Vợ Ngố Tổng Tài

Chương 4: Bảo mẫu quản gia và vú nuôi



Mạc Đại Linh hướng bàn ăn đi tới, vừa nghe Đường Vấn nói, bước chân muốn lảo đảo, thiếu chút nữa trượt té.

"Đậu...? Cái gì ăn đậu? Vấn Vấn, con muốn ăn đậu gì, ông liền kêu người làm cho con ăn."

Đường Thắng có chút nghi hoặc, bất quá vẫn là yêu thương vuốt đầu Đường Vấn, nhất nhất xem như cho dù có là mặt trăng trên trời cũng phải cho người hái xuống, mà Đường Vấn nhìn thấy biểu tình Mạc Đại Linh, muốn nói lại thôi.

Đường Thắng theo ánh mắt nàng nhìn về phía Mạc Đại Linh, có chút kỳ quái, cháu gái là người vốn rất kén ăn, như thế nào hôm nay lại muốn ăn đậu?

"Sao... con cho Vấn Vấn ăn cái gì? Mà con bé lại còn rất muốn ăn nữa?"

Đậu muội muội của ta, ai muốn cho nàng ăn! Mạc Đại Linh trong lòng nhịn không được mắng thầm.

Nhưng sắc mặt vẫn không chút biểu tình, đáp lại: "À. đó là món mà con tự làm khi còn là lưu học sinh nước ngoài, Vấn Vấn nếu thích ăn, tối về sẽ làm cho em ăn... được rồi, giờ chúng ta nên ăn cơm trước!"

Vội vàng nói sang chuyện khác.

Trên bàn cơm, bầu không khí 3 người có điểm nặng nề.

" Vấn vấn, ăn xong thì về phòng con thu xếp xem cái nào cần mà mang về nhà bên đó thì mang."

Đường Thắng yêu thương xoa đầu Đường Vấn.

Mà Mạc Đại Linh biết đây là lý do ly khai Đường Vấn để có điều muốn nói với mình.

Không hề nghi ngờ, Đường Vấn vội vã ăn hết chén cơm của mình, vui vẻ đi về phòng soạn đồ.

"Ngày hôm qua con và Đường Vấn ở chung như thế nào?" Đường Thắng bình thản hỏi.

"Rất tốt, Vấn Vấn rất khả ái, hôm qua con uống say, chính là em ấy chăm sóc."

Tuy rằng là do bản thân tự làm.

"Vấn Vấn là đứa trẻ ngoan, chăm sóc tốt cho nó, đừng để ta biết con bắt nạt nó."

"Con biết, Vấn Vấn dễ thương như thế, con làm sao có thể nở bắt nạt em ấy."

Mạc Đại Linh chầm chậm trả lời, bản thân thoạt nhìn rất bình tĩnh.

"Tốt nhất là như vậy! Qua hai ngày nữa, con đến Đường Thị tiếp quản đi, ta già rồi, đã đến lúc nghỉ ngơi, ta chuẩn bị đi du ngoạn, Vấn Vấn nhờ con chăm sóc."

Lúc này Đường Thắng tựa hồ rất lo lắng cháu gái, vẻ mặt hiền lành.

"Được, con sẽ."

Không biết trả lời như thế nào, Mạc Đại Linh lúc này chỉ có thể cho Đường Thắng một cái nhìn kiên định như lời hứa hẹn.

"Để người làm dẫn con đi tìm con bé, ta xem ra đứa trẻ nhà ta rất thích con, nếu như không thấy con chắc sẽ sốt ruột, bằng không lát nữa xuống tới lại nói ta lưu giữ vợ nó không tha."

Mạc Đại Linh đứng dậy, nhìn Đường Thắng thật lâu: "Ông đúng là người ông tốt."

Nói xong liền xoay người, đang muốn đi theo người làm lên lầu, chỉ nghe phía sau truyền đến giọng Đường Vấn có chút tự hào: "Đó là đương nhiên rồi... à à đúng rồi, đừng nói với chị xinh đẹp là Vấn Vấn thích đậu của chị ấy nhé."

Mạc Đại Linh gia tăng tốc độ hướng lầu đi lên, lòng tự nhủ: "Không nghe thấy,.. không nghe thấy..."

Theo người làm đi đến phòng Đường Vấn.

"Cốc... cốc"

Mới vừa gõ được hai tiếng, cửa phòng liền mở ra, "Vợ... vợ... chị xem, đây là phòng của em á."

Mang theo một chút ý khoe khoang, Đường Vấn lôi kéo Mạc Đại Linh vào phòng mình.

Cơ bản Đường Vấn cảm thấy, Mạc Đại Linh sẽ nghĩ phòng của mình hẳn là những bức tường màu hồng phấn, trang trí bên trong như một giang phòng công chúa, không nghĩ đến bên trong lại trong như một bức tranh sơn dầu cảnh biển còn có một con thuyền bằng nệm nước thay thế cho chiếc giường, ngay cả trần nhà cũng được hòa thành bầu trời xanh, tạo cho cảm giác như đang ở một bãi biển đẹp, phía trước chỉ thấy biển rộng mênh mông hòa vào bãi cát vàng óng, một chiếc thuyền bạc nhỏ phiêu đãng giữa biển, làm cho một cảm giác thật tuyệt vời.

"Thế nào... thế nào... đẹp không... đây là do Vấn Vấn vẽ nha!"

Nhìn đứa trẻ trước mặt mở to đôi mắt như trong chờ sự biểu dương, Mạc Đại Linh có chút buồn cười: "Haha... Vấn Vấn, em như thế nào mà dễ thương như vậy chứ, nhưng mà cũng không nghĩ tới Vấn Vấn của chúng ta không chỉ biết vẽ mà còn lại vẽ tốt như vậy, mới vừa nhìn thấy, tôi còn tưởng mình đang ở bãi biển!"

Mạc Đại Linh vừa khen ngợi vừa nhéo cái má của Đường Vấn.

"Hì hì..." nhận được lời khen ngợi Đường Vấn rất vui, cho dù là gương mặt bị nhéo, vẫn lộ rõ ra vẻ tươi cười thật lớn.

"Còn nữa... còn nữa, vợ xinh đẹp chị xem."

Đường Vấn chạy đến bên cửa sổ kéo rèm cửa ra, ấn vào cái nút màu đỏ bên cạnh, nguyên khung cảnh biển xanh đột nhiên biến thành màu đỏ tía, xuất hiện mặt trời lặn, thời gian tựa như đang chuyển về chiều, chiếc thuyền nệm nước cũng vì thế mà nhượm chút màu cam.

"Thật đẹp!" Mạc Đại Linh trầm mê, vô thức cảm thán.

"Thật ra vẫn còn một bức, nhưng mà cần phải đến tối thì mới có thể thấy."

"Còn!!" còn chưa hết kinh ngạc lấy lại tinh thần, Mạc Đại Linh lần nữa nghe Đường Vấn nói, có chút khó tin nhìn nàng.

Cao hứng nhìn thấy anh mắt kinh ngạc của Mạc Đại Linh, Đường Vấn cảm ngẩng đầu lên, khoái chí bò lên trên chiếc thuyền (nệm nước) hướng Mạc Đại Linh ngoắc ngoắc.

"Giường của em rất thoải mái, vợ, chị mau lên đây!"

Mạc Đại Linh vẫn cảm thấy trong lời nói Đường Vấn có chút vấn đề, nhưng lại không tìm ra được vấn đề lại là chổ nào.

Leo lên giường nệm nước ôm lấy Đường Vấn, chiếc giường nhẹ nhàng lắc lư, in bóng lên bốn bề mặt biển, tựa hồ thực sự như một con thuyền nhỏ đang bồng bềnh trôi nổi giữa đại dương mênh mông rộng lớn, làm cho tâm trạng Mạc Đại Linh cũng cảm thấy thoải mái.

"Bảo bối, như thế nào em làm được vậy?"

Bị Mạc Đại Linh bao bọc ôm vào trong ngực, đứa trẻ ngốc có chút thích thú nhắm mắt lại, Mạc Đại Linh ban đầu còn cho rằng nàng chỉ là một tiểu thư cái gì cũng không biết, hiện tại xem ra, đứa ngốc này tựa hồ còn có rất nhiều điều nàng chưa biết hết, khóe miệng nhếch nụ cười nhẹ, Mạc Đại Linh thầm nghĩ: Tốt... xem ra càng ngàng càng có hứng thú.

Nghe Mạc Đại Linh hỏi, Đường Vấn mở to mắt nhìn thẳng vào đôi mắt trong sáng.

"Vợ xinh đẹp, em thích chị gọi em là bảo bối, mẹ cũng thường gọi em như vậy! Chỉ là Ông nói, mẹ và cha em đã đi đến một nơi rất xa rất xa, phải lâu lắm mới có thể trở về, đã lâu rồi không còn ai gọi Vấn Vấn như vậy, Vợ... chị về sau có thể gọi em như vậy hay không?"

Đường Vấn nói, đôi mắt mơ hồ ngấn nước, cuối đầu giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Nhìn vẻ đau thương Đường Vấn, nghĩ đến nàng không chỉ mất cha - mẹ, lại vĩnh viễn si ngốc như đứa trẻ tuổi 12, hoàn toàn tin tưởng vào những lời nói dối, Mạc Đại Linh cảm giác đau, chỉ có thể ôm nàng chặc hơn, vỗ vỗ cái lưng nàng như an ủi.

"Được, Bảo bối thích tôi gọi em như thế nào tôi liền sẽ gọi em như vậy, ngoan, đừng nghĩ nữa, họ không ở cạnh em thì còn có tôi. Giờ nói cho tôi biết bảo bối làm thế nào để nó có thể thay đổi màu sáu như vậy?"

Không muốn người đang trong lòng mình tiếp tục nghĩ về chuyện không vui, Mạc Đại Linh vội vàng nói sang chuyện khác.

Nói đến việc này, Đường Vấn lập tức tươi tỉnh hơn, cọ cọ vào cổ Mạc Đại Linh, có chút tự hào đáp:

"Em chính là đặt một bóng đèn neon màu đỏ tía trên trần nhà, bật mở công tắc sẽ đem trên tường nhượm thành màu hồng, có phải Vấn Vấn rất thông minh không!"

"Đơn giản như vậy sao!... phải phải, Bảo bối nhà chúng ta là thông minh nhất."

Ngạc nhiên với thiết lập rất đơn giản lại có thể tạo ra hiệu ứng tuyệt vời như vậy, bất quá điều này không phải ai cũng có thể nghĩ tới.

"Vợ...chị nói về sau sẽ cho em ăn đậu, có phải thật vậy không?"

Đường Vấn chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Mạc Đại Linh.

"Á... cái này..."

"Chị đã hứa với ông là sẽ cho em ăn, nói rồi phải giữ lời, trẻ con mà nói dối thì cái mũi sẽ dài ra đó!"

Đường Vấn mang âm điệu Mặc Đại Linh từng nói với nàng hướng Mạc Đại Linh hù dọa, dáng dấp như người trưởng thành giáo huấn trẻ con.

"Không được, em tối hôm qua không phải đã ăn rồi sao?"

"Vậy ngày mai em lại có thể ăn không?"

"Không được."

"Ngày mốt á?"

"Cũng không được."

"Aaaaa... Vợ xinh đẹp, chị nói chuyện không giữ lời."

Nhìn Đường Vấn biểu tình sắp khóc, Mặc Đại Linh nhịn không được trong lòng thở dài một cái, thôi đi, dù sao các nàng cũng đều là con gái, đụng chạm một chút cũng không mất miếng thịt nào.

"Một tuần một lần, không được mè nheo!"

"Vợ xinh đẹp, chị là tốt nhất."

Đường Vấn liền bật người dậy, mặt màng rạng ngời, cho nên cái biểu tình sắp khóc khi nảy cơ hồ là giả.

"....."

Kết quả, từ nay trở về sau, chức trách Mạc Đại Linh từ bảo mẫu, quản gia, nay kiêm luôn việc vú em.