Vợ Tôi Là Bác Sĩ

Chương 25: Yêu Đơn Phương



Sáng hôm nhau, nhóm tình nguyện viên của Hà Bội Sam đến bệnh viện xã, mọi người thăm khám cho trẻ nhỏ, Hà Bội Sam nhiệt tình và thân thiện, đối với những trẻ nhỏ sợ chích cô điều có cách giải quyết

“Không con không chích đâu.... mẹ ơi...”

“Ngoan nào, em là con trai mà, sao lại sợ kim chứ? Nó không đau đâu, như kiến cắn thôi, ngoan chị chích xong rồi chị cho bánh nha”

“Em muốn ăn bánh socola”

“Được, nhưng nhớ là không được khóc đấy”

“Dạ”

Sau khi Hà Bội Sam chích xong, cô không quên xoa đầu cậu bé an ủi

“Thấy không, đâu có đau đâu, giờ em qua kia nhận bánh nha”

“Dạ em cảm ơn”

“Mời người tiếp theo ạ”

Đối với những đứa gan dạ không sợ thì rất nhanh, nhưng đối với trẻ cứng đầu sợ hãi thì lại khó khăn vô cùng, có thể thấy những người làm bác sĩ như cô có 1 sự kiên nhẫn và lọng lượng vô cùng lớn

“Không có đau đâu mà, tin chị đi, như kiến cắn thôi”

“Như em sợ, em sợ lắm, huhuhu”

Hà Bội Sam lấy 1 chú thỏ bông đáng yêu để trước mặt cô bé

“Nính nính, vậy chị sẽ để bé thỏ động viên em nha”

“Không em sợ đau lắm, mẹ ơi, mẹ ơi, huhuhu”

Hà Bội Sam thấy cách này không được cô liền lấy 1 mũi kim đồ chơi ra

“Vậy chị để bé thỏ chích trước nha”

Hà Bội Sam làm động tác vờ như mình đang chích rồi vui vẻ nói

“Thấy không đâu có đau đâu nè, bé thỏ nhỏ hơn em mà còn không khóc, không lẽ em thua bé thỏ hả?”

“Em...”

“Ngoan nha, chích 1 cái thôi, nhanh lắm”

“Vậy chị chích nhẹ thôi nha”

“Uhm, đưa tay đây”

Hết đứa bé này đến đứa bé khác, cuối cùng cũng hết nữa ngày, giờ nghỉ trưa các y bác sĩ điều mệt lừ cả người

Chu Khả Di tuy không nằm trong danh sách thiện nguyện nhưng cô cũng rất năng động trong việc hỗn trợ mọi người, cô lấy nước đưa cho Trương Chí Thần

“Anh uống nước đi”

“À... cảm ơn em”

Trương Chí Thần khách sáo lấy 1 chai, sau đó lại chỗ Hà Bội Sam đưa cho cô

“Nè em uống đi, nước của Chu Khả Di mang lại đó”

“Sao anh không uống? Nước em ấy làm riêng cho anh mà?”

“Riêng gì chứ, ai cũng có mà, em uống đi”

“Thôi, em uống nước suối được rồi, anh giữ đi, à em đi gọi điện thoại cho chồng em đây”

Chu Khả Di đứng từ xa đã nhìn thấy hết mọi thứ, cô buồn bã đi lại chỗ của Hà Bội Sam

Hà Bội Sam đi gọi điện thoại chỉ là giả vờ, cô không muốn quá thân mật với anh như trước, đứng 1 gốc ăn bánh mì cho qua bửa

“Chị Sam Sam”

Thấy Chu Khả Di buồn bã, Hà Bội Sam lo lắng hỏi

“Em sao vậy? Có chuyện gì sao?”

“Không có gì cả”

“Không có sao em lại buồn? Nè có gì cứ nói đi”

“Chị.... Anh Trương Chí Thần thật sự rất thích chị đó”

Hà Bội Sam nghe thấy lời này thì như đứng hình, cô có chút ái náy khi nhìn Chu Khả Di

“Chuyện này chị....”

“Chị biết chuyện này mà đúng không?”

“Cho dù có là vậy thì cũng không thể nào, chị đã có gia đình rồi, chị không thể đến với anh ấy được”

“Nhưng anh ấy vẫn không thể buông bỏ được chị”

“Vì vậy anh ấy đang rất cần 1 người có thể xóa bỏ điều đó, Di Di em yêu anh ấy mà đúng không?”

“Em... em....”

“Chỉ cần 1 trái tim đủ chân thành thì có thể lấp đầy mọi khoảng trống, Di Di em phải mạnh mẽ lên, nhất định phải dành lấy tình yêu của mình biết không?”

“Nhưng mà em....”

“Nếu như em để mất tình yêu của mình thì cả đời này em sẽ không bao giờ tìm được đâu, có những thứ 1 khi đã qua đi thì sẽ không quay đầu được, cảm giác nhìn người mình yêu nắm tay thân mật với người khác đau lắm, chị không hy vọng em sẽ giống chị đâu”

Hà Bội Sam buồn bã, hình ảnh của Việt Bân trong cô quá lớn khiến cô mãi vẫn không xóa bỏ được, nhưng mọi chuyện đã đành, dù sau này cô với Lục Tư Phàm có li dị thì họ vẫn không bao giờ đến với nhau được nữa.

Tình yêu thật khó nói, yêu 1 người dù biết người đó không yêu mình nhưng vẫn cố yêu, yêu đơn phương đau lắm, nếu có cơ hội thì phải nói ngây, đừng để lo sợ của bản thân mà làm lạc mất nhau cả đời.