Vô Song

Quyển 1 - Chương 38



Phật Nhĩ phụng lệnh Sa Bát Lược, đi tới Lục Công thành chỉ có một mục đích, không phải vì Ngọc Đảm, mà là vì phá hỏng đàm phán giữa Đại Tùy và A Ba Khả Hãn.

Trước khi Kim Liên tới Lục Công thành, giết chết sứ giả Tùy Triều dĩ nhiên là biện pháp hữu hiệu nhất, nhưng sau khi Kim Liên xuất hiện, trực tiếp giết chết Kim Liên, đàm phán cũng phải ngừng, đừng nói A Ba Khả Hãn có thể tìm được một sứ thần khác hữu dũng hữu mưu nguyện ý một mình mạo hiểm tới Trung Nguyên hay không, cho dù có thể tìm được, chỉ sợ cũng phải sinh lòng ngăn cách bởi cái chết của Kim Liên, song phương còn chưa bắt đầu kết minh đã tan vỡ.

Cho nên khi Kim Liên và Thôi Bất Khứ đồng thời xuất hiện ở trước mắt, Phật Nhĩ không chút do dự liền bỏ qua Thôi Bất Khứ, trực tiếp ra tay lấy mạng Kim Liên.

Kim Liên là người luyện võ, lên ngựa bắn tên, xuống ngựa đơn đấu, đặt trong người Đột Quyết cũng là nữ trung hào kiệt, nhưng võ công của nàng vẫn có chút chênh lệch so với đệ nhất cao thủ Đột Quyết, sau mười chiêu liền bị đánh bẹp, hai tên thị vệ đã sớm xông lên cứu người, nhưng một người bị vỗ trúng yếu huyệt trên ngực, hộc máu chết tại chỗ, một người bị gãy xướng sườn và cánh tay, nhất thời không có sức tái chiến.

Hai người Kiều Tiên và Trưởng Tôn Bồ Đề đã sớm chạy về, một trái một phải bảo vệ Thôi Bất Khứ, cũng không tiến lên cứu giúp Kim Liên.

Kim Liên khẩn trương, không tránh khỏi cao giọng nói: “Hắn muốn giết ta, các ngươi thấy chết mà không cứu sao!”

Thôi Bất Khứ từ từ nói: “Kim Liên Khả Đôn, Khả Hãn các ngươi hôm nay bị Sa Bát Lược khiến cho từng bước lui về phía sau, Đại Tùy chúng ta không có các ngươi, vẫn còn có đồng minh như La Hầu và Đại Đầu Khả Hãn, có ngươi hay không có ngươi, thật ra thì kết quả cũng không khác nhau lắm, chức quan của ta sẽ không bởi vì ngươi mà tiến hơn một bước, cũng sẽ không bởi vì ngươi mà bị cách chức, ngươi không ngại suy nghĩ thật kỹ một chút.”

Kim Liên sống chết trước mắt, đối mặt với cao thủ tuyệt đỉnh như Phật Nhĩ, gần như không có chút lực chống đỡ nào, chỉ dựa vào một hơi cứng rắn chống đỡ đến thời khắc này, sau mười lăm chiêu, nàng liên tiếp lui về phía sau, bả vai bị chưởng phong quét qua, đau nhức vô cùng, nhưng Phật Nhĩ vẫn không dừng tay, hắn thật sự muốn một chưởng đánh chết Kim Liên.

Người Đột quyết mặc dù không giống như người Trung Nguyên xử sự uyển chuyển như vậy, nhưng thượng tầng quý tộc thường lục đục với nhau, gió tanh huyết vũ này, không hề ôn hòa hơn đấu tranh quyền lợi ở chỗ khác, Kim Liên mười mấy tuổi đã gả cho A Ba Khả Hãn, có thể từng bước một đi tới hôm nay, cố gắng bỏ ra người ngoài không thể tưởng tượng nổi, nàng tuyệt đối không cam lòng vào lúc này tại nơi đây, lấy phương thức tức cười như vậy kết thúc tính mạng mình.

“Thôi Bất Khứ không muốn cứu ngươi, ta cứu.”

Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai Kim Liên, ngay sau đó nàng bỗng nhiên cảm giác áp lực rời sông lấp biển trước mặt mình nhất thời nhẹ một chút, một thân ảnh đã ngăn trước người nàng, tiếp lấy một chưởng lực của Phật Nhĩ.

Chân khí hình thành quanh thân hai vị cao thủ tuyệt đỉnh, trực tiếp đẩy Kim Liên ra ngoài vài thước.

Đi một lần bên bờ sinh tử, Kim Liên không để ý tới đau nhức sau lưng, chỉ cảm thấy tim đập như đánh trống, huyệt thái dương cũng thình thịch, hai chân như đạp mây, cả người mềm nhũn vô lực, giờ khắc này, nàng không khác nào người mới tìm được đường sống trong chỗ chết.

Chưa tỉnh hồn hơn, ánh mắt Kim Liên quét qua hai tên thuộc hạ đã trọng thương hoặc không cứu nổi của mình, lại rơi vào trên người nam nhân đang giao thủ với Phật Nhĩ. Thân hình hai người nhanh như quỷ mị, lấy công lực của Kim Liên, nhất thời không thể thấy rõ chiêu số của bọn họ, chỉ cảm thấy mình đã cách bọn họ đã đủ xa, vẫn có thể cảm giác được nội lực đập vào mặt như cũ, không thể không dịch xa thêm một ít.

“Kim Liên Khả Đôn, không biết ngươi suy nghĩ chuyện này như thế nào rồi?” Thôi Bất Khứ thờ ơ nói, “Theo ta biết, bên cạnh Sa Bát Lược không thiếu cao thủ, trừ Phật Nhĩ ra, còn có hai người khác, võ công cao cường, gần đạt đến cảnh giới tông sư, nếu hắn phái ra mấy người nữa, chỉ sợ ngươi ngay cả Đột Quyết cũng không trở về được.”

Kim Liên khẽ cắn răng, nàng rất rõ ràng, Thôi Bất Khứ vừa rồi thấy chết mà không cứu, mục đích chính là như vậy.

Nhưng nàng không thể không chịu thua, bởi vì đối phương nói trúng chính giữa xương sườn mềm của nàng, lần này nàng tới Trung Nguyên, mai danh ẩn tính, cải trang đổi người, trên đường cũng gặp phải mấy lần nguy hiểm, đều bị nàng chuyển nguy thành an, nhưng trở về thì chưa chắc có vận khí tốt như vậy, Kim Liên vốn chỉ muốn sau khi song phương kết minh, Đại Tùy nhất định sẽ phái quân đội hộ tống nàng trở về, ai ngờ hôm nay rơi vào bế tắc, nếu không có kết quả, nàng tất nhiên sẽ không công mà về.

“Số lượng ngựa tốt có thể thương lượng, song phương kết minh, cũng đã sớm định xong, Đại Hãn không có dị nghị gì, ta có thể thay mặt quyết định. Nhưng chuyện triều cống, ta thật sự không làm chủ được, không bằng Thôi lang quân đi vương trướng một chuyến cùng ta đi, tự mình gặp mặt Đại Hãn, chắc hẳn so với ta một mình trở về, càng thêm làm ít công to.”

Thôi Bất Khứ nghe vậy, biết đây chính là ranh giới của Kim Liên rồi, cũng không ép bức nữa, gật gật đầu nói: “Còn mong Kim Liên Khả Đôn viết một bức thư, đóng dấu làm chứng, để ta đưa về kinh thành, cho bệ hạ xem qua.”

Kim Liên thống khoái nói: “Không thành vấn đề, lúc ta đi vốn có mang theo thư tay của Đại Hãn, chẳng qua cần một người tinh thông tiếng Đột Quyết đến xem.”

Thôi Bất Khứ: “Ta có thể.”

Câu trả lời hời hợt này, không thể không khiến Kim Liên nhìn Thôi Bất Khứ với cặp mắt khác xưa.

Bên kia Phượng Tiêu và Phật Nhĩ giao thủ vẫn chưa kết thúc.

Luận võ công, Phật Nhĩ tuy hơi kém một bậc so với Phượng Tiêu, nhưng cảnh giới của bọn họ đạt đến mức này, nếu không đánh lại, muốn toàn thân trở lui cũng không phải là việc khó.

Nhưng tối nay hắn đến, một là giết người, hai là cứu người, hai chuyện chưa xong, tất nhiên không thể nào rời đi dễ dàng.

Lúc Phật Nhĩ phất lên, các đại cao thủ danh hiển hách năm xưa, hoặc đã thành tông sư một phái, hoặc đã ẩn cư núi rừng, hành tung khó tìm, tuyệt đối không thể để cho kẻ nào tùy tiện tìm được, sau khi vào Trung Nguyên, Phật Nhĩ liên tiếp khiêu chiến không ít cao thủ, một thân võ công cường đại, cùng với việc khó gặp được địch thủ, khiến hắn nghĩ rằng võ lâm Trung Nguyên cũng chỉ như vậy thôi, thẳng đến khi gặp phải Phượng Tiêu.

Phượng Tiêu là địch thủ nửa đời hiếm thấy của hắn, võ công của đối phương mơ hồ khó lường, nội lực lại cực kỳ thâm hậu, đây vốn là cảnh giới mà người trẻ tuổi không thể đạt được, Phật Nhĩ vẫn luôn nghi ngờ sau lưng y còn có cao thủ đang chỉ điểm, hoặc Phượng Tiêu vốn chính là một cao thủ cấp tông sư phản lão hoàn đồng, lần trước ở Hồ Dương Lâm, cuối cùng hắn lại tháo chạy, bây giờ mắt thấy lại khó thoát khỏi thất bại.

Chỉ một Phượng Tiêu đã khó giải quyết, chứ đừng nói bên cạnh còn có Trưởng Tôn và Kiều Tiên, này hai người này mặc dù chưa động thủ, nhưng vô tình hay cố ý phong bế đường đi của hắn, khiến Phật Nhĩ bị cản tay trái phải, hết cách phân thân.

Dư quang khóe mắt hắn liếc thấy Thôi Bất Khứ đứng ở một góc xa xa, trong lòng có tính toán.

Giữa điện quang hỏa thạch, thân hình Phật Nhĩ đột nhiên nhảy lên một cái, hắn mặc dù cao lớn, nhưng nhảy một cái lại như bạch hạc lên trời, mười phần nhẹ nhàng, gần như không có tiếng động.

Phượng Tiêu tất nhiên theo sát không ngừng, nhưng sau khi Phật Nhĩ xông phá nóc nhà, lại không phải là vì chạy trốn, cũng không phải là vì cứu đồ đệ hắn, mà trực tiếp vỗ một chưởng lên mái ngói.

Phượng Tiêu thầm nói một tiếng không tốt, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, hắn cũng chỉ kịp kêu một tiếng chạy mau xuống bên dưới.

Toàn bộ nóc nhà ầm ầm sụp đổ, gạch ngói vỡ nát kể cả cột nhà, tất cả đều ở dưới nội lực chấn động của Phật Nhĩ mà rơi xuống, đè lên người trong phòng.

Trong nháy mắt, nơi này đã bị san thành bình địa.

Người có võ công còn khá tốt, như Kim Liên, mặc dù bất ngờ không kịp đề phòng, trên người nhiều chỗ ngoại thương, nhưng dẫu sao trong lúc ngàn cân treo sợi tóc còn kịp trốn ra được, nhưng một tên thị vệ vốn đang bị thương của nàng lại không may mắn như vậy, người trực tiếp bị đè dưới ngói vụn, không rõ sống chết.

Phượng Tiêu sắc mặt âm trầm, rốt cuộc thu lại vẻ mặt cà lơ, xoay người lại đi cứu người.

Bùi Kinh Chập thiếu chút nữa cũng bị một cây cột đè bên dưới, mặc dù may mắn chạy ra được, nhưng trên mặt bị mảnh vụn cắt bị thương mấy vết, sau lưng cũng bị cột đập  bị thương, đang rất đau rát.

Nhưng hắn nhìn xung quanh, chợt biến sắc mặt, nhớ tới Thôi Bất Khứ không biết võ công: “Lang quân, Thôi…”

Phượng Tiêu đã sải bước đi, khom người đá vào một cây cột, nhìn như không dùng sức, cây cột đã bay sang một bên.

Phía dưới cây cột lộ ra nửa cánh tay.

Bùi Kinh Chập sợ hết hồn, vội chạy tới hỗ trợ, thật vất vả mới dỡ hết ngói vụn trên người đối phương ra, lại phát hiện đó không phải là Thôi Bất Khứ mà hắn nghĩ, mà là Kiều Tiên.

Kiều Tiên và Trưởng Tôn Bồ Đề bảo vệ Thôi Bất Khứ trong lòng, lúc này cùng nhau kéo người ra ngoài, bọn họ mỗi người bị chút ngoại thương, ngược lại Thôi Bất Khứ không bị chút hao tổn nào.

“Lấy năng lực của Phượng phủ chủ, lại để Phật Nhĩ trốn thoát?” Thôi Bất Khứ nhíu mày chất vấn.

Trả lời hắn chính là giọng nói cà lơ phất phơ trước sau như một của Phượng Tiêu: “Đây không phải là nhìn thấy ngươi bị chôn ở dưới, lòng ta như lửa đốt, chỉ muốn cứu ngươi sao? Khứ Khứ à, ngươi oán trách quá đáng rồi, ngươi lại sờ ngực ta mà xem, bây giờ còn đang nhảy thình thịch nè.”

Trong lòng Bùi Kinh Chập nói trừ khi người chết, nếu không ngực ai chẳng đập thình thịch?

Nhưng hắn vẫn không quên mình ở phe Phượng Tiêu, không thể mở miệng tắt đài lang quân nhà mình được, cho nên nhịn không lên tiếng.

Thôi Bất Khứ hiển nhiên cũng lười ở đây tranh đua miệng lưỡi với y, trực tiếp nhìn về phía Kim Liên: “Thư của A Ba Khả Hãn.”

Kim Liên bị thương ở cánh tay, mất sức lôi văn thư từ trong ngực ra, Kiều Tiên nhận lấy, sau khi nghiệm chứng không có độc, mới đưa cho Thôi Bất Khứ.

Thôi Bất Khứ phủi bụi đất trên người đi, cúi đầu mở ra.

Một cái đầu lớn thình lình nhích lại gần, Thôi Bất Khứ thiếu chút nữa trực tiếp úp văn thư lên mặt đối phương.

“Ồ, viết cái gì thế? Chữ Đột Quyết à? Thôi đạo trưởng quả nhiên bất phàm, ngay cả chữ Đột Quyết cũng có thể đọc được.”

Cách Phượng Tiêu gọi Thôi Bất Khứ, từ Khứ Khứ, A Thôi, đến Thôi đạo trưởng, biến hóa khó lường, toàn phụ thuộc vào tâm tình, Thôi Bất Khứ đã sớm chết lặng.

Thôi Bất Khứ đọc nhanh như gió, chắc chắn đây là thân thư của A Ba Khả Hãn không sai, mới nhét văn thư vào trong ngực Phượng Tiêu, nói với Kim Liên: “Chúng ta có thể đến Đột Quyết một chuyến cùng ngươi, tự mình gặp mặt A Ba Khả Hãn.”

Kim Liên vui mừng, miễn cưỡng lấy lại tinh thần nói: “Vậy thì thật là quá tốt! Xin Thôi lang quân xác định ngày, chúng ta lên đường thật sớm một chút, hôm nay Phật Nhĩ bỏ trốn, Sa Bát Lược bên kia tất nhiên sẽ biết được tin tức rất nhanh, sợ rằng sẽ phái thêm người cướp giết chúng ta trên đường.”

Thôi Bất Khứ đồng ý trở về với nàng, không chỉ có nghĩa trên đường về nàng sẽ có người hộ tống, còn có nghĩa đưa được sứ thần Đại Tùy về, phần công lao này của Kim Liên sẽ càng vững chắc.

“Chuyện này chúng ta còn phải thương lượng một chút, lúc này không còn sớm nữa, tối nay Khả Đôn bị cả kinh, mời đi nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ phái người tìm một đại phu tới chữa thương cho ngài.” Thôi Bất Khứ nói.

Kim Liên gật đầu một cái, cũng không cứng rắn chống đỡ nữa: “Đa tạ Thôi lang quân, hai tên thuộc hạ cùng tới với ta, xin Thôi lang quân hậu táng bọn họ.”

Nàng được thị nữ đỡ rời đi.

Phượng Tiêu thấy Thôi Bất Khứ xoay người cũng muốn đi, không chút nghĩ ngợi liền kéo người lại, khiến Thôi Bất Khứ ngược lại hít một hơi lạnh.

Hắn vừa rồi bị đè ở dưới, mặc dù có Trưởng Tôn Kiều Tiên che chở, được an toàn, nhưng trong lúc vội vàng cánh tay vẫn bị trật khớp, hiện bị Phượng Tiêu kéo một cái, lập tức liền lộ di chứng.

Kiều Tiên trợn mắt mà chống đỡ, xuất thủ về hướng Phượng Tiêu, người sau thuận thế buông tay, lui về phía sau một bước.

“Chậm đã, ngươi nói chúng ta, là có ý gì?”

Thôi Bất Khứ nhếch mép: “Ta, và ngươi, gọi là chúng ta.”

Phượng Tiêu: …

—–

Tác giả có lời muốn nói:

Phượng Tiêu: Ta nói đi cùng ngươi bao giờ???

Thôi Bất Khứ: Trong mưa gió ta đang đợi ngươi.