Vô Song

Quyển 1 - Chương 12



Dọc theo cái bàn bằng gỗ, ở chỗ Thôi Bất Khứ ngồi lúc đầu, có bốn chữ được vạch ra bằng móng tay, khí tức mỏng manh, hoa mai lãnh hương.

Nữ tử nhìn chằm chằm bốn chữ kia, giữa chân mày hiện lên vẻ âm thầm lo lắng.

“Lực viết chữ của Tôn sứ, hình như yếu hơn chút so với trước kia. Ta sợ trên người hắn lại bị thương gì đó rồi.”

Nam nhân xưa nay không thích nói chuyện, lúc này lại không thể không mở miệng nhắc nhở nàng: “Kiều Tiên, từ trước đến nay Tôn sứ tự có chừng mực.”

Kiều Tiên tức giận: “Ngươi đi theo Tôn sứ lâu như vậy, còn không hiểu hắn sao, hắn đúng là có chừng mực khi làm việc, nhưng đối với thân thể mình, đến bây giờ hắn chưa bao giờ có chừng mực!”

Trưởng Tôn Bồ Đề không nói lời nào, dùng ánh mắt “vậy ngươi muốn làm thế nào đây” nhìn nàng.

Kiều Tiên có chút ủ rũ, đúng là nàng không thể làm gì.

Thôi Bất Khứ cho đến nay chính là người chưa đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, trừ khi bây giờ bọn họ chạy đến trước mặt Phượng Tiêu, nói rõ thân phận của Thôi Bất Khứ, đưa người về, nếu không thì chỉ có thể theo phân phó tiến hành kế hoạch tiếp theo. Nhưng, nếu vì vậy mà làm hỏng chuyện lớn của Tôn sứ, chắc hẳn nàng cũng không cần phải ở lại Tả Nguyệt cục nữa.

Nghĩ đến đây, Kiều Tiên lặng lẽ thở dài.

“Không còn sớm nữa, đến cửa hàng dược hương thôi.” Trưởng Tôn Bồ Đề nhắc nhở.

“Đi thôi.” Kiều Tiên thuận tay phất một cái, tay phải thon dài lướt dọc bàn, hàng chữ mờ lập tức biến mất không thấy, mặt bàn lại trơn nhẵn như lúc đầu, tựa như chưa xảy ra chuyện gì.

Trong thành Lục Công có không ít cửa hàng hương liệu.

Bởi vì đây là nơi vận chuyển hàng hóa chủ yếu, cho nên trong cửa hàng thường có rất nhiều hương liệu có một không hai của Tây Vực, phẩm loại còn nhiều hơn ở kinh thành một chút, Kiều Tiên và Trưởng Tôn Bồ Đề vốn tưởng rằng hoa mai lãnh hương sẽ rất dễ tìm, ai ngờ bọn họ hỏi đến tận trưa, gần như đi hết các cửa hàng hương liệu trong thành, cuối cùng chỉ nghe được ba manh mối liên quan đến hoa mai lãnh hương.

“Thật trùng hợp, trước khi các ngươi đến, cũng có một vị lang quân đến hỏi hoa mai lãnh hương, cao cao gầy gầy, trẻ tuổi tuấn tú.” Chủ nhân cửa hàng khoa tay múa chân một cái.

Kiều Tiên cùng Trưởng Tôn Bồ Đề hai mắt nhìn nhau, cũng đoán được người mà đối phương nói, chắc là Bùi Kinh Chập bên cạnh Phượng Tiêu.

Nhưng đầu mối này, nếu người của Giải Kiếm phủ đã từng tra một lần, theo lý mà nói đã không thể tra ra được, tại sao Tôn sứ còn đặc biệt nói cho họ?

Cho đến nay Thôi Bất Khứ không làm chuyện gì không có ý nghĩa, hai người đều cảm thấy trong này hẳn phải có tình tiết gì đấy mà bọn họ không nghĩ đến.

“Chỗ khác ta không dám nói, nhưng bên trong thành Lục Công, chỗ ta có đầy đủ hương liệu nhất. Các ngươi muốn tìm hương hoa mai, ở đây có ba loại, một loại trong đó, là do một vị thương khách Tây Vực ta cứu mấy năm trước đã cho ta.”

Ông chủ cửa hàng nói, bảo tiểu nhị cầm ba khối hương đến.

Người luyện võ khứu giác bén nhạy, nếu trên người có mùi, trong lúc chạy trốn hoặc ẩn núp dễ khiến kẻ địch phát hiện hành tung, thân phận Kiều Tiên đặc biệt, đến nay trên người chưa xông hương bao giờ, đối với một người ít tiếp xúc với hương liệu như nàng mà nói, càng nhạy cảm với mùi thơm, gần như có thể lập tức phân biệt được mùi vị.

“Đây là, hoa mai và hoa hạnh?” Kiều Tiên ngửi một cái hương bài trên tay, đưa cho Trưởng Tôn Bồ Đề.

Ông chủ của hàng gật đầu một cái: “Không sai, loại hương này gọi là Tam Nguyệt Xuân Tuyết, hiện đang lưu hành nhất trong kinh thành, tiểu nương tử trẻ tuổi đều thích dùng, nhất là các nữ quyến danh gia vọng tộc, mùa xuân mặc y phục tươi trẻ, xông ít hương này, sẽ thành tiên tử như ngài vậy, đảm bảo sẽ khiến một đống bà mai muốn đạp gãy ngưỡng cửa đấy!”

Ông ta lưỡi mọc hoa sen, cho dù đối phương là người đến tra hỏi, cũng phải cố sức thuyết phục bọn họ mua đồ.

“Loại hương này tên là Tĩnh Thủy Lưu Thâm, có đàn hương cùng mai hương, thích hợp nhất an thần định khí, trấn tà đuổi ác.” Ông chủ dứt lời, lại cầm lên một khối.

Trưởng Tôn Bồ Đề ngửi một cái, lắc đầu.

Kiều Tiên cũng nói: “Đây không phải hoa mai lãnh hương chúng ta muốn.”

Ông chủ đưa khối hương thứ ba cho bọn họ: “Mùi thơm hoa mai thuần túy, chỉ có một loại này.”

Trưởng Tôn Bồ Đề cầm trong tay, liền cảm giác được mùi hoa mai nồng nặc như lửa, xông thẳng vào mũi, nhưng lại ít đi vị lạnh lẽo của hoa mai, ngược lại thơm phức như mẫu đơn.

Kiều Tiên nhìn Trưởng Tôn lắc đầu, liền cầm lấy khối hương, quả nhiên cũng có cảm giác giống hắn.

“Ông chủ, ông kiến thức rộng, hoa mai lãnh hương này, chẳng lẽ khó điều chế như vậy sao?”

Ông chủ nói: “Hương bình thường, đều là càng nồng càng tốt, mấy chữ hoa mai lãnh hương này, tất nhiên khác hoàn toàn, mới ngửi chỉ thấy mùi băng tuyết nhàn nhạt, nửa giờ sau, mùi thơm của hoa mai mới dần lộ ra, nhưng chỉ thấy lạnh lẽo, không đậm đà, một lúc sau sẽ tiêu tan, không thể duy trì mấy ngày.”

Kiều Tiên nghĩ đến sau khi xảy ra án mạng một đêm, bọn Phượng Tiêu mới đến hiện Trưởng, còn có thể ngửi thấy mùi hương lưu lại, lấy được đầu mối này, liền gật đầu bày tỏ đồng ý.

“Nói cách khác, có thể sử dụng loại hương này, nhất định không phải là người tầm thường?”

Ông chủ nói: “Lãnh hương cũng có nhiều loại, như lãnh hương hoa sen, lãnh hương thanh trúc, nhưng bởi vì hoa mai nở trong ngày băng tuyết, mang theo khí lạnh, chữ “lạnh” này mới chuẩn xác nhất, loại hương này ít thấy, mấy năm trước ta cũng có một khối lãnh hương hoa sen, không đành bán, để làm của hồi môn của nữ nhi sau này, hoa mai lãnh hương lại càng hiếm khó hơn, nhà ai có thể chế được loại hương này, tất nhiên sẽ cất giữ cẩn thận, không dễ để ai thấy, vật hiếm mới đắt, nếu không người người đi đường đều có thể xông, nào còn hiếm nữa?”

Kiều Tiên nói: “Vậy ngươi có biết ai có thể chế ra hoa mai lãnh hương không?”

Chủ nhân cửa hàng cười khổ: “Nếu ta mà biết, đã sớm đưa ra một số tiền lớn rước hắn về, sao có thể nói nhiều như vậy với các ngươi? Kỳ hương có thể gặp không thể cầu, nửa đời của ta đều tiếp xúc với các loại hương, nếu các ngươi tìm ra hắn, mong rằng không tiếc báo cho ta.”

Hắn dứt lời, hơi dừng một chút, vỗ đầu: “Đúng rồi, Vân Vân tiểu nương tử của Xuân Hương phường tháng trước đoạt giải nhất vũ đạo, kinh diễm hơn phân nửa cái Lục Công thành, nghe nói nàng mỗi ngày đều dùng huân hương khác nhau, nhưng chưa từng đến chỗ ta mua bao giờ, chắc hẳn bên người có cao nhân, các ngươi không ngại đi hỏi một chút!”

Kiều Tiên cùng Trưởng Tôn Bồ Đề đều sáng mắt lên.

“Lang quân lúc trước đến hỏi, ngươi có nói với hắn chuyện này không?” Kiều Tiên hỏi.

Ông chủ lắc đầu: “Lúc ấy ta không nhớ nổi, dĩ nhiên là quên.”

Kiều Tiên: “Xuân Hương phường kia là nhạc phường?”

Ngay sau đó ông chủ cửa hàng lộ ra nụ cười mập mờ nam nhân đều rõ.

Kiều Tiên lập tức liền hiểu, nàng cảm thấy mình hỏi vấn đề này quá ngu xuẩn.

Hương liệu thường thường cũng là dược liệu, hương dược tương thông, Thôi Bất Khứ nếu biết rõ y thuật, có hiểu biết với hương liệu cũng không kỳ quái, càng có thể từ bốn chữ hoa mai lãnh hương, suy đoán ra phương hướng hiếm thấy này, từ đó truyền manh mối ra ngoài. Kiều Tiên và Trưởng Tôn Bồ Đề đã sớm thấy bản lĩnh kỳ lạ này của Tôn sứ, thế nhân nông cạn, thấy Thôi Bất Khứ thân thể nhiều bệnh, tay trói gà không chặt, thường thường sẽ khinh thường hắn, nhưng người có thể trong phong vân biến ảo chiếm được một chỗ ngồi, tất nhiên sẽ có bản lĩnh mà người thường không có, trên dưới Tả Nguyệt cục, cho dù Thôi Bất Khứ mười tám ngày đều nằm trên giường, cũng không có ai dám khinh thường hắn.

“Người của Giải Kiếm phủ nếu biết được Ngũ Vị quán là cứ điểm của Tả Nguyệt cục, có tức hộc máu không nhỉ?” Kiều Tiên đã thấy được một hy vọng phá án, tâm trạng cũng khá hơn trước nhiều, tuy còn gương mặt lạnh lùng, nhưng giọng nói đã trở nên ung dung.

Trưởng Tôn Bồ Đề không đáp mà hỏi ngược lại: “Xuân Hương phường, ngươi đi hay ta đi?”

Kiều Tiên: “Dĩ nhiên là ta đi, khuôn mặt này của ngươi mà đến đâu, người ta chỉ biết rằng ngươi đến đòi nợ, tuyệt đối sẽ không cho rằng ngươi đến mua vui.”

Trưởng Tôn Bồ Đề xoay phật châu trong tay, không lên tiếng.

Bởi vì lời của Kiều Tiên, hắn không có cách nào phản bác.



Lâm Lang các.

Hôm nay là ngày đấu giá cuối cùng, người còn nhiều hơn mấy ngày trước, nhưng ngưỡng cửa vào trong cũng cao hơn không ít, trừ thiệp mời, khách còn phải nộp thêm một khoản tiền ký quỹ trước khi vào cửa, nếu lấy được thứ yêu thích, tiền ký quỹ sẽ bổ sung cho một chút, nếu không tìm được thứ gì, trước khi đi Lâm Lang các sẽ trả tiền lại.

Từ đó có thể ngăn chặn rất nhiều người có ý đồ khác, hoặc là căn bản không muốn mua, chỉ muốn đến xem náo nhiệt.

Phượng Tiêu mới vừa đưa Thôi Bất Khứ, Bùi Kinh Chập vào bên trong, phía sau đã có người ồ một tiếng: “Đây không phải là Phượng Nhị sao?”

Người nọ bước nhanh đuổi kịp bọn họ, vừa mừng vừa sợ mà nhìn Phượng Tiêu: “Phượng Nhị, đã lâu không gặp, sao ngươi lại ở đây?”

Đối phương hai mươi lăm hai mươi sáu, cao quan hồng y, rất có phong độ phong lưu tiêu sái của thế gia công tử, nhưng Thôi Bất Khứ sắc bén thế nào chứ, lập tức nhìn ra thái độ đối đãi khác biệt của người này với Phượng Tiêu.

Bình thường bạn cũ gặp lại, cũng không đến nỗi nhiệt tình mà ân cần như vậy.

Người này giống như muốn nịnh hót Phượng Tiêu, nhưng lại có chỗ không đúng.

Thôi Bất Khứ đang nghĩ ngợi, Phượng Tiêu đã là nhướng mày cười một tiếng: “Lâm thiếu trang chủ, đã lâu không gặp.”

Bốn chữ kia vừa nói ra, nhìn lại tuổi tác phong cách của đối phương, trong đầu Thôi Bất Khứ liền hiện ra lai lịch của hắn.

Nhạn Đãng sơn trang, thế gia trong chốn giang hồ, lấy buôn bán làm chủ, gia tài vạn quán, mười ba chiêu Nhạn Đãng kiếm pháp gia truyền, trang chủ Lâm Lăng, hơn bốn mươi tuổi mới có một đứa con Lâm Ung, tự nhiên muốn gì được đó, không chỗ nào không thể, ngay cả đam mê hoang đường của hắn cũng ngầm đồng ý không ngăn cản, sự nổi danh của Nhạn Đãng sơn trang trong chốn giang hồ, không phải bởi vì Lâm gia có tiền, cũng không phải bởi vì Nhạn Đãng kiếm pháp của Lâm gia, mà là bởi vì Lâm Ung.

Lại thấy vui mừng giữa chân mày Lâm Ung, muốn tiến lên cầm tay Phượng Tiêu, người sau lại không chút dấu vết tránh đi, quay người lại nắm lấy bả vai Thôi Bất Khứ, trước khi đối phương kịp phản ứng, đã đẩy Thôi Bất Khứ lên cạnh mình, bả vai hai người va mạnh một cái.

Phượng Tiêu: “Nào, giới thiệu một chút, đây là bạn thân của ta, họ Thôi, tên Bất Ứng. Còn đây là thiếu trang chủ của Nhạn Đãng sơn trang, Lâm Ung.”

Y đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “bạn thân”, khóe môi mang theo nụ cười không rõ ý, ai nghe cũng đều cảm thấy ái muội, khiến người ta không khỏi suy nghĩ viển vông.

Thôi Bất Khứ:???