Vợ Tôi Là Bác Sĩ

Chương 23: Mối Tình Trắc Trở



Hai tuần sau.

Tại nhà của Lục Tư Phàm, Hà Bội Sam đang dọn đồ vào vali chuẩn bị đi tình nguyện.

“Lỡ như anh ta về không thấy mình thì sao ta? Nhưng mà.... ai bảo anh ta không gọi cho mình làm gì, đã vậy thì mình cũng không cần thông báo cho anh ta luôn”

......

Sáng hôm sau Hà Bội Sam rời khói nhà sớm, cô lên xe buýt của bệnh viện chuẩn bị rời khỏi Thượng Hải để đến Hà Bắc.

Khi cô vừa lên xe tầm vài phút thì Lục Tư Phàm cũng về đến nhà, anh có vẻ hào hứng khi nghĩ mình sẽ được gặp cô. Bước vào trong nhà, không thấy bóng dáng cô đâu nên anh thầm nghĩ

“Có khi nào cô ấy đi làm rồi không?”

Có chút thất vọng anh nhìn sang cái bàn ở phòng khách, trên đó có 1 tờ giấy note, đoán chắc là cô viết cho mình nên anh hào hứng đi lại xem, vẻ mặt anh đầy đắt ý

“Chắc là cô ta đã hỏi thăm tình hình của mình từ Niệm Chân đây mà, biết mình về nên cố ý viết thư luôn chứ”

Nội dung trong tờ giấy note: Tôi đi làm tình nguyện ở Hà Bắc 1 tuần, nếu anh có về không thấy tôi đâu thì đừng lo

Lục Tư Phàm đọc xong thì xét bức thư, tức giận nói.

“Cô ta nghĩ mình là ai chứ? Còn bảo đừng lo? Chắc mình thèm quan tâm, đừng có ảo tưởng nữa”

Tức giận thì nói như vậy, nhưng thật tâm anh vẫn rất quan tâm đến cô, trên khuôn mặt có nét buồn buồn, anh thẩn thờ vứt hết đồ đạt tại phòng khách rồi đi lên lầu

............

Ở trên xe Hà Bội Sam vẫn luôn nghĩ về anh.

{Không biết là anh ấy đã về chưa ta,... rồi khi anh ấy nhìn thấy tờ giấy đó sẽ có biểu hiện như thế nào chứ?}

Đang suy nghĩ thì Trương Chí Thần ngồi kế bên bắt chuyện, anh vui vẻ nói.

“Tự nhiên anh nôn ghê”

“Đây có phải là lần đầu tiên anh đi đâu mà nôn?”

“Tuy không phải là lần đầu tiên nhưng mà anh cứ nghĩ đến việc trẻ em ở đó đang trông chờ chúng ta đến giúp thì lại không chịu được”

“Trên đời này mà có 100 người như anh thì tốt biết mấy”

“Nghe em nói mà anh thấy ngại quá trời”

Bỗng nhiên Hà Bội Sam nhớ đến Chu Khả Di, cô hỏi.

“À mà dạo này Di Di có nhắn tin cho anh không?”

“Không có”

“Sao lại như vậy chứ? Con bé cũng không có nhắn cho em luôn”

“Biết đâu con bé đang bận thì sao? Mà em quan tâm làm gì chứ?”

“Anh nói vậy mà nghe được hả?”

“Thì... bình thường con bé thân với em nhất mà? Con bé không nhắn tin với anh là chuyện bình thường thôi”

Hà Bội Sam nhìn Trương Chí Thần với khuôn mặt đầy khó chịu, cô thừa biết Chu Khả Di thích anh, nhưng điều cô không ngờ đến là anh vẫn không hiểu được tình cảm của cô bé.

Trương Chí Thần khó hiểu nhìn cô

“Em sao vậy hả? Sao tự nhiên lại nhìn anh như vậy?”

“Thôi đi, em mệt rồi muốn chợp mắt 1 chút”

“Vậy em cứ ngủ đi”

Trương Chí Thần nhìn cô, anh cũng biết rõ điều mà Hà Bội Sam đang muốn nói là gì, anh biết Chu Khả Di có tình cảm đặt biệt với mình, nhưng bản thân anh lại không thể đón nhận nó.

{Em trách anh không hiểu được tình cảm của Chu Khả Di, vậy còn em? Sao em vẫn không cảm nhận được tình cảm của anh dành cho em? Anh thật sự cũng muốn mở lòng mình ra lắm chứ, nhưng mà.... anh thật sự không muốn làm 1 cô bé tốt như Chu Khả Di tổn thương vì mình}

Hà Bội Sam nói là đi ngủ, nhưng cô vẫn không tài nào ngủ được, đó chỉ là cái cớ để cô bao biện cho hành động của mình, cô thầm nghĩ.

{Em xin lỗi vì không thể đón nhận tình cảm của anh, lúc trước thì không thể, bây giờ càng không. Dù sao em cũng là người có gia đình, trái tim lại đem yêu 1 người đàn ông khác, sống bên cạnh anh lại càng làm chúng ta đau khổ hơn, Trương Chí Thần em xin lỗi vì đã làm tổn thương anh, nhưng chỉ có cách lơ đi mọi chuyện thì chúng ta mới có thể giữ tình bạn này mãi mãi được”