Vợ Tôi Là Bác Sĩ

Chương 13: Trả Tự Do Cho Cô



Hà Bội Sam trở lại công việc của mình, cô đến bệnh viện chào hỏi mọi người

“Chào 2 người nha”

Nhìn thấy cô, Chu Khả Di vui vẻ chạy đến

“Chị Sam, chị về rồi, mấy ngày chị đi chơi em ở đây cứ bị anh Chí Thần bắt nạt hoài, chị la ảnh đi”

Nghe thấy có người bốc phốt mình, Trương Chí Thần cũng không khách khí mà vội nói

“Nè nha anh bắt nạt em hồi nào hả? Sam Sam em không tin có thể hỏi mấy người khác, rõ ràng là em ấy cố ý vẽ bậy lên mặt lúc anh đang ngủ đấy”

Thấy 2 người thân thiết như vậy, Hà Bội Sam trêu ghẹo nói

“Hai người này kì ghê, cứ dính lấy nhau như vậy là sao hả?”

“Chị Sam, chị nói gì vậy, em không biết đâu chị la anh ấy đi”

Chu Khả Di nhõng nhẽo hết lắc lư tay Hà Bội Sam rồi ôm lấy cô, vô tình chạm trúng vết thương củ, khiến cô ôm bụng than đau

“Úi ya~”

Trương Chí Thần thấy thế thì lo lắng hỏi

“Nè em sao đấy hả? Em bị gì vậy?”

“Chị... em làm chị đau hả? Chị bị sao vậy?”

Nhìn thấy 2 người lo cho mình như vậy Hà Bội Sam đành cố cười rồi vui vẻ nói

“Bị dụ rồi nha, chị chỉ đùa 1 chút thôi à”

“Trời ạ, chị làm em lo quá trời”

“Đúng đó anh còn tưởng em bị gì không đấy”

{Không thể để mọi người biết chuyện này được} Hà Bội Sam nghĩ thầm, cô vẫn cố vui vẻ như mọi ngày, vẫn năng động và giúp đỡ người khác

...............

Từ sau khi Hà Bội Sam kết hôn, Việt Bân ngày ngày làm bạn với rượu bia, anh uống say rồi lại tỉnh, tỉnh xong rồi lại uống, cứ thế thân thể anh bị bào mòn, không còn chút sức sống

Lúc nào cũng vậy, Hà Lộ Khiết luôn ở bên cạnh anh, quan tâm anh

“Việt Bân à anh đừng như vậy nữa có được không? Chị ta đâu có đáng để anh làm vậy?”

Việt Bân ngẫm nghĩ lại thấy lời nói của cô rất đúng, anh dừng uống rượu, cặp mắt đầy câm thù nói

“Đúng, cô ta không xứng đáng, cô ta nhất định phải trả giá cho những gì mình đã gây ra”

“Anh nói đúng lắm, anh càng bào mòn thân thể mình như vậy thì chị ta càng đắt ý, cách tốt nhất để khiến chị ta đau khổ là anh phải sống cho thật tốt”

Việt Bân nhìn Hà Lộ Khiết mỉm cười ma mị, anh ta đưa tay lên má cô rồi cười phá lên

“Hahaha, đúng rồi, nhất định tôi sẽ sống tốt hơn cô, tôi sẽ hủy hoại cả cuộc đời cô”

Không biết trong đầu anh đã nghĩ ra kết hoạch điên rồ nào, nhưng có lẽ nó sẽ gây bất lợi cho Hà Bội Sam

...............

Sau khi đi làm về, Hà Bội Sam bước vào phòng ngủ, thấy Lục Tư Phàm đang ngồi trên sofa trầm ngâm nên cô quan tâm, đến gần hỏi anh

“Anh ngồi đó làm gì vậy?”

“Cô về rồi thì qua đây đi, tôi có 1 đề nghị đối với cô”

Hà Bội Sam nghe anh nói thế cũng đi qua xem coi có việc gì quan trọng không

“Chuyện gì vậy?”

“Có phải cô bị ép gả cho tôi đúng không?”

Thấy anh nói trúng tim đen, mặt cô xị lại, cặp mắt có chút sập xuống, cô ấp úng nói

“Anh nói gì vậy? Tôi... tôi không hiểu”

“Đừng có diễn nữa, cô thật đi”

“Thì.... không phải là mẹ anh muốn tôi gả cho anh sao?”

“Không phải, còn 1 lý do khác nữa”

Thấy bộ dạng của anh, cô cũng đoán được anh đã biết hết mọi chuyện

“Anh biết hết rồi sao...”

Lục Tư Phàm không trả lời

“Nếu như anh biết hết rồi thì còn hỏi tôi làm gì?”

Lục Tư Phàm nhìn cô rồi nói

“Cô ngốc thật đấy, bị lừa mà không biết”

“Anh đang nói gì vậy hả? Ai bị lừa?”

“Cha cô không có phá sản, tất cả chỉ là diễn tuồng, họ muốn cô tình nguyện gả cho tôi nên mới bầy ra vở kịch con cứu cha thôi”

“Anh nói cái quái gì thế? Anh không được xúc phạm cha tôi, nếu không có bằng chứng thì anh không được nói như vậy”

“Cô tự xem đi”

Lục Tư Phàm đưa cho cô xem tài liệu của công ty cha cô, cổ phiếu vẫn tăng điều đặng không hề có dấu hiệu phá sản, Hà Bội Sam như không tin vào mắt mình, tay cô run rẩy, giọng nói có chút nghẹn

“Không thể nào... cha tôi... cha tôi sao có thể lừa tôi như vậy chứ... chuyện này không thể, anh... anh đang lừa tôi đúng không?"

“Đừng tự dối lòng nữa, đó là sự thật cô nên chấp nhận đi”

“Không phải đâu, cha tôi thương tôi lắm... cha tôi.... ngày lên xe hoa cha còn ôm lấy tôi, ông ấy còn khóc nữa mà, tôi là con gái của ông ấy sao ông ấy có thể làm như vậy?”

Hà Bội Sam suy sụp, cô không tin đây là sự thật, nước mắt từ từ túa ra, nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô Lục Tư Phàm cũng thương cảm, anh lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô rồi nhẹ giọng nói

“Nếu cô muốn tôi có thể giúp cô”

“Giúp tôi... anh thì giúp gì được cho tôi chứ?”

“Trả tự do cho cô”

“Anh...”

“Nhưng không phải bây giờ, cô xem bảng hợp đồng này đi”