Vô Song

Quyển 1 - Chương 37



Kiều Tiên chạy về chỗ ở, phát hiện Phật Nhĩ căn bản không theo dõi nơi này, lập tức ý thức được mình bị Phượng Tiêu đùa bỡn.

Nàng nghĩ đến Thôi Bất Khứ vẫn còn ở chỗ Phượng Tiêu, lại cuống cuồng chạy về, ai ngờ vừa ra khỏi cửa liền gặp Thôi Bất Khứ thong thả ung dung trở về, phía sau còn có ưng kỵ đi theo, trong tay xách một người.

“Đây là đồ đệ của Phật Nhĩ, bị Phượng Tiêu bắt, ngươi cứ thu trước, ngoảnh lại còn có tác dụng nếu Phật Nhĩ đến.” Thôi Bất Khứ nói.

Người lớn tướng còn bị hắn nói như một món đồ, Kiều Tiên cũng mang vẻ mặt bình thản đáp ứng, cho người đem đồ đệ Phật Nhĩ đi.

Tụng Cát vốn đã chuẩn bị tâm lí thấy chết không sờn có nghiêm hình tra khảo cũng không nói một lời, ai ngờ đối phương căn bản hỏi cũng không hỏi, cứ thế kéo gã đi, gã ngược lại luống cuống, dùng Hán ngữ không thuần thục lắm hét lớn: “Các ngươi muốn dẫn ta đi đâu, sư phụ ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”

Thôi Bất Khứ đang muốn bước vào phòng, bước chân bỗng dưng dừng lại, chuyển tới trước mặt gã.

“Ngươi có phương pháp liên lạc với sư phụ ngươi chứ?”

Tụng Cát ngậm miệng không nói, mặt đầy vẻ quật cường.

Thôi Bất Khứ nói với Kiều Tiên: “Nói với gã khổ hình của Tả Nguyệt cục chúng ta một chút đi.”

“Vâng.” Kiều Tiên mặt không chút thay đổi nói, “Lụa Mỏng Thấu Trăng, tức là dùng từng tầng giấy ngâm nước dán vào mặt ngươi, để cho ngươi không có cách nào hô hấp, cuối cùng nghẹt thở mà chết. Còn có cắt đứt gân tay gân chân của ngươi, cả người trần truồng ném vào thủy lao, để cho mấy con mãng xà đói bụng phân thực thân thể ngươi, ngươi có thể sống sờ sờ nhìn tay chân mình từ từ bị ăn, cho đến khi bọn chúng ăn sạch thịt ngươi, cắn đứt cổ họng của ngươi mới thôi, cái này gọi là Bách Điểu Triều Phượng. Còn có Cát Tường Như Ý và Bát Diện Linh Lung, ngươi thích loại nào, ta có thể từ từ giải thích cho ngươi.”

Sắc mặt Tụng Cát rất nhanh đã trắng gần như muốn trong suốt, cả người run như cầy sấy.

Tiếng Hán của gã không phải là rất tốt, nhưng nghe thì không thành vấn đề, giờ khắc này, Tụng Cát cảm thấy người Trung Nguyên thật sự quá đáng sợ, lại có thể gán cho những hình phạt vô nhân đạo này những cái tên êm tai tuyệt vời, cái gì mà Cát Tường Như Ý với cả Bát Diện Linh Lung chứ, gã không cần nghe cũng biết chắc nội dung còn tàn khốc kinh khủng hơn.

“Rốt cuộc các ngươi muốn như thế nào!” Ngay cả giọng nói cũng đã để lộ ngoài mạnh trong yếu của gã.

Kiều Tiên: “Ngươi liên lạc với sư phụ ngươi, cầu cứu hắn, bảo hắn tới đây.”

Tụng Cát mạnh miệng nói: “Các ngươi muốn giết hắn, ta sẽ không làm như vậy!”

Thôi Bất Khứ: “Chúng ta sẽ không giết hắn, nhưng nếu ngươi không chịu nói, chúng ta cũng có cách khác để hắn biết ngươi ở chỗ này.”

Hắn nói với Kiều Tiên: “Treo lên lầu trúc đi.”

Bên cạnh đây có một tòa trúc lâu, nóc lầu còn cao hơn nhà bên, ở trên đủ để nhìn xuống hơn nửa Lục Công thành, nếu như Tụng Cát bị treo lên, chắc hẳn Phật Nhĩ rất nhanh liền có thể biết.

Kiều Tiên đáp ứng, sai người đưa Tụng Cát đi, chần chừ hỏi Thôi Bất Khứ: “Phật Nhĩ dù sao cũng là đệ nhất cao thủ Đột Quyết…”

Nàng liên thủ với Trưởng Tôn Bồ Đề, chưa chắc có thể bắt người lại.

Thôi Bất Khứ lão thần tại tại(*): “Không sao, đến lúc đó sẽ có người tới giúp các ngươi.”

(*)Lão thần tại tại: Kiểu như rất ung dung.

Kiều Tiên: “Phượng Tiêu?”

Thôi Bất Khứ gật đầu, chợt nhớ tới: “Ngươi học được nhiều hình phạt như vậy từ đâu thế?”

Tả Nguyệt cục là một nơi điều tra phá án, không phải hình bộ đại lao, đừng nói cái gì Bát Diện Linh Lung với chả Cát Tường Như Ý, Cho dù là hình bộ đại lao, cũng không có mấy trò vui như vậy.

Kiều Tiên có chút lúng túng: “Vừa rồi ta thuận miệng bịa chuyện thôi, chỉ muốn hù dọa gã.”

Thôi Bất Khứ ho khan hai tiếng, vui mừng nói: “Rất tốt, công phu gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện hoang đường, rất có phong thái của ta, ta vốn còn sợ ngươi quá đần độn không biết biến ứng, chỉ có thể khi dễ loại người đàng hoàng như Bùi Kinh Chập một chút, gặp phải Phượng Tiêu sẽ thua thiệt.”

Kiều Tiên không nói thể nói trong chốc lát: “Ngực của ngài có phải lại bức bối không? Vừa vặn thuộc hạ đã mời đại phu, đang ở trong phòng sau, ngài đi qua bắt mạch đi.”

Bước chân của Thôi Bất Khứ vốn đang đi về phía tiền sảnh lập tức đổi phương hướng, Kiều Tiên thậm chí còn nghe hắn thầm thì: “Ta nhớ ra rồi, tay này vừa sờ thi thể, trở lại còn chưa tắm, phải mau đi rửa tay.”

Kiều Tiên: …

Nàng tiến lên kéo Thôi Bất Khứ, không nói lời nào lôi người về phía trước.

“Ta sẽ đưa nước và bồ kết cho ngài, lúc trước ngài trúng Nại Hà hương, còn chưa thanh độc đã phải qua đêm ở vùng hoang dã, phải để cho đại phu xem một chút mới được!”

Kiều Tiên bình thường Thôi Bất Khứ nói gì nghe nấy, duy chỉ có chuyện này, lại tự mình kiên trì.

Bởi vì nàng từng thấy dáng vẻ Thôi Bất Khứ bệnh nặng không dậy nổi, ho khan tới hộc máu, sau đó, trên dưới Tả Nguyệt cục đều hình thành ăn ý không cần nói: Có bọn họ ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho Thôi Bất Khứ có dáng vẻ này.

Thôi Bất Khứ cũng không phải là người có tính tình tốt, lúc này lại hiếm thấy không quắc mắt mắt lạnh lẽo khiển trách thuộc hạ, ngược lại lựa chọn im miệng, mặc cho Kiều Tiên kéo mình đến phòng trước.

Chẳng qua Kiều Tiên vẫn như cũ không nhịn được mở miệng: “Năm ngoái… Chuyện kia, ta không muốn gặp lại nữa.”

Thôi Bất Khứ yên lặng chốc lát, nói: “Sẽ không.”

Năm ngoái, Thôi Bất Khứ bởi vì bệnh nặng một trận, thiếu chút nữa mất mạng, khiến tất cả mọi người Tả Nguyệt cục sợ quá sức, một trong các phó sứ Tống Lương Thần lại nghiêm cấm Thôi Bất Khứ xuống giường, mỗi ngày đều bắt đại phu thay phiên canh giữ ở trước giường, đề phòng hắn lúc nào cũng có thể mắc bệnh.

Ai ngờ Thôi Bất Khứ trời sinh lại có tính tình không thích nhàn hạ, một khi hơi có chút chuyển biến tốt đẹp, lập tức tung tăng nhảy nhót hận không thể trực tiếp nhảy từ kinh thành đến chân trời góc biển. Chứ không, nhiệm vụ đàm phán với sứ giả A Ba vừa đưa tới, tất cả mọi người Tả Nguyệt cục mặt như đít nồi, có mỗi Thôi Bất Khứ cao hứng phấn chấn, còn không phải là bày ra một ván cờ kín đáo khổng lồ, dài đến hai tháng, không chỉ lôi Phượng Tiêu vào tính kế, thiếu chút nữa kéo luôn cả mình.

Nghĩ đến đây, Kiều Tiên không nhịn được thở dài, lực đạo bắt lấy Thôi Bất Khứ cũng lớn hơn chút nữa.

“Nếu đại phu cho thuốc, không thể không uống.”

Khóe miệng Thôi Bất Khứ co quắp: “Ta thật sự không sao mà.”

Kiều Tiên: “Vậy ngài chạy một vòng đi quanh cây hoa quế trước mặt kia đi, nếu không bị ho, cũng không cần uống thuốc.”

Sắc mắt Thôi Bất Khứ trầm xuống: “Vớ vẩn, bổn tọa có thân phận gì, há có thể để ngươi định đoạt như vậy!”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Kiều Tiên không nhường chút nào.

Thôi Bất Khứ: …

“Uống thì uống!” Hắn không nhịn được liếc mắt.

Kiều Tiên dẩu môi.

Thị nữ trong nhà này đều là tạm thời mướn tới làm công, tuy rằng các nàng thân gia trong sạch, nhưng vẫn không phải người Tả Nguyệt cục, không rõ cách sống chung của Thôi Bất Khứ và Kiều Tiên, thấy một màn này, chỉ nghĩ rằng Kiều Tiên thiếu nữ hoài xuân với Thôi Bất Khứ, nảy sinh tình cảm, lại không biết ở trong lòng Kiều Tiên, sức nặng của Thôi Bất Khứ cũng không chỉ có vậy.

Đối phương với nàng, như thầy như cha, như huynh như bạn.

Rất nhiều năm trước, khi đó nàng chưa có dáng vẻ như bây giờ, lúc đó nàng gặp biến cố, mình đầy thương tích, mắt trái gần như mù, nằm trong tuyết thoi thóp, nghĩ rằng cứ chết đi như vậy cũng tốt, trong trời đất cũng không có nhiều thêm một nàng, cũng không ít đi một nàng, là Thôi Bất Khứ đi ngang qua, thuận tay đưa nàng về.

Kiều Tiên đương nhiên biết, chính mình khi đó đối với Thôi Bất Khứ mà nói, cũng chỉ là thuận tay nhặt về một sự phiền toái, đối phương căn bản không để bụng đến nàng, nhưng nếu không có Thôi Bất Khứ, cũng không có nàng hiện tại.

Ở chung lâu rồi, nàng mới phát hiện thân thể Thôi Bất Khứ đâu chỉ suy yếu, quả thực tới nông nỗi gió thổi qua đều có thể bị bệnh rồi, hai ba ngày đều ốm đau trên giường, động một chút là bệnh nặng một trận, dáng vẻ như sắp qua đời, nếu không phải mỗi lần đều có thể tìm được đại phu đúng lúc, hiện tại chỉ sợ cỏ trên mộ đã sớm cao hơn người.

Thôi Bất Khứ với dáng vẻ đấy, đã gặp qua là không quên được, bày mưu lập kế, thuộc chuyện giang hồ như lòng bàn tay, gần như không cần bước chân ra khỏi nhà đã biết được chuyện thiên hạ.

Nàng thậm chí còn nhớ rõ Thôi Bất Khứ đã từng nói một câu: Nếu như ngay cả ngươi còn cảm thấy mình tồn tại không quan trọng, như vậy ai cũng sẽ không coi ngươi ra gì. Ta khác với ngươi, ta chính là ta, dù ta bệnh nặng sắp chết, tứ chi tàn phế, cũng không có ai thay thế được Thôi Bất Khứ ta.

Thôi Bất Khứ như vậy, cho dù tính mạng lúc nào cũng đều có khả năng biến mất, lại chói mắt đến mức không ai có thể bỏ qua.

Không nghi ngờ chút nào, trong Tả Nguyệt cục, làm chủ không phải Trưởng Tôn Bồ Đề võ công cao nhất, cũng không phải Tống Lương Thần tinh thông tính toán, càng không phải là Kiều Tiên, mà là Thôi Bất Khứ, võ công của Trưởng Tôn có lẽ có thể bảo vệ rất nhiều người, nhưng Thôi Bất Khứ, mới thật sự khiến người ta an tâm tồn tại.

Trên đời này có rất nhiều võ công có thể giải quyết phiền toái, cũng có rất nhiều võ công không giải quyết được phiền toái, nhưng vào trong tay Thôi Bất Khứ, phiền toái gì đó chung quy nhất định sẽ được giải quyết.

Bọn Kiều Tiên, nhìn như bảo vệ Thôi Bất Khứ, trên thực tế lại là Thôi Bất Khứ đang bảo vệ bọn họ.

Có Thôi Bất Khứ ở đây một ngày, Tả Nguyệt cục vững như bàn đá, mà bọn họ cũng đều an lòng không lo.

Nhưng mà, mặc dù lòng Thôi Bất Khứ cứng rắn như sắt, bình thường lại chán ghét nhất một chuyện.

Đó chính là uống thuốc.

Dù có uống nhiều đi nữa, mùi vị khổ sở cổ quái đã thành thói quen, sợ rằng cũng không có ai sẽ yêu thích loại chuyện uống thuốc này, huống chi Thôi Bất Khứ năm ba ngày lại phải uống mấy bát. So với nắm mũi uống những thứ thuốc khiến người ta nôn mửa này, hắn thà để Phượng Tiêu hạ thêm mấy lần Nại Hà hương, sau đó bằng ý chí chịu đựng qua đi.

Kiều Tiên dĩ nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy, cho nên khi sứ giả A Ba Khả Hãn lần đầu thấy vị sứ giả được triều đình sắp xếp đến thương lượng với nàng, liền phát hiện sắc mặt của đối phương không dễ coi.

Từ xưa đến nay, hai nước kết giao, sứ thần đều là phái nam, đây gần như là ước định mà thành quy luật.

Ở Đột Quyết, thê tử Khả Hãn, cũng chính là Khả Đôn, tuy rằng có được quyền lực nhất định về quân sự và chính trị, nhưng Đột Quyết cũng không phải là một dân tộc tôn sùng phái nữ, này đây lần này A Ba phái một nữ nhân đến đàm phán, phản ứng đầu tiên của người Tả Nguyệt cục là hoài nghi thân phận đối phương.

Vị nữ sứ giả này đưa hai gã thị vệ theo, ở chỗ này hai ngày, vẫn luôn ru rú trong nhà, đã không kìm nén được lòng hiếu kỳ ra cửa du ngoạn, càng không chủ động đưa ra yêu cầu muốn gặp Thôi Bất Khứ, chỉ an tĩnh chờ đợi Thôi Bất Khứ chủ động truyền gọi, riêng phần kiên nhẫn này, đã không giống bình thường.

Đối phương một thân y phục đỏ, mang đậm đặc sắc Đột Quyết, ngay cả vật trang sức trên tóc hay bím tóc, cũng đều tràn ngập phong tình dị vực, sắc mặt nàng hơi vàng, khóe mắt hơi có chút tang thương khi phải chịu đựng gió cát, lại có khác một mỹ lệ kì lạ khác.

Loại mỹ lệ này cũng không phải là màu da trắng nõn tinh tế mà người Trung Nguyên thích, mi tựa núi xa, mắt như thu thủy, mà là sức sống tràn đầy mưa gió khó phá, khiến người gặp khó quên.

Thôi Bất Khứ vừa mới uống xong một bát thuốc đắng lớn, càng thêm thưởng thức nữ sứ giả dung mạo không giống người thường, hai người chia nhau ngồi xuống, liền đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi chính là sứ giả A Ba Khả Hãn phái tới?”

Từ trước đến nay hắn chưa đối đãi với ai nhiệt tình bao giờ, nhưng loại thái độ bình đạm này lại khiến đối phương hiểu lầm hắn xem thường thân phận nữ tử của mình.

“Đúng thế, tên tiếng Hán của ta là Kim Liên, không biết cao tính đại danh của các hạ?”

“Thôi Bất Khứ.” Thôi Bất Khứ hơi nhíu mày: “Tên của ngươi, chính là hoa kim liên trên thảo nguyên?”

Kim Liên thấy hắn biết lai lịch tên mình, không khỏi lộ vẻ ngoài ý muốn: “Không sai, tên Đột Quyết của ta chính là hoa kim liên, cho nên tên Hán liền trực tiếp lấy là Kim Liên.”

Thôi Bất Khứ: “Ngươi là ai của A Ba Khả Hãn, vì sao có thể đại diện cho hắn? Ta có thể tin tưởng tất cả những gì ngươi nói đều là mưu kế A Ba bày ra như thế nào?”

Kim Liên không vui nói: “Ta là Khả Đôn của Khả Hãn.”

Nàng dừng một chút, lại bổ sung một câu: “Tiểu Khả Đôn.”

Thôi Bất Khứ đã sớm tìm hiểu A Ba Khả Hãn một chút, tất nhiên biết A Ba Khả Hãn có hai vị Khả Đôn, địa vị của tiểu Khả Đôn trên thực tế tương đương với thiếp thất của người Trung Nguyên, nhưng Khả Đôn của A Ba đã lớn tuổi, không có người quản lí, tất cả các việc lớn nhỏ của hắn đều có vị tiểu Khả Đôn này xử lý cùng, lần này Kim Liên tự mình tới, mặt khác mà nói, cũng chứng tỏ A Ba Khả Hãn coi trọng lần hội đàm này.

Dĩ nhiên, Kim Liên có thể tự mình tới, cũng phải có dũng khí và quyết đoàn không thua kém cánh mày râu.

Khó trách khi nàng nhìn thấy sứ giả bệnh thoi thóp do Trung Nguyên vương triều phái tới là Thôi Bất Khứ, sẽ cảm thấy bị thất lễ.

Nhìn thấy trên mặt nàng rõ ràng có biểu tình không vui, Kiều Tiên không nhịn được nói: “Lang quân chúng ta là chính sứ Tả Nguyệt cục, địa vị như lục bộ thượng thư, ngươi chưa từng nghe qua Tả Nguyệt cục, chắc đã nghe qua Hình bộ thượng thư của Đại Tùy, chính là thượng thư Đô Quan trước đó.”

Năm nay, Đô Quan mới đổi tên thành Hình bộ, tin tức nhất thời còn chưa truyền tới Đột Quyết, nhưng Kim Liên đã nghe qua về thượng thư Đô Quan, thượng thư Trung Tỉnh, dưới Phó Xạ(*), chính là lục bộ thượng thư, Thôi Bất Khứ cùng cấp bậc với thượng thư, có thể thấy chức quan rất lớn.

(*)Tên các chức quan.

Nghe vậy, Kim Liên cuối cùng cũng thoáng thu hồi không vui trong lòng, nói: “Hóa ra là Thôi lang quân, là ta kiến thức nông cạn.”

Thôi Bất Khứ khẽ gật đầu, không muốn vòng vo cùng nàng nữa: “Tiểu Khả Đôn tới đây, chắc hẳn A Ba Khả Hãn có chuyện quan trọng muốn gửi gắm?”

Kim Liên hiển nhiên cũng không phải là một người có tính tình thích dùng lời nói sắc bén đánh bảy vạn tám vòng, nghe vậy rất nhanh đã tiếp nối: ” Không sai, bây giờ Sa Bát Lược dã tâm bừng bừng, ý đồ thôn tính thiên hạ, khiến sinh linh bất an, ta tới vì hòa bình hai nước. Không biết hoàng đế quý quốc đối có cách nhìn gì với lần này?”

Nàng nói đường đường chính chính như vậy, trên thực tế cũng bởi vì thế lực Sa Bát Lược nhanh chóng khuếch trương, chèn ép khiến A Ba Khả Hãn bất mãn, được Kim Liên khuyên bảo, hắn ý thức được kẻ địch của kẻ địch là bạn, lúc này mới phái Kim Liên tới, muốn mưu cầu hợp tác cùng Tùy Triều.

Thôi Bất Khứ nói: “Bệ hạ chúng ta tất nhiên cũng hy vọng biên giới hòa bình ổn định lâu dài, nhưng Sa Bát Lược không chịu để Đại Tùy an bình, chúng ta ắt cũng chỉ có thể lấy giáo ngăn giáo, nếu như A Ba Khả Hãn đồng ý hợp tác, sau khi chuyện này thành công, lãnh địa của Sa Bát Lược, có thể chia cho các ngươi một ít, các ngươi chỉ cần hàng năm lấy lương ngựa triều cống đến thành Đại Hưng là được.”

Kim Liên không chút nghĩ ngợi liền quả quyết cự tuyệt: “Chúng ta cũng không phụ thuộc vào Tùy Triều!”

Thôi Bất Khứ cười như không cười: “Tiểu Khả Đôn không suy nghĩ thêm một chút sao?”

Kim Liên hơi giận: “Ta vốn tưởng rằng các ngươi đầy thành ý, không nghĩ người Trung Nguyên lại thích chiếm tiện nghi, rõ ràng là chúng ta giúp các ngươi đối phó với Sa Bát Lược, sao ngược lại biến thành chúng ta cần thần phục các ngươi!”

Thôi Bất Khứ dù bận vẫn ung dung: “Bởi vì người của chúng ta, hiện tại đã chia quân thành mấy đường, chia ra thuyết phục chỗ La Hầu cùng Đạt Đầu Khả Hãn, theo ta biết, bọn họ đã sớm bất hòa với Sa Bát Lược, hơn phân nửa sẽ đáp ứng, đến lúc đó nếu bọn họ đồng ý, nhưng chỉ có A Ba Khả Hãn cự tuyệt, ngươi phụ trách làm chủ, không phải đã thành tội nhân sao?”

Sắc mặt Kim Liên hơi đổi một chút.

Thôi Bất Khứ ngược lại cười một tiếng: “Tiểu Khả Đôn, ngươi tới đất Hán, nếu nhiệm vụ hoàn thành viên mãn, lợi thế trong tay sẽ tăng thêm, tự nhiên có thể nâng cao một bước, nhưng nếu thất bại, chờ đợi ngươi, cũng có thể sẽ là mất đi sủng ái của A Ba Khả Hãn, đến lúc đó, nguyện vọng của ngươi, còn có thể thực hiện sao?”

Kim Liên nhìn nam nhân trước mắt.

Lúc đầu nàng cũng không coi người Trung Nguyên có sắc mặt tái nhợt quá đáng, không hề cao lớn cường tráng gì so với người Đột Quyết ra gì, thậm chí đối với việc hoàng đế Trung Nguyên phái một quỷ bệnh lao tới như vậy, có chút khinh thường cùng bất mãn.

Nhưng bây giờ, ánh mắt đối phương giống như mũi tên nhọn, đâm thẳng tắp vào sâu trong nội tâm của nàng, những dục vọng che giấu không muốn để ai biết, lập tức không thể nghi ngờ là đã bị nhìn thấu.

Sau lưng Kim Liên thoáng chốc bốc lên một tầng mồ hôi lạnh chi chít.

“Ta không biết, ngươi đang nói gì.” Nàng cố tự trấn định.

“Không sao.” Thôi Bất Khứ thương hại nhìn nàng, “Qua tối nay, có lẽ ngươi sẽ không còn cơ hội nói đâu.”

“Có ý gì?” Kim Liên nhất thời cảnh giác, “Ngươi muốn giết ta?”

Nàng không nghĩ ra lý do Thôi Bất Khứ làm như vậy.

Thôi Bất Khứ lắc đầu một cái: “Không phải ta, mà là người khác.”

Ai?

Tựa như là đáp lại sự nghi ngờ của Kim Liên, tiếng xé gió phóng thẳng xuống từ nóc nhà, Kim Liên chỉ cảm thấy đỉnh đầu như có vật nặng rớt xuống, không chút nghĩ ngợi liền lăn sang một bên, một khắc sau, cái bàn vừa mới ngồi, ầm một tiếng, tất cả đã hóa thành bột.

Hai tên người Đột Quyết đi theo Kim Liên hét lớn một tiếng, nhào tới trước giao thủ với đối phương.

Nhưng Kim Liên nhìn kẻ địch đánh bất ngờ trước mắt, sắc mặt bỗng nhiên trở nên rất kém.

Thôi Bất Khứ vòng áo, giống cũng không ý thức được người tới không chỉ muốn giết Kim Liên, còn muốn giết cả hắn nữa, vẫn còn nhiều hăng hái nói với Kim Liên: “Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến, đệ nhất cao thủ Phật Nhĩ của Đột Quyết, chắc hẳn ngươi không xa lạ gì, tối nay ngược lại là khách quý chật nhà, còn thiếu một bầu rượu ngon nữa thôi!”

—-

Tác giả có lời muốn nói:

Phượng Tiêu núp ở phía sau cây cột: Mau đánh, lão tử chờ ra sân!