Vợ Tôi Là Sát Thủ

Chương 23



Tịch Tuyết nghe những lời bàn tán xung quanh, mặt cô ta mới hòa hoãn được phần nào. Cô ta liền kéo Tịch Tôn Sang lại, thì thầm vào tai ông ta:

'' Lâu lắm rồi chị mới trở về, chúng ta vào trong cùng chị đi cha! ''

Từ ngày làm vuột mất dự án với công ty Khoa Lãm, thái độ của Tịch Tôn Sang đối với Tịch Tuyết cũng lạnh đi mấy phần.

Nhân dịp này cô ta phải hạ bệ Tịch Nguyên xuống để nâng cao vị trí của bản thân cô ta trong lòng Tịch Tôn Sang.

Tịch Tôn Sang đi vào trước, Tịch Tuyết không theo sau ngay mà còn đi đến khoác tay Trình Đông vào trong góp vui.

Bên trong, Tịch Nguyên ngồi cạnh Tịch Khanh nói chuyện rất vui vẻ. Trình Đông vừa bước vào liền thấy cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ. Năm năm rồi cô chưa từng cười với gã ngọt ngào đến như vậy. Mỗi lần gặp nhau đều châm chọc gã, gã muốn nghe, nghe cô nói cười với gã như những ngày ấy.

Ánh mắt Trình Đông cứ dừng mãi trên người Tịch Nguyên nên bị cô bắt được, gã mới vội vã quanh đi.

Thấy hành động của Trình Đông có vẻ khác thường Tịch Nguyên nhắc nhở:

'' Ây...Trình thiếu gia lâu rồi không gặp! Thấy chị cũng không cần chào một tiếng sao? ''

Tịch Tôn Sang thấy trên mặt Tịch Nguyên đầy ý giễu cợt thì vô cùng tức giận. Nhưng biết làm sao được, theo lí mà nói Trình Đông phải gọi Tịch Nguyên bằng chị. Vả lại Tịch lão thương cô như vậy nên ông ta cũng không dám nói đến.

Tịch Tuyết chạy đến cạnh Tịch Nguyên ngồi xuống, lay cánh tay cô:

'' Chị về nước lâu như vậy rồi! Mấy ngày qua chị đi đâu vậy?Chị cũng không về nhà, em rất nhớ chị đó! ''

Câu hỏi chí mạng đây rồi! Cô muốn chơi, tôi nhất định sẽ chơi cùng cô.

Tịch Nguyên hất cánh tay Tịch Tuyết ra, đứng dậy chỉnh lại tà váy, mặt không cảm xúc nói:

'' Tôi ở đâu còn phải báo cho cô biết sao? Hình như cô quản hơi rộng rồi đó! ''

Tịch Nguyên dừng một chút sau đó dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn xuống:

'' Có cần tôi chuyển giấy khai sinh cho cô làm mẹ tôi để cô tiện quản tôi không? ''

Tất cả đều im bặt, quả thật không phản bác được. Trình Đông đang muốn mở miệng nói gì đó thì Tịch Nguyên đã chạy đến chỗ Tịch lão, khoác tay ông, nhí nhảnh nói:

'' Ông nội, chúng ta mau ra ngoài đi đừng để khách chờ lâu! Con còn phải tặng quà mừng thọ cho ông nữa chứ! ''

Tịc lão vui vẻ gật đầu cùng cô ra ngoài.

Tịch Khanh thấy sự thay đổi lớn của Tịch Nguyên trong lòng cũng rất vui vẻ đan xen một mớ hỗn độn. Cậu muốn biết chị mình đã trải qua bao nhiêu đau khổ mới cứng rắn được như vậy.

Tất cả đều lục tục ra ngoài. Tịch Tuyết rất tâm đắc với món quà của mình hôm nay nên đương nhiên cô ta phải tặng nó trước.

Dưới bao con mắt mong ngóng của khách khứa vây quanh. Tịch Tuyết cũng lấy ra một bức tranh đem đến trước mặt Tịch lão, nhẹ nhàng nói:

'' Ông nội, đây là tranh do Đồ Long Họa Sư bậc nhất Hàng Châu vẽ, nó được truyền lại rất nhiều đời rồi! Mong ông nội sẽ thích! ''

Tịch lão dùng vẻ mặt nghiêm nghị gật đầu:

'' Tịch Tuyết có lòng rồi! ''

Quan khách ở dưới thấy được món quà mà Tịch Tuyết tặng liền nhốn nhao:

[ Bức tranh đó lúc trước tôi từng giành nhưng không được thì ra là do Tịch tiểu thư mua rồi! ]

[Tôi còn nghe nói tranh của Đồ Long Họa Sư không phải dễ tìm đâu! ]

[Bức tranh đó có giá bằng cả căn nhà đó! Không hổ danh Tịch tiểu thư tài hoa hơn người! ]

Những lời bàn tán xung quanh làm Tịch Tuyết vui đến phát điên nhưng cô ta vẫn tỏ ra hiếu thuận, ngoan ngoãn:

'' Chị, chị cũng mau tặng quà cho ông đi! Người ông mong nhất là chị đó! ''

Để tao xem hôm nay mày có mất mặt đến chết không? Tao sẽ kéo mày xuống, mày mãi mãi là một con nhà quê dưới chân tao.

Tịch Nguyên nhẹ nhàng bước đến, cô lấy bức tranh Thập diện Linh Bích của Hồng Thế Mã tặng cho Tịch Lão.

'' Chúc ông nội thọ tỉ nam sơn,phúc như Đông Hải.''

Tịch lão dịu dàng cầm lấy bức tranh, xoa đầu cô:

'' Vất vả cho con rồi! Ta rất thích! ''

Tất cả mọi người đều im lặng nhìn nhau vài giây sau cả hội trường đều sôi nổi nhưng vì thấy thái độ của Tịch lão đối với Tịch Nguyên và Tịch Tuyết khác một trời một vực như vậy nên cũng không dám nhiều lời.

Phương Khả Văn đột nhiên nháy mắt với Tịch Tuyết rồi bật cười to:

'' Ha ha.. Mọi người nhìn kìa, đường đường là một đại tiểu thư lại đi tặng cái thứ hàng rởm như thế kia. Cười chết tôi rồi! ''

Kiều Hạ cũng hùa vào: '' Người ta giết người trốn tội lấy đâu ra tiền chứ? ''

Dám nói đồ của cha nuôi cô là hàng rởm. Dù có rởm cũng là do chính tay cha tôi mua nó đó có biết không?

Tịch Nguyên tất nhiên sẽ không bỏ qua cô dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về hai người kia:

'' Các cô...bị đần sao? ''

'' Người trẻ tuổi không biết chơi đồ cổ. Tịch đại tiểu thư đừng tức giận. '' Kiều Minh kéo Kiều Hạ xuống không cho cô ta nói tiếp.

Kiều Minh vài phần cung kính cuối đầu: '' Thất lễ rồi! ''

Tịch Nguyên thấy Kiều Minh biết nhiều về bức tranh này như vậy liền không chịu bỏ qua:

'' Kiều tổng có thể nói thêm cho cô con gái của ngài biết về món quà của tôi không? Để cô ta mãi không bao giờ quên ngày hôm nay. ''