Vợ Quỷ

Chương 23: Bà Phát Thọ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Trương Mỹ Linh tỉnh lại đã là hơn một ngày sau.

Cô chớp chớp mắt, tập làm quen với ánh nắng nhẹ nhàng đang rọi qua khung cửa sổ. Ngồi thần người một lúc, những ký ức không mấy vui vẻ liền thi nhau ùa về. Nhưng dù thế nào thì mọi chuyện cũng đã qua rồi, cô cũng không nên nghĩ ngợi nhiều nữa.

Được ngủ một giấc ngon lành nên tinh thần của Trương Mỹ Linh cũng sảng khoái hẳn ra. Cô chỉ nhớ sau khi thoát khỏi trận pháp gặp được nàng, ngẩn ngơ ngắm bình minh một hồi thì ngất lịm chẳng biết trời trăng gì nữa. Nhìn đồng hồ trên điện thoại đã sang tới ngày hôm sau rồi.

Bên dưới sân có tiếng cười đùa, Trương Mỹ Linh tò mò xỏ đôi dép tổ ong, bước đến gần cửa sổ mà ngó xuống.

Nhóm Cò Chó với Lão Trư đang tụ tập ở một khoảng đất trong vườn, hình như đang thu hoạch bắp cải. Còn nghe cả giọng con bé Đan Chi càu nhàu, "Mấy ông cuốc nát hết cả bắp cải mất thôi." Nói rồi, nó ngồi xuống cắt từng chiếc bắp một, cho vào trong thúng.

"Cắt sát vào thân bắp ý, thì mấy cái gốc rau trên ruộng sau này dễ xử lý hơn."

Ngọc Út nhẹ giọng nhắc nhở khiến Trương Mỹ Linh phì cười. Nàng cứ loanh quanh cạnh ba người kia, gương mặt vô cùng sốt ruột. Hình như do Lão Trư cùng Cò Chó đã cuốc nát mười mấy cái bắp rồi nên nàng mới không cam tâm đến vậy. Dù biết thừa mấy người kia không có nghe được mình nói, nhưng nàng vẫn kiên trì đứng bên cạnh để hướng dẫn họ.

Bộ quần áo màu nâu sồng dân dã càng làm tôn thêm nước da trắng mịn của nàng. Dưới ánh nắng dìu dịu của ngày đông, hai gò má nàng ửng hồng vô cùng đáng yêu. Nếu nói kia là một nữ quỷ, ai mà dám tin cơ chứ?

Trương Mỹ Linh ngắm nàng đến đần người, chẳng biết từ lúc nào phía sau đã xuất hiện một ông già cổ quái. "Cháu tỉnh rồi đấy à?"

Thần hồn đang lửng lơ của Trương Mỹ Linh giật bắn. Cô quay ngoắt lại nhăn mặt, "Sao ông cứ như đi xuyên được tường vậy?"

Vị pháp sư không đáp lời, ông ngồi xuống chiếc ghế gỗ trong phòng. Mất vài phút ông mới thu hồi ánh mắt nhìn ra xa xăm, chậm rãi hỏi: "Cháu thấy trong người thế nào rồi?"

"Ngủ được một giấc nên cũng đỡ hơn nhiều rồi."

Trương Mỹ Linh lấy cái phích dưới gầm bàn, định bụng rót một cốc nước ấm cho bản thân thôi, nhưng nghĩ thế nào lại đẩy về phía vị pháp sư già một cốc. Cả hai lại ngồi nhấp từng ngụm, chẳng ai nói lời nào.

Không biết đã qua bao lâu, khi giật mình nhận ra có tiếng chim hót ngoài cửa sổ, Trương Mỹ Linh mới lẩm bẩm nói: "Lâu lắm rồi mới nghe nơi này yên bình như vậy."

"Ừ, mọi chuyện từ giờ sẽ chẳng còn như trước nữa."

Trương Mỹ Linh mặc dù không hiểu vị pháp sư đang nói đến chuyện gì, nhưng cô vẫn cần làm rõ khúc mắc trong lòng. "Cái Đan Chi ổn rồi đúng không? Nó sẽ không sao nữa chứ?"

"Trận pháp đã được phá giải, mặc dù về cơ bản là tà khí đã thoát hết ra khỏi cơ thể, nhưng ảnh hưởng của nó để lại là quá lớn." Ông Ba thở dài, vuốt vuốt chòm râu bạc trắng, "Cô bé ấy lại là một người bình thường dương khí cũng chẳng mạnh, cho nên có lẽ cũng không còn có thể sống được bao lâu nữa."

Nghe vị pháp sư nói vậy, lòng Trương Mỹ Linh bất giác trùng xuống. Cuộc đời con người thực sự đúng là quá ngắn ngủi...

"Ta có nghe thằng Nam kể rằng, ở trong cửa trận cuối cùng, hai đứa đã gặp một bà lão bán bánh khúc ư?" Đột ngột ông Ba lại lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ lan man của Trương Mỹ Linh. Cô gật đầu, sực nhớ ra cái bánh khúc còn nhét ở trong áo khoác, "Này cháu bảo, không phải cái đống bánh đó biến thành giòi bọ các thứ tởm lợm thối rữa rồi chứ? Cò Chó ăn nguyên cả nắm luôn đó."

"..."

Gương mặt vị pháp sư chuyển đổi cả bảy sắc màu như tắc kè hoa, ông bất lực lắc đầu. "Cái bánh ấy không việc gì, thằng Nam nó cất trong tủ lạnh rồi. Nhưng mà bà lão đó, không phải chỉ là một người bán hàng rong bình thường đâu."

"Là sao ạ?"

"Cháu đã từng nghe về Bà Phát Thọ chưa?"

Nhân gian thường truyền tai nhau câu chuyện về một bà lão bán bánh khúc. Người ta đồn rằng, ở nơi giao thoa mạnh nhất giữa tà khí vào dương khí, nếu may mắn sẽ gặp được một bà lão mặc đồ đen, dắt một chiếc xe bán bánh thơm lừng. Bà ấy sẽ thử lòng của kẻ kia, nếu được bà ấy cho bánh để ăn tức là người đó có tấm lòng lương thiện, trong sáng như ngọc. Còn nếu là một kẻ bất lương, bà ấy sẽ lấy đi nhiều sức khỏe cùng nhiều năm tuổi thọ. Những chiếc bánh đó không chỉ là bánh khúc bình thường, mà chính là những chiếc bánh Phát Thọ. Nếu ăn chiếc bánh ấy, dù là kẻ sắp tận số cũng có thể kéo dài sinh mệnh, hoặc người bình thường thì tăng thêm nhiều năm tuổi thọ hơn nữa... Chính vì vậy, người ta gọi bà ấy là Bà Phát Thọ.

Trương Mỹ Linh nghe xong mà mồm miệng há hốc, mãi một lúc sau mới thốt lên cảm thán: "Ù uôi, chắc mình lương thiện lắm rồi." Bản thân cô tự đánh giá ngoài cái việc hơi độc mồm độc miệng một chút thì còn lại cái gì cũng tốt cả, không có điểm nào xấu tính. "Nói như vậy thì, Bà Phát Thọ giống như là Thần Phật đúng không?"

"Bà ta không phải Quỷ, nhưng cũng chẳng phải Thần Phật." Ông Ba đứng dậy, tiến lại gần bên cửa sổ. Dáng lưng ông thẳng tắp, chẳng giống với một người đã ở cái tuổi gần đất xa trời. Ông nói: "Bà Phát Thọ giống như một kẻ trung gian giữa cái thiện và cái ác, giữa tà và thần. Cháu nên biết, bà ta sẽ chẳng cho không bất kỳ ai cái gì hết. Không sớm thì muộn, bà ấy cũng sẽ trở lại gặp hai đứa mà thôi."

Lời nói của vị pháp sư lập tức phản bác những cảm thán trong lòng của Trương Mỹ Linh. Cô xìu mặt, chép chép miệng, "Đến lúc ấy tính sau vậy, chẳng phải có ông rồi hay sao, lo gì chứ."

Chính bản thân Trương Mỹ Linh cũng không nhận ra rằng, từ lúc nào mà mình trở nên tin tưởng vị pháp sư này đến thế. Kể cả trong trận pháp Truy hồn, khi hai con quỷ kia cố tình đổ mọi tội lỗi cho ông ấy nhằm huyễn hoặc cô cùng Cò Chó, thì bản thân cả hai người đã cảm thấy có gì đấy không đúng rồi.

Ánh mắt ông Ba thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lại đầy ý cười. "Ta đâu có thể sống mãi được chứ? Cháu phải học cách bảo vệ và chăm sóc cho bản thân mình, biết không?"

Trương Mỹ Linh thoáng ngẩn người. Dưới ánh nắng nhàn nhạt rọi qua khung cửa sổ, bất chợt trong lòng dâng lên một cảm giác quen thuộc không rõ. Dường như, cô đã gặp ông lão kỳ quặc này từ rất lâu rồi...

"Ông Ba, những gì ở trong trận pháp đều là ảo giác thôi đúng không?"

"Không hẳn tất cả chỉ là ảo giác đâu. Có những hình ảnh, nó sẽ phản chiếu từ quá khứ của những linh hồn trong trận pháp. Cũng có những thứ mà trận pháp cố ý tạo ra để thách thức giới hạn của bản thân kẻ phá trận. Đôi khi chúng ta cần hơn cả một lòng dũng cảm, sự hi sinh... ấy chính là tình cảm yêu thương của những người trong gia đình." Ông Ba mỉm cười, chắp tay sau lưng mà bước ra khỏi phòng. "Xuống ăn sáng đi, có món bánh bao hai quả trứng cút ngon lắm."

Nhìn dáng lưng thẳng tắp ấy, bỗng nhiên Trương Mỹ Linh thấy thật quen thuộc. Cô gọi: "Ông Ba!"

"Hử?" Vị pháp sư già quay đầu, nheo mắt nhìn cô.

"Ông cũng đã từng gặp Bà Phát Thọ rồi đúng chứ?"

Lúc này ở cầu thang bỗng xuất hiện một bóng dáng bé nhỏ. Vừa thấy Trương Mỹ Linh, nàng đã tròn mắt reo lên, "Mình ơi!" Dứt lời nàng liền chạy như bay vào trong phòng, ôm chầm lấy eo của cô. "Chị đang định lên xem em đã dậy chưa. Sao tỉnh rồi mà không gọi chị? Em có đói không hả mình?"

Lòng Trương Mỹ Linh trở nên ấm áp, cô xoa xoa hai gò má xinh xinh của nàng như một thói quen, "Em vừa mới dậy thôi. Chờ em một xíu nhé, em chưa đánh răng." Còn mạnh dạn há miệng hà hơi một cái vào mặt nàng.

Vị pháp sư đã rời đi, chừa lại không gian riêng cho bọn họ. Trương Mỹ Linh đứng trong phòng tắm đánh răng, nhìn Ngọc Út ngẩn ngơ đứng ngoài cửa mà chọc ghẹo, "Sao? Chị chưa nhìn thấy gái đẹp súc miệng bao giờ hả?"

Nàng mỉm cười, tiến đến bên cạnh ôm lấy cánh tay của Trương Mỹ Linh, tựa đầu vào vai của cô. Ánh mắt nàng chăm chú nhìn vào hình ảnh phản chiếu của Trương Mỹ Linh trong gương, âm thanh nhỏ bé đượm buồn, "Ở bên chị như thế này, liệu có an toàn cho em không? Đến việc cùng đứng chung với em trong một khung hình, cũng thật là khó..."

Chiếc gương trước mặt chỉ phản chiếu mỗi hình ảnh của Trương Mỹ Linh, cô hiểu điều nàng muốn nói.

Âm dương cách biệt, cũng chẳng thể nào mãi mãi ở cùng một chỗ.

"Út này." Trương Mỹ Linh nhẹ xoay nàng đối diện với ánh mắt của cô, nghiêm túc nói, "Vấn đề không phải là an toàn, hay là bao lâu... Đơn giản chỉ là em thương chị, vậy thôi. Chị có thể đợi em lâu đến như vậy, thì đừng cảm thấy sợ hãi khi đứng cạnh em, được chứ? Không phải sẽ rất đặc biệt nếu em là người duy nhất thấy được chị hay sao? Bởi vì điều đó chứng tỏ, chị là của riêng mình em mà thôi, Út à."

Cô gái nhỏ bé chỉ vì những lời nói ấy mà khóe mắt lại rơm rớm. "Mình đừng bỏ chị lại một mình nữa nhé." Nàng ôm chặt lấy Trương Mỹ Linh, rúc sâu vào ngực cô mà thì thầm, "Chị sợ lắm, đừng đi lâu như vậy nữa."

"Ừm, em hứa. Em không để chị một mình nữa, ngoan... Út à, đừng rúc như thế. Em chưa tắm hai ngày rồi, chị thích mùi thum thủm đến vậy ư?"

"Mình thật là..."

Trương Mỹ Linh nổi hứng chọc ghẹo thêm mấy câu xấu xa, sau đó xoa xoa đầu nàng mà bảo: "Đợi em tắm một chút, rồi xuống ăn bánh bao hai trứng cút không ông Ba ăn hết bây giờ."

Hơn tám rưỡi sáng, Trương Mỹ Linh cầm chiếc bánh khúc của Bà Phát Thọ, bước ra sân vườn. Nghe vị pháp sư kể lại rằng, Đan Chi không nhớ những việc từ sau khi bước vào căn nhà của kẻ sát nhân ấy. Cho nên không cần thiết phải nhắc cho cô bé những chuyện vừa xảy ra, coi như chẳng có vấn đề gì là tốt nhất. Ý kiến này cũng trùng hợp với suy nghĩ trong đầu của cô, chỉ căn bản là không biết phải giải thích thế nào chuyện Đan Chi xuát hiện ở ngôi làng họ Trương này.

Vừa thấy cô, ba người đang phá bắp cải liền reo ầm lên. Lão Trư buông luôn cái cuốc đất, ù té chạy đến bên cạnh cô. Gương mặt hắn rạng rỡ, mặc kệ vết rách dài đang đóng vẩy trên má vẫn bao ngầu, "Mày dậy rồi à em? Có cảm thấy bị đau chỗ nào không? Có cần lên viện trên tỉnh không?"

"Không sao, hơi tí đi viện tiền đâu ra?"

Con bé Đan Chi hớn ha hớn hở. Tuy nhìn nó phờ phạc thấy rõ, sắc mặt cũng tệ hơn ngày trước nhiều, nhưng trải qua những chuyện như vậy, sống được là tốt lắm rồi. Nó vỗ vỗ vai của Trương Mỹ Linh, giọng nghèn nghẹn: "May mà có cậu đẩy tớ tránh khỏi cái xe chở phân bò đó, không chắc bây giờ tớ có chết cũng không nhắm mắt rồi..."

"..."

Thấy Cò Chó cùng Lão Trư đằng sau gật đầu lia lịa, sắc mặt Trương Mỹ Linh có lẽ đã chuyển đủ bảy sắc màu. Khóe môi cô giần giật, trong đầu đã mường tượng ra các loại hình thức tra tấn dành cho hai ông anh quý hóa kia rồi.

Bị xe chở phân bò tông cho bất tỉnh, còn cái lý do quái đản nào hơn không?

"Cám ơn Linh nhé. Mãi mà cậu không dậy làm tớ lo quá." Con bé Chi mếu máo, đôi mắt nó trũng sâu trông vô cùng đáng thương. Trương Mỹ Linh nhăn mặt, cô chép miệng một cái, "Vớ vẩn, mỗi cái xe... chở phân bò thôi mà. Lần sau đi đứng cẩn thận là được."

Nói rồi, cô chìa nắm bánh khúc cứng như đá kia đến trước mặt Đan Chi. "Ăn đi, nhanh lên." Bản thân cô thực sự không cần thứ này, bởi vì cuộc đời vốn dĩ ngắn ngủi, ai quản việc sống chết ra sao. Nhưng cô không cần, không có nghĩa là người khác cũng không. "Quý hóa lắm mới cho đấy, cậu phải ăn không được để lại một hạt nào trước mặt tớ."

Có lẽ Ngọc Út cũng vì hành động của Trương Mỹ Linh làm cho bất ngờ. Nàng giữ lấy bàn tay của cô, khẩn khoản, "Mình à, thứ này thật sự rất quý giá. Em giữ lại để dùng đi mình."

Trái lại, Trương Mỹ Linh mỉm cười. Cô ghé tai nàng thì thầm: "Cái nắm bánh vớ va vớ vẩn này làm sao mà quý giá bằng chị chứ? Hơn nữa..." Ánh mắt cô di chuyển xuống nơi đẹp đẽ của nàng, nụ cười dần trở nên bỉ ổi, "Cái này cũng không ngon bằng chị đâu."

Dứt lời cũng chẳng thèm để ý đến hai gò má ửng hồng vì xấu hổ của nàng, Trương Mỹ Linh quay sang ra lệnh cho con bé Đan Chi đang đứng đờ người ra. "Ăn nhanh, để thừa tớ táng cho mấy cái đấy."

Huỳnh Đan Chi trước giờ lúc nào cũng nghe lời Trương Mỹ Linh răm rắp. Thế nên dù không muốn, cô nàng vẫn phải cầm cái bánh lên, rệu rã nhai trong mồm. "Bánh gì mà như nắm rơm thế?" Mồm miệng Đan Chi cũng bắt đầu trề ra như con cá dọn bể, giống y hệt Cò Chó hôm trước khi ăn bánh.

"Mùi vị nó tởm lắm à?"

Cò Chó bĩu môi, anh "hừ" một cái. "Tin anh đi, món tệ nhất mẹ anh nấu còn ngon hơn đấy."

Sau bữa cơm trưa, Lê Ngọc Nam ra khu chợ cóc trong làng để tìm mua vài lít rượu nếp cho bố. Thực tế thì anh cũng chẳng muốn nấn ná ở lại cái làng cổ quái này làm gì. Thế nhưng sức khỏe của con em gái vẫn chưa ổn định nên anh cũng không thể bỏ nó mà về thành phố được.

"Chú em đúng là sành rượu mới tìm tới quán của anh." Chủ cửa hàng vỗ vỗ vào vò rượu mà nói, "Đây là rượu làng Bèo (1) chính gốc đấy. Bình ba lít này, anh lấy chú năm trăm."

Lão Trư đứng bên cạnh lạnh lùng đáp: "Ông anh nói thách vừa phải thôi, về tận thôn Thượng mua cũng không có cái giá đấy đâu. Ba trăm rưỡi có bán thì bọn tôi lấy hai bình."

"Chú nói thế nào chứ anh nhập về bán đã trên cái giá ấy rồi."

"Thế thôi, bọn tôi về thôn Thượng mua."

Dứt lời còn chẳng để Lê Ngọc Nam kịp phản ứng, Lão Trư đã kéo tay anh bước ra ngoài. Gã chủ tiệm thấy thế liền giữ lại, gương mặt hắn thật sự không vui, "Thôi được rồi, coi như anh mở hàng cho hai chú. Ba trăm sáu một bình, bán lấy công làm lãi."

Lê Ngọc Nam ngưỡng mộ nhìn Lão Trư, trong lòng thầm tán dương: tuyệt đỉnh. Anh móc ví tiền ra trả, rồi ôm lấy hai bình rượu. Bởi vì vết thương trên tay vẫn còn đau, nên vừa nhấc bình lên đã phải đặt xuống.

Thấy anh loay hoay một lúc vẫn chưa đi được, Lão Trư liền dễ dàng nhấc cả hai bình rượu lên, "Để tôi xách giúp cho. Tôi quên mất tay ông vẫn còn đau."

Cả hai cùng tản bộ dọc con đường đất đỏ. Thật ra cũng đã lâu rồi Lê Ngọc Nam không nói chuyện cùng Lão Trư, kể từ lúc học đại học trên thành phố là gần như cũng chẳng liên lạc. Anh tần ngần bắt chuyện, "Bao giờ ông lên tỉnh? Có đi cùng bố mẹ cái Linh luôn không?"

Im lặng một lát, Lão Trư mới đáp lời: "Chắc sáng mai tôi tự về thôi, qua nhà lấy ít đồ rồi lên thành phố luôn." Hắn gẩy gẩy một hòn đá dưới chân, giọng nói trầm ấm đầy mệt mỏi, "Thật ra tôi không muốn đi cùng cô chú, cũng không muốn về bên nội trong thời gian này."

Lão Trư là cháu trai trưởng, thế nên nghe hắn nói vậy, Lê Ngọc Nam có chút kinh ngạc. "Sao thế? Nhưng cũng phải về chào hỏi mọi người hẵng đi chứ..."

Tiếng chim hót vang khắp con đường vắng vẻ, lại nghe hắn thở dài, "Đôi khi tôi ước mình đừng sinh ra là người của cái làng này đấy, ông tin không?" Lão Trư bật cười, nhưng giống tự giễu nhiều hơn. "Sinh ra làm trai trưởng, nên nhiều cái dù không muốn thì tôi vẫn phải làm theo ý của mọi người, phải đặt lợi ích của cả đại gia đình lên hàng đầu. Ông biết không, khi mà cái Linh bị ép làm âm hôn, tôi là người duy nhất kịch liệt phản đối. Làm sao mà ép con bé hi sinh bản thân vì những chuyện vô lý đến như vậy? Nhưng cuối cùng có ai nghe tôi đâu? Đến lúc này thì lại ép con bé phải cắt duyên âm, dù biết điều đó sẽ gây tổn hại sức khỏe của nó. Con Linh nó là món đồ hàng hay sao mà bắt nó lúc thế này khi thế khác? Mỗi ngày tôi đều bị gây sức ép, rằng là anh thì phải khuyên bảo em từ bỏ duyên âm, trở về cuộc sống bình thường. Ông biết mà, làm sao con Linh có thể sống một cuộc sống như trước đây được nữa?"

Cùng là anh họ, cùng chơi thân với nhau, nên Lê Ngọc Nam hiểu rõ áp lực mà Lão Trư đang phải đối diện. Là trai trưởng, những u uất của hắn cũng chẳng thể nói được với ai. Hôm nay có lẽ đã đến giới hạn rồi, nhìn hắn mệt mỏi như thế, anh cũng không đành lòng. Định mở lời an ủi, nhưng rốt cuộc lại thôi vì chính bản thân mình cũng không có phương hướng giải quyết.

"Con bé ấy từ nhỏ đã luôn phải chịu thiệt thòi nhất trong số các anh chị em, nên tôi thương nó như là em ruột của mình. Bây giờ nhìn nó phải chịu đau đớn, tôi cũng khó chịu lắm. Đợt này tôi hay gây gổ và chống đối gia đình, nên thực sự muốn tránh mặt họ một thời gian."

Lão Trư thở dài, gương mặt nghiêng nghiêng dưới ánh nắng vàng rộm ngày đông càng thêm cương nghị. Lê Ngọc Nam cảm tưởng như cơ thể người đi bên cạnh thực sự phát ra những tia sáng lấp lánh. Anh đưa tay chạm vào bả vai dài rộng của hắn...

"Hử? Gì thế?" Lão Trư giật mình, hắn khó hiểu nhìn anh, "Bao giờ ông lên thành phố? Hay mai đi cùng tôi luôn?"

Lê Ngọc Nam vội vã thu tay về, mặt anh nóng dần lên, "À tôi tưởng ông đang phát sáng..."

"Là sao?!"

"Không có gì."

Thật không hiểu bản thân vừa làm cái gì nữa.

Dáng chiều buông xuống.

Trương Mỹ Linh tiễn con bé Đan Chi ra tận ngoài đường quốc lộ. Cô nói: "Hay đợi mai rồi đi cùng tớ. Chứ cậu đi một mình về thành phố thế này tớ cũng không yên tâm."

"Tớ nên về sớm dự đám tang của chị ấy, dù sao cũng đã từng là người yêu của nhau mà." Ánh mắt cái Đan Chi ngây dại ra trong một lát, nhưng rất nhanh liền khôi phục nét bình thản. "Tớ cũng phải sang xem cái Trang như thế nào nữa, chứ hôm đấy có vẻ nó cũng sốc lắm."

Nếu không nhắc thì chắc Trương Mỹ Linh cũng quên mất hôm phát hiện ra căn hộ của kẻ giết người, cái Trang cũng có mặt ở đấy. "Ừ, chắc lát tớ thử gọi cho nó xem sao. Cậu đi đường cẩn thận nhé."

"Lớn rồi còn lo gì, cậu cứ về đi không lạnh. Tớ đi nhé."

Nhìn dáng người mỏng manh của cái Chi, Trương Mỹ Linh nén không được tiếng thở dài. Hi vọng cái bánh Phát Thọ kia có tác dụng với con bé...

"Mặc dù tà khí đã thoát hết nhưng vẫn sẽ có chút ảnh hưởng tiêu cực đến cuộc sống sau này của cô bé." Ngọc Út nắm lấy bàn tay của Trương Mỹ Linh, mười ngón tay lại đan thật chặt, "Nhưng sẽ ổn thôi, không sao đâu."

Trương Mỹ Linh mỉm cười, cô hôn lên bàn tay lành lạnh của nàng mà đáp, "Em không lo xa thế đâu. Em chỉ sợ con bé tồ tẹt ấy lần đầu đi xe khách một mình về thành phố sẽ không biết xoay sở thế nào thôi..."

Vừa dứt lời, đằng trước đã vang lên tiếng chạy huỳnh huỵch lại gần. Giọng con bé Chi oang oang: "Linh ơi, Linh ới!"

Biết ngay mà.

"Cái gì?" Trương Mỹ Linh trừng mắt quát, "Biến ngay, lỡ chuyến xe là bà đây không cho ở lại ăn bám nữa đâu."

Ngọc Út trân trối nhìn Trương Mỹ Linh. Chắc nàng cũng không tin được là cô có thể lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng như vậy.

Con bé Chi cười hề hề, "Không phải, tớ quên mất chưa đưa cho cậu cái này." Nói rồi, nó nhanh tay tháo chiếc vòng đang đeo trên cổ, đặt vào lòng bàn tay của Trương Mỹ Linh. "Cái này tớ đeo từ bé, thiêng lắm ấy. Giờ cho cậu, nhớ lúc nào cũng đem bên người nhé."

Cả Trương Mỹ Linh cùng Ngọc Út đều kinh ngạc nhìn tấm bùa của tộc người Mao Khê trong tay. Cô lắc lắc đầu, đẩy lại cho Đan Chi. "Không được, tớ không nhận đâu. Thứ quý giá như thế này, cậu vẫn nên giữ thì hơn."

"Cậu với con bé Trang là hai người đầu tiên đối xử tốt với tớ đến thế. Lần này cũng là cậu cứu tớ một mạng, nhận đi đừng làm tớ áy náy."

Thật ra Trương Mỹ Linh đã không còn muốn tiếp tục tìm hiểu về những chuyện năm xưa nữa, nên với cô thì hiện tại lá bùa này cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Điều quan trọng là giữ nàng ở bên cạnh, chỉ cần như vậy thôi.

Trương Mỹ Linh biết bản thân mình ích kỷ, nhưng cô không cần cái gọi là chân tướng sự thật nữa. Dù thế nào cũng là chuyện của quá khứ rồi, hiện tại người nàng thương là cô, chỉ thế là đủ.

Đúng vậy, là Trương Mỹ Linh, chứ không phải là Na...

"Cái này cụ tớ được một vị sư thầy làm cho. Trước khi cụ mất thì để lại nó cho tớ, bảo là cơ thể của tớ không được khỏe mạnh, tốt nhất là nên đem theo." Đan Chi có vẻ vô cùng tự hào, ánh mắt con bé rạng ngời, "Cụ tớ từng là hiệu trưởng một trường trung học tại Đà Nẵng đó. Nhưng không hiểu sao ông nội kịch liệt đả kích cụ, rồi nhất quyết không tiếp nhận lại trường nữa mà vào quân đội. Cái thời sau cách mạng năm bốn nhăm mà lên quyền hiệu trưởng thì hơi bị oách xà lách đấy..."

Những gì sau đó Đan Chi nói, Trương Mỹ Linh không còn nghe rõ nữa. Bởi vì bên tai lại như văng vẳng lại lời của lão già ở tiệm vải ngày đó: "Ảnh thì ông không có, nhưng mà nghe đâu người đi cùng chú Miến năm đó đã sớm trở thành hiệu trưởng của một trường trung học nào đó tại Đà Nẵng. Chắc cũng qua đời từ lâu rồi."

Trương Mỹ Linh siết chặt lá bùa trong tay, sống lưng lạnh toát. Khóe miệng cô cứng ngắc kéo lên, hỏi: "Này Chi, ông nội cậu có biết vị sư thầy đó không?"

Chắc chắn rằng ông nội của Đan Chi đã biết gì đó về tộc người Mao Khê, nên phản đối gay gắt cách họ kiếm tiền và quyền lực trên linh hồn của người chết. Nếu vậy, kẻ có thể làm ra được lá bùa như thế này, ắt phải là kẻ thông tường thuật chú của bộ tộc ấy.

Vị sư thầy mà Đan Chi nhắc đến, liệu có phải người tên Miến hay không?

"Tớ không rõ, nhưng có lẽ thầy ấy cũng mất rồi. Sao thế?"

"À, không có gì đâu..."

Những chuyện này sẽ không liên quan đến Trương Mỹ Linh nữa, dẹp nó đi thôi. Cô quay sang nhìn Ngọc Út, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của nàng, mọi suy nghĩ hỗn độn trong lòng đều bị đánh bay.

Cô hiện tại chỉ cần có nàng mà thôi.

"Xe tới rồi, tớ đi nhá."

Đan Chi nói rồi xoay người chạy về phía quốc lộ, nơi một chiếc xe khách đang tấp vào lề đường. Trương Mỹ Linh giữ chặt lá bùa trong tay, gọi với theo sau: "Tới nơi nhớ gọi cho tớ nhé."

Chiếc xe lăn bánh, chạy bon bon trên đường rồi khuất dần sau ngã rẽ. Trương Mỹ Linh quay sang hỏi nàng: "Vợ đẹp, chị không xi nhê với cái bùa này đúng không?"

Gương mặt nàng ngốc nghếch khó hiểu, "Nghĩa là gì hả mình?"

"Tức là cái lá bùa này vô dụng với chị ấy."

"Dạ đúng rồi. Chị xé bùa như xé giấy ấy mình."

"..."

Trương Mỹ Linh không còn lời nào để nói. Cô đeo chiếc bùa lên cổ, giấu trong ngực áo sơ mi.

Hai bên đồng lúa xanh bát ngát, thổi đừng đợt gió lạnh vào con đường đất đỏ. Ngọc Út ôm lấy cánh tay của Trương Mỹ Linh, đáy mắt đong đầy ánh hoàng hôn đỏ rực ở chân trời.

"Mình ơi, em còn nợ chị một sáng bình minh." Nàng thì thầm bên tai cô, chiếc áo bông màu hồng phấn xinh xắn cọ vào đôi má ửng đỏ. Trương Mỹ Linh rất muốn nhấc nàng lên như một chú mèo con, nhưng cô đành nhịn lại cái ý định ấy mà khịt mũi: "Em tưởng là bọn mình ngắm rồi đó chứ."

"Nhưng mới đứng có mấy chục giây là em té xỉu mà mình, nên sao mà tính ấy."

"Chị học ai mà đôi co vậy chứ?"

"Không mà..."

Nhìn gương mặt xịu xuống của nàng, Trương Mỹ Linh thôi không trêu chọc nữa. "Em đùa chút mà. Mai mình dậy sớm cùng ngắm bình minh, rồi mới về thành phố nhé?"

Ngọc Út mỉm cười, nàng thích thú cọ mũi vào má của cô. "Chị thích em nhiều lắm ấy, cái gì cũng thích luôn."

Thành thật mà nói, Trương Mỹ Linh không thích tiếp xúc thân mật với ai cả. Kể từ lúc bốn tuổi bị đá ra ngủ ở phòng riêng, thì cô cũng chưa từng ôm ấp lại bố mẹ lần nào nữa. Cũng có thể do cách bộc lộ tình cảm của mỗi người khác nhau, nên cô luôn nghĩ những hành động đó chẳng cần thiết lắm. Thế nhưng kể từ khi cô gái nhỏ nhắn này xuất hiện, cái căn bệnh "không cảm xúc" của Trương Mỹ Linh gần như bị phá bỏ. Hiện tại, cô còn mặt dày hơi nghiêng má sang cho nàng cọ cọ thỏa thích.

Bởi vì nàng là ngoại lệ, là ngoại lệ duy nhất của Trương Mỹ Linh.

Tinh mơ hôm sau, Trương Mỹ Linh đã bị ai đó lôi từ trong chăn dậy. Cô buồn ngủ díp cả mắt, bên tai vẫn văng vẳng tiếng gà gáy o o, "Lạnh quá, chỉ thêm mười lăm phút nữa thôi. Em thề!"

Thật ra cái gọi là "mười lăm phút" với Trương Mỹ Linh chưa bao giờ thành công cả, chỉ có thể khiến mẹ bực bội bỏ đi tập thể dục một mình hoặc làm cô muộn giờ học mà thôi.

"Mình à, về thành phố là sẽ lâu lắm mới có cơ hội ngắm bình minh trên cánh đồng ấy."

Giọng nói của nàng nhỏ nhẹ bên vành tai, hình như còn đang nằm đè lên trên người Trương Mỹ Linh nữa. Cô nhướn mày nhìn nàng. Đập vào mắt là xương quai xanh tinh tế cùng nước da trắng nõn mịn màng, ở cự ly gần liền thấy nơi đẹp đẽ kia thoáng ẩn hiện sau lớp vải áo ngủ mỏng manh. Nàng đang đè trên người Trương Mỹ Linh, từ phía trên nhìn cô chăm chú...

"Chị có biết em là động vật ăn thịt không?" Khóe miệng Trương Mỹ Linh giần giật, ánh mắt không sao thoát khỏi hai điểm màu phấn hồng xinh xinh ẩn hiện sau lớp áo ấy, "Đặc biệt là thích ăn Lệ Quỷ."

Ôm lấy vòng eo xinh đẹp của nàng, chỉ mất vài giây đã đưa nàng nằm xuống bên dưới thân.

Đôi mắt nàng trong veo nhìn Trương Mỹ Linh, khóe môi xinh đẹp hé mở. Cô cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy vành môi ngọt ngào ấy. Cơ thể nàng khe khẽ run lên, bàn tay nhỏ nhắn đem hơi lạnh quen thuộc ôm lấy cổ người phía trên. Lưỡi chạm lưỡi, nóng lạnh giao hòa, như một liều thuốc gây mê triền miên không thể dừng lại. Âm thanh nàng khe khẽ rên rỉ, nụ hôn cứ thế mà được tiến sâu. Tiếng thở dốc tràn ngập khắp căn phòng.

Bên ngoài cửa sổ, bóng tối vẫn còn dày đặc.

Trương Mỹ Linh rời khỏi môi nàng, chậm rãi di chuyển xuống dưới. Cơ thể nàng thật lạnh, nhưng đầy hương thơm và quyến rũ. Hôn xuống cổ, khe khẽ nút lên, để lại một vết màu đỏ lộng lẫy trên làn da trắng mịn màng của nàng. Cô đưa tay, mở từng chiếc nút áo cản trở bờ ngực phập phồng xinh xắn.

"Mình à..."

Âm thanh của nàng yếu mềm vang lên, trong bóng tối nhờ nhờ càng thêm mê hoặc. Trương Mỹ Linh mân mê bầu ngực mềm mại của nàng, mỗi lần chạm lên hai nụ hoa xinh đẹp ấy, cơ thể nàng lại run lên.

Cùng là nữ, nhưng chỉ duy nhất nàng lại khiến Trương Mỹ Linh trỗi dậy khát khao đến vậy.

Cái lưỡi ấm nóng lại di chuyển trên tấc da mát lạnh, để lại muôn vàn những dấu đỏ mê hoặc. Nàng khe khẽ rên rỉ, bàn tay nhỏ nhắn vô thức siết lấy mái tóc dài của Trương Mỹ Linh.

Đem trút bỏ quần áo vướng víu, hai cơ thể trần trụi áp sát vào nhau trên chiếc giường gỗ.

Trương Mỹ Linh cúi đầu, ngậm lấy vành tai hồng hồng của nàng. "Chị Út, chị có thương em không?" Cô thủ thỉ bên tai nàng, bàn tay đã chạm tới nơi đẹp đẽ nhất của người con gái.

"Mình ơi, ưm..."

Ánh sáng nhờ nhờ chiếu qua cửa sổ, làm ẩn hiện những đường cong đẹp đẽ của người bên dưới. Gương mặt nàng diễm lệ đến bức hồn, làm Trương Mỹ Linh không nén được mà cướp lấy đôi môi kia, chôn chặt những âm thanh ám muội ở yết hầu.

Môi di chuyển xuống, tay vẫn không ngừng vuốt ve nơi ẩm ướt mê hoặc kia, cô ngậm lấy nụ hồng nhỏ nhắn trên bờ ngực phập phồng của nàng. Lưỡi không ngừng mơn trớn, cuốn lấy nụ hoa bé nhỏ trêu đùa. Làn da nàng ửng đỏ, ánh mắt mông lung nhìn Trương Mỹ Linh. Đôi tay bé nhỏ nhè nhẹ xoa lên xương quai xanh của cô, vụng về cắn lên một cái.

Trương Mỹ Linh rùng mình, buông tha hai điểm mẫn cảm. Nhưng chỉ chưa đầy một khắc đã lại từ từ trượt xuống bên dưới, hôn lên nơi ẩm ướt xinh xắn kia.

"Mình..."

Nàng xấu hổ, theo phản xạ khép hai chân lại, che đi nơi thầm kín. Nhưng Trương Mỹ Linh đã mỉm cười, âu yếm hôn lên làn da trắng nõn ở bắp đùi của nàng. Cô thì thầm: "Đẹp lắm, Út à..." Dứt lời liền đem chân nàng mở ra, nhẹ nhàng liếm lên cửa mật thất.

Nàng cong người thở dốc, đôi mắt nhắm lại tận hưởng.

Hương thơm dịu dàng mê hoặc từ nơi ướt át ấy như một liều thuốc kích kích, khiến Trương Mỹ Linh không kiềm được mà nút lấy. Nhẹ nhàng khuấy đảo đầu lưỡi, đem những gì tinh tế ngọt ngào nhẩt nuốt trọn.

Ngọc Út nắm chặt lấy bàn tay Trương Mỹ Linh, đôi chân nhỏ xinh cuốn lấy vòng eo của cô, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng mảnh khảnh. "Ưm... mình ơi... chị thương em..."

Nàng khe khẽ nỉ non, càng làm chút lý trí còn sót lại trong Trương Mỹ Linh bị đánh bật. Cô rời nơi mật thất ẩm ướt, hôn lên trán, lên hàng mi xinh đẹp, lên đôi môi đỏ mọng... Bàn tay cô chạm xuống nơi đẹp đẽ kia dò xét, nhẹ nhàng xoa xoa hạt ngọc nhỏ xinh xắn yếu đuối. Nàng run rẩy, ôm chặt lấy cơ thể của cô.

Ngón tay nhẹ nhàng vào bên trong mật thất thăm dò, thật nhanh đã chạm tới lớp màng chắn kia. Trương Mỹ Linh thì thầm bên tai nàng, "Út, chị Út... em thương chị..." Chỉ thấy nàng ngậm lấy vành môi của cô đáp lời, ngón tay không do dự liền thâm nhập.

"Ư... đau..."

Lớp màng chắn rách toạc, Ngọc Út kêu lên một tiếng. Gương mặt nàng đỏ bừng, đôi mắt ngân ngấn hàng lệ hốt hoảng nhìn Trương Mỹ Linh. Cô hôn xuống hàng mi của nàng, khàn giọng trấn an, "Ngoan, đừng sợ..."

Nghe Trương Mỹ Linh nói vậy, cơ thể nàng từ từ thả lỏng

Ngón tay Trương Mỹ Linh lại nhẹ nhàng vuốt ve nơi mật thất, không vội di chuyển bên trong nàng. Cơ thể cô nóng lên hầm hập, hơi lạnh trên người nàng cuốn lấy càng thêm kích thích. "Út à, thả lỏng người..." Cô gọi khe khẽ, rốt cuộc không kiềm được nữa, ngón tay chậm rãi thâm nhập ra vào.

Ánh sáng mờ mờ rọi vào trong căn phòng, chiếu lên gương mặt nóng bừng của hai người.

Theo cử động từ bàn tay Trương Mỹ Linh, âm thanh của nàng từ nỉ non dần chuyển sang rên rỉ, co giật từng hồi. Nơi đó trở nên ướt át như suối nước trong vắt, tỏa ra hương thơm ngọt ngào. Ngón tay cô di chuyển nhanh hơn, hạt ngọc nhỏ không ngừng bị ma sát làm cho ướt đẫm.

Cơ thể nàng gồng lên đón nhận, nụ hôn trên môi ngày càng mãnh liệt hơn.

"A..."

Thời khắc nàng rên lên một tiếng, bấu chặt sống lưng của Trương Mỹ Linh, cũng là lúc trên tay cô ướt đẫm mật ngọt. Hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau, tiếng thở dốc tràn ngập căn phòng.

"Chị Út, em thương chị, nhiều lắm đấy..."

Nàng ở trong lòng Trương Mỹ Linh thỏ thẻ, "Đừng rời xa chị, mình nhé."

"Sẽ không."

Ngoài cửa sổ, ánh bình minh dần lên.

Hơn bảy giờ sáng, Trương Mỹ Linh đem theo tâm trạng sảng khoái bước xuống phòng khách. Ngọc Út theo sau, nàng xấu hổ trốn vào lưng áo của cô. Cũng vì gương mặt ửng hồng đáng yêu của nàng nên Trương Mỹ Linh liền xấu xa chọc ghẹo: "Mỗi ngày mà đều được ngắm cảnh bình minh như hôm nay thì em tràn đầy năng lượng lắm, nhể?"

"Mình... cứ trêu chị thôi..."

Bà Dung đang ngồi xem chương trình thời sự buổi sáng, thấy Trương Mỹ Linh xuống liền móm mém cười, "Nay chị dậy sớm vậy ạ?"

"À, ngắm bình minh." Cô bật cười thành tiếng, búng nhẹ vào chóp mũi hồng hồng của nàng. Ngồi xuống cạnh bà Dung, cô hỏi: "Ông Ba đi đâu rồi vậy ạ?"

"Ông Ba ạ? Hồi sớm tinh mơ đã bắt xe lên thành phố rồi, hình như có mấy việc gấp cần giải quyết."

"Đã đi rồi ư?! Làm gì mà gấp vậy chứ..."

Trong lòng Trương Mỹ Linh có chút mất mát, cô cầm mẩu bánh mì trên mặt bàn lên nhai. Trải qua ngần ấy chuyện, cô đối với ông lão kỳ quặc đó cũng có đôi chút thiện cảm. Mặc dù xuất thân vô cùng đáng ngờ, nhưng về cơ bản thì vị pháp sư già ấy chưa từng làm chuyện gì gây tổn hại cho Trương Mỹ Linh cả...

Ngồi thêm một lúc thì Lão Trư cùng Cò Chó cũng ngái ngủ từ cầu thang bước xuống. Bọn họ cùng Trương Mỹ Linh ăn qua quýt bữa sáng, rồi phóng xe máy lên tỉnh. Cô cũng hiểu, trải qua nhiều chuyện như thế, cả hai ông anh đều ngại giáp mặt với bố mẹ của cô cũng như họ hàng. Bởi vì trong lòng cô hiểu rõ, bản thân có được ngày hôm nay, cũng là do sự giúp đỡ âm thầm từ hai người bọn họ.

Đương nhiên, là cả nàng nữa.

Trương Mỹ Linh nắm lấy bàn tay lành lạnh của Ngọc Út, nhẹ nhàng mỉm cười. "Chị Út, em không thích Na!" Lời vừa nói ra rất thật lòng, nhưng lại khiến đối phương vô cùng khó hiểu. Nàng nhíu mày, hỏi lại: "Không thích gì ấy mình?"

"... Ghét ăn na." Trương Mỹ Linh có chút bực bội.

"Dạ, vậy chị cũng không thích ăn quả na nữa."

Trương Mỹ Linh quyết định cho qua, bởi hiện tại nàng là của cô, nàng thương cô, không phải là một người nào khác.

Đầu giờ chiều, bố mẹ về làng đón Trương Mỹ Linh. Chặng đường dài lên thành phố, cả hai hỏi han cô rất nhiều. Có vẻ họ phấn khởi vì cuối cùng cũng đem được con gái trở về nhà, thoát khỏi cái làng đầy những hủ tục cổ quái.

Ngọc Út yên lặng ngồi bên, đôi bàn tay nhỏ nhắn bấu chặt lấy đùi. Có lẽ nàng hiểu, bố mẹ của Trương Mỹ Linh vẫn chưa thể chấp nhận được sự hiện diện của nàng. Trong thâm tâm họ không bao giờ chào đón người con dâu đến từ âm phủ ấy, vết sẹo trên cổ tay của cả hai là minh chứng vô cùng rõ ràng.

Trương Mỹ Linh nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, không để nàng tự dày vò bản thân nữa.

"Về nhà với bố mẹ đi con." Bố cô ở ghế trên nhẹ nhàng nói, "Ở khu chung cư vừa xảy ra vụ án kinh lắm, nghe nói anh Cường đang trực tiếp chỉ huy điều tra. Con về đấy bố mẹ không an tâm..."

Mẹ cũng đồng tình, "Người ở cái tầng đó cũng tạm thời dọn ra ngoài ở hết rồi, sợ lắm. Thôi con cứ về nhà với bố mẹ nhé."

Chần chừ không vội quyết định, Trương Mỹ Linh quay sang nhìn nàng. Chỉ thấy nàng gật đầu, dịu dàng mỉm cười. "Chị không sao mà mình, về cùng bố mẹ để bố mẹ an lòng ấy."

"Em hứa sẽ không để chị phải thiệt thòi, nhé." Cô thì thầm vào tai nàng, giống như muốn đem hết những phiền muộn trải ra.

"Dạ, mình đừng nghĩ nhiều. Chị cảm thấy rất vui vì được ở chung với bố mẹ đó."

Trương Mỹ Linh thở dài, cô nói. "Dạ vâng, thế con về nhà với bố mẹ ạ."

***

Tháng mười hai dương lịch, trời chuyển rét đậm.

Mọi chuyện dần trở về quỹ đạo, Trương Mỹ Linh cùng nàng dọn về chung cư cũng đã được hơn nửa tháng rồi. Nhưng cũng vì nơi này đã từng xảy ra vụ án giết người tàn bạo, thế nên người dân sống ở những tầng bên dưới cũng chuyển đi dần.

Gia đình của Trương Mỹ Linh dường như cũng dần chấp nhận việc có một cô con dâu đến từ âm phủ ở cạnh, thi thoảng nhẹ giọng hỏi thăm tới nàng. Mặc dù hẵng còn gượng gạo, nhưng đối với cả nàng và Trương Mỹ Linh, như thế đã là tốt lắm rồi.

Ngoại trừ việc vẫn không thể liên lạc với Phạm Anh Khoa, thì mọi chuyện vẫn chẳng có gì thay đổi.

"Anh ấy cứ như mất tích ý nhỉ?" Cái Trang ngó vào màn hình điện thoại của Trương Mỹ Linh, thở dài, "Liệu có xảy ra chuyện gì không?"

Ngồi phía trước, con bé Đan Chi cũng quay xuống góp chuyện: "Không đâu, nếu mà có chuyện thật thì gia đình anh ấy đã làm rùm beng lên rồi."

Nói cũng đúng, Phạm Anh Khoa mặc dù đã mất bố, nhưng mà họ hàng thân thiết thì vẫn còn ở trong và ngoài nước rất nhiều. Nếu anh ấy thật sự gặp chuyện không hay, ắt sẽ có người thông báo với phía nhà trường.

Đúng là lo lắng mất công...

"Mình ơi, cậu ấy rất thích em hả?" Ngọc Út ngồi bên cạnh tựa cằm vào bàn tay của Trương Mỹ Linh, đôi mắt lúc nào cũng ngân ngấn nước nhìn cô chăm chú. Trương Mỹ Linh thở dài, cô nhéo nhéo vào má nàng, "Không phải em bảo chị rồi sao? Chuyện ấy là của trước đây thôi. Dù sao anh ấy cũng xem là bạn tốt của em, tự dưng bỏ đi như vậy cũng có chút lo lắng."

"Dạ, hình như có lần chị hơi nổi nóng với cậu ấy một chút."

Cái đó mà gọi là nổi nóng à, nổi điên luôn thì có...

"Nào, quay hết ra đây, nhìn vào máy ảnh nào mấy cô gái." Cái Trang giơ máy điện thoại lên căn góc chụp. "Check thử camera máy mới nào."

Dù không tình nguyện, cuối cùng Trương Mỹ Linh với con bé Đan Chi vẫn bị ép chụp một kiểu. Cái Trang hình như rất hài lòng, vừa phóng to tấm ảnh vừa đánh giá, "Xịn quá, nhìn ai cũng xinh."

Ting -- Có tin nhắn mới đến ở máy điện thoại của nó. Trương Mỹ Linh nhìn tên người gửi, liền nhếch miệng cười: "Thôi đừng có giấu bà nữa, mày với ông Hải có gì rồi hả? Bà đây nhìn số điện thoại cái là nhận ra ngay thôi nhé."

"Hình như hôm rồi ông Hải còn qua tận trường mình chở con Trang đi uống trà sữa Ding Tea (2) vị socola thêm trân châu trắng giảm một phần hai đường cơ mà." Đan Chi cũng tiện miệng thêm dầu vào lửa.

"Sao biết hay thế?!"

"Thì nó đem vỏ cốc đến lớp khoe ấy gì nữa."

Gương mặt con bé Trang đỏ ửng, nó bối rối phân bua. "Không phải. Anh ấy chỉ tiện đường thôi mà..."

"Tiện cái quần. Nhà ông ý cách trường mình ít cũng năm cây số đấy."

Phát giác ra Ngọc Út bên cạnh chỉ im lặng, Trương Mỹ Linh theo ánh mắt nàng nhìn tới chiếc điện thoại trong tay cái Trang. Hiện tại chỉ cần thoáng nhìn đôi mắt ân ẩn nỗi buồn của nàng, cô cũng có thể đoán ra nàng đang nghĩ đến điều gì.

"Đừng nghĩ ngợi nhiều." Trương Mỹ Linh mỉm cười. Cô vén mái tóc dài mượt đang rũ bên má của nàng, dịu dàng nói, "Hôm nay chị nhất định phải hạnh phúc."

Nàng không đáp lời, rúc vào trong lòng của Trương Mỹ Linh. Mãi một lúc sau mới thấy tủi thân lên tiếng, "Chị cũng muốn được chụp hình với em."

"Được, ngoan. Không tủi thân nữa mà."

"Sao mà được ấy. Chị chỉ là quỷ..."

"Nào, em nói được là được."

Sẩm tối về đến chung cư, Trương Mỹ Linh bảo Ngọc Út vào nhà trước, còn mình thì chạy ra ngoài lấy đồ.

Ngang qua phòng bảo vệ, cô gõ gõ vào tấm cửa kính gọi: "Chú ơi, đồ của cháu vẫn ở đó chứ ạ?"

Vị bảo vệ cười cười, chỉ vào cái hộp lớn phủ kín vải trong góc. "Yên chí, còn y nguyên chứ sao mà hao hụt đi đâu được."

"Vâng ạ, cháu đi ra tiệm bánh, một lát nữa quay về lấy ạ. Cháu cám ơn chú nhé!"

"Nhưng cháu sống một mình cơ mà nhỉ? Hôm nay có bạn đến sinh nhật hả?"

"Dạ không, cái này cho vợ cháu."

Dứt lời, cô liền xoay người vui vẻ bước đi, bỏ lại gương mặt chú bảo vệ già ngơ ngác.

Hôm nay là ngày sinh nhật của nàng.

Trương Mỹ Linh không biết trong những năm kháng chiến thì việc tổ chức sinh nhật có được diễn ra hay không. Nhưng hiện tại nàng đã có cô bên cạnh rồi, sinh nhật nhất định phải thổi nến.

Mùa đông nên ngày trôi rất nhanh, mới hơn sáu giờ mà bầu trời đã đen kịt. Đường sông đằng sau chung cư lên đèn, phản chiếu những ánh sáng lung linh xuống mặt nước.

Nơi này bình thường đã vắng người đi lại, kể từ ngày khu chung cư xảy ra án mạng thì người dân cũng tránh tụ tập hơn. Thế nên hiện cả con đường vắng chỉ còn lại tiếng bước chân cồm cộp của Trương Mỹ Linh. Cô xách trên tay chiếc bánh hình trái tim vừa mới lấy, hí hửng nhìn dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật vợ Út" được viết bằng socola mà lòng cũng thấy ngọt ngào.

Một làn gió lạnh thổi qua, tiếng lá rơi rào rào xuống mặt đường.

Cả con đường vắng lặng bỗng nhiên vang lên âm thanh "Cót két", giống như đang có ai đó đạp một chiếc xe cũ kỹ lại gần. Trương Mỹ Linh giật mình, quay lưng lại nhìn phía sau.

Đôi mắt cô mở lớn, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

Kẻ kia, chính là bà ấy, Bà Phát Thọ.

Vẫn giống như lần trước chạm mặt, bà ta mặc một bộ đồ đen, tay cầm ô che kín mặt, tay còn lại thong dong dắt chiếc xe bánh khúc thơm lừng. Chiếc xe đạp cũ kỹ vang lên kèn kẹt, mỗi lúc càng lại gần hơn.

Xung quanh rơi vào tĩnh lặng, chẳng thấy tiếng xe cộ chạy ngang con phố lớn bên ngoài chung cư, chỉ còn lại duy nhất tiếng trái tim của cô đập thình thịch trong lồng ngực.

Lời nói của ông Ba ngày hôm đó lại như văng vẳng bên tai: "Cháu nên biết, bà ta sẽ chẳng cho không bất kỳ ai cái gì hết. Không sớm thì muộn, bà ấy cũng sẽ trở lại gặp hai đứa mà thôi."

Chiếc xe dừng lại bên cạnh Trương Mỹ Linh. Bà Phát Thọ từ từ buông chiếc ô xuống, chậm rãi ngẩng gương mặt trắng bệch chẳng chút biểu cảm lên nhìn cô. "Lâu rồi không gặp, cháu vẫn ổn chứ?" Khóe môi bà ta cứng ngắc cử động, thật giống như một cỗ xác chết biết đi.

Trương Mỹ Linh nổi da gà, lùi ra xa một chút. Cô nói: "Bà muốn tôi làm cái gì, cứ nói mau mau đi."

Bà Phát Thọ mỉm cười, vẫn là gương mặt nhợt nhạt như người đã chết cùng giọng nói văng vẳng từ xa xôi đáp lại, "Vậy chắc là ông Ba đã nói rồi nhỉ?"

"Bà biết ông ấy ư?!"

Trương Mỹ Linh kinh ngạc hô lên, những suy nghĩ mơ hồ chợt lướt qua trong đầu. Ông Ba luôn nói rằng, bản thân ông đã già lắm rồi...

"Đã từng, rất lâu trước kia." Bà Phát Thọ vẫn giữ chiếc xe đạp bên cạnh, nồi bánh khúc tỏa ra hương thơm nghi ngút. "Chỉ không giống cháu, là ở một trận pháp khác mà thôi. Chuyện này bà không thể tiết lộ, đó là nguyên tắc."

Dường như biết trước được ý định của Trương Mỹ Linh, nên Bà Phát Thọ liền nói luôn một mạch. Cô khịt mũi, xua xua tay. "Thôi được rồi, vậy bây giờ tôi phải làm cái gì?"

Gió lạnh heo hút thổi qua. Bà Phát Thọ giống như không cảm nhận được, dù trên người chỉ mặc duy nhất bộ quần áo màu đen mỏng. Càng nhìn càng giống áo liệm dành cho người đã chết...

"Vị pháp sư đứng đầu bộ tộc Mao Khê." Bất ngờ, Bà Phát Thọ lên tiếng, kéo Trương Mỹ Linh từ nỗi sợ này chuyển sang kinh dị khác, "Bà muốn cháu lấy một vật trong ngôi mộ của ông ta."

Chuyện này vô cùng nực cười.

Trương Mỹ Linh đứng đờ người ra một lúc, não bộ vẫn chưa chịu tiếp thu chuyện mà Bà Phát Thọ vừa yêu cầu. Không nói đến ngôi mộ gì đó, thì bây giờ tìm cái bộ tộc ấy ở đâu cũng là điều chẳng khả quan tí nào rồi.

Bà Phát Thọ không để ý đến dáng vẻ thất thần của Trương Mỹ Linh, lại tiếp tục nói, "Trước khi chết, ông ta đã dùng những pháp sư năng lực nhất trong bộ tộc để làm lễ tế. Bọn họ bị tra tấn, bị bỏ đói, bị dày vò đến oán hận mà chết. Linh hồn của những pháp sư này sau đó trở thành tà hồn mạnh nhất và được giam hãm trong chiếc chuông mà ông ta đeo trên cổ. Nếu chiếc chuông này rơi vào tay kẻ có dã tâm, thì hắn sẽ gọi những tà hồn đó sống dậy. Sẽ có không ít những người vô tội bị giết và trở thành vật dẫn."

"Khoan, khoan." Trương Mỹ Linh đầu óc ong ong, cô giơ tay lên xin tạm dừng, "Bà nói cái chuông đấy nó xuống mồ cùng ông pháp sư đứng đầu bộ tộc Mao Khê rồi còn gì. Ngần ấy năm rồi, còn có kẻ nào rảnh rỗi cướp đi được chứ? Hơn nữa, rốt cuộc cái chuông ấy đem lại lợi ích gì mà ham hố?"

"Cô gái, cháu vẫn còn quá trẻ để nói đến địa vị, quyền lực hay tiền bạc. Nếu có thể điều khiển tà hồn, nó không chỉ khiến bản thân cháu, mà cả gia đình, dòng họ của cháu đều trở nên quyền lực. Hơn nữa, trận pháp Truy Hồn đã thất bại, cháu không nghĩ kẻ đứng sau sẽ tìm phương án khác hay sao?"

Nghe cũng có chút thuận tai rồi đấy.

Trong đầu tuy nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy ngờ vực. "Nhưng sao lại là tôi? Bà có thấy việc này quá bất khả thi hay không hả? Nếu tôi từ chối thì sao?"

"Cháu nên biết, cháu và cậu trai đó là người duy nhất đến hiện tại có thể phá được trận pháp Truy Hồn được bày ra bởi tộc người Mao Khê."

Trương Mỹ Linh lại rơi vào chấn động. Cô không ngờ một con bé tầm thường với ông anh họ ngốc nghếch có thể làm được điều phi thường đến như thế. Mặc dù rất muốn ca ngợi đến chiến công của bản thân, thế nhưng tâm trạng cô lại tụt dốc không phanh khi nghĩ đến cái nhiệm vụ bất khả thi mà Bà Phát Thọ vừa nói đến.

"Bà không bao giờ lấy lại thứ mình đã cho, nhưng sẽ lấy đi thứ khác. Cái giá của nó cũng không hề rẻ đâu." Bà ta mỉm cười, nụ cười cứng ngắc trên gương mặt trắng bệch u ám kỳ dị, "Nếu những tà hồn kia bị đánh thức, chúng cũng sẽ tìm cách nhốt giữ linh hồn mạnh như Lệ Quỷ. Thiết nghĩ, cháu nên bắt đầu càng sớm càng tốt."

Nghĩa là, nàng cũng sẽ gặp nguy hiểm ư?

Trương Mỹ Linh ngẩng đầu định hỏi thêm, nhưng phát hiện bên cạnh đã chẳng còn ai nữa. Bà Phát Thọ trong tích tắc đã chẳng thấy bóng dáng, trả lại những ánh đèn lung linh trải dài từ đầu phố cùng âm thanh ồn ào bên ngoài chung cư.

"Hội mấy người này không có miếng duyên nào, chưa để người khác nói xong đã cun cút đi luôn."

Đứng lầm bầm thêm một lúc nữa, Trương Mỹ Linh cuối cùng cũng bất lực mà ôm hộp bánh quay lại chung cư.

Nếu đúng như những gì bà ta nói, thì hẳn là kẻ đứng sau mọi chuyện vẫn chưa từ bỏ. Ở trong trận pháp Truy Hồn, những mảnh ký ức của trưởng làng hiện lên vô cùng rõ ràng. Trên chiếc bàn ấy, ngoài trưởng làng, gã sát nhân thì vẫn còn một kẻ nữa không rõ mặt. Có lẽ hắn chính là người đứng sau tất cả những chuyện này,

Nếu đúng vị sư thầy mà Đan Chi nhắc đến là Miến, thì hẳn hiện tại ông ta vẫn còn sống. Và manh mối duy nhất để tìm được, có lẽ chính là phải thông qua ông nội của Đan Chi. Nhưng ông ấy liệu có dễ dàng nói ra hay không, khi có lẽ bản thân gia đình của ông hay con bé Đan Chi lại là người của bộ tộc Mao Khê ấy...

Trương Mỹ Linh cảm thấy vô cùng kiệt sức. Cô thật sự không muốn dính dáng gì đến những chuyện này nữa.

Ngang qua phòng bảo vệ, Trương Mỹ Linh khệ nệ ôm theo hộp quà được phủ kín. Tâm trạng dần trở nên tốt hơn khi bước vào thang máy, cô nhìn chiếc bánh trong tay mà mỉm cười.

Nghe thấy tiếng khóa cửa lạch cạch, Ngọc Út đã vội chạy ra cười tít mắt. "Mình ơi, sao em đi lâu thế? Em lấy đồ gì vậy?" Ánh mắt nàng dán chặt vào hai thứ lỉnh kỉnh trên tay của Trương Mỹ Linh, tò mò soi xét.

"Nào, vào đây với em."

Trương Mỹ Linh đặt chiếc bánh sinh nhật lên mặt bàn. Thấy nàng ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, chăm chú quan sát nhất cử nhất động của mình, cô không nén được mà cúi xuống hôn nàng ngấu nghiến.

Thẳng đến khi ánh mắt xinh đẹp của nàng bắt đầu trở nên mơ màng, Trương Mỹ Linh mới buông tha. Cô mỉm cười, khe khẽ thì thầm: "Chúc mừng sinh nhật, vợ của em."

"Ơ..."

Nàng kinh ngạc nhìn Trương Mỹ Linh. Ánh nến lung linh trên chiếc bánh hắt lên vách tường, làm bừng sáng gương mặt tuyệt mĩ của nàng. Đôi mắt của nàng ngân ngấn nước, chỉ vài giây sau khi nhìn thấy món quà được phủ kín trong vải, từng giọt lệ đã lăn dài trên gò má mịn màng.

Đó chính là bức tranh vẽ Trương Mỹ Linh cùng Ngọc Út.

Bàn tay của nàng run rẩy đưa lên, chạm vào từng chút, từng chút một trên bức tranh. "Mình ơi, là chị và em đấy." Nàng mỉm cười, nhưng hàng mi xinh đẹp vẫn ướt đẫm. "Cuối cùng chị cũng có thể đứng bên em rồi."

Trong tranh, họ đang ngồi bên cánh đồng lúa, cùng ngắm ánh hoàng hôn đỏ rực ở chân trời. Nàng tựa vào vai của cô, tận hưởng những phút giây bình yên ngọt ngào. Chiếc xe đạp quen thuộc dựng ở cạnh bên, như nhân chứng theo chân hạnh phúc của họ đến cuối con đường...

"Ngốc lắm cơ, có lúc nào là chị không đứng ở bên em chứ?" Trương Mỹ Linh vòng tay ôm lấy nàng, lặng lẽ ngắm nhìn bức tranh trước mặt, "Em đã nói được là được, phải không?"

Ngọc Út chủ động hôn lên môi Trương Mỹ Linh, dịu dàng mà âu yếm. "Em vẽ bức tranh này từ lúc nào vậy?"

Thật ra từ lúc về lại chung cư sống, cô luôn phải tranh thủ mỗi ngày một chút thời gian, mượn phòng bảo vệ để vẽ. Cũng may là mấy chú bảo vệ hiền lành, nên chẳng ai chê trách mỗi khi cô bầy bừa màu vẽ ra sàn nhà. Nhưng để chuyên tâm đặt hết tình cảm vào vẽ thì Trương Mỹ Linh cũng phải hối lộ cho mấy ông chú không biết bao nhiêu là túi cà phê pha phin hảo hạng.

"Ừm, thật ra năm đó, khi chị mất đi vẫn chưa tròn mười tám tuổi." Trương Mỹ Linh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, cảm nhận được hàng mi ấy đang rũ xuống. Cô vuốt ve gương mặt xinh đẹp đối diện, nghiêm túc nói: "Em mong từ giờ, chị sẽ bắt đầu sống tiếp. Ừm, một cuộc sống mới thật hạnh phúc bên cạnh em."

Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi.

Nàng trốn vào trong lòng của Trương Mỹ Linh, vòng tay siết chặt lấy eo của cô. Mãi một lúc sau, nàng mới nhẹ giọng đáp: "Dạ, chị chỉ cần có em thôi."

"Hâm quá, đừng khóc vào ngày sinh nhật. Còn chưa thổi nến nữa cơ mà."

Trương Mỹ Linh vui vẻ cầm chiếc bánh tới trước mặt nàng, cô nói: "Chúc vợ của em luôn hạnh phúc."

Nến thổi tắt, nàng tò mò hỏi: "Mình ơi, lúc đó chị chưa thật sự tròn mười tám, nhưng mà sao trên bánh em lại để số mười chín vậy ấy?"

"Út ạ, thời nay nó không như ngày trước đâu. Chẳng có cái chuyện mười ba, mười bốn tuổi đã dựng vợ gả chồng hay gì đâu. Mà phải trên mười tám mới đủ tuổi đăng ký kết hôn đấy. Mặc dù bộ luật hình sự hiện hành không quy định tội phạm hành vi giao cấu với người từ đủ mười sáu tuổi đến dưới mười tám tuổi, nhưng nếu phụ huynh mà bắt gặp là cũng xong đời rồi. Để số mười chín là an toàn nhất vợ ạ. Cẩn tắc vô áy náy!"

Càng luyên thuyên thì gương mặt nàng càng đỏ ửng. Trương Mỹ Linh lại nổi hứng xấu xa, "Chị có muốn ngày hôm nay cùng ngắm bình minh không?"

"Mình... cứ trêu chị thôi..."

Trương Mỹ Linh không nói gì thêm, thực sự sau đó bế nàng vào trong phòng.

***

Thoắt một cái đã đến Tết.

Ngày hai mươi tám Tết âm lịch, công nhân viên chức trên cả nước chính thức được nghỉ lễ. Người người nhà nhà nô nức sắm sửa cho một cái Tết ấm no, đoàn viên. Bến xe mấy ngày này cũng chật cứng, chẳng ai muốn lỡ chuyến xe về quê trước đêm giao thừa.

Năm nay mẹ bảo cả nhà cùng gói bánh chưng cho xum vầy, thế nên từ sáng sớm Trương Mỹ Linh và Ngọc Út đã phóng xe về nhà giúp bố mẹ.

Bánh chưng là một loại bánh truyền thống của dân tộc Việt Nam, nhằm thể hiện lòng biết ơn của con cháu với cha ông cùng đất trời. Vào mỗi dịp Tết cổ truyền, mâm cơm tất niên sẽ không bao giờ thiếu món bánh chưng. Được làm từ gạo nếp, đậu xanh đồ nhuyễn cùng thịt lợn, qua bàn tay khéo léo của người gói, bốn lớp lá dong (3) bên ngoài nhân bánh sẽ tạo thành một hình vuông vắn. Bánh khi chín có màu xanh mướt của lá dong, bùi bùi hương nếp lại ngậy thơm bởi thịt lợn. Vui nhất công đoạn gói và nấu bánh, ngồi canh nồi bánh bên bếp lửa, cùng nhau tám dóc xuyên đêm những câu chuyện tầm phào... Dường như đã trở thành một tập quán, văn hóa sống trong các gia đình người Việt mỗi dịp Tết đến xuân về.

Trương Mỹ Linh ngồi lau khô từng chiếc lá dong cho bố cùng anh trai gói bánh. Ngọc Út bên cạnh dịu giọng nhắc nhở, "Mình à, em lau nhẹ tay thôi không rách hết lá, làm sao mà gói bánh được ấy."

"Yên tâm, bố là bậc thầy gói bánh chưng rồi. Dăm ba cái lá rách thì ăn nhằm gì."

Tuy nói vậy nhưng thực sự Trương Mỹ Linh cũng nhẹ tay hẳn.

Mẹ bê thau thịt lợn đã ướp tiêu xuống cạnh bố, hồ hởi nói: "Ông gói nhiều nhiều đỗ nhé, tôi thích ăn vỏ dày nhiều đỗ."

"Con thích nhiều thịt cơ, như thế bánh mới ngậy." Trương Mỹ Linh bên cạnh đã phản đối luôn, "Con là động vật ăn thịt."

Dứt lời đã cảm thấy gương mặt của Ngọc Út đỏ bừng. Cô giả vờ kinh ngạc, "Chị Út làm sao đấy?"

"Mình này, em cứ nghĩ xấu xa thôi."

"Ơ, em chỉ bảo em thích ăn thịt. Chị Út càng ngày càng nghĩ tầm bậy, chẳng hiểu học thói đâu ra."

Nàng xấu hổ quá, trốn vào lưng áo Trương Mỹ Linh.

Bố cùng anh Vỹ bắt đầu gói bánh. Bởi vì quen tay nên cả hai gói chẳng cần khuôn mà bánh vẫn vuông vắn, đều chằn chặn mười cái như một. Trương Mỹ Linh thấy thích quá, cũng đòi gói thử một chiếc. Anh Vỹ dù không tình nguyện nhưng vẫn hướng dẫn: "Mày rải lạt xuống hình chữ thập như thế này, đặt hai lá dong lên lạt, nhớ quay cái mặt xanh hơn ra ngoài. Rồi tiếp, xếp hai lá nữa vuông góc với hai lá đầu tiên, nhưng lần này thì để mặt xanh hơn vào trong còn tạo màu cho vỏ bánh nó đẹp..."

Vừa nói, tay anh vừa nhanh thoăn thoát rải gạo, xếp đỗ và thịt lên trên lá dong, rồi lại một lớp gạo nữa. Chỉ chưa đầy hai phút sau, một chiếc bánh đã hoàn thành.

"Đây, mày thử đi em. Cho vừa vừa nhân thôi không là lúc luộc bánh lại bị bục ra."

Vẫn là phong cách "ăn thịt" của Trương Mỹ Linh, cô mạnh dạn nhồi tận bốn miếng thịt lợn to đùng. Đến mức mà Ngọc Út bên cạnh còn phải hô lên, "Em gói như vậy là nhân nó phòi hết ra ý. Cho bớt thịt ra đi mình."

Cái bánh gói xong xấu đau xấu đớn, không nhìn ra là cái hình dạng gì, đã thế vì to quá mà bên ngoài lá dong cũng phải vá chằng vá chịt. Ngọc Út trân trân nhìn cái bánh, nàng hỏi: "Mình ơi, cái này đâu phải bánh chưng nữa ấy."

Công nhận nó giống như cái búi lá dong đổ tạp nham lộn xộn gạo lẫn thịt đỗ vào thì đúng hơn.

"Chị không hiểu rồi, đây là bánh chưng phong cách Mỹ Linh đấy." Cô vẫn còn chống chế, "Ăn một miếng là nhớ cả đời."

"Ơ, thế chị cũng muốn ăn ấy."

"Ngoan, đợi bánh chín em sẽ cho chị ăn thử."

Đầu giờ chiều gói xong bánh, Trương Mỹ Linh dẫn nàng ra chợ hoa để chọn một cành đào mang về nhà.

Nói là chợ hoa, nhưng cũng chỉ là một góc nhỏ trong công viên mà những người trồng đào, trồng quất dựng lên để mang từ ngoại thành vào bán mà thôi.

Sắc đào hồng thắm quyện với mùi thơm của những bông hoa quất trắng tinh như thêu dệt thêm cái đặc trưng cho không khí ngày Tết cổ truyền. Ngọc Út ngỡ ngàng nhìn xung quanh, đôi môi đỏ mọng hé mở vì kinh ngạc. Có lẽ là lần đầu tiên, nàng được nhìn thấy nhiều cành đào đến như vậy.

Nàng chạy về phía trước, thích thú chạm vào một nụ đào còn đẫm hơi sương. Nụ hoa e ấp chớm nở, như gò má nàng ửng hồng mỗi khi thẹn thùng. Nàng đứng đó, như một bông hoa lộng lẫy ngát hương giữa một rừng hoa tràn ngập tiếng chim và ong bướm.

Cô đứng ngây ngốc nhìn nàng, nhìn nụ cười xinh xinh vẽ trên đôi môi mọng đỏ. Bông hoa tuyệt sắc như vậy, cũng chỉ mình Trương Mỹ Linh nhận ra.

Reng - Tiếng chuông điện thoại vang lên, khiến Trương Mỹ Linh giật mình thoát khỏi mộng cảnh. Cô làu bàu chửi bậy vài tiếng. Thế nhưng khi biết người gọi đến là Đan Chi, cô vội vã đưa lên tai nghe, "Alo? Chi à, sao cả tuần chẳng đi học cũng chẳng liên lạc được thế?"

Bắt đầu khoảng một tháng trở lại đây, con bé Đan Chi bỗng nhiên đi học buổi đực buổi cái. Nó cũng hay thất thần nhiều hơn, trong giờ giáo viên có gọi tên cũng giật mình ú ớ. Cho đến khoảng một tuần trước khi nghỉ lễ, nó không đến trường nữa. Cả cái Trang lẫn cô đều tìm cách liên lạc thử, nhưng số máy đều thuê bao.

Chỉ không ngờ, đầu dây bên kia con bé bật khóc nức nở. "Linh ơi, cứu tớ... cứu tớ với... tớ không muốn đi viện. Tớ không muốn vào viện tâm thần..."

Trong giây lát, Trương Mỹ Linh như hóa đá. Cô bối rối trấn an con bé, "Nào bình tĩnh, cậu đang ở đâu? Để tớ đến nhé, đợi tớ một lát."

"Cứu tớ với... tớ ở nhà. Họ sắp đến rồi Linh ơi!"

Trương Mỹ Linh hốt hoảng định đáp lời, nhưng đã nghe đầu bên kia phát ra tiếng ầm ầm, hình như có ai đó đang cố phá cửa phòng. Giọng nói của một người phụ nữ vọng vào máy: "Chi, mẹ đã nói không được dùng tới điện thoại nữa cơ mà. Mày lại định liên lạc với mấy con điếm đồng tính luyến ai chứ gi?!"

"Mẹ ơi, đừng mà..."

Chỉ nghe cái Chi gào lên nức nở, điện thoại bên kia liền tắt ngấm.

"Sao vậy mình? Sao sắc mặt em tái lại vậy?" Ngọc Út trở về bên cạnh Trương Mỹ Linh, sốt ruột nhìn gương mặt thẫn thờ của cô mà hỏi, "Em ốm hả?"

"Đi thôi, phải đến nhà con bé Đan Chi ngay lập tức thôi Út."

Cô hốt hoảng kéo nàng ra khỏi phiên chợ, tay không ngừng bấm điện thoại, gọi cho cái Quỳnh Trang. "Alo, Trang à? Mày biết gì chưa? Cái Chi..."

"Tao đang đến chỗ nó đây. Nó vừa gọi cho tao, sốt ruột quá. Hình như ông bà già nhà nó lại nổi điên với nó rồi."

Khi Trương Mỹ Linh cùng Ngọc Út vừa tới nơi, đã thấy trước mặt là một chiếc xe cứu thương trắng toát. Con bé Trang đang ra sức giữ lấy cánh tay của Đan Chi, ngăn không cho vị bác sĩ kia đóng cửa xe lại. "Cô chú nghĩ gì vậy chứ? Bạn ấy đang khỏe mạnh bình thường, sao lại bắt đi viện tâm thần. Các người bỏ tay ra, không tôi báo công an đấy." Nó hét lên.

Mẹ của Đan Chi ngồi trên xe trừng mắt, bà ta cố gạt tay cái Trang ra. "Con của tao, tao có quyền quyết định. Mày cứ báo công an thoải mái đi."

Trương Mỹ Linh vội vàng vứt chiếc xe máy sang một bên, nhào tới nắm lấy bàn tay của Đan Chi, kéo con bé lại. Vừa thấy cô, Đan Chi đã bật khóc nức nở mà gọi: "Linh ơi, cứu tớ. Tớ không muốn đi..."

"Mấy người làm gì thế? Còn không mau đuổi hai con bé này đi."

Người đàn ông đang giữ chăt lấy Đan Chi lên tiếng, có lẽ là bố của nó. Hai người bác sĩ nhìn nhau, cuối cùng áy náy giải thích với Trương Mỹ Linh: "Chỉ tới khám sơ bộ do gia đình yêu cầu thôi, nên không sao đâu."

"Nhưng bạn ấy không có vấn đề gì cả, sao mà phải khám sức khỏe tâm thần chứ? Để yên ở đây, tôi dẫn bạn ý tới bệnh viện đa khoa kiểm tra."

Trương Mỹ Linh quyết không buông tay. Điều này khiến cho người phụ nữ kia nổi khùng: "Nó sinh ra đã là ác quỷ rồi, bây giờ còn bị đồng tính luyến ái. Không phải là tâm thần thì là cái gì?"

"Đồng tính không phải là bệnh thì làm sao bắt bạn ấy chữa được đây?" Trương Mỹ Linh gào lên, cô tức giận đẩy mạnh cánh cửa xe cứu thương, làm cho một vị bác sĩ ngã lăn xuống. "Hai người cùng tiếp nhận nền kiến thức văn minh hiện đại, mà lại nói con của mình như thế à? Còn xứng đáng làm cha làm mẹ hay không?"

"Con ranh bố láo, mày đúng là vô giáo dục."

Dứt lời, bà ta giơ tay, tát mạnh vào của Trương Mỹ Linh. Cô bị đánh bất ngờ, lập tức buông tay Đan Chi vì choáng váng.

"Mẹ ơi, đừng mà." Đan Chi gào lên nức nở, nó quỳ gối van lạy bố mẹ. "Đừng đánh hai bạn ấy. Con đi, con đi mà."

Bất ngờ, hai cánh cửa đuôi xe cứu thương bị giật mạnh, như có một lực lớn hất ra đằng xa. Chiếc xe rung lắc mạnh, cửa kính lần lượt vỡ toang.

Ở cổ những người ngồi trong xe bỗng nhiên xuất hiện một làn khí đen bất thường, chỉ vài tích tắc sau liền siết chặt lại. Cái Đan Chi ngồi trong xe hốt hoảng, "Làm sao vậy? Mọi người làm sao hết vậy?"

Từ hai vị bác sĩ, đến bố mẹ của con bé Đan Chi, đều bị đám khí đen siết chặt lấy cổ. Gương mặt họ đỏ bừng, mồm miệng há hốc, đôi mắt trợn to trừng trừng.

"Linh ơi, sao tự nhiên mấy người này bị gì thế?" Cái Trang đứng cạnh sợ hãi hét lên, "Sao tự siết cổ mình như vậy?"

Chỉ mình Trương Mỹ Linh biết, đó không phải là do mấy người bọn họ. Cô kinh hãi ngoảnh lại nhìn phía sau.

Bầu trời chuyển màu đen kịt, dông gió kéo đến thổi nghiêng ngả những cành cây trong khu phố.

Đứng cách Trương Mỹ Linh chỉ một bước chân, tà áo đỏ của nàng lất phất theo chiều gió. Mái tóc trắng toát xõa tung, gương mặt phẫn nộ cùng con ngươi ai oán nhìn chằm chằm về chiếc xe cứu thương. Bàn tay với những chiếc móng đen xì đưa lên, chỉ một cử động của ngón trỏ, những làn khí đen kia ngày càng thêm siết mạnh.

Những người kia, họ sẽ chết mất.

"Linh ơi, làm gì đi chứ." Cái Trang cuống cuồng gọi, "Bọn họ điên hết mẹ rồi."

Nàng thành ra như vậy từ lúc nào...

Trương Mỹ Linh nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Ngọc Út đang giơ lên trong không trung, từ từ hạ xuống. Cũng vì thế mà dường như đám khí đen kia được nới lỏng, những người ngồi trong xe ra sức hít thở khó nhọc. Nàng giống như không thể kiểm soát, hung hăng trừng mắt nhìn cô. Từ khóe miệng đỏ như máu phát ra âm thanh trầm đục, "Buông."

"Út à..."

"Buông ra!"

Nàng mạnh tay hất ngã Trương Mỹ Linh. Những chiếc móng sắc vạch trên cánh tay cô một đường rớm máu.

Đôi mắt trắng dã của nàng vằn viện những tia máu đỏ. Nàng lại lần nữa giơ tay, thiết chặt cổ của những kẻ trong xe.

Trương Mỹ Linh chưa từng thấy nàng mất kiểm soát đến vậy, cũng không bao giờ có thể tưởng tượng nàng sẽ xuống tay giết một ai đó. Nhưng nỗi sợ ấy chẳng thấm vào đâu so với cảm giác vĩnh viễn mất đi nàng khỏi cuộc sống.

Nàng ôm oán hận cùng tủi nhục rời bỏ nhân gian.

Cũng vì oán hận và day dứt mà trở lại.

"Mình à." Trương Mỹ Linh ôm chầm lấy nàng, đau lòng nói, "Em đây rồi, ngoan. Đừng đi đâu cả, đừng bỏ em nhé, Út ơi... Đừng đi như vậy nữa..."

Phía trước, đám khí đen bất chợt tiêu tán, những người trên xe thở hồng hộc. "Đi, đi mau. Rời khỏi chỗ quái quỷ này đi." Một vị bác sĩ sợ hãi gào lên.

Cái Quỳnh Trang biết không thể giữ được Đan Chi lại, nó chậm rãi buông tay. "Đừng sợ, bọn tớ nhất định sẽ tới thăm cậu. Sẽ không sao đâu, Chi à."

"Hứa nhé, được không?" Con bé Chi mếu máo.

"Ừ, chắc chắn."

Chiếc xe lăn bánh đi xa dần.

Ngọc Út thẫn thờ nhìn vệt máu dài trên cánh tay của Trương Mỹ Linh, đôi mắt trắng dã của nàng trở nên kinh hãi, "Mình ơi, chị xin lỗi. Chị không cố tình mà, chị làm em đau rồi. Chị xin lỗi..."

"Đừng, đừng nói gì thêm nữa được không?" Trương Mỹ Linh siết chặt nàng trong lòng, chỉ sợ một chú lơ đãng cũng có thể vuột mất nàng ra khỏi tầm tay. "Em xin lỗi vì đã không ở đó, em xin lỗi, Út à."

Đằng trước, cái Trang bỗng thở dài. "Này Linh, mày nên thấy may mắn hơn nhiều người đấy. Không phải ai cũng dễ dàng chấp nhận xu hướng tính dục của con cái mình đâu."

Đường chân trời vẽ lên màu đỏ hoàng hôn ảm đạm. Con phố vắng lặng chỉ còn nghe tiếng gió heo hút thổi qua.

Một mảnh tiêu điều phủ ngập đáy mắt.

- Hết chương 23 -

Chú thích:

(1) Rượu làng Bèo: là đặc sản của người dân thôn Thượng( làng Bèo), xã Tiên Ngoại, huyện Duy Tiên, tỉnh Hà Nam, được nấu từ gạo nếp và men ta gồm 36 vị thuốc Bắc, trải qua bao thăng trầm, rượu làng Bèo vẫn giữ được hương vị thơm ngon, đặc trưng và vẫn nổi tiếng khắp vùng gần xa.

(2) Trà sữa Ding Tea: Là một trong những thương hiệu trà sữa được ưa chuộng tại Đài Loan, chính thức có mặt tại Việt Nam từ tháng 10 năm 2013.

(3) Lá dong: Ảnh internet