Vợ Tôi Là Sát Thủ

Chương 27



Tịch Nguyên sững người một lúc lâu sau đó vội đỡ lấy túi chườm lạnh trên mặt nhưng Hạ Phong không hề rụt tay lại thế là cô cầm lấy cả tay anh.

Thấy cô chuẩn bị rụt tay lại Hạ Phong nhanh chóng để tay mình lên trên, nắm chặc lại không cho Tịch Nguyên chạy mất.

Trong tình huống vô cùng lúc túng, Tịch Nguyên đỏ mặt tía tai chỉ biết nhìn ra ngoài cửa sổ cho đỡ ngại, mỏi lắm rồi nhưng cũng không dám quay sang chỉ len lén nhìn rồi thôi. Lúc cô quay vào thì thấy Hạ Phong vẫn nắm lấy tay mình, người anh ngửa ra sau, hình như là nhắm mắt định thần.

Tịch Nguyên cứ giữ tư thế nhìn đắm vài anh như vậy. Không hiểu sao khi ở cạnh người đàn ông này Tịch Nguyên mới cảnh thấy bản thân mình được buông lỏng cảnh giác, cô không cần lúc nào cũng phải phòng bị.

Cô nhẹ nhàng nhất đặt tay anh xuống. Tịch Nguyên biết cả ngày hôm nay Hạ Phong phải gác hết tất cả việc ở công ty để ở nhà chăm sóc cho cô, tối đến còn phải chuẩn bị bao nhiêu là thứ. Công việc vô cùng bận rộn nhưng lại sợ cô chịu ủy khuất nên phải đến tận cửa để đón. Biết cô bị đánh nên chuẩn bị sẵn cả túi chườm lạnh để mặt cô không bị sưng.

Nghĩ đến đây trong lòng Tịch Nguyên vô cùng cảm động. Hạ Phong tốt như vậy cô lại càng không dám mơ đến.

Nhận thấy được ánh mắt cứ nhìn mình chằm chằm, Hạ Phong từ từ mở mắt, nhìn cô:

'' Em có chuyện gì sao? ''

Tịch Nguyên giật bắn mình, cô lắc đầu như trống bỏi, an phận ngồi yên.

Tịch Nguyên như vậy lại khiến Hạ Phong tăng thêm vài phần lo lắng.

'' Muốn ăn gì không? '' Hạ Phong hỏi.

Ở bữa tiệc, Tịch Nguyên cũng chưa kịp ăn gì, tối nay cô định ăn một ít trái cây rồi nhưng vừa hay Hạ Phong cũng chưa ăn. Đúng lúc như vậy tất nhiên là Tịch Nguyên gật đầu ngay lập tức.

Hạ Phong xoay Tịch Nguyên qua nhìn mình rồi giữ lấy bả vai cô:

'' Đừng im lặng! Em đã gặp phải chuyện gì? Nói tôi nghe đi! ''

Trên gương mặt Hạ Phong từ lo lắng pha thêm một chút hoảng hốt. Hạ Phong không hối thúc mà kiên nhẫn chờ đợi Tịch Nguyên, đợi đến khi nào cô muốn nói ra với mình thì thôi.

Nhưng sự chờ đợi của anh chỉ đổi lấy được một nụ cười bi thương rồi lắc đầu.

Hạ Phong thấy cô như vậy thì vô cùng đau lòng, anh không kìm được mà ôm cô vào ngực mình.

Cảm nhận được mùi bạc hà cùng một ít mùi thuốc lá quen thuộc, Tịch Nguyên cũng không phản kháng, cô úp mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh. Cô không hề khóc bởi vì trước đây cô đã tự hứa rằng sẽ không vì bất cứ vấn đề nào của Tịch gia mà rơi nước mắt.Tịch Nguyên vẫn còn cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy Tịch Tôn Sang bảo vệ Tịch Tuyết. Ai mà không muốn được cha mẹ bảo bọc yêu thương.

Hạ Phong vuốt tóc cô: '' Em muốn ăn gì? ''

Hốc mắt Tịch Nguyên hơi đỏ lên, cô đẩy Hạ Phong ra sau đó bày ra bộ dạng vô cùng vui vẻ:

'' Đùa anh đó! Tôi muốn ăn thịt nướng, mì xào, bánh gạo cay, tôm yum, đậu hủ thối, bánh bao kim sa, vịt quay, gà nướng, lẩu cay, sủi cảo còn có.....''

Hạ Phong đầu đầy vạch đen, anh búng trán cô không cho cô nói tiếp. Hạ Phong đưa đồng hồ đeo tay ra trước mặt cô:

'' Nào! Em nhìn xem, bây giờ đã là 10 giờ đêm rồi! Em không sợ ngày mai ngủ dậy sẽ biến trư bát giới sao? ''

Tịch Nguyên ôm trán, ai oán nhìn Hạ Phong:

'' Tôi mà biến thành trư bát giới thì anh phải làm hòa thượng đi lấy kinh cùng tôi. ''

Hạ Phong khẽ cười: '' Ít ra hòa thượng cũng còn rất đẹp trai không giống em, khó nhìn chết được.''

Tịch Nguyên phồng má: '' Anh mới khó nhìn ý, cả nhà anh đều khó nhìn. ''

Dám nói tôi khó nhìn không phải ngày đầu tiên anh gặp tôi còn muốn tôi làm vợ anh sao. Bây giờ lại nói bà đây khó nhìn, tôi đánh chết anh.

Sau một hồi quyết định thì Tịch Nguyên vẫn chọn món đầu tiên là thịt nướng nhưng cô nhất quyết không chịu ăn ở nhà hàng mà nằng nặc đòi ăn lề đường.

Biết hôm nay cô khó chịu nên dù cho có không thích thì Hạ Phong cũng đành phải chiều theo ý cô.

Tịch Nguyên vừa đặt mông xuống ghế liền gọi mười xiên thịt nướng, mười cái chân gà, mỗi loai khác đều lấy một ít.

Một buổi tối lộng gió, ngồi cùng một anh đẹp trai, bếp lửa than hồng phả từng đợt hơi nóng, một chai bia, một xiên thịt nướng, hạnh phúc như tiên!

Hạ Phong nhìn đống thức ăn trên bàn khó hiểu nhìn Tịch Nguyên:

'' Có kiểu ăn như vậy nữa sao? ''

Tịch Nguyên vui vẻ đút cho Hạ Phong một xiên rồi nói: '' Ở đây, ngoài chủ quán ra thì cái gì cũng có thể nướng. ''

Tịch Nguyên cầm lấy ly bia bên cạnh tu ừng ực một hơi hết sạch.

Cô vừa nhai thịt vừa len lén nhìn anh, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Vì quá lúng túng nên cô cứ uống mãi đến chai thứ hai, Hạ Phong giữ tay cô lại không cho uống nữa. Anh nhìn cô, giọng nói ấm áp, dịu dàng:

'' Muốn nói gì? ''

' Ừm....anh còn có...một cô em gái sao? ''

Tịch Nguyên nghe được những lời bàn tán trong bữa tiệc nên mới biết. Cô đã rất muốn hỏi nhưng vì Hạ Phong trước giờ chưa từng nhắc đến nên cô có chút e ngại.

Một phút trôi qua, Hạ Phong vẫn im lặng không chút động tĩnh. Tịch Nguyên mới vội khua tay:

'' Tôi nghe nói bộ váy tôi đang mặc là thiết kế của cô ấy nên mới tò mò chút thôi! Không có gì đâu. ''

'' Con bé chết rồi! ''