Võng Du Chi Hải Tặc Vương Đích Nam Nhân

Chương 26: Lựa chọn của Ân Kỳ



Lý Vân Đình nhìn lời nói trên kênh, khóe môi không nhịn được cong lên: Tôi biết ngay trong chuyện này khẳng định có chiêu trò của cậu mà. Căn cứ vào hình ảnh, Lăng Tiêu nếu không giúp đỡ thủ phạm không phải đồng lõa, thì ít nhất hắn cũng là một người bị hại có tiếp xúc gần với đối phương hơn so với bọn họ.

Lý Vân Đình nâng cằm ngồi trên ghế chuyên dụng của mình, lẽ ra lúc này anh phải đang mang theo tiểu Lăng Viễn điều khiển Lăng Vân hào đi chuyến hành trình đầu tiên, nhưng ai biết vừa online liền thu được tin tức Lăng Tiêu tuyên chiến với đảo Thiên Đường.

Thay đổi sách lược anh bất đắc dĩ đành gọi điện thoại cho Lăng Viễn, mà giọng điệu Lăng Viễn trả lời thế mà lại giống như có chút… Thất vọng?

[ Đội thuyền ] Vô công bất thụ lộc: Lão đại, chẳng phải anh nói loại thời kì mẫn cảm này không nên có phản ứng sao? Sao còn làm to chuyện tới tham gia vây công a?

[ Đội thuyền ] Yul: Lão đại một khi tham chiến, cái tội danh thông dâm này chắc chắn phải mang thiệt là lâu.

[ Đội thuyền ] Mạc Tây Kiền Ni: Thông cái đầu cậu á.

[ Đội thuyền ] Cổ Nguyệt: Ha ha ha ha.

Vị Cổ Nguyệt này hiển nhiên chính là tên cuồng chiến tranh mới gia nhập Nightmare, người mới của cảnh đội Tiểu Hồ, Hồ Trí Viễn. Cậu ta vốn đã ham mê hải chiến, không nghĩ tới mới đến không lâu liền tương ngộ một chuyện lớn như vây công Thiên Đường thế này, cả người đều hưng phấn vô cùng, cho dù thuyền trưởng nhà mình không tham chiến, cậu ta cũng phải nghĩ mọi cách trà trộn lên thuyền khác.

[ Đội thuyền ] Tát Cổ Tư: Anh mà không tham chiến thì vị trí này sẽ bị Lăng hạm trưởng vĩ đại ngồi thật đó, đâu thể để người ta độc chiếm hào quang được có đúng không.

[ Đội thuyền ] Vô công bất thụ lộc: Chậc chậc, Lăng Tiêu đại đại vì Kỳ Kỳ ngay cả quân hàm thượng tướng cũng buông tha, đây đúng là tình yêu cảm thiên động địa mà.

[ Đội thuyền ] Cổ Cổ: Cho nên cậu muốn phản chiến phải không?

[ Đội thuyền ] Vô công bất thụ lộc: Tớ là người không kiên định vậy sao? Đáng tiếc là chỉ có thể trung thành với một bên, Kỳ Kỳ cùng lão đại chúng ta a, đó là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, tặng lão đại một con thuyền quý giá như vậy, rước một thân tiếng xấu không nói, bên kia lão đại cư nhiên muốn kéo tiểu tình nhân nhi của ảnh trong hiện thực tới dong buồm ra khơi, còn đặt cái tên thuyền như thế, Kỳ Kỳ mà biết chân tướng không biết phải có bao nhiêu thương tâm đâu.

[ Đội thuyền ] Yul: Gì? Lăng tiểu huynh đệ đáp ứng lão đại đến chơi hàng hải?

[ Đội thuyền ]  Tát Cổ Tư: Ừm.

[ Đội thuyền ] Yul: Không tệ nha lão đại, gần đây tiến độ khả quan a, chừng nào thì lên giường?

[ Đội thuyền ] Tát Cổ Tư: Giường lên rồi, giờ là mua vé bổ sung.

[ Đội thuyền ]  Vô công bất thụ lộc:!!!!!!

[ Đội thuyền ] Cổ Nguyệt: Đầu nhi thật trâu bò!

[ Đội thuyền ] Mạc Tây Kiền Ni: Chuyện đó còn phải nói.

[ Đội thuyền ] Yul: Về phương diện này có phải là không thể không kể đến công của em không a? Để đáp tạ cho em cái thuyền này đi.

[ Đội thuyền ] Tát Cổ Tư: Anh sợ thuyền khế quá nặng cậu thu không nổi a.

[ Đội thuyền ] Yul: Chẳng phải là tâm ý của ông chủ Kỳ sao, dù sao anh cũng sắp tu thành chính quả, cùng lắm thì em thu luôn vừa người vừa thuyền, cũng không lỗ.

[ Đội thuyền ] Vô công bất thụ lộc: Yul phó cậu còn có thể không biết xấu hổ hơn nữa không.

[ Đội thuyền ] Cổ Nguyệt: Tuy em không biết ông chủ Kỳ là ai, bất quá cái thuyền này em rất thích, em cũng có thể thu hết!

Mọi người: …

[ Đội thuyền ] Cổ Nguyệt: Khụ khụ, đùa thôi, thuyền này mắc không, em cũng muốn để dành tiền mua một cái, nhìn nó rồi chẳng muốn thuyền khác nữa.

Mọi người: … …

[ Đội thuyền ] Vô công bất thụ lộc: Tiểu Hồ, để dành tiền thì quên đi, không bằng cậu cố gắng cố gắng coi có đại gia nào như ông chủ Kỳ nguyện ý bao dưỡng cậu không.

[ Đội thuyền ] Cổ Nguyệt: Gì?? Còn phải bán mình sao? Thì ra bài post đó nói lão đại được bao là thật a!

Mọi người: … … …

Tiểu Điền từ khoang đáy chạy lên boong thuyền cho thoáng khí, cô gái phụ trách tát nước này bi thương không khá nổi a, cứ phải làm việc trong khoang thuyền không thể thấy ánh mặt trời, bất quá điểm tốt là không sợ dầm mưa dãi nắng.

Vừa lên đến boong thuyền cô liền nhìn thấy thuyền trưởng nhà mình bắt chéo chân ngồi trên cái ghế đế vương to đến mức bất hợp lý kia, cả người đều tản ra khí tràng “Tôi rất NB*, đừng có chọc tôi”.

*NB: Chỉ người kiêu ngạo, khó chịu… nhưng cũng có nghĩa tích cực là một người rất ấn tượng rất tuyệt vời

Cái thuyền này rốt cuộc do ai thiết kế, cũng đâu phải cung điện, vì cái gì lại có cái thứ như thế này tồn tại a, căn bản chính là tăng thêm phụ trọng cho thuyền mà chẳng vì cái gì a a a. Còn lão đại nữa, anh đây là tới đánh nhau hay tới làm hoàng đế đến nghiện vậy a? Tiểu Điền nhịn không được phỉ nhổ trong lòng.

[ Đội thuyền ]  Cổ Cổ: Điền Điền tỷ, chị cứ nhìn chằm chằm vào lão đại nãy giờ, có phải mê anh ấy rồi không!

[ Đội thuyền ] Vô công bất thụ lộc: A phi phi phi, miệng chó không mọc được ngà voi mà.

[ Đội thuyền ] Yul: Bình thường thì da mặt dày lắm, thời khắc mấu chốt còn biết ngại ngùng cơ đấy.

[ Đội thuyền ]  Vô công bất thụ lộc: Please lăn!

[ Đội thuyền ]  Cổ Nguyệt: Ha ha ha ha!!

[ Đội thuyền ] Vô công bất thụ lộc: Tôi là đang nghĩ chỗ đó thiếu một cái ghế a, bình thường không phải đều thành đôi sao? Vì cái gì chỉ có ghế đế vương không có ghế hoàng hậu?

Nếu cô nhớ không lầm, trong sảnh chính lầu hai phủ Tổng đốc cũng bày hai cái mà.

[ Đội thuyền ]  Mạc Tây Kiền Ni: Cậu muốn ngồi?

[ Đội thuyền ]  Vô công bất thụ lộc: Cho tiểu tình nhân nhi của lão đại ngồi a, không thì người ta tới rồi ngồi đâu, chẳng lẽ lao động chân tay giống chúng ta sao?

[ Đội thuyền ] Yul: Cô có mắt không thế? Không thấy ở đó có bày tấm da dê à?

[ Đội thuyền ] Vô công bất thụ lộc: Sao qua lời cậu miêu tả lão đại lại như một S thế?

[ Đội thuyền ] Yul: Dù tôi có nói phải hay không phải thì phụ nữ các cô cũng đâu có hiểu gì.

Tiểu Điền nhịn không được lại vụng trộm nhìn về hướng Tát Cổ Tư, đúng lúc nhìn thấy anh trước đó không biết đang suy nghĩ gì chợt thu hồi tầm mắt, lười nhác quét nhìn cô một cái rồi lại dời tầm mắt đi, nhìn qua phía tay phải mình.

Tiểu Điền nhất thời rùng mình, sợ run cả người.

Không, không phải bị mình nói trúng rồi chứ?!

[ Đội thuyền ] Tát Cổ Tư: Yul… Không biết các cô cậu đang làm gì, nhưng lát nữa mạn thuyền bên phải sẽ trúng đạn.

[ Đội thuyền ] Yul: Không thể nào, em rõ ràng đã tính toán tốt… Mẹ nó!

Yul còn chưa nói xong, Lăng Vân hào liền rung động một cái, bất quá cũng may là rất nhẹ.

[ Đội thuyền ] Yul: Tổ sư, không hổ là thuyền đặc chủng, thật khiến người ta ghen tị đến ngứa răng, lão đại hay là em lấy Hải Lang hào trao đổi với anh?

[ Đội thuyền ]  Tát Cổ Tư: Giờ tới kho chứa ở đuôi thuyền.

Lại một trận rung lắc.

[ Đội thuyền ] Yul: Khỉ, đám con cháu Caribbean kia, xem tao thu thập bọn mày thế nào. Tiểu Hồ, tới!

[ Đội thuyền ]  Cổ Nguyệt: Tới đây!

[ Đội thuyền ] Cổ Nguyệt: Caribbean đám cháu hư hỏng, Cổ gia gia của mấy đứa đến yêu thương mấy đứa!

Vây công chiến không giống hải chiến có chế độ bảo hộ chìm thuyền, trên chiến trường có thể cho tổn hại của thuyền đối địch nổ một phát tới 100%, thuyền một khi tiến vào khu vực vây công, chỉ có hai loại vận mệnh, hoặc là kiên trì đến khi vây công chấm dứt, hoặc bị đánh chìm.

Dưới công kích của hai con thuyền đặc chủng hỏa lực biến thái là Lăng Vân và Trấn Viễn, phía phòng thủ bị đánh cho không còn lực phản công, thông báo chìm thuyền cứ thỉnh thoảng lại đổi mới trên hệ thống.

[ Hoàn đảo bá báo ] Thuyền Khô lâu đội thuyền Cướp biển vùng Caribbean trong trận chiến vây công Thiên Đường bị thuyền Lăng Vân đội thuyền Nightmare vô tình kích trầm, nhất thời phong vân biến sắc, từ nay về sau trên biển không còn thuyền Khô Lâu.

[ Hoàn đảo bá báo ] Tin thắng trận! Do tân binh hải quân Thiên Đường Lăng Tiêu suất lĩnh, Trấn Viễn hào trong trận chiến vây công Thiên Đường một lần tiêu diệt gọn đoàn hải tặc Cướp biển vùng Caribbean ác danh vang dội, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, từ nay về sau trên biển không còn Titanic 2.

[ Hoàn đảo bá báo ] Thuyền Cố dong binh* 3 đội thuyền Dong binh hải thượng trong trận chiến vây công Thiên Đường bị thuyền Lăng Vân đội thuyền Nightmare vô tình kích trầm, nhất thời phong vân biến sắc, từ nay về sau trên biển không còn thuyền Cố dong binh 3.

*Cố dong binh: Lính đánh thuê

[ Hoàn đảo bá báo ] Tin thắng trận! Do tân binh hải quân Thiên Đường Lăng Tiêu suất lĩnh, Trấn Viễn hào trong trận chiến vây công Thiên Đường một lần tiêu diệt gọn đoàn hải tặc Dong binh hải thượng ác danh vang dội, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, từ nay về sau trên biển không còn thuyền Cố dong binh 7.

Tư Lạc đứng trên chiếc thuyền tư nhân Hải thượng u linh (âm hồn trên biển) của mình, biểu tình ngưng trọng nhìn kênh hệ thống không ngừng toát ra ghi chép chìm thuyền, chân mày nhăn càng ngày càng chặt.

Người đó ngay sau khi kết thúc thời gian bảo trì liền login, trên kênh hải vực mắng Thanh Kỳ không ngừng, ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông người ta, còn mướn rất nhiều người cùng nhau nhục mạ, vì thế mới có chuyện Lăng Tiêu vì lam nhan* mà tức giận xung thiên, lấy thân phận hải quân, tuyên chiến với Tổng đốc đương nhiệm.

*Lam nhan: Cũng như ‘hồng nhan’ chỉ một phụ nữ đẹp, ‘lam nhan’ là dùng cho nam, có thể hiểu là “trai rất rất đẹp”.

Với những thế lực sau đó lần lượt đứng ra liên hợp với phe tuyên chiến, Tư Lạc đều không xa lạ, lúc trước chính những người này đã để Caribbean tiến trú Thiên Đường, điều kiện chỉ có một, chính là Thanh Kỳ đồng ý.

Mà nay cũng những người này, cũng vì Thanh Kỳ, lại chuẩn bị thu hồi quyền lợi của bọn họ.

Cho dù đối mặt nhiều địch nhân cường đại như vậy, người đó vẫn không chịu yếu thế, vẫn tiếp tục kêu gào trên kênh hải vực, nên nói em ấy ngốc, hay là ngốc, hoặc là ngốc đây.

Nhưng cho dù biết đối phương là một người ngốc nghếch như vậy, vì cái gì chính mình vẫn không thể buông tay, vì cái gì nhìn thấy tin tức em ấy bị dìm thuyền vẫn nhịn không được đau lòng.

Không có ai hiểu rõ thực lực của Cướp biển vùng Caribbean hơn anh, sau khi vài người chịu trách nhiệm chính rời đi, Caribbean hiện tại chỉ còn lại cái xác rỗng, những thuyền may mắn còn tồn tại không vượt quá mười chiếc, tài chính càng gần như không có. Sở dĩ có đội thuyền Cố dong binh đến giúp, hoàn toàn dựa vào sức hút của nhân dân tệ.

Nhìn bài post trên diễn đàn xong, điều khiến Tư Lạc kinh ngạc nhất không phải là việc người đứng sau màn ngày xưa thuê Tát Cổ Tư cướp đoạt Hải thanh thạch chính là Thanh Kỳ, cũng không phải Rose lợi dụng tình cảm của đố ngốc kia cùng Tiêu Trấn hợp mưu trộm đồ, mà là từ đầu đến cuối đều có người cao cao tại thượng nhìn rõ hết thảy, nhưng lại bất động thanh sắc, thậm chí còn giúp man thiên quá hải*.

*Man thiên quá hải: Giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn. Đây là một trong 36 kế của Tôn Tử. Ở đây hiểu nghĩa là giúp che giấu.

Người này phủ phục đã lâu, chỉ vì một kích cuối cùng này.

Mà y, ẩn trong đội thuyền của họ.

Y đối phó không phải Thanh Kỳ, mà là...

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, kế đó Tư Lạc nghe được một tiếng gọi quen thuộc.

“Anh Tư Lạc.”

Thanh âm người đến rất ôn nhu, tiếng ‘anh’ như rung lên trong khoang miệng, nghe lên khiến người ta vô cùng thoải mái.

Nhưng chẳng biết có phải Tư Lạc đa tâm hay không, anh vẫn có thể nghe ra hương vị phong trần từ trong ba chữ đó.

Anh quay đầu, chỉ thấy trợ thủ đắc lực mà anh tin cậy nhất đang dẫm từng bước chân ưu nhã đi về phía anh, cậu ấy từng chỉ là một bang chúng bình thường ở tầng thấp nhất trong công hội, sau khi cho cậu một vũ đài, cậu liền phát huy năng lực kinh người, khiến tất cả mọi người đều phải ghé mắt.

Nhìn cậu, Tư Lạc đột nhiên ý thức được, đây là lần thứ hai cậu ấy xuất hiện sau tám giờ tối, lần đầu tiên là sinh nhật Jack, cũng là ngày bọn họ chiếm lĩnh đảo Thiên Đường.

“Lại không đi làm?”

“Xin nghỉ phép,” Saga đi đến trước mặt anh, vẻ mặt quan tâm nhìn anh, “Anh Tư Lạc hình như tâm tình không tốt, là đang lo lắng?”

Y chưa nói định ngữ đằng sau ‘lo lắng’, nhưng trong lòng hai người đều hiểu.

Tư Lạc vẻ mặt phức tạp theo dõi y, không nói gì.

“Người đó có thật đáng…?”

Đáng để anh lo lắng cho cậu ta như vậy? Đáng để anh đã rời đi rồi mà còn nhớ mãi cậu ta không quên? Đáng để anh hoàn toàn không đếm xỉa đến những gì người khác trả giá vì anh? Saga biết sắc mặt chính mình giờ phút này nhất định rất khó nhìn, nhưng y chính là không thể khống chế.

Tư Lạc lắc đầu, “Anh đi hút điếu thuốc.”

Ân Kỳ kỳ thật không hút thuốc lá, anh vẫn mang theo thuốc lá và bật lửa bên người bất quá là vì xã giao, anh châm thuốc, kẹp giữa ngón tay, rồi cứ thế mà tùy ý nó cháy.

Thư phòng của Ân Tử Kiệt chỉ cách anh hơn mười mét, từ sau ngày đó, hai người liền rơi vào cuộc chiến tranh lạnh, cho dù chạm mặt cũng không nói gì.

Đây vẫn là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay, bản thân anh cùng Ân Tử Kiệt chiến tranh lạnh lâu như vậy, phỏng chừng kết quả này cũng vượt khỏi dự tính của đối phương. Dù sao từ nhỏ đến lớn, thái độ của Ân Kỳ đối với Ân Tử Kiệt, có thể dùng ‘cưng chiều và dung túng’ để hình dung.

Bộ dạng lúc Ân Tử Kiệt sinh ra anh đã không còn nhớ rõ, bắt đầu từ lúc có ký ức, tiểu Tử Kiệt đã chạy đã nhảy, đã dùng âm thanh trẻ con mềm mại gọi anh là “Kỳ ca ca”, từ khi đó anh liền hạ quyết tâm chiếu cố cậu, đây cũng là lý do vì sao tuổi tác hai người chênh lệch không lớn, nhưng trong mọi phương diện Ân Kỳ lại thành thục hơn rất nhiều.

Nhà bọn họ thậm chí vốn không phải họ Ân, ngay cả cái họ cũng là của Ân gia cho, tổ phụ (ông nội) của anh một đời hầu hạ tổ phụ của Ân Tử Kiệt, cha anh từ lúc sinh ra đã đi theo cha của Ân Tử Kiệt, Ân Kỳ trưởng thành trong loại hoàn cảnh đó, cho rằng hiến cả đời mình cho tiểu thiếu gia là chuyện không thể đương nhiên hơn nữa.

Cho đến lúc anh hơn mười tuổi, bị đồng học cùng lớp mắng là ‘gia nô đời thứ ba’, anh mới ý thức được thân phận chính mình cùng người khác bất đồng.

Hẳn cũng là đương nhiên, khi anh đang trong kỳ phản nghịch không thể chấp nhận loại sỉ nhục nhân cách như thế, giận dữ bỏ nhà trốn đi, muốn dựa vào nó rời khỏi sắp đặt của nhà họ Ân.

Nhưng anh không nghĩ tới Ân Tử Kiệt ngốc nghếch vậy mà lại phát hiện ý đồ của anh, lén đi theo sau anh, mà lúc anh phát hiện đối phương, chính là thời điểm Ân Tử Kiệt ra sức kêu cứu khi bị bọn cướp vẫn luôn theo dõi bọn họ bắt đi.

Trải qua ba ngày ba đêm bị hành hạ thống khổ, Ân Tử Kiệt rốt cục được cảnh sát cứu ra, kẻ xấu cũng bị công lý trừng trị, nhưng Ân Tử Kiệt tuổi nhỏ vì phải chịu kích thích tâm lý quá lớn, trở nên sợ tối, sợ không gian hẹp, càng sợ hãi Ân Kỳ rời xa cậu. Đoạn thời gian vừa được cứu ra đó, Ân Kỳ 24 giờ bồi bên người cậu, một tấc cũng không rời.

Trong một thời gian rất dài, Ân Tử Kiệt đều ngủ trong phòng Ân Kỳ, đêm thường xuyên bị ác mộng bừng tỉnh, nếu Ân Kỳ không ở bên người, sẽ sợ hãi đến mức la thét khóc gào, loại tình huống này vẫn liên tục đến khi Ân Tử Kiệt đến thời kỳ trưởng thành mới chậm rãi cải thiện.

Ân Kỳ ôm lòng áy náy lưu lại Ân gia, nhưng lời nói của những đồng học không hiểu chuyện ngày xưa lại luôn quanh quẩn trong lòng, lái đi không được, tựa như một cái gút chết không tháo gỡ được.

Đến khi Ân Kỳ tốt nghiệp trung học, cha anh cùng anh trò chuyện tâm tình một đêm, lúc này mới khiến cho anh lần đầu tiên trực diện nhận thức xuất thân của chính mình.

Tổ phụ của Ân Kỳ từ nhỏ không cha không mẹ, ăn xin mà sống, sau khi chiến tranh bùng nổ liền báo danh vào quân đội, kiếm phần quân lương.

Trên chiến trường ông quen tổ phụ của Ân Tử Kiệt, lúc trước Ân Kỳ vẫn tưởng Ân gia có ơn với họ, không nghĩ tới tổ phụ chính mình mới là người cứu mạng đối phương. Để báo ân, Ân tổ sau chiến tranh đã an trí ân nhân trong nhà mình, hơn nữa còn dùng chung họ, ý là xem ông như người một nhà.

Tổ phụ của Ân Tử Kiệt trong chiến tranh lập công, sau chiến tranh được đãi ngộ tốt, làm ăn buôn bán phát tài, gia cảnh dần dần giàu có. Tuy đối với Ân gia mà nói, nuôi một miệng ăn hoàn toàn là chuyện vặt, nhưng tổ phụ Ân Kỳ cá tính rất mạnh, không chịu ăn không uống chùa, tổ phụ Ân Tử Kiệt bất đắc dĩ, đành phải cho ông làm quản gia.

Cá tính cường ngạnh của tổ phụ Ân Kỳ đã di truyền y chang cho cha anh, khi cha anh mười sáu tuổi, không cam lòng ăn nhờ ở đậu, đồng dạng rời nhà trốn đi, chỉ khác Ân Kỳ ở chỗ, cha anh bỏ nhà ra đi thành công, đi một lần chính là tám năm.

Ân gia dường như đời đời có tài kinh thương trác tuyệt, tám năm sau, Ân gia đã là thương nhân lớn giàu nhất một phương. Dưới sự tìm kiếm hỏi thăm không ngừng của Ân gia, rốt cục tìm được cha của Ân Kỳ vì cảnh ngộ không tốt mà chán nản thoái chí, cùng với người vợ đang mang bệnh nặng và đứa con còn quấn tã của ông.

Mẹ của Ân Kỳ bệnh nặng không qua khỏi, từ đó về sau cha anh cam tâm tình nguyện lưu lại Ân gia, đảm nhiệm công việc thư ký cho cha Ân Tử Kiệt, chỉ là không nghĩ tới cái gene tâm cao khí ngạo nhà mình lại lớn thế, cả Ân Kỳ cũng không ngoại lệ, vì thế mới xảy ra sự kiện bắt cóc, cơ hồ suýt hại chết tiểu thiếu gia.

Vì tiểu thiếu gia quá mức ỷ lại vào Ân Kỳ, lời này đã đè nén trong lòng cha của Ân Kỳ nhiều năm mới nói ra miệng, vô luận tổ phụ Ân Kỳ hay cha, đều là tự nguyện lưu lại Ân gia, chưa bao giờ có ai ép buộc bọn họ, đương nhiên, đối với Ân Kỳ cũng thế, đi hay ở, đều theo tâm ý anh.

Cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của Ân gia, Ân Kỳ lựa chọn xuất ngoại du học, hôm trước khi đi đó, Ân Tử Kiệt kéo tay áo anh khóc thành lệ nhân, anh kiên quyết dứt khoát quay lưng.

Bốn năm sau, Ân Kỳ về nước, lựa chọn lưu lại bên người Ân Tử Kiệt, từ đó về sau chưa từng rời khỏi.

Bản thân mình thời điểm đó, đến tột cùng là ôm tâm tình như thế nào mà lưu lại?

Ân Kỳ nhớ tới trước kia có đọc được một câu: Quá trình quá mức gian khổ, lý do đã không nhớ rõ, chỉ riêng kết quả xâm nhập cốt tủy.

Thời gian bốn năm, rốt cục cho Ân Kỳ làm rõ được tình cảm của chính mình, khiến anh nhận thức được, tôn nghiêm chân chính, không phải là hùa theo cái nhìn của người khác, mà là vâng theo nội tâm chính mình.

Lựa chọn thầm lặng đứng bên cạnh một người, không hẳn nghĩa là khuất phục, có đôi khi là vì yêu.

Ngón tay truyền đến cơn đau nóng rát, thuốc đã cháy tận, anh vứt bỏ tàn, cước bộ kiên định trở lại máy tính.

[ Đội thuyền ] Slovakia: Di tích biển sâu tham chiến, liên hợp phòng thủ đảo Thiên Đường.