Với Tay Bắt Lấy Vì Sao

Chương 12



Vị trí đặt chiếc camera này cũng thật tài tình.

Ở trong một tổ chim trên cành cây, dưới mớ đen thui lộ ra chiếc đầu tròn, nếu không phải ban ngày anh tình cờ ngẩng đầu nhìn đến, thì có lẽ cũng sẽ không phát hiện ra.

Nhưng việc này, đây là ở rừng cây nhỏ sau núi, trường học cũng không đặt camera, làm sao thứ này lại xuất hiện được đây.

Vương Xuyên lập tức đưa người đến, cậu chàng Triệu Quân trẻ tuổi bên cạnh thân thủ khỏe mạnh liền leo lên cây, chưa vội động vào camera, mà nằm ở đó nghiên cứu một hồi, "Đội trưởng Vương, là một camre giám sát công nghệ cao, quay phim bằng năng lượng mặt trời, có lẽ là vô tuyến nữa, thứ này bất tiện, ai rảnh rỗi để đây không biết."

Vương Xuyên liền hỏi cậu ta, "Thứ đó có thẻ nhớ không?"

Triệu Quân học máy tính, vốn rất thích táy máy những thứ đồ này, ngay đến nhìn cũng không cần mà nói luôn, "Chắc chắn là có, hơn nữa ít nhất cũng phải 32GB, nếu như hình ảnh không cao quá, thời gian ghi hình rất dài, đến mấy trăm tiếng cũng không thành vấn đề."

Cậu vừa hỏi vừa hỏi Vương Xuyên, "Có cần phải lấy thứ này xuống không?"

Chỗ này vốn không phải là nơi cửa hàng hay trường học lắp đặt, rõ ràng là có người tự để lên, có ý đồ khác. Vương Xuyên gật đầu nói, "Lấy xuống đi." Triệu Quân đáp một tiếng, lập tức đưa tay lấy tấm thẻ nhớ bên trong ra, cẩn thận đặt vào trong túi, từ từ bò xuống. truyện đam mỹ

Vương Xuyên lập tức cho người đưa laptop đến, dùng đầu đọc trực tiếp xem nội dung bên trong, kết quả vừa mở lên thì toàn là các tệp tin dài chỉ mấy phút mấy phút, bấm mở đại một tệp lên, trước tầm mắt là chu vi mấy mét xung quanh, vì là ban ngày nên vô cùng rõ ràng, đều là cỏ xanh đất đỏ, thỉnh thoảng có mèo hoang chạy qua. Bọn Triệu Quân còn nói, "Quay cái này làm gì? Chụp động vật hoang dã à?"

Dĩ nhiên kinh nghiệm của Vương Xuyên nhiều hơn bọn họ nhiều, lập tức chỉ huy Triệu Quân, "Xem đoạn phim này vào lúc sau chín giờ tối."

Như vậy xem ra, chiếc camera này cũng không có tác dụng cho lắm. Bọn họ mở các đoạn ghi hình từ 9 giờ 13 phút đén 9 giờ 22 phút tối, liền nhìn thấy trước ống kính xuất hiện một nam một nữ đang ở trong trạng thái hôn hít điên cuồng, quần áo của nữ sinh đã bị mở hơn nửa, chiếc camera này là loại nhìn ban đêm nên thấy rất rõ.

Tám phần là có người biết chỗ này là địa điểm lý tưởng để hẹn hò, bèn cố ý gắn nó ở đây để quay lén. Ở đây đèn đường khá mờ mà lại ít người, vài đứa nít ranh có lúc không khống chế được, tám phần là sẽ làm ra chuyện vượt quá ranh giới, những video bị xem thường truyền trên Internet cũng vì thế mà ra. Chiếc máy này hơn mấy ngàn, có thể không phải dùng để chơi cho vui, chắc hẳn là có người dựa vào những thứ đoạn phim quay lén này để bán cho những trang web xấu mà kiếm tiền.

Vương Xuyên trực tiếp nhìn xung quanh, lúc này liền nói, "Lục soát đi. Chắc chắn còn có." Sau đó lại gọi điện báo cáo cho Mạnh Lỗi, những người khác trong tổ thì ngay tức khắc chạy sang đây.

Lưu Mân đến chỉ là để giới thiệu, hơn nữa cô còn có thân phận cảnh sát ở đó, không tiện can thiệp sâu, giới thiệu hai người xong liền tạm biệt, nhưng trước khi đi còn dặn Cao Ca, nếu có chuyện gì thì gọi điện cho cô ấy ngay. Sau đó lại đến chỗ bảo vệ lấy bản ký tên nhận lỗi và cách thức liên lạc của hai gã quấy rối kia, rồi lúc này mới rời đi.

Là luật sư đại diện, dĩ nhiên Tống Phỉ muốn trò chuyện kỹ với Cao Ca rồi.

Nhưng rõ ràng trường học không phải là nơi thích hợp, Tống Phỉ nói, "Xe của anh ở cách đây không xa, chúng ta đến văn phòng luật sư của anh nói chuyện chút được không? Cần phải ký hợp đồng nữa."

Cao Ca không hiểu gì cả, chỉ có thể gật đầu.

Hai người nhanh chóng rời khỏi sân trường nơi ngoại ô này, Tống Phỉ lái xe chạy thẳng vào thành phố, vì sợ lúng túng nên anh mở máy CD lên, trong giọng ca của Trương Học Hữu, thỉnh thoảng anh sẽ nghiêng đầu nhìn Cao Ca ngồi bên cạnh, mặt cô nhóc này không chút biểu cảm, không nhìn anh, cũng không trầm tư, chỉ là không ngừng nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa xe.

Tống Phỉ từng nhận không ít vụ kiện, nhưng chưa từng thấy nữ sinh nào như vậy.

Lúc đầu mới nghe nói, trong đầu anh mường tượng ra một cô gái yếu ớt, mắt đẫm lệ nhưng lại kiên cường. Nhưng lúc anh được dẫn đến nhà ăn thấy cảnh đó, lại phát hiện ra mình đã nghĩ sai rồi, cô bé này không hề yếu đuối chút nào, cô như cây tùng nghênh khách trên vách Hoàng Sơn, cho dù trải qua nghìn năm gặp trắc trở, vẫn mãi sừng sững không gục ngã. Cô đứng nơi đó, rõ ràng cả người nhếch nhác, nhưng bạn cũng sẽ không thấy cô ấy mềm yếu mà thương hại, ngược lại lại cảm thấy cô như tia sáng rực rỡ vạn trượng.

Cho nên, vào lúc đưa tay ra với Cao Ca, anh không hề có mâu thuẫn như trước khi đến.

Đúng thế, thật ra thì đến đây cũng không phải là ý định ban đầu của anh.

Ngày nay Tống Phỉ là luật sư hình sự của văn phòng luật sư Đường Tống lớn nhất thành phố Tần, nổi tiếng với các vụ kiện hình sự, phần lớn khách hàng của anh không giàu thì sang, người như Cao Ca cơ hồ là không có. Nên khi chú Mạnh gọi điện cho anh, anh đã từ chối.

Giống như Cao Ca nghĩ, vốn dĩ vụ kiện này có làm hết sức cũng không đạt được kết quả tốt, khó xử lý lại không kiếm được tiền, huống hồ, nhà họ Triệu và nhà họ Chương đã cắm rễ sâu ở thành phố Tần này, anh nhận vụ kiện này, chính là muốn làm khó dễ với khách hàng tiềm tàng của mình, nhất định sẽ ảnh hưởng đến thu nhập sau này của anh.

Con người Tống Phỉ suy nghĩ rất rõ ràng, nói từ trước đến nay luôn độc lập, bất kể là cuộc sống hay công việc, cũng sẽ không lấy ý kiến của người khác mà trực tiếp từ chối. Kết quả không ngờ rằng, Mạnh Lỗi lại tìm đến bố anh, bố anh đã bảy mươi tuổi, sáng sớm hôm nay đã đến nhà anh, tự mình lôi anh ra khỏi chăn, giao chuyện này lại cho anh.

Dùng lời của ông già nhà hắn nói, "Coi như là bố ủy thác cho con có được không?"

Vốn Tống Phỉ không muốn đồng ý, nhưng nhìn ông già nhà anh sắp phát cáu, chỉ đành nói là đến xem xem sao, kết quả, lại thành ra thế này. Tống Phỉ vừa liếc nhìn Cao Ca yên lặng, vừa bắt đầu hỏi, "Em đã nói chuyện này với người nhà chưa?"

Cao Ca nghe thế liền quay đầu sang, để lộ gương mặt không trang điểm nhưng lại đẹp mê hồn, vì khoảng cách khá gần, nên Tống Phỉ như bị đấm một phát. Chắc hẳn mấy ngày nay cô bé này không được nghỉ ngơi tốt, nhưng ngoài vành mắt hơi thâm đen ra, gương mặt ấy vẫn trắng nõn đỏ thắm như cũ, Tống Phỉ không khỏi không thừa nhận, thật sự là quá đẹp, cũng biết nguyên nhân Triệu Bân ra tay.

Đối với một thằng con nhà giàu vốn không có đạo đức gì mà nói, một người như thế đặt ngay trước mắt, dù gì hắn cũng phải táy máy chút mới được.

Nhưng hiển nhiên Cao Ca không cảm thấy vẻ xinh đẹp của mình sẽ có sức công kích, cô nhìn Tống Phỉ mà nói, nhưng chỉ vì từ nhỏ đến lớn, bố đã dạy cô rằng, lúc nói chuyện phải nhìn vào mắt người đó mới là lễ phép.

Cao Ca trả lời: "Chưa ạ, em..." Rõ ràng là cô vẫn còn kiêng dè, "Họ là những người bình thường trong những người bình thường nhất, cả đời chưa từng và đồn cảnh sát, chỉ biết nhân viên nhà nước lớn nhất là nhân viên quản lý chợ với trưởng ban ban bảo vệ của bố em. Em nói với họ thì sẽ ra sao đây?"

Đây là lý do làm cô không muốn gọi cho bố mẹ, "Bọn họ chỉ biết khóc lóc chứ không thể giúp gì được." Cô nhìn sang Tống Phỉ, "Dĩ nhiên, bọn họ yêu em. Nhưng cũng vì yêu em mà sẽ đưa ra lựa chọn cho là tốt cho em. Nhưng em sẽ không chấp nhận những lựa chọn kia. Nên thà em tự xử lý còn hơn là nói với họ."

Giọng Cao Ca ngọt ngào ấm áp, có lẽ vì hai ngày đây không được nghỉ ngơi tốt nên giọng hơi khàn. Tống Phỉ phải thừa nhận một điều, như thế nghe rất êm tai, nội dung cũng khiến anh xúc động. Cô bé này gần như không để lại cho mình một con đường lùi nào, tuy cô còn trẻ nhưng đã có chủ kiến lớn, cô cự tuyệt tất cả mọi khả năng có thể đè ép chuyện xuống, Tống Phỉ tắt CD, hỏi tiếp, "Bạn trai em chia tay cũng vì nguyên nhân này?"

Cao Ca ngây ra một lúc mới nhớ, mình từng nói chuyện đó ở nhà ăn rồi, sau đó gật đầu, "Vâng, anh ta cảm thấy thanh danh sẽ bị vấy bẩn. Anh ta... nói không để ý chuyện em bị cưỡng bức, nhưng bố mẹ anh ta lại để ý danh tiếng của em. Mà em nghĩ anh ta cũng để ý thôi."

Khi không Tống Phỉ lại cảm thấy hình như cần phải an ủi chút, nhưng anh không giỏi an ủi, chỉ đành nói, "Sẽ tốt hơn thôi, đừng khó chịu quá."

Cao Ca gật đầu, "Cũng là chuyện tốt, đó vốn cũng không phải là người chung đường với em."

Tống Phỉ không ngờ, cô bé này lại còn nghĩ như vậy.

Trên đường đi, Tống Phỉ lại biết thêm ít về quan hệ xã hội của Cao Ca, xe đến văn phòng luật, dừng xe xong anh liền dẫn Cao Ca lên lầu, sau khi vào phòng làm việc thì vừa dặn thư ký pha trà, vừa lấy một bản hợp đồng và giấy bút ra, ngồi xuống đối diện Cao Ca, đợi thư ký ra ngoài anh mới lên tiếng, "Em có thể xem hợp đồng trước, nếu đồng ý thì ký tên, sau đó anh chính là luật sư đại diện của em rồi. Nhưng, trước đó anh cần nói rõ với em hai chuyện, một là làm luật sư của em, anh cần biết rõ tất cả mọi chuyện giữa em với Triệu Bân, không được giấu diếm hay nói dối. Hai là..."

Anh hơi do dự, những lời này mà so với Cao Ca biểu hiện ở nhà ăn, có vẻ càng nhục mạ người ta hơn. Nhưng chung quy có mấy lời vẫn cần phải nói rõ trước mặt, dẫu dì anh làm luật sư đã lâu, không phải chỉ thấy một hai người ra vẻ đạo mạo, bạn không thể dựa vào vài quan niệm mà chắc chắn rốt cuộc trong lòng một người nào đó nghĩ điều gì.

"Anh muốn biết thực lòng em muốn gì, không phải cái kiểu đao to búa lớn ngoài mặt với bạn học, mà là kết quả em thật sự mong muốn. Muốn bồi thường, muốn gả vào nhà họ Triệu, hay là muốn tống hắn ta vào tù, những kết quả này đều có thể. Em nghĩ kỹ rồi nói anh biết, em phải biết là, điều em muốn khác nhau thì cách xử kiện cũng không giống nhau, sai một ly là đi một dăm."

Anh nhìn vào mặt Cao Ca, "Anh ra ngoài cho em nửa tiếng, đã đủ chưa?"

"Không cần," Tính tình của Cao Ca không hề giống bề ngoài của cô, vô cùng quả quyết, "Chị Mân nói anh là luật sư hình sự giỏi nhất thành phố Tần, em biết chị ấy sẽ không lừa em, anh nhất định vô cùng lợi hại, dĩ nhiên cũng rất đắt đỏ. Em chỉ có một vấn đề, em không có tiền trả phí đại diện cho anh, nhưng có thể cho phép em trả anh theo từng giai đoạn được không."

Tống Phỉ thật sự không ngờ cô lại nói điều này. Anh ôm ngực híp mắt đánh giá cô nàng.

Hiển nhiên lời Cao Ca nói còn chưa hết, cô kiên định nhìn anh nói tiếp, "Nếu như được, bây giờ em có thể nói quyết định của em cho anh, em không muốn lấy tiền, em có tay chân có thành tích tốt, có thể tự kiếm tiền, em không muốn gả đi, mà gả vào nhà bọn họ thì còn lâu, họ không xứng với em. Giống như lúc sáng nói, em muốn đưa hắn vào tù, không chấp nhận bất kỳ bồi thường hòa giải nào để giảm tội cả."

Tống Phỉ nhìn đôi mắt kia, anh phát hiện mình thở phào một hơi, đây là câu trả lời mà anh mong muốn, cũng là câu trả lời anh cảm thấy xứng với Cao Ca nhất. "Được rồi, anh biết rồi!" Anh đồng ý không chút do dự, "Còn phí đại diện thì em không cần lo đâu, vụ này mà thua anh không lấy một đồng, nếu thắng thì chia từ chỗ nhà họ Triệu, đương nhiên," Người đàn ông điển trai này cũng nhìn cô kiên quyết nói, "Anh chưa từng thua bao giờ. Em có thể yên tâm."

Tại đồn cảnh sát.

Triệu Quân đút thẻ nhớ của camera phát hiện được ở chỗ Cao Ca báo cảnh sát vào máy vi tính, y theo thời gian Cao Ca khai mà mở ra, Mạnh Lỗi và bao gồm đám người Vương Xuyên, Trương Kiến cũng tập trung nhìn vào máy tính, màn hình dần sáng lên, xuất hiện bãi cỏ u ám.

Ba phút sau, có ánh đèn xe lóe lên, một chiếc Bentley nhỏ xuất hiện trong ống kính. Chiếc xe nhỏ dừng lại ở ven đường, sau đó có tiếng cửa mở ở bên ghế phụ, Triệu Bân lọt vào ống kính, chỉ thấy hắn ta vừa mở cửa sau vừa hỏi: " Mày chắc chắn ở đây không có camera chứ?"

Gần như tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, đội trưởng Mạnh Lỗi hưng phấn nói, "Chính là đoạn này!"