Vợ Yêu Quyền Lực Của Tổng Tài

Chương 8: Trả cô ấy cho tôi!



Bỗng nhiên xung quanh chìm vào bóng tối, trên sân khấu, ánh đèn màu tập trung chiếu vào người Hinh Thư, ả ta chỉnh lại mic và bắt đầu phát biểu.

"Rất hoan nghênh mọi người có mặt ở buổi tối ngày hôm nay, tôi thật sự rất vui, bây giờ, tôi chính thức tuyên bố bữa tiệc xin được phép bắt đầu!"

Bộp bộp

Tiếp nối lời nói của ả là tràng pháp tay nồng nhiệt của những người bên dưới.

"Mọi người, hôm nay là sinh nhật thứ 20 của tôi, tôi rất hạnh phúc khi được đón sinh nhật cùng gia đình, mặc dù ba tôi đang đi công tác ở xa, nhưng ông ấy đã mua rất nhiều quà gửi cho tôi" Ngưng một lát, ánh mắt ả ta nhìn Hinh Nhi đầy ẩn ý "Sau đây, tôi xin giới thiệu với mọi người, người mà tôi luôn quý nhất đó là chị của tôi - Tô Hinh Nhi"

Ánh đèn màu đột nhiên hướng về phía cô, ánh mắt của mọi cũng di chuyển theo hướng ánh đèn. Hinh Nhi ngạc nhiên, cô không biết phải làm gì trong tình huống này, Hinh Thư không nói bất kì chuyện gì với cô về chuyện này cả.

"Mời chị lên đây phát biểu - Tô Hinh Nhi"

Cô lo lắng, hay tay đan chặt vào nhau. Thấy cô lo lắng tới toát mồ hôi, Minh Huy nắm lấy tay cô như để trấn an nỗi lo sợ.

"Lên đi, có anh ở đây!"

Thấy anh động viên mình, Hinh Nhi liền không còn sợ, cô hít một hơi thật sau, đi từ từ đến sân khấu, ánh đèn màu chiếu vào mắt khiến cô thấy khó chịu.

"Tô...tôi...Chúc mừng sinh nhật em gái"

Hinh Nhi lo sợ đến hoa mắt, trong đầu cô chỉ nghĩ được bấy nhiêu đó, Hinh Nhi chỉ muốn nói thật nhanh để có thể thoát khỏi tình thế này.

Mọi người xung quanh đều cười ầm lên, họ cười dưới sự ngốc nghếch của cô. Tiếng cười mang theo sự chế giễu và khinh miệt. Hinh Nhi xấu hổ nắm chặt váy, chỉ biết cúi đầu cắn răng chịu đựng.

"A...Không sao, chị của tôi chúc tôi là được rồi. Bây giờ xin mọi người hướng mắt vào màn ảnh nhỏ sau lưng tôi, tôi có một bất ngờ dành cho mọi người!" Hinh Thư vừa nói vừa chỉ tay về phía màn hình sau lưng, mọi người đều nhìn theo hướng tay của ả, riêng Hinh Nhi thì không, cô sợ đến nổi không cử động được cơ thể.

Không gian xung quanh bỗng trở nên im lặng, sau đó mọi người chỉ tay về phía cô, bàn tán sôi nổi. Thấy kì lạ, Hinh Nhi quay ra sau. Đập vào mắt cô là hình ảnh giường chiếu của mình cùng với một người đàn ông khác. Hinh Nhi run rẩy cả người, nhìn Hinh Thư ngụ ý hỏi. Hinh Thư đắc ý, tiến lại gần cô thì thầm "Xin lỗi chị, em không cẩn thận để lộ ảnh của chị rồi!"

Hinh Nhi chôn chân tại chỗ, cô nhìn xung quanh tìm kiến chồng của mình, luôn mong rằng hắn rời khỏi đây trước khi mọi chuyện xảy ra nhưng không, Mặc Hàn đang đứng nhìn cô, khuôn mặt lộ rõ nét giận dữ. Xong rồi, mọi chuyện kết thúc rồi, chẳng còn gì cả!

Hinh Nhi tuyệt vọng ngồi thụp xuống dưới đất. ôm mặt khóc rưng rức.

"Không ngờ đại tiểu thư nhà Tô gia lại như vậy, mất mặt quá!"

"Đồ đàn bà lăng loàn!"

"Cút đi, cút đi đồ mặt dày!"

Rất nhiều lời chỉ trích đều hướng vào cô. Hinh Thư đứng bên cạnh, cười đắc ý, mọi chuyện đều diễn ra đúng như kế hoạch, vậy là ả sắp được làm phu nhân Vũ gia rồi!

Liễu Ý Hoa không kiềm được lòng, tức giận xông đến vung tay tát cô một cú trời giáng, năm ngón tay hằn lên má cô.

"Con khốn, mày làm xấu mặt Tô gia!"

Liễu Ý Hoa được nước lấn tới, bà ta vung tay tát cô thêm cái nữa nhưng bị Minh Huy ngăn lại.

"Các người đủ rồi đấy, trăm nghe chưa bằng mắt thấy, chỉ vì một tấm ảnh không rõ nguồn gốc mà lại đi chỉ trích một cô gái vô tội, các người xứng sao?"

Từng lời nói của Minh Huy vang lên trong im lặng của mọi người xung quanh, có những người thấy anh nói đúng nhưng cũng có những người cố chấp vẫn tin rằng bức ảnh đó là thật. Minh Huy không quan tâm những điều đó, anh khom người bế cô gái vì khóc quá nhiều nên đã ngất lịm dưới đất kia, Liễu Ý Hoa lên tiếng ngăn cản.

"Không được, con nhỏ này rất xấu xa, sợ rằng sẽ hại Tiêu thiếu gia mất, ngài đừng để con khốn này qua mặt"

"Có xấu xa cũng không bằng bà" Minh Huy quay mặt rời đi, để lại Liễu Ý Hoa với đầy ý hận thù trong lòng.

Minh Huy bế cô ra xe, chuẩn bị đưa cô vào trong xe về nhà thì bị một đám người áo đen bao vây, cướp Hinh Nhi trên tay anh. Minh Huy cảnh giác, đám người này nhìn rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi, từ cách ăn mặc cho tới cách làm việc nhanh nhẹn, chắc chắn là vệ sĩ của một người nào đó. Minh Huy cố nhớ lại, một lúc sau, cuối cùng anh cũng nhớ ra chủ của bọn họ là ai.

"Vũ Mặc Hàn, anh muốn giở trò" Minh Huy nhìn trong không trung, cố ý nói lớn tiếng để hắn nghe thấy.

"Haha, không ngờ cậu nhận ra tôi đấy!"

Mặc Hàn bước ra trong đám người ấy, kiêu ngạo đứng trước mặt anh.

"Mau trả cô ấy lại cho tôi!"