Vợ Tôi Là Bác Sĩ

Chương 11: Kẻ Tám Lạng Người Nửa Cân



Vài ngày sau đó, Niệm Chân vui vẻ đi đến phòng làm việc của Lục Tư Phàm

“Hello chủ tịch yêu quý”

“Cậu đã điều tra xong chưa?”

“Tất nhiên là xong rồi chứ sao, chuyện này có khi vợ cậu cũng không biết”

Lục Tư Phàm hoài nghi hỏi

“Chuyện gì?”

“Cha Bội Sam phá sản, mắt nợ 10 tỷ, tụi giang hồ đến đồi nợ, bảo không có tiền thì đánh chết cha cô ấy, cô ấy thương cha nên muốn gả cho cậu để có tiền trả nợ”

“Ông ấy phá sản sao? Chuyện này sao tôi không hay biết gì chứ?”

“Ừ thì có phá sản đâu mà biết, tất cả là do gia đình cô ấy dựng chuyện để lừa cô ấy thôi”

“Hóa ra là vì chuyện đó mà cô ấy mới gả cho tôi à?”

Lục Tư Phàm cảm thấy bản thân trách lầm cô nên thấy có lỗi

“Mà tội nghiệp cô ấy lắm. Nghe nói cô ấy có 1 anh người yêu, tuy không công khai nhưng 2 người đó yêu nhau từ năm cấp 3 lận, đoạn tình cảm như vậy mà phải bị cắt đứt, nghĩ mà tội”

“Chuyện này có chắc không?”

“Là do tôi mua chuộc cô người hầu trong nhà mới biết được đấy, cô ấy còn kể Bội Sam thường xuyên bị bà mẹ kế và cô em bắt nạn, đó là lí do mà cô ấy lại chuyển nhà ra ở riêng”

“Nghe cứ như trong câu chuyện cổ tích đấy”

“Ừ giống thật, cô ấy là cô tấm đáng thương, còn cậu là chàng hoàng tử”

Lục Tư Phàm cười chế giễu

“Hứ, cậu nói có vài phần đúng”

“Chứ sao trời”

“Nhưng mà,... rất tiết tôi không phải là hoàng tử của cô ấy”

“Nói gì vậy? Cậu với cô ấy kết hôn rồi mà?”

Lục Tư Phàm không nói gì, nhìn dáng vẻ đâm chiêu của anh giống như anh đang mưu tính chuyện gì đấy

....................

Cuối cùng cũng đợi được đến ngày Hà Bội Sam xuất viện, mẹ chồng cô lúc nào cũng ở cạnh lo cho từ việc nhỏ nhất

“Mẹ à mẹ để con dọn cho”

“Thôi để mẹ dọn, con chưa khỏe hẳn đâu đấy”

“Con phải khỏe thì bác sĩ mới cho con xuất viện chứ, mẹ cứ để con”

Lục Tư Phàm nhìn thấy 2 người cứ đùng đẩy mãi thì khó chịu nói

“Mẹ cứ để cô ấy làm đi, 2 người cứ tranh nhau làm gì?”

Bà Lục nghe anh nói như vậy thì lại đánh vào đầu anh 1 cái

“Mẹ làm gì vậy?”

Lục Tư Phàm ngơ ngác hỏi

“Con là chồng mà không biết phụ còn đứng đó nói hả? Qua đó phụ vợ con đi mau lên”

Lục Tư Phàm dù không muốn nhưng cũng phải đi lại phụ cô dọn đồ vào túi

“Gôm hết cái này bỏ vào 1 lượt là được chứ gì?”

“Không được, anh bỏ từng thứ vào thôi, bỏ như vậy nó bị lộn xộn đấy”

“Đằng nào cũng lấy ra, phiền phức”

Lục Tư Phàm cứ cằng nhằn mãi, bà Lục đứng ngoài cửa thấy thế thì nói vọng vào

“Nè con làm nhanh lên đi còn về nữa, đàn ông gì mà lề mề”

Nghe mẹ hối nên anh cũng làm lẹ, đang bỏ quần áo vào túi thì bất ngờ anh nhìn thấy chiếc quần nhỏ màu hồng phấn lộ ra, nhìn thấy vậy anh ngại ngùng không giám đụng, Hà Bội Sam quay qua thấy anh đứng bất động thì hỏi

“Nè anh làm sao vậy hả?”

Lục Tư Phàm ấp úng nói

“Cái... cái đó...”

Anh ngại ngùng chỉ về phía chiếc quần nhỏ, cô thấy thế không những không ngại mà còn bình tỉnh nói

“Quần lót thôi mà, anh làm gì mà đứng nhìn nó dữ vậy?”

“Cô... cô không biết ngại à?”

“Đây là vấn đề bình thường, ai mà không mặc hả? Chỉ là 1 miếng vải thôi mà?”

Thấy cô như vậy anh có chút tức giận như không làm được gì, anh quay mặt đi chỗ khác, dùng tay gôm 1 đóng đồ nhét vào trong túi, hành động hết sức gượng gạo

{Giả vờ trong sạch à? Đừng tưởng tôi không biết chuyện anh ngủ chung với mấy cô hot girl trên mạng} Hà Bội Sam mỉa mai nhìn anh

{Nếu không có mẹ tôi bên ngoài thì tôi đã quăng đống đồ này vào mặt cô rồi, con gái gì mà không biết ngại là gì }Lục Tư Phàm lườm cô

“Anh lườm tôi làm gì? Mau lên đi mẹ anh hối nãy giờ kìa”

Lục Tư Phàm nhẫn nhục, anh nói nhỏ vào tai cô

“Cô đợi đấy, khi nào mẹ tôi về thì cô biết tay tôi”

Hà Bội Sam cũng không chịu thua, cô vênh váo nói lại

“Nói cho anh biết hồi đó tôi đã từng mổ 1 con trâu đấy, 1 con khỉ giống anh chả làm khó tôi được đâu”

“Vậy sao lúc cô muốn tự tử, cô không dùng dao đâm vô tim luôn đi?”

“Anh ngốc quá, anh có biết tại sao hơn 85% học sinh tự tử điều nghĩ đến chuyện cắt cổ tay thay vì đâm vào tim không?”

“Tôi tất nhiên không biết rồi, bởi vì tôi đâu ngu ngốc giống như 1 số người”

“Không phải, đó là vì anh đã già rồi nên không hiểu lớp trẻ nghĩ gì”

Lục Tư Phàm nghe cô nói vậy thì tức giận, anh không nói được gì ngoài trừ việc chỉ tay vào mặt cô

“Hành động chỉ tay vào mặt người khác như vậy là hành động vô học, không có đạo đức”

Hà Bội Sam nói rồi thì tự đắt đi ra, chưa ra đến cửa thì cô quay đầu lại. Cười khinh bỉ nói

“Nè Lục Tư Phàm, tôi 1 còn anh thì 0 tôi vẫn đang dẫn đầu đấy”

Lục Tư Phàm tức đến mức muốn cầm nguyên cái túi ném vào người cô, nhưng sợ mẹ anh biết nên anh phải cố gắn kiềm chế cơn tức này

{Hà Bội Sam cô chờ đó}