Vợ Tôi Là Sát Thủ

Chương 19



Hạ thị...

Hôm trước, cô nhân viên kia bị cảnh cáo làm gương cho tất cả những người khác nên hôm nay, khi thấy Tịch Nguyên đến tất cả mọi người đều không dám chọc vào, yên phận ai làm việc nấy.

Tịch Nguyên đi thẳng vào phòng Hạ Phong. Cô vừa đẩy cửa bước vào thì thấy Hướng Viễn đang lo sợ đứng trước bàn làm việc. Hạ Phong ở phía đối diện u ám, lạnh lẽo đến mức đáng sợ nhưng khi thấy Tịch Nguyên bước vào Hạ Phong mới thu ít khí lạnh của mình lại, vẻ mặt cũng dịu dàng hơn.

Thấy cứu tinh của mình đến Hướng Viễn lập tức xin phép ra ngoài, vừa đi gần đến của thì bị Tịch Nguyên chặn lại. Cô khoanh tay, nở một nụ cười nham hiểm nói:

'' Bắt cho tôi vài con rắn nước hay loại rắn gì không có độc cũng được! ''

Hướng Viễn gì cô bằng ánh mắt kì lạ sau đó anh quay ra sau nhìn Hạ Phong, thấy sếp gật đầu xem như là đồng ý, Hướng Viễn liền đi làm việc.

Hạ Phong: '' Người hại em ở phòng tài liệu hôm trước. Em sang đó đi.''

Tịch Nguyên sờ cằm rồi nói: '' Là cô nhân viên bị anh đuổi việc đúng không? Cô ta là người có khả năng nhất! ''

Hạ Phong thấy cô đã đoán ra được, anh cũng chẳng ngạc nhiên mấy vì anh biết Tịch Nguyên rất thông minh, đoán được cũng chẳng có gì lạ. Vả lại ngày đầu tiên bước vào công ty, Tịch Nguyên chỉ gây thù với cô ta.

Hướng Viễn rất nhanh chóng đưa đến cho Tịch Nguyên mấy con rắn không độc.

Tịch Nguyên cầm túi rắn hí hửng đi đến phòng tài liệu. Cô mở nhẹ cửa rồi thả mấy con rắn vào. Vừa thả vào thì bên trong đã vang lên tiếng hét chói tai. Cô nhân viên kia muốn ra cũng không ra được, đi vào thì lại không dám.

Tịch Nguyên ở ngoài nghe tiếng hét cảm giác rất hưởng thụ cùng nét mặt vui vẻ.

Hướng Viễn bên cạnh thấy chiêu này của cô quá ác liền nói: '' Nguyên tiểu thư, sau này tôi có lỡ đắc tội với cô thì cô cứ nói, tôi cho cô đánh. Cô đừng hành hạ tôi như vậy! Trái tim nhỏ này của tôi không chịu nỗi đâu! ''

Tịch Nguyên híp mắt: '' Tôi...ác như vậy sao?? ''

Hướng Viễn lắc đầu liên tục, mồ hôi lạnh cũng rơi ra rồi. Bình thường cậu ta ở canh Hạ Phong đã sợ lắm rồi không ngờ rằng người phụ nữa trước mặt này còn đáng sợ hơn.

Hạ Phong vừa đến thì thấy Tịch Nguyên đang rất vui vẻ, dí sát lỗ tai vào cánh cửa, khóe miệng anh cong lên:

'' Được rồi! Hôm nay thời tiết không tốt, em về nhà trước đi. Tôi còn có cuộc họp. ''

Nhưng mà người nào đó không hề để ý đến lời anh nói, cô quay sang:

'' Hình như cô ta sợ quá ngất đi rồi thì phải! ''

Hạ Phong bóp trán: '' Em chơi hơi quá tay rồi! Về nhà trước đi, để tôi giải quyết.''

Tịch Nguyên nghe những lời này thì cảm động vô cùng, thì ra đây là cảm giác có người chống lưng. Dù cho cô có gây án mạng cũng không sao. Tịch Nguyên ngoan ngoãn về nhà trước.

Lúc cô về thì trời cũng bắt đầu đổ mưa hơn nữa còn mưa rất lớn không có dấu hiệu dừng lại đôi lúc lại còn có sấm sét.

Tịch Nguyên nằm bò trên giường, đầu cô toàn những suy nghĩ về câu nói của Ngụy Thanh Trạch lúc chiều. Tịch Nguyên thực sự không muốm trở về tổ chức nữa, cô muốn sống một cuộc sống bình thường như bao người khác chứ không muốn ngày nào cũng phải đâm chém.

Trời càng mưa thì tâm trạng Tịch Nguyên càng tệ, cô bước xuống lầu rót một ly nước tu ừn ực. Bỗng nhiên, cả căn biệt thự tối om, Tịch Nguyên rất hoảng loạn, cô vội vã cố gắng tìm đường, chạy thật nhanh vào phòng.

Haiz, đúng là ban ngày làm chuyện xấu ban đêm gặp báo ứng mà!

Nhưng mà vừa định lại tâm trí thì cô mới biết mình vào nhầm phòng rồi. Đây không phải phòng cô cũng không phải phòng Hạ Phong, là một căn phòng xa lạ. Trên bàn, đặt tấm ảnh của một cô gái mặc váy trắng dịu dàng, ngũ quan hoàn hảo. Nhưng lạ rằng căn phòng rất âm u và lạnh lẽo.

Ầm....

Một tiếng sâm to đùng như trời sập. Tịch Nguyên ngồi xổm xuống, ngục mặt trên đầu gối. Lúc này, cô hoàn toàn không còn ý thức. Tịch Nguyên như chìm vào bóng tối. Cô lại thấy, cô thấy được những hình ảnh đáng sợ nhất trong kí ức của mình. Cô nhìn thấy một bé gái đứng ở bãi tha ma, cứ đi lại, quanh quẩn nhưng không tìm được lối ra. Sau đó, là ở một nhà kho bỏ hoang, cô gái ấy lại bị tra tấn tinh thần.

Lúc này, cô ước rằng có một người đến đây với cô bất kể là ai cũng được. Bên ngoài, trời vẫn mua rất to, tiếng sấm cứ vang vọng. Bên trong, là tiếng nấc nhẹ cùng thút thít của cô gái. Trên gương mặt trắng nõn toàn là nước mắt. Tóc cũng bị mồ hôi làm ướt đẫm. Tịch Nguyên muốn ra khỏi đây ngay lập tức nhưng người cô như bị rút hết sức lực cũng chẳng thể đứng dậy nỗi.

Đầu cô cứ lặp đi lặp lại những hình ảnh lúc nhỏ, đau đến mức muốn nổ tung.

Bao nhiêu năm rồi cô không thể nào quên được những điều tồi tệ mà cô phải trải qua. Bóng tối, mưa giông, cô đơn cộng tất cả lại chính là vũ khí đáng sợ nhất với Tịch Nguyên.