Võng Du Chi Họa Thủy Tam Thiên

Chương 44: , Ngo ngoe muốn động



Trong lòng người liên minh thời chiến vô cùng ưu thương, nhìn Hà bá đại nhân với danh hiệu vạn năm không ngã cách bọn họ càng ngày càng gần, trái tim họ cũng ngày càng trùng xuống, cảm giác bất lực sâu sắc.

Làm gì vậy, làm gì vậy nè! Bọn họ không phải hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang tới đánh Boss lớn Diệp lạc ô đề sao?! Kết quả nửa đường bị Thương Hải đuổi giết, làm cho bụi đất bay đầy đầu, đến đây rồi, đến góc áo của Diệp lạc ô đề còn chưa chạm tới, Hà bá đại nhân liền xuất hiện. Đây là chuyện con người có thể làm ra sao.

(Gần) Hằng hà sa số: Còn đứng ngốc ra đấy làm gì nữa! Nhanh chóng chạy a! Ngàn vạn lần đừng để nó tới gần bản thân! Người chơi hệ chiến sĩ tạm thời chống chọi một lúc! Nhanh nhanh nhanh!

Hằng hà sa số rốt cuộc hồi thần, nhưng những đốm lửa trong lòng anh ta vẫn chưa bị dập tắt như cũ. Dù tình huống có ác liệt ra sao, anh ta cũng sẽ dùng sự nỗ lực lớn nhất của bản thân, hi vọng có thể xoay chuyển cục diện, Người của liên minh thời chiến mặc dù vẫn hành động theo chỉ huy của anh ta, thế nhưng động tác lại chậm chạp, không có lực chấp hành như lúc trước.

Hằng hà sa số có hơi căng thẳng mà nắm chặt con chuột trong tay, hiện tại anh ta không có đủ thời gian để nghĩ ra biện pháp giải quyết hoàn hảo hơn, Diệp lạc ô đề cùng vị Hà bá đuổi theo sau anh ta đang chạy qua đây, hai thân ảnh đã gần ngay trước mắt.

Nhìn tới Diệp lạc ô đề Hằng hà sa số không khỏi nghĩ: Diệp lạc ô đề a Diệp lạc ô đề, anh cứ nhất quyết phải đối đầu với tôi sao? Vậy được, tôi sẽ cho anh trộm gà không được còn mất thêm nắm thóc!

(Gần) Hằng hà sa số: Mọi người tập trung hỏa lực vào Diệp lạc ô đề! nhất định phải tiễn anh ta đi cùng! Chỉ cần Diệp lạc ô đề chết chúng ta không tính thua!

Hằng hà sa số vừa nói dứt, giống như tiêm một liều thuốc tăng lực vào trong đầu những người chơi bên liên minh thời chiến. Đúng a! Tình thế đã như vậy, không bằng cứ giết chết Diệp lạc ô đề cái đã, có Diệp lạc ô đề chôn cùng, dù có chết cũng vinh quang a! Tất cả người ở đây nhất thời giống như được sống lại, dã thú trong lòng kêu gào muốn đem Diệp lạc ô đề bồi táng.

Sau đó, bọn họ thấy.....

Hà bá đại nhân tay áo hất lên, một cơn sóng lớn theo đó bắn ra, trực tiếp đánh tới sau lưng Diệp lạc ô đề, thanh huyết của Diệp lạc ô đề trực tiếp thấy đáy! Mẹ nó quỷ thần ơi, Hà bá đại nhân ngài đúng là thần ánh sáng của tụi này a! Chúng tôi đều trách lầm ngài rồi! Mau giết chết Diệp lạc ô đề a, tụi này mỗi năm đều sẽ dâng hiến tuấn nam mỹ nữ cho ngài!

Ha ha ha ha Diệp lạc ô đề mi cũng có ngày hôm nay, đây mới chân chính là trộm gà không được còn mất nắm thóc a!

Cơ hồ tất cả người bên liên minh thời chiến đều ngồi trước màn hình máy tính phát ra nụ cười từ tận đáy lòng, thực vui vẻ sảng khoái a! Mà người bên Nhược thủy cùng Đồng tước đài đều không khỏi mồ hôi tuôn như tắm. Lúc này tầm nhìn của tất cả mọi người đều tập trung lên thanh huyết của Diệp lạc ô đề, nhìn một tầng huyết mỏng manh đó, bàn tay nắm chặt ướt đẫm mồ hôi.

Dưới ánh mắt yêu thương của quần chúng, Diệp lạc ô đề linh loạt xoay chuyển phương hướng, thân thể nhẹ như yến tránh thoát được sóng công kích thứ hai của Hà bá đại nhân. Sau đó.... sau đó tất cả mọi người lại thấy thanh huyết gần như thấy đáy kia, chỉ trong chớp mắt, thực sự chỉ trong thời gian cái chớp mắt đó, giống như uống máu gà nhanh chóng được kéo đầy hơn một nửa.

Hiện trưởng nhất thời im lặng như tờ. Gió cuốn lá rơi, người của liên minh thời chiến một mảng thê lương.

Sao - có - thể - như - vậy - chứ!

Mà sau đó bọn họ mơ hồ thấy được một bóng dáng ở phía sau Diệp lạc ô đề, mọi người liền hiểu -- là ảnh nãi, là cái tên vạn ác Tiểu kiều lưu thủy kia. Bọn họ sao có thể quên, từ lúc cuộc chiến bắt đầu, hai người này vẫn luôn như hình với bóng chưa từng rời xa cơ chứ.

Anh đánh quái em thêm huyết; anh bảo vệ an toàn, em phụ trách duy trì mạng sống -- đúng là sự kết hợp hoàn mỹ.

(Gần) Hằng hà sa số: Đừng có ngốc ở đó nữa, động thủ a! tập trung đánh dược sư kia trước!

Hằng hà sa số nuốt xuống ngụm máu sắp trào phun, trong lúc tất cả mọi người vừa hồi thần chuẩn bị công kích Diệp lạc ô đề, một chiêu quần công của Hà bá đại nhân đánh ra, những thành viên đứng gần phía trước của Liên minh thời chiến cũng vừa đúng lúc nằm trong phạm vi cừu hận của Hà bá đại nhân.

Mà Diệp lạc ô đề cùng Tiểu kiều lưu thủy đâu? Hai người hưởng thụ nguồn sữa phong phú, ung dung triệu hồi ra một con Bạch điểu to lớn, lượn một vòng rồi biến mất.

Tất cả mọi người ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn bóng lưng của hai người họ, oa oh, thực tiêu sái thực cảm động lòng người a, làm cho tụi này lệ rơi đầy mặt a đại thần.

Lại nhìn bóng dáng lúc ẩn lúc hiện trên núi của đám người Nhược thủy tam thiên cùng Đồng tước đài, cái bộ dáng một đám quơ quạt phất khăn tay cười trên nỗi đau của người khác kia là sao, còn dám ung dung ngồi gõ chữ ở đó nữa chứ. Không cần phải nói, khu vực có bong bóng chat dày đặc kia chắc chắn là Cúc phân thiên hạ.

Mẹ nó Tiểu Nguyệt Bạch sao cũng trở lại rồi? Đại lão gia ngài không phải truyền tống về chủ thành rồi à, ngài không cần đặc biệt chạy quay lại nhìn cảnh bọn này anh dũng hi sinh vì chính nghĩa đâu!

Vẫn là đại thần tốt nhất, Bạch điểu đã bay đi không thấy bóng dáng luôn rồi...... Đại thần ngài trở lại a! Cho bọn này giết một cái thì chết à! thì sẽ chết sao!

Sau đó bất kể nội tâm các thành viên của Liên minh thời chiến có bi thương nhiều như thế nào, Hà bá đại nhân cũng đã vội vàng tiến lên hưởng thụ bàn tiệc lớn của bản thân mình, trực tiếp xông qua càn quét một lượt. Hằng hà sa số ngược lại tính toán lấy cứng đối cứng, đem Hà bá đại nhân giải quyết triệt để, bọn họ người đông thế mạnh, cũng không phải không có khả năng đánh thắng. Nhưng mà bên họ lúc này nhân tâm hoảng hốt, muốn tập trung thêm lần nữa lại không dễ dàng đến vậy. Đặc biệt là bên Phong thành yên vũ dùng boss thiết kế ra bẫy rập lần này, cuối cùng lại chết bởi boss do đối phương dẫn tới, thật đúng là mỉa mai?

Thời khắc này, lấy Phong thành yên vũ dẫn đầu Liên minh thời chiến, đại thế đã mất. Bên bờ Ửu trạch, hài cốt rải rác khắp nơi, thi thể chất thành từng tầng lại từng tầng, máu nhuộm đỏ nước sông.

Mà kẻ chủ mưu Diệp lạc ô đề ngay tại lúc người vui vẻ kẻ bi thương này lại bặt vô âm tín, không một tiếng động đăng xuất game con miệ nó rồi, đăng xuất cùng anh ta còn có Tiểu kiểu lưu thủy nữa.

"Hô...." Đại chiến rốt cuộc cũng đến hồi kết, Tạ Phi tháo mắt kính xuống dựa vào sau ghế ấn nhẹ mi tâm. Hoàn toàn không nghĩ tới bên cạnh còn có một người đang nhìn mình không chớp mắt.

Sau khi Tạ Phi tháo mắt kính xuống, hai hàng lông mi dài không còn thứ gì che lấp lộ ra trước mắt người ngồi bên cạnh, đôi mắt cậu nhắm hờ, môi hơi mím lại, bộ dáng hoàn toàn thả lỏng, mang theo sự lười biếng khác biệt lớn với bộ dáng nghiêm túc khi làm việc, cũng càng thêm hấp dẫn chí mạng. Ánh mặt trời buổi sớm không quá chói mắt chiếu qua cửa sổ, ấm áp nhẹ nhàng dừng trên bờ môi Tạ Phi, phảng phất như tô điểm thêm vầng sáng cho đôi môi mềm mại đó.

Cảm giác có hơi khát nước, Tạ Phi vô thức liếm nhẹ hai bờ môi, mở mắt đứng bật dậy tính đi lấy nước uống. Nhưng vừa mới đứng lên, bỗng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nghiêng đầu nhìn qua, La Khanh một tay đặt trên bàn đang chống cằm, ánh mắt nóng rực không chút che giấu nhìn về phía... môi cậu.

"Anh tính làm cái gì!" Tạ Phi hai tai phát nhiệt, cảnh giác nhìn anh ta.

La Khanh cười híp mắt đứng lên, ánh mắt chưa từng rời khỏi Tạ Phi. Tạ Phi theo bản năng sinh ra cảm giác nguy hiểm, sau đó lưng cậu đụng phải bồn hoa phía sau, đã không còn đường lui nữa. Mà khí thế của La Khanh, cùng ánh mắt không che giấu kia làm cậu có cảm giác không thể chạy thoát.

"Anh La, có phải anh nên trở về rồi không, tôi cần phải làm việc nữa." không dễ dàng mới trấn tĩnh lại được, Tạ Phi tùy ý tìm một lí do đuổi anh ta đi.

Nhưng La Khanh là người dễ dàng bị đuổi như thế sao, cơ thể anh càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, nhìn như không nhanh không chậm nhưng khí thế bức người, không có đường tránh thoát.

"Phu nhân à, cậu vừa gọi tôi là cái gì?" Khi khoảng cách hai người chỉ còn khoảng nửa người, La Khanh dừng lại, hướng về phía Tạ Phi nở nụ cười tuyệt mỹ.

"Anh La." Anh có bản lĩnh thì lùi về sau một bước xem nào, ai sợ ai chứ!

"Cái gì?"

"Anh La." Tạ Phi cũng không phải kiểu người dễ dàng khuất phục, gọi ba lần Anh La, trái tim cũng dần bình tĩnh. Lúc này đang ngẩng đầu đối mắt nhìn La Khanh, trong lúc ánh lửa tóe ra bốn phía, đốt cho trái tim cậu đập nhanh hơn so với bình thường, nhưng vẫn không dời đi tầm mắt, không chút yếu thế.

"Khụ; khụ." Đúng lúc này tiếng ho khan vang lên phá vỡ sự giằng co giữa hai người, sau đó Tạ Phi mới nhớ ra trong phòng còn có người thứ ba.

Chỉ thấy Tiểu Nguyệt Bạch vẫn quay lưng về phía bọn họ, chậm rãi giơ tay phải lên nói: "Nói rõ trước, tôi không nghe thấy gì không nhìn thấy gì hết."

"Tiếp theo, La đai nhân cậu có thể chú ý một chút có được không? Ít nhất cũng phải đợi cái bóng đèn mười vạn Volt là tôi đây đi rồi cậu hẵng ra tay có được không?"

Mợ nó, ra tay là có ý gì?! Ngôn Nguyệt Bạch kia, cậu rốt cuộc là bạn của ai đấy hở?! Tạ Phi tức điên lên, nhưng cậu cũng không có cách nào với Ngôn Nguyệt Bạch, lại chẳng thể chửi cậu ta một trận đi, có tác dụng sao? Huống hồ......

"Cậu còn không biết đường biến đi?" La Khanh nghiêng đầu qua, tốt tính đề nghị cậu ta.

Xem đi, này bảo tôi đây biết làm sao? Đối mặt với hai tên chết tiệt cùng một giuộc này, Tạ Phi chỉ có thể biểu thị kháng nghị bằng cách im lặng, sau đó......

"Này, cậu thực sự..... chờ chờ đã!" Tổng biên tập Ngôn thực sự ôm lấy máy tính xách tay của mình chuồn thẳng! Tạ Phi phẫn nộ! liền xoay người bước ra ngoài, thôi đi, không thèm tính toán với hai tên đó, Tôi hình như nhớ ra chút nữa có người sẽ đến nhỉ, ừm, nên đi chuẩn bị cái đã. Ừm, cứ vậy đi, đi ra ngoài cái đã.

Nhưng không đợi cậu bước được bước đầu tiên, một cánh tay vươn ra giữ chặt cổ tay của cậu.

"Phu nhân à, cậu đi đâu?" La Khanh đáng thương nói: "Cậu sao có thể vứt bỏ tôi một mình ở nơi này chứ?"

Tạ Phi xoay qua trừng mắt nhìn anh ta. "Buông tay."

"Muốn tôi buông cũng được, có điều cậu phải đáp ứng một điều kiện của tôi."

"Điều kiện gì?" Tạ Phi bỗng phát hiện mỗi lần La Khanh cười lên đặc biệt giống với một con hồ ly gian xảo.

"Cậu thơm tôi một cái."

"Ách, anh có biết xấu hổ là gì không."

"Không xấu hổ." La Khanh phi thường khẳng định cùng xác nhận.

Đó không phải là câu nghi vấn a Đại thần! Làm ơn không cần thành thực trả lời tôi như vậy......

"Anh mơ đi." Tôi mới không thèm hôn anh đâu, anh cái tên lưu manh biến thái chết tiệt này mau chết tâm đi.

"À, Thực ra chuyên mục của tôi vẫn chưa biết nên viết nội dung gì nè." La Khanh không chút để ý, cười lên làm lộ ra hàm răng trắng sáng chói mắt người nhìn, "Nếu không liền viết 'Gửi phu nhân thân ái của ta' là được rồi, đem quá trình quen biết cùng với những chi tiết nhỏ nhặt của chúng ta tới thời điểm hiện tại đều viết vô, người đọc nhất định sẽ đặc biệt yêu thích ha, tạp chí của các cậu nhất định có thể bán với số lượng lớn."

Tạ Phi thực lo lắng, nếu thực sự viết mấy cái này liền xong luôn! " Anh... Anh, không cho phép viết mấy cái đó!"

"Tại sao chứ?" La Khanh chớp chớp mắt, biểu thị phi thường không hiểu.

Tạ Phi vừa rồi cũng là bị giận quá hóa dại, thực ra chỉ cần nghĩ kĩ một chút liền có thể hiểu La Khanh không có khả năng viết mấy cái nội dung kiểu đó... có điều, anh ta chính là La Khanh a, có chuyện gì mà anh ta không làm ra được hay không dám làm sao? Suy nghĩ của Tạ Phi nhất thời đi vào ngõ cụt, không đưa ra được cái chủ ý nào tốt hơn.

"Nói chung là không cho viết."

La Khanh nhìn nét mặt nghiêm túc cùng với ngữ khí trầm trọng của Tạ Phi liền nhịn không được phụt một cái cười ra tiếng, cười đến nỗi lông mi cũng run rẩy, "Phu nhân ơi, cậu thật là đáng yêu mà"

"Anh cười cái gì!" Tạ Phi đỏ hồng cả mặt, không thể không nói, lúc La Khanh cười thực... thực sự rất đẹp, giống như ánh mặt trời lóa mắt, làm người nhìn chỉ có thể nhìn thấy một mình anh ta, sáng mà không chói.

La Khanh xoa nhẹ đầu cậu, "Tôi cười tôi nhặt được bảo bối, rất vui vẻ cho nên mới cười. Phu nhân không cảm thấy vui vẻ sao?"

"Tôi vui vẻ cái gì......" Tạ Phi ngượng ngùng ngoảnh mặt đi, không nhìn vào anh ta. Nhặt được bảo bối gì chứ, tôi có tốt đến vậy sao.

Tạ Phi ngoảnh mặt đi, vẫn đang mất tự nhiên đứng đó lại không hề phát giác La Khanh đã càng ngày càng gần, gần tới nỗi sắp dán dính lên người cậu luôn rồi. Đến khi cằm bị người ta nhấc lên, xoay lại đối mặt với đôi mắt giống với hắc diệu thạch tản phát ra ánh sáng lấp lánh của La Khanh, Tạ Phi mới kinh hoàng phát giác cậu đã bị La Khanh vây vào trong lồng ngực anh ta, giống một chú dê nhỏ chờ bị thịt.

Tạ Phi bỗng dưng không biết nên làm cái gì, sau đó thầm nghĩ trốn tránh theo bản năng. Nhưng La Khanh giữ chặt eo cậu, nhiệt độ cùng hơi thở từ trên người anh truyền tới, dần dần thấm qua làm thân thể cậu bắt đầu cứng ngắc, không cách nào di chuyển.

"Phu nhân, Nếu cậu không đẩy tôi ra, tôi liền mặc định là cậu đồng ý nha." đầu ngón tay La Khanh vuốt nhẹ chiếc cằm thon nhọn mượt mà của Tạ Phi, cảm giác làn da mịn màng truyền tới tay, làm trái tim anh lần nữa ngo ngoe muốn động.

Đẩy cái gì mà đẩy, anh ôm chặt như vậy kêu tôi đẩy kiểu gì. Trong đầu Tạ Phi đang là trời đất giao chiến a, nhưng còn chưa ra được kết quả cuối cùng thì đôi môi của La Khanh đã tiến lại gần.

La đại nhân không có khả năng để ngươi có thời gian nhàn rỗi suy nghĩ về chuyện nhân sinh a.