lộp độp.

Bì thư kia không dày lắm.

Thậm chí bóp nhẹ cũng biết xấp tiền không nhiều.

Nhưng Lục Lê lại bất động nhìn bì thư thật lâu.

Một lát sau, hắn mấp máy môi nhưng lại không phát ra được thanh âm nào.

Khương Nghi ngửa đầu ôm hắn, đôi mắt lóe sáng như sao, nói muốn cho hắn ở nhà lớn.

Cậu còn nói có thể bây giờ chưa lớn bằng phòng ngủ nhà họ Lục nhưng sau này đi làm nhất định sẽ có.

Cậu vẫn luôn như vậy.

Thích gì thì sẽ cho đối phương điều tốt nhất.

Búp bê cũng vậy, thuê nhà cũng vậy.

Từ nhỏ cậu đã sống với cha Khương, chưa từng thấy cha mẹ yêu nhau.

Nhưng dường như lại biết cách yêu hơn bất kỳ ai khác.

Hàng mi Lục Lê run rẩy.

Hình như cây dù bị nghiêng đi làm nước mưa rơi vào mắt.

Rơi mạnh đến nỗi hai mắt đỏ lên đau rát.

Nước mưa uốn lượn từ lông mày chảy xuống gò má lạnh buốt.

Khương Nghi ngẩn người, cậu do dự đưa tay cẩn thận từng li từng tí sờ khóe mắt Lục Lê.

Cậu phát hiện hàng mi trên đôi mắt xanh nhạt ấm nóng.

Lục Lê cúi đầu cầm tay cậu rồi rũ mắt hôn một cái.

———

Khương Nghi được ôm đến chiếc xe đậu ở tầng trệt ký túc xá.

Trên đường đi Lục Lê vẫn không nói gì.

Sau khi đóng cửa xe, hắn bật máy sưởi rồi khom người sờ quần Khương Nghi.

Khương Nghi chạy tới làm ống quần bị ướt một đoạn, tất trắng trên cổ chân cũng lạnh như băng.

Yết hầu Lục Lê nhấp nhô, hắn đưa tay cởi giày và tất của Khương Nghi ra rồi lau chân cậu bằng một chiếc khăn sạch, cuối cùng đặt đôi chân lạnh buốt kia lên đầu gối mình.

Trong xe bật máy sưởi, tiếng mưa rơi lộp độp trên nóc xe.

Trên đầu Khương Nghi cũng trùm một chiếc khăn sạch.

Cậu ngồi cạnh ghế lái, tròn xoe mắt ngoan ngoãn để người bên cạnh lau tóc.

Hệt như chú mèo con xinh xắn ra ngoài tha về một con cá khô, bộ lông trắng mềm mại dính nước được người bên cạnh lau đi.

Khương Nghi cúi đầu mở bì thư, vừa được lau tóc vừa vui vẻ nói: "Tụi mình có thể thuê một căn phòng có ban công."

"Trên đó trồng thật nhiều hoa."

"Nếu phòng rộng một chút có thể đặt một cái tủ đựng găng tay đấm bốc của cậu nữa."

Khương Nghi rút ra năm tờ tiền rồi nói: "Cái này là cho ba."

Cậu đã nhắm được một cái gối mát xa nhỏ.

Vì cha Khương lái xe quanh năm nên thắt lưng và xương cổ không được khỏe lắm.

Sau khi rút ra năm tờ tiền, Khương Nghi dán lại bì thư đưa cho Lục Lê rồi chân thành nói: "Còn lại cho cậu hết đó."

Lục Lê thấp giọng hỏi: "Làm thêm mệt không?"

Khương Nghi ngẩn người, lắc đầu nói: "Không mệt. Dạy một em gái ngoan lắm. Bài cũng không khó."

Cậu cười khoe lúm đồng tiền nhỏ: "Em ấy còn gọi tớ là thầy Tiểu Khương nữa. Nói thích làm bài tập với tớ lắm."

Lục Lê thay dép mới cho cậu, nhìn Khương Nghi lắc lắc chân mang dép mới trong xe.

Tóc trán Lục Lê cũng hơi ẩm ướt, hắn gọi: "Thầy Tiểu Khương."

Khương Nghi quay sang: "Hả?"

Một giây sau, cậu bị đè vào ghế xe, đón nhận một nụ hôn dài của người trước mặt.

Nụ hôn kia không hề mãnh liệt.

Nhưng quá trình cực kỳ lâu, đối phương dịu dàng liếm láp cậu, đưa tay nhẹ nhàng che mắt cậu, tựa như đang nâng niu một báu vật vô giá.

Khương Nghi bị hôn chóng mặt, khi được buông ra, cậu nghe thấy người trước mặt nói với mình một câu.

Hắn nói tớ cũng thích thầy Tiểu Khương lắm.

Thích hơn bất kỳ ai khác.

Khương Nghi ngẩng đầu lên, nhìn thấy vành mắt người trước mặt ửng đỏ nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh.

Khương Nghi hơi ngượng ngùng, cậu đưa bì thư cho người trước mặt rồi gật đầu ho khan một cái, tỏ ý mình biết rồi.

Trên đầu cậu còn trùm khăn trắng tinh, dáng vẻ trịnh trọng gật đầu giống như chú mèo con xinh xắn đi săn ở ngoài về, nhét bì thư giống như nhét cá khô.

Hơn bảy giờ tối, Khương Nghi về ký túc xá, cậu đeo túi mang dép của Lục Lê, khi lên tới lầu hai, sực nhớ ra chuyện gì nên chạy ra lan can nhìn xuống lầu.

Quả nhiên chiếc xe dưới ký túc xá chưa đi mà vẫn còn đậu ở đó.

Cậu cúi đầu nhắn tin Wechat cho Lục Lê giục hắn mau về ký túc xá đi, Lục Lê không trả lời, Khương Nghi thử nhìn chiếc xe dưới lầu, phát hiện trong cửa sổ để mở, hình như Lục Lê đang gọi điện cho ai đó.

Khương Nghi đi lên lầu.

Mấy bạn cùng phòng trong ký túc xá đều có mặt đông đủ, cậu do dự một lát rồi nói với đám Lý Chấn có thể mấy ngày nữa mình sẽ dọn ra ngoài ở.

Tin tức này làm Lý Chấn hoảng sợ, rối rít nói với Khương Nghi mình không có ý kiến ​​​​gì về xu hướng tính dục của cậu cả, bảo cậu đừng mang gánh nặng trong lòng.

Khương Nghi vội xua tay nói không phải vì họ mà vì bạn trai mình thôi.

Sau khi biết lý do, mấy người Lý Chấn mới thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng bao lâu sau, Khương Nghi nghe thấy Trương Hạo từ hành lang ký túc xá về nói: "Khương Nghi, sao bạn trai cậu còn ở dưới lầu thế?"

Khương Nghi cũng hơi khó hiểu, thành thật nói: "Chắc đang bàn việc với ai đó, cậu ấy bận lắm."

Lúc cậu lên lầu còn thấy Lục Lê gọi điện với vẻ mặt hết sức nghiêm trọng nữa.

Trong xe dưới lầu.

Lục Lê nói với Tần Lan qua điện thoại: "Nghe chưa hả?"

Tần Lan: "......"

"Anh Hai, em đang ị mà."

"Chuyện tình của các cậu đợi lát nữa nói được không?"

Lục Lê cúi đầu nhìn bì thư trên tay rồi nói: "Thôi bỏ đi. Có nói cậu cũng chẳng hiểu đâu."

Không có gì để nói.

Cũng không muốn nói chuyện với kẻ chưa từng trải qua chuyện này cho lắm.

Lục Lê: "Ị tiếp đi. Để tớ tìm thằng ị khác vậy."

Lục Lê cúp máy rồi cúi đầu tìm số của Trình Triều, tràn ngập cảm giác ưu việt bấm điện thoại.

Hai tiếng sau.

Lục Lê bị mọi thành viên trong nhóm chat ngoại trừ Khương Nghi cho vào danh sách đen.

———

Ba ngày sau.

Văn phòng Lục Tiêu.

"Phòng thuê ba trăm tệ???" (~1 triệu)

Lục Tiêu chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lục đại thiếu gia không dính khói lửa trần gian trước mặt, khóe miệng giật giật: "Ba trăm tệ anh biết đi đâu tìm cho chú mày phòng có ban công nhà bếp cửa sổ sát đất, ít nhất một trăm năm mươi mét vuông, còn có khóa điện tử và thang máy nữa hả?"

"Đại thiếu gia à, tui là người chứ có phải con rùa trong hồ ước nguyện đâu. Với yêu cầu này của chú mày tiền thuê ít nhất phải trên tám ngàn đấy." (~28 triệu)

Thành phố A kinh tế thịnh vượng, từ lâu giá nhà đất đã cao chóng mặt, giá thuê ở vị trí đắc địa cũng tăng vùn vụt.

Muốn tìm phòng mỗi tháng ba trăm tệ, hơn một trăm mét vuông, còn có sẵn đủ thứ vật dụng thì ngoại trừ nằm mơ cũng chỉ có nằm mơ thôi.

Lục Lê dựa vào ghế salon lạnh lùng nhíu mày, tỏ vẻ không thể tin được: "Tám ngàn? Con mẹ nó sao anh không ăn cướp luôn đi?"

Lục Tiêu nhịn không được nạt nộ: "Ba trăm? Con mẹ nó sao mi không nằm mơ đi?"

Lục Lê: "Anh thì biết đếch gì."

Hắn lấy một bì thư ra khỏi túi: "Thấy không?"

Hắn thận trọng nói: "Thấy không, đây là tiền Khương Nghi đi làm thêm kiếm về cho em đó."

"Anh có biết cậu ấy làm thêm thế nào không? Ngày ngày ngồi xe buýt, dãi nắng dầm mưa, gặp mưa đá cũng vẫn đi làm vì em."

"Tám ngàn? Con mẹ nó sao anh không đi làm ăn cướp đi?"

"Ba trăm, không thể hơn được nữa."

"Đâu thể vì không ai làm thêm kiếm tiền cho anh mà anh chặt chém vậy được, cái đồ lòng dạ hiểm độc nhà anh sao lại nhỏ nhen thế hả?"

Lục Tiêu: "......"

Mẹ bà nó tháng Chín lấy đâu ra mưa đá?

Giày mang trên chân đã tám chín ngàn mà tới bảo hắn chặt chém.

Chó vãi.

Lục Tiêu bóp trán chậm rãi nói: "Anh có một căn hộ nhỏ ở phía Đông. Cho tụi bây thuê giá ba trăm đấy."

Hắn không nhịn được nữa nói: "Giờ thì đem tiền bạn trai nhỏ kiếm được cho mi cuốn xéo nhanh lên."

Lục Lê dựa vào ghế salon nghĩ ngợi rồi chê bai: "Phía Đông xa lắm."

Lục Tiêu hít sâu, cười như không cười nói: "Để ngày mai em hỏi bạn em tìm một căn ở nội thành được không anh Hai?"

Lục Lê sửa sang quần áo rồi ngồi thẳng dậy, hờ hững nói: "Không cần đâu. Em mua rồi."

Lục Tiêu: "???"

Lục Lê vui sướng nói: "Đến lúc đó anh sẽ giả bộ đóng vai ông chú có con đi du học, vì cô đơn quá nên vào viện dưỡng lão ở, buộc lòng phải cho người hữu duyên thuê nhà giá rẻ."

Hắn nói thêm: "Nhớ đừng nói hớ đấy, một tháng sáu trăm, em và Khương Nghi mỗi người chịu ba trăm."

Nói thêm một trăm tệ thì hắn sẽ lột da tên cáo già xảo quyệt Lục Tiêu này.

Lục Tiêu: "???"

Hắn thảng thốt: "Mua rồi mà mày còn đến hỏi anh nữa à?"

Lục Lê nói tỉnh bơ: "Định hỏi anh xem còn chỗ nào rẻ hơn không."

Nhân tiện vô tình để Lục Tiêu biết Khương Nghi kiếm tiền cho hắn ở nhà lớn.

Hai phút sau.

Lục Lê bị đá ra khỏi văn phòng.

Hắn ôm bì thư với bộ dạng hết sức ngạo nghễ.

Hai ngày sau.

Sáng cuối tuần, Khương Nghi và Lục Lê đi xem nhà đã chọn.

Ví trí rất tốt, cách đại học A không xa, quan trọng nhất là cách bệnh viện thành phố A cũng không xa, lái xe mười phút là có thể tới bệnh viện.

Có sân thượng rộng và một cửa sổ sát đất rất lớn, cách bài trí hết sức ấm cúng, ghế salon rất êm, cạnh cửa sổ sát đất còn đặt một giá sách to.

Khương Nghi rất thích, cậu dựa vào lan can ban công, nghĩ một hồi cảm thấy chắc cũng không rẻ nên hơi do dự, cuối cùng quay sang hỏi Lục Lê: "Tiền thuê căn này mỗi tháng bao nhiêu vậy?"

Lục Lê cầm chìa khóa xe nghĩ ngợi rồi nói tỉnh bơ: "Sáu trăm."

Khương Nghi: "?"

Lục Lê: "Chủ nhà này là một ông giáo sư già, con ổng ra nước ngoài, ổng ở một mình buồn quá nên vào viện dưỡng lão, dọn đi gấp lắm."

Khương Nghi im lặng một hồi.

Cậu chậm rãi nói: "Lục Lê."

Lục Lê xích lại gần: "Hả?"

Khương Nghi: "Cậu nghĩ tớ là đồ ngốc đúng không?"

Lục Lê thản nhiên nói: "Đâu có. Tớ còn số điện thoại của ổng đây này."

Thậm chí hắn còn bỏ bớt một số vật trang trí trong nhà.

Chẳng hạn như màn cửa.

Một ngày trước khi Khương Nghi đến, Lục Lê đã tháo xuống bộ màn cửa sang trọng khiến căn hộ nhìn giản dị hơn nhiều.

Khương Nghi không để ý tới hắn mà đi vào nói: "Hoặc là nói thật, hoặc là đổi phòng nhỏ."

Lục Lê không lên tiếng.

Khương Nghi quay đầu chọc chọc vào ngực Lục Lê nghiêm túc nói: "Hoặc là đưa tiền cho tớ để tớ đi tìm phòng."

Lục Lê lập tức cảnh giác, vô thức che miệng túi mình lại rồi nói: "Không được."

Đừng nói là xài tiền.

Mà hắn còn không nỡ cho người khác đụng vào bì thư nữa kìa.

Chỉ hận không thể ép nhựa bì thư kia thôi.

Có thể xem là bảo vật gia truyền của Lục Lê.

Khương Nghi: "Vậy cậu nói thật đi, rốt cuộc mỗi tháng bao nhiêu tiền?"

Lục Lê: "Không nhiều đâu."

Hắn liếm môi rồi nghiêm túc nói ra một cái giá thấp ở mức hợp lý.

Mặc dù con số này khá thấp nhưng không đến mức ảo ma lắm.

Hai người chia nhau là vừa đủ.

Khương Nghi thở phào, nghĩ ngợi một hồi lại hỏi: "Có thật không đó?"

Lục Lê: "Thật mà."

Hắn điềm tĩnh nói: "Tớ bảo chủ nhà mình là học sinh, hỏi ổng có thể giảm giá chút xíu không. Ổng nói thấy tớ lễ phép quá nên bớt cho tớ nhiều lắm."

Hắn nói hết sức nghiêm trang, nhìn bộ dạng rất dễ lừa người.

Lục Lê nói tiếp: "Mấy ngày trước tớ nhờ dì Vương gửi đồ tới rồi. Giờ để trong phòng ngủ ấy, còn có con ngựa què chân nữa, muốn xem thử không?"

Quả nhiên Khương Nghi lập tức chuyển hướng chú ý, cậu đi vào phòng ngủ, phát hiện ga giường nhìn rất quen mắt, đều là kiểu dáng trước đây họ dùng chung với nhau.

Trên tủ đầu giường còn có rất nhiều thứ linh tinh, đồng hồ báo thức và đèn ngủ đều giống hệt loại ở nhà họ Lục, thậm chí ngay cả thảm trải sàn cũng vậy.

Thảm lông màu trắng sữa, đôi dép để cạnh giường cũng giống hệt dép trong phòng ngủ Khương Nghi.

Tựa như lơ đãng ngẩng đầu lên sẽ cảm thấy như mình vẫn đang ở thành phố S chưa bao giờ rời xa.

Lục Lê nghiêng người dựa vào cửa thấp giọng nói: "Đôi dép gấu trúc lần trước tụi mình mua ở siêu thị không thấy bán nữa. Tớ tìm bao lâu nay vẫn không thấy nên đổi sang kiểu bò sữa trắng đen."

Khương Nghi ngồi xuống nhìn đôi dép cạnh tấm thảm rồi nói dễ thương như nhau mà.

Lục Lê khoanh tay cười.

Khương Nghi lại sờ đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, phát hiện chiếc đồng hồ này đúng là được mang đến từ nhà họ Lục, bên trên còn có miếng dán hồi bé của họ.

Là miếng dán nhỏ hình quả táo mà Arno cẩn thận gỡ xuống từ trán Khương Nghi.

Lúc đó họ đang ôm nhau ngủ, Khương Nghi rất hiếm khi chịu ngủ với hắn, Arno ôm cậu không nỡ xuống giường dán hình lên, sợ sau khi Khương Nghi ngủ dậy sẽ chạy mất nên dán quả táo nhỏ lên đồng hồ báo thức.

Khương Nghi cúi đầu nhìn ngăn kéo đầu giường, cứ tưởng Lục Lê cất đồ đạc mang đến trong tủ này nên kéo ngăn ra.

Bên trong là từng dãy chai nhỏ được xếp ngay ngắn.

Hình dạng rất quen, giống như thứ hôm đó Lục Lê bôi lên tay để xoa bóp cho cậu, sáng lấp lánh, còn tỏa ra mùi hương thơm ngọt.

Nhưng không phải cùng loại.

Khương Nghi thấy hơi quen nên cầm một chai lên, thấy được mấy chữ bôi trơn.

"......"

Sau khi thấy rõ hàng chữ phía trên, Khương Nghi như bị đốt bỏng, vành tai đỏ lên, quay lại lắp bắp nói: "Cái này...... sao nhiều quá vậy......"

Sao trong ngăn kéo chỉ toàn thứ này chứ?

Lục Lê đang đứng dựa cửa nhíu mày đi tới, ngồi xổm xuống rồi cầm lên một chai.

Hắn nhìn một hồi, sau đó nói: "À, mua nhầm rồi."

Vành tai Khương Nghi đỏ bừng, cậu khẽ gật đầu.

Nhưng một giây sau, cậu nghe thấy Lục Lê nói: "Tớ nhớ cậu không thích mùi này lắm nhỉ?"

Hắn nói thêm: "Nhưng tớ nghĩ chắc cậu sẽ thích mùi của mấy dãy chai phía sau đấy."