Vợ Tôi Là Bác Sĩ

Chương 41: Đêm Tối



Trong màn đêm huyền ảo, cả thể xác lẫn tâm hồn của 2 người điều quấn lấy nhau, họ hôn nhau thật chặt như chẳng muốn xa rời.

Lục Tư Phàm nhẹ nhàng đẩy cô xuống giường, cử chỉ anh dịu dàng, vừa chiếm lấy môi cô anh vừa chiếm lấy cả cơ thể nóng bỏng ấy.

“Bà xã em tuyệt lắm, rất đẹp”

Bộ vái đỏ trên người Hà Bội Sam nhanh chóng bị cởi bỏ quăng xuống đất. Cô ngại ngùng dùng tay che thân lại

“Khoan đã tắt đèn đi anh”

Lục Tư Phàm kéo tay cô ra khỏi vòng 1, anh ngắm nhìn nó, nở 1 nụ cười mãn nguyện

“Nó đẹp lắm, rất đẹp, anh muốn nhìn nó”

Lục Tư Phàm dừng lại vài giây, anh kéo cà vạt ra, trói lấy tay cô lại

Hà Bội Sam ngại ngùng nói

“Anh.... Anh làm gì vậy?”

“Yên tâm đi anh sẽ nhẹ nhàng với em hết cỡ”

Hà Bội Sam đột nhiên đẩy anh ra, cô nhanh chóng rời khỏi vòng tay anh, cô có chút lo lắng nói

“Khoan đã, hay là mình để sau đi, em... Em say quá... Em sợ mình sẽ không làm tốt được”

Lục Tư Phàm vội kéo chân cô lại phía mình, ghé sát vào tai cô thì thầm

“Vừa rồi ai đã nói là ngàn đô không say chứ?”

“Em chỉ nói chơi thôi... Em... Em thật sự không mở mắt lên nổi nè”

“Vậy thì cứ nhắm mắt đi, anh có thể làm hết mọi chuyện cho em mà”

Lục Tư Phàm hôn vào cổ cô, Hà Bội Sam có chút bối rối, cô muốn đẩy anh ra

“Không được đâu, ở cổ có rất nhiều sợi dây thần kinh, anh tác động mạnh như vậy có thể ảnh hưởng đến tính mạng đấy”

Lục Tư Phàm mấy kiên nhẫn, anh dừng mọi động tác lại, 1 nước rời đi

Hà Bội Sam cảm thấy có lỗi với anh, cô cũng không muốn cự tuyệt anh như vậy, nhưng do là lần đầu nên có chút sợ hãi

{Anh ấy nổi giận rồi....}

Hà Bội Sam buồn bã, Lục Tư Phàm bất ngờ tiến lại, anh cầm lấy đồ bịt mắt, bịt mắt cô lại

“Phàm Phàm anh làm gì vậy?”

“Bà xã yên tâm đi, anh sẽ nhẹ nhàng mà, em cứ nằm xuống rồi tận hưởng thôi”

Lục Tư Phàm dùng lực cả người đè cô xuống giường, lại hôn lấy cô, 1 tay giữa chặt 2 tay cô trên cao, 1 tay xoa khắp người cô

Anh tiếng xuống bên dưới, hôn lấy phần ngực cô, Hà Bội Sam không quen vội kích động

“Cơ thể em đang phản ứng đấy à?”

“Anh nói gì vậy hả?”

“Ngoan nào mèo con, nếu thấy đau cứ cào cấu lên người anh đi”

Lục Tư Phàm đưa ngón tay vào phía dưới cô, không ngừng chuyển động bên trong, Hà Bội Sam ôm chặt cổ anh, móng tay cô xiết lấy da thịt

Lục Tư Phàm hôn lấy cô bé nhỏ, nghịch lấy nó, anh ta không biết ngượng miệng mà còn nói mấy lời khiếm nhã

“Cái này người ta gọi là mật ong tình yêu đấy”

“Đừng mà.... Ahhh”

Nghịch cho đã anh ta cởi thắt lưng ra, cầm lấy cậu bé rồi nói

“Anh cho vào nha, không đau đâu đừng lo”

“Ummmm..... Dừng lại 1 chút nó.... Nó xâu quá rồi”

Hà Bội Sam nín thở, cô càng ôm chặt lấy anh hơn, dơ 2 chân lên hông anh, Lục Tư Phàm thở gấp

“Anh chịu hết nổi rồi, anh duy chuyển đây”

Tay 2 người nắm chặt nhau, môi anh lại hôn lấy cô, anh từ từ duy chuyển

Giọng cô hòa nguyện cùng âm thanh của tình yêu, Lục Tư Phàm càng đẩy càng hăng, chuyển mạnh hơn theo từng nhịp

“ummm.... Lục Tư Phàm anh.... Anh... Ahhh từ từ... Lục Tư Phàm”

“Bà xã anh yêu em”

Miệng thì nói yêu người ta nhưng người thì không ngừng chuyển động, nhịp lên nhịp xuống, đổi hết tư thế này đến tư thế khác, anh cứ làm cho thỏa hết nổi lòng mình mà có màng đến cô bên dưới đang kiêu la thảm thiết đến nhường nào.