Vợ Tôi Là Bác Sĩ

Chương 72: Hồi Kết



Tên khốn Việt Bân đã vát Hà Bội Sam trên vai, chỉ còn cách vài bước chân nữa hắn sẽ bước lên cầu tàu và lên tàu rời khỏi đây, nhóm người của Lục Tư Phàm cuối cùng cũng đã đuổi đến, cảnh sát trưởng vội cầm loa nói lớn

“Đề nghị người phía trước dừng lại, chúng tôi cần kiểm tra”

Việt Bân quay đầu lại nhìn thấy Lục Tư Phàm đang chạy thật nhanh về phía mình, hắn ta câm ghét Lục Tư Phàm, tuyệt đối không để cô trở về với anh, hắn ta bất chấp sự ngăn cảng của phía cảnh sát, quay đầu rồi bắt đầu chạy lên cần tàu

Nhận thấy tình hình không kịp Dương Tử Dương liền cướp lấy súng của cảnh sát nhấm về phía Việt Bân

“Anh không được làm vậy”

“Tôi đã từng tham gia vào quân đội, yên tâm đi với cự li này tôi có thể bắn được”

Dương Tử Dương nhắm bắn về phía Việt Bân, anh canh vào chân của hắn ta, bắn 1 phát, viên đạn bay thật nhanh cắm thẳng vào chân hắn, hắn ngã khỏi cầu tàu và mang theo Hà Bội Sam rơi xuống biển

Lục Tư Phàm nhìn thấy cô ngã xuống biển anh vội thét lên và chạy nhanh hơn

“Không….”

Lục Tư Phàm nhảy xuống biển giải cứu cô

Hà Bội Sam trong nước biển, cô bất giác mở mắt ra, từ từ tỉnh lại sau cơn hôn mê, cô nhìn thấy Lục Tư Phàm đang bơi lại phía cô

{Cuối cùng anh cũng đến…}

Nhưng có lẽ cô đã không thể cầm cự được nữa, cô theo dòng nước từ từ bị cuốn xuống đáy biển, Lục Tư Phàm càng bơi về phía cô nhanh hơn, cuối cùng anh cũng nắm lấy tay cô, lôi cô về lại phía mình

{Sam Sam em tuyệt đối không được bỏ cuộc đâu…. Tiểu Khôn vẫn còn đang chờ em ở nhà, em nhất định phải quay về}

{Nếu như vẫn còn cơ hội… em muốn… một lần nữa được ở bên cạnh anh}

Lục Tư Phàm cố hết sức bơi lên mặt biển, khuôn mặt anh thể hiện rõ sự bất lực, 1 tay ôm lấy cô không rời, 1 tay cố hết sức để bơi, chỉ hy vọng cả 2 điều được bình an

Sau này liệu gia đình nhỏ của họ có còn cơ hội để đoàn tụ với nhau không?

…………………….

Một ngày đẹp trời của 12 năm sau, Tiểu Khôn con trai của Lục Tư Phàm và Hà Bội Sam đã lớn bộn, thằng bé kháo khỉnh và rất đáng yêu

“Bố ơi mùa hè này chúng ta sẽ đi đâu vậy bố?”

Lục Tư Phàm đang nấu ăn trong bếp, anh từ tốn nói

“Đầu mùa hè bố dẫn con đến 1 nơi, đảm bảo là con sẽ thích”

“Con biết nè”

“Con biết sao? Vậy con nói thử xem”

“Có phải bố muốn dắt con với em đến thăm mộ của mẹ không?”

Lục Tư Phàm dịu dàng xoa đầu của cậu  bé anh nói

“Chủ nhật này bố sẽ dẫn con đến mộ mẹ, còn mùa hè này chúng ta sẽ đến nơi khác”

Tiểu Khôn ngoan ngoãn gật đầu

Một cô nhóc nhỏ bước xuống lầu, nhìn thấy Lục Tư Phàm xoa đầu Tiểu Khôn, cô bé chạy lại làm nũng với anh

“Ninh Ninh cũng muốn được xoa đầu nữa”

Lục Tư Phàm mỉm cười dịu dàng với cô bé, anh cũng xoa đầu cô

“Được rồi, bây giờ 2 đứa vào chỗ ngồi ba dọn đồ lên ăn nha”

Cả 2 đứa bé ngoan ngoãn nói

“Dạ”

…………………..

Sau khi nhận được tin Hà Bội Sam mất, Việt Bân phát điên lên, và cũng vì vậy mà anh vẫn bị giam trong phòng đặt biệt, chờ ngày anh tỉnh mới có thể đưa ra xét xử

Việt Bân điên điên dại dại ngồi trong 1 góc, anh cầm lấy viên phấn vẽ hình Hà Bội Sam lên tường, miệng vẫn thường nói

“Sam Sam sao em lại không về bên anh vậy hả? Sam Sam anh nhớ em nhiều lắm, em quay về bên anh đi”

Nhìn bộ dang điên dại của anh Hà Lộ Khiết chỉ có thể ngậm ngùi đứng từ xa nhìn anh, đứa con của Hà Lộ Khiết là Bân Kì, cậu bé lâu lâu lại được mẹ dẫn đến đây để nhìn người đàn ông điên dại ngồi trong phòng giam ấy, cậu bé khó hiểu hỏi mẹ

“Mẹ ơi người đàn ông đó là ai vậy mẹ, sao lúc nào mẹ cũng dẫn con đến đây vậy? Con không thích ở đây đâu mình về đi mẹ”

“Bân Kì ngoan, con nghe mẹ nói, sau này con tuyệt đối không được làm những chuyện xấu xa đâu biết không? Nếu như con làm như vậy thì sau này con sẽ giống hắn ta đấy”

Bân Kì sợ hãi nói

“Hả! con không muốn như vậy đâu, Bân Kì sẽ ngoan, không bao giờ làm điều xấu cả”

“Ngoan lắm, bây giờ chúng ta về nhà nha”

“Dạ”

………………

Niệm Chân đứng trước 1 ngôi mộ, đó là ngôi mộ của Alice, sau khi cô sinh con thì cũng mất máu mà qua đời. Ánh mắt anh có chút thương cảm nhìn nó. Dương Tử Dương từ xa đi lại, vỗ lên vai Niệm Chân

“Cậu đứng ở đây lâu lắm rồi đó, về thôi”

“Giá như thời gian có thể quay lại thì….”

“Cô ta mất là do nghiệp của mình gây ra không kiên quan gì đến chúng ta cả”

“Nhưng mà…”

“Thôi đi, chúng ta về thôi, giờ là mùa đông đấy, ở ngoài lâu không tốt, nhanh lên”

Niệm Chân gật đầu đồng ý rồi cùng Dương Tử Dương ra về

………………….

Trương Chí Thần giờ đây đã lên chức thành trưởng khoa, anh là 1 bác sĩ giỏi trong bệnh viện, trong lúc gặp lại 1 người bạn củ, anh bạn đó nhìn thấy anh vẫn còn độc thân nên mới trêu đùa anh vài câu

“Nè cậu định bao giờ lấy vợ hả?”

Trương Chí Thần cười ngại ngùng nói

“Cậu hỏi chuyện này để làm gì hả?”

“Thì quan tâm cậu 1 chút không được à?”

Trương Chí Thần có chút buồn, anh cười chua chát nói

“Tôi vẫn đang chờ 1 người”

Cậu bạn của anh nhìn bộ dạng này thì lại có chút khó hiểu, chưa kịp cất lời thì giọng của 1 cô gái cất lên

“Anh vẫn đang chờ chị ấy sao?”

Giọng nói này thật sự rất quen, Trương Chí Thần lập tức đứng lên, nhìn về phía cô gái, nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình anh ngơ ngác, hóa ra người đó là Chu Khả Di, giờ cô cũng đã là 1 người phụ nữ trưởng thành và rất chửng chạc, cô cầm hồ sơ rồi vui vẻ nói

“Tuy em không phải là người anh đang chờ nhưng mà… em hy vọng anh sẽ không từ chối hồ sơ xin việc của em đúng không?

Trương Chí Thần nhìn cô đến ngây người, đôi mắt ửng đỏ lên, anh lau đến ôm lấy cô vào lòng, anh thì thầm vào tai cô

“Anh sẽ không bao giờ từ chối em nữa, anh đã chờ đợi em rất lâu rồi đấy”

Cuối cùng sau bao nhiêu năm chờ đợi họ cũng đã đến được với nhau, tuy chuyện tình trắt trỡ nhưng vẫn hy vọng tương lai 2 người sẽ trở nên tốt đẹp hơn

……………………..

Tháng 5 đến, Côn Minh khoác lên mình một màu tím của hoa phượng rực rỡ, Lục Tư Phàm dẫn 2 đứa bé đến đây, đến đúng cái nơi mà anh và Hà Bội Sam đã nói lời chia xa

Cậu bé Tiểu Khôn chán nản nói

“Ở đây có gì đâu mà cha dẫn bọn con đến? Nó chả vui chút nào”

Lục Tư Phàm ân cần nói

“Khôn Khôn, con có biết không nơi đây chính là nơi mà cha và mẹ đã từng hứa với nhau, khi con lớn sẽ dẫn con đến đây, gia đình chúng ta sẽ được đoàn tụ”

Lục Tư Phàm nói đến đây thì nghẹn ngào, anh nhớ lại hình bóng của Hà Bội Sam khi ấy, đã trãi qua bao nhiêu năm nhưng trong anh vẫn không thể nào quên được hình bóng của cô

Tiểu Khôn hiểu chuyện, cậu bé tỏ ra vui vẻ và thích thú hơn, cậu nhặt lấy 1 bông hoa phượng rơi trên đường, nhìn ngắm đó

“Đây chắc hẳn là cảnh tượng mà mẹ đã mong muốn nhìn thấy, tiểu Khôn hứa sau này chỉ cần có thời gian sẽ đến đây, bởi vì tiểu Khôn biết mẹ lúc nào cũng dõi theo tiểu Khôn, những gì tiểu Khôn nhìn thấy mẹ cũng sẽ nhìn thấy, có đúng không cha”

Lục Tư Phàm mỉm cười gật đầu

{Sam Sam con trai mình đã thật sự lớn rồi, nó rất hiểu chuyện, em ở trên trời nhất định phải dõi theo nó đấy biết không}

Ngay lúc đó 1 cơn gió thổi qua, 1 cô gái trẻ mặt chiếc váy trắng xinh đẹp bước ngang qua, cô nhìn 3 cha con họ rồi mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười trong trẻo như Hà Bội Sam ngày nào, cô lướt qua họ để lại 1 điều gì đấy trong ánh mắt của Lục Tư Phàm.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!