Võng Du Chi Họa Thủy Tam Thiên

Chương 90: Ngoại truyện: 90, Giai nhân phương Bắc (Hết " Ninh Hàn - Tô Lê")



Đến ngày tết, những bông tuyết lười biếng trên bầu trời rốt cuộc cũng lần lượt rơi xuống. Tô Lê thầm nghĩ chắc chúng cũng giống như mình, bởi vì cái ôm của bầu trời quá ấm áp, giống như cái ôm của Ninh Hàn, nên mới không muốn rơi xuống đất, là cái gì ý nhỉ, à giống với hạ phàm vậy.

Ừm......có điều tiên nhân trên trời khẳng định cũng không đẹp bằng ông chủ Ninh, vẫn là hạ phàm mới tốt, không phải có câu nguyện làm uyên ương không làm tiên đó sao.

Tô Lê quỳ trên ghế, nửa người trên nằm bò trước cửa sổ, hé miệng hà một hơi trên mặt cửa thủy tinh lạnh lẽo, sau đó cậu chàng vươn ngón tay vẽ vời trên bề mặt tấm kính mờ ảo. Một bên vẽ một bên đem suy nghĩ kì quái uốn khúc vòng quanh bay lượn đến tận nơi nào đó, đợi đến khi chúng kịp chuyển rời tới không trung xa vời thì bức tranh của cậu rốt cuộc cũng vẽ xong. Một cái hình ông chủ Ninh phiên bản Q ra đời, mặc trên người phục trang kinh kịch vừa nhỏ vừa đáng yêu, còn có chút đẫy đà của trẻ con ngây thơ. Ông chủ Ninh trên cửa sổ đang tức giận giơ tay chỉ về phía Tô Lê, bên cạnh viết một dòng chữ:

Mi còn không nhanh bò vào trong bát ta đi chứ!

Tô Lê vừa nhìn vừa tự vui vẻ, nhưng suy nghĩ một hồi, hiện tại không thấy được người thực, niềm vui lập tức bị thu trở lại. Trung nhị quân phái vui vẻ cực kì buồn tủi thở dài ba tiếng, chống cằm nhìn về phía bức tranh trên cửa sổ thủy tinh, thầm nghĩ: Ông chủ Ninh có đang nhớ mình không nhỉ?

Đang nghĩ ngợi, một cái đầu bỗng nhoi tới bên cạnh cậu,

"Ý? anh họ anh đang làm gì đó?"

"Con nít con nôi đừng có hỏi lung tung."

Tô Lê liếc ngang cô em họ sáu tuổi nhà mình một cái, một bàn tay hạ xuống xoa xoa trên đầu cô nhóc, một tay làm động tác vuốt đám râu không hề tồn tại,

"Nhóc còn nhỏ, đợi nhóc lớn rồi tự nhiên sẽ hiểu thôi."

"Hừ ---"

Cô em họ khinh bỉ cậu một cái, bước đôi chân ngắn xoay người chạy đi.

"Ai nha, anh mày vẫn chưa nói xong mà!"

Tô Lê tính đuổi theo nhưng cô nhóc chạy quá nhanh, chớp mắt đã không biết chạy đi đâu rồi. Cậu chỉ đành lắc đầu thở dài nghĩ, bọn trẻ con thời nay sao không có chút tính nhẫn nại nào hết vậy.

Cảm thán một hồi, mẹ Tô đi tới gọi cậu tới nhà bếp giúp đỡ. Tô Lê sinh ra tại một thành phố nhỏ thuộc phía Nam, tập tục ăn tết ở quê cậu không giống với phương bắc là ăn sủi cảo, mà là bao hồn đồn các loại. Từ nhỏ tới lớn Tô Lê đều cực vui vẻ khi được giúp đỡ làm việc, chỉ là kĩ thuật của cậu quá cao siêu, người bình thường không có cách nào thấu hiểu. Nhằm đảm bảo mọi người không có ăn phải đồ vật không rõ gì, thường thường Tô Lê chính là kẻ cần phải tuyệt giao với nhà bếp nhất. Năm nay do thiếu người nghiêm trọng cho nên mẹ Tô chỉ có thể kêu con trai nhà mình xuống giúp đỡ.

Tô Lê có cầu tất ứng, vui vẻ xoa xoa tay, thời khắc để cậu thể hiện thân thủ lại tới rồi.

Kì thực mà nói, Tô Lê có thể lựa chọn tới phương bắc học đại học cũng một phần vì muốn được nhìn thấy tuyết. Tuyết phương nam rơi vừa không dứt khoát lại vừa ẩm ướt, căn bản là không có cách nào chất thành đống. Bởi vậy người một lòng hướng về tuyết phương Bắc là cậu đây chỉ có thể oanh liệt kéo theo vali hành lý thẳng tiến về phương bắc. Cũng có lẽ đó cũng là quyết định lý trí nhất trong cuộc đời của cậu, bởi vì, phương Bắc nơi ấy có giai nhân.

Lại mơ màng đi đâu rồi, Tô Lê lắc đầu đem hết đám suy nghĩ trong đầu vẩy đi, về quê có mấy ngày mà tùy thời tùy lúc đều nhớ tới ông chủ Ninh, thanh huyết cũng sắp cạn luôn rồi.

Trong lúc lắc đầu bỗng có một ngón tay dính đầy bột mì trực tiếp va chạm với cái đầu nhỏ của Tô Lê,

"Con lại đang nghĩ linh tinh gì đấy? Tự nhìn đi, nhân bánh đều rớt hết rồi kìa!"

"Mẹ, mẹ đánh nhẹ chút! Con chính là bị mẹ đánh tới ngốc thành thế này đó!"

Tô Lê phẫn nộ phản kháng, ôm trán nhìn mẹ mình.

Mẹ Tô nhướn mày,

"Gì? Con rốt cuộc cũng thừa nhận là mình ngốc ấy hả?"

"Còn không phải cũng là giống của mẹ với cha con......"

"Đều nói với mi rồi, mi là do người qua đường tặng tới."

Mẹ Tô một bên nhanh hẹn làm việc, một bên đính chính lại.

"Lần trước mẹ nói con là do bên chuyển phát nhanh gửi tới!"

Tô Lê cật lực phản bác, chính là có chút không đáng tin cậy.

"Hả, Nhà chuyển phát nhanh nào?"

"Thuận Phong."

"Đúng nha, gọi xe Thuận Phong chuyển phát tới."

Mẹ Tô vỗ trán nhớ lại.

Ba Tô đúng lúc đi qua nghe được, dừng lại nói:

"Yah! em đừng làm loạn thêm nữa, nói không chừng con trai mình là đang nhớ bạn gái nó đấy."

"Ba, sao ba biết?!"

Tô Lê đừng bật dậy.

"Ách......cái này......vốn thì ba mày cũng không biết......"

Ba Tô vò đầu cười khan nói.

Hết thuốc chữa, cặp vợ chồng này thực hết thuốc chữa rồi mà! Tô Lê sâu sắc cảm thấy bất lực, đều nói trồng dưa lên dưa, trồng đậu lên đậu, có ba mẹ như thế nào liền có con cái dạng đó, cho nên Tô Lê vẫn luôn cho rằng bản thân là một đứa trẻ được sinh ra và lớn lên trong môi trường bình thường, nếu cậu trưởng thành một người giống như Tạ Phi mới có thể chắc chắn là được nhặt từ thùng rác về.

Kì thực nhà họ Tô đã quen với việc thuận theo tự nhiên, vui tươi là chính, mới đầu cũng không có nghiêm trọng tới vậy. Chính là ba Tô mẹ Tô thời còn chưa kết hôn từng đi du lịch cùng nhau, đúng lúc gặp phải sự cố nghiêm trọng, người cùng xe chết rất nhiều, hai người coi như mạng lớn nhặt lại được một cái mạng.

Mạng này cũng coi như là lãi được, kể từ đó con đường nhân sinh của hai người liền biến thành nên vui như thế nào liền vui như thế đó. Nhân sinh dài đằng đẵng cũng không dễ dàng nha.

Còn chuyện con trai đang nói chuyện yêu đương thì cũng nên hỏi một câu mới phải, ba Tô mẹ Tô cũng không phải kiểu ba mẹ làm việc không đáng tin cậy gì đó. Nhưng Tô Lê lại không có ý định nói rõ, cũng không phải cậu không dám nói ra, chỉ là hôm nay có họ hàng ở đây, còn là ngày lễ tết, tin tức nặng đô kiểu này vẫn nên tìm cơ hội tốt mới có thể thông báo với hai ông bà. Vì mục tiêu có thể ở bên cạnh ông chủ Ninh lâu dài, việc này không cho phép được làm hỏng. Vả lại hiện tại câu mới năm nhất đại học, thực ra mà nói thì cũng không gấp.

Ba Tô mẹ Tô cũng không gấp, hỏi vài câu liền không hỏi thêm nữa.

Sau khi cả nhà ăn xong bữa cơm tối náo nhiệt, Tô Lê ngẫm trước nghĩ sau, vẫn là lấy can đảm tìm ba mẹ mình nói chuyện. Cũng không phải cậu muốn thẳng thắn gì đó, chỉ là muốn xin phép trở về thành phố B một chuyến, về ở bên cạnh ông chủ Ninh. Tô Lê vẫn luôn chú ý đến mấy ngày nay mặc dù ông chủ Ninh không có nói gì, nhưng hôm đó sau khi tiễn cậu lên xe, sắc mặt anh lại lạnh xuống không khác gì tảng băng. Những ngày tháng Tô Lê ở bên cạnh Ninh Hàn chưa từng thấy qua bất cứ người nhà nào của anh ấy, ngay cả người thân cũng chưa từng thấy qua, chỉ có một người là chú Bách miễn cưỡng tính như nửa trưởng bối đi.

Vậy những lúc tết nhất như thế này, ông chủ Ninh nhất định lại một mình cô độc trải qua.

Cố Tiêu và La Khanh cũng không có khả năng cả ngày ở bên cạnh anh ấy, chú Bách cũng từng nói, đợt trước anh đi nước ngoài là vì xử lý chuyện liên quan đến ba anh ấy. Tô Lê không hiểu rõ chuyện của nhà họ Ninh, bởi vì dường như tất cả mọi người đều cố gắng giấu kín như bưng, đặc biệt là trước mặt Ninh Hàn, ngay cả chú Bách cũng rất ít khi nhắc tới.

Nhưng Tô Lê nghĩ, bất kể đã từng phát sinh sự việc gì, cuối cùng ông chủ Ninh chỉ còn lại một mình, khẳng định, khẳng định sẽ rất đau lòng, rất khó chịu.

Tô Lê không hiểu cảm giác đó, bởi vì cậu chưa từng phải trải qua sự việc tương tự. Mặc dù khoảng thời gian ông chủ Ninh không ở bên người cậu cũng rất đau lòng, nhưng ngẫm lại thì hai loại tình cảm này lại không giống nhau, cho nên mức độ đau đớn cũng hoàn toàn không giống nhau.

Bởi vậy Tết năm nay Tô Lê muốn trở lại bên cạnh anh, hôm nay chắc chắn là không kịp, vậy thì ngày mai đi.

Mà cùng lúc đó, ở một góc tường nào đó của nhà họ Tô, một chiếc xe thương vụ màu đen yên tĩnh dừng lại tại khu vực u tối gần nhà, vết bánh xe còn rất mới, có lẽ cũng vừa dừng đó chưa lâu. Một người nam nhân cao lớn mặc tây trang màu đen từ trên ghế lái bước xuống, sau đó nhanh chóng mở ô rồi mới vươn tay mở cửa sau của xe.

Tiếp đó, một người mặc áo len rộng bước xuống xe, trên cổ áo là một vòng lông mềm mại, nhìn qua cũng thực ấm áp, nhưng hơi thở từ trên người người này tản phát ra lại rét buốt như mùa đông khắc nghiệt. Vừa ngẩng đầu, nhìn bộ dáng nọ, chính là Ninh Hàn.

Tuyết rơi khá nhỏ, vừa rơi tới vòm ô liền tan biến, A Nhàn cầm ô đưa ý kiến:

"Thiếu gia, bên ngoài trời lạnh, thiếu gia ngài đứng ngoài thời tiết như thế này dễ bị cảm lạnh, hay là dứt khoát đem Tô thiếu gia mang về luôn đi."

Thân thể Ninh Hàn không tốt là do ngày trước chém giết tranh giành dẫn đến lưu lại bệnh cũ, cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là các khớp xương dễ bị đau nhức, chủ yếu là khớp đùi cùng với cổ tay. Trước đây Ninh Hàn thường mang một thân thương tích, mỗi lần như vậy Cố Tiêu và La Khanh ở trường nhìn thấy bàn ghế trống không của anh trong lòng liền không dễ chịu. Cho nên sau này, một tên không có lý tưởng gì như Cố Tiêu lại quyết tâm thi vào trường y, thời thiếu niên suy nghĩ đều rất đơn thuần, cho rằng như vậy có thể làm Ninh Hàn không cần phải chịu đau đớn thêm nữa. Nhưng bệnh cũ khó chữa tận gốc, chỉ những căn bệnh trong lòng Ninh Hàn lúc bấy giờ cũng đã không có thuốc nào có thể chữa nổi.

May mắn sau này đào ra được linh dược hình người Tô Lê.

Ninh Hàn lắc lắc đầu, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ nhưng trong lòng hiểu rõ A Nhàn cũng vì lo cho mình nên nói:

"Đã là qua năm mới, thì để cậu ấy cùng người nhà vui vẻ cùng nhau đi, đây cũng không tính là chuyện gì. Tôi kêu em ấy ra ngoài gặp mặt một lúc là được rồi."

A Nhàn là do chú Bách nhận nuôi từ cô nhi viện, đầu óc không quá thông minh nhưng thực tâm đối tốt với Ninh Hàn và chú Bách, một chút tạp niệm cũng không có, cho nên Ninh Hàn vẫn luôn đem anh ta theo bên người. Bề ngoài là thuộc hạ, Ninh Hàn yêu cầu với anh ta cũng rất nghiêm khắc, nhưng trên thực tế cũng có vài phần tình cảm anh em.

Nói xong, Ninh Hàn gọi điện thoại cho Tô Lê. Sau khi điện thoại ngắt được vài phút, Tô Lê dáo dác chạy từ trong nhà ra, nghĩ muốn chạy thật nhanh tới bên cạnh ông chủ Ninh, suýt nữa thì ngã sấp xuống, cũng may Ninh Hàn nhanh chóng đỡ lấy cậu mới tránh khỏi một lần gặm bùn.

"Em không thể cẩn thận chút hả."

Ninh Hàn nhíu mày, Tô Lê cứ luôn hậu đậu như vậy, bảo anh làm sao yên tâm cơ chứ.

"Không nói cái này nữa, ông chủ Ninh, sao anh tới đây vậy? Có phải nhớ em rồi không?"

Tô Lê ngẩng đầu cười tươi, cười như chồn nhỏ trộm được gà vậy.

Nhìn thấy nụ cười mong nhớ, Ninh Hàn bất giác đem Tô Lê ôm vào trong lồng ngực, không nói gì mà chỉ yên lặng ôm lấy.

"Ông chủ Ninh......?"

"Không có gì, anh thuận đường nên tới thăm em thôi."

Khóe miệng Ninh Hàn xuất hiện nét cười dịu dàng,

"Sao nào, về nhà chơi có vui không?"

Tô Lê thành thật gật đầu, nhưng tiếp đó lại lắc lắc đầu,

"Vui nhưng mà rất nhớ ông chủ Ninh, cho nên ông chủ Ninh đợi em một chút có được không, ngày mai em về cùng anh. Em xin phép ba mẹ rồi, ngày mai liền có thể trở về cùng anh!"

Ninh Hàn kinh ngạc,

"Em nói......em quay về cùng tôi?"

"Vâng," Tô Lê dùng sức gật mạnh,

"Ba mẹ sợ nhất chính là em khóc lóc om sòm, em vừa giở chiêu là hai người họ liền đồng ý ngay."

"Nhưng là......"

Nói thực, Ninh Hàn cảm thấy rất vui. Vốn anh chỉ tính đến đây nhìn Tô Lê một cái liền đi, mặc dù hành động vượt ngàn dặm tới đây chỉ vì muốn nhìn một cái đúng là rất ngốc. Thế nhưng anh cũng không tính ép buộc Tô Lê quay về với mình, bởi vì phải khi mất đi rồi mới biết quý trọng. Anh đã không có cái gọi là nhà, nhưng Tô Lê có.

Tô Lê nhanh tay nhanh mắt dùng bàn tay giữ chặt miệng Ninh Hàn, "Được rồi, được rồi, em sẽ coi như anh cố ý tới đây vì muốn gặp em, anh nhớ em thì em cũng nhớ anh, cho nên em mới muốn về cùng anh, về phía ba mẹ thì lần sau em sẽ bồi thường cho hai người họ sau, cứ vậy đi!"

Nói xong, Tô Lê dùng ánh mắt lòe lòe phát sáng nhìn về phía Ninh Hàn, nhìn tới hai con ngươi đều lóe sáng lên. Đến khi Ninh Hàn gật đầu đồng ý mới cười tới ánh mắt cong cong rút tay về.

"Anh đợi thêm một buổi tối nữa, không cần vội vàng nha~"

Ninh Hàn vuốt ve mái tóc của Tô Lê, gật đầu cười nhẹ, trong đầu tên nhóc này rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy hả. Cái logic này, thực sự hiểu rõ tâm tư của anh, hay là......cố ý trêu đùa nhỉ?

Nhưng bất kể là loại nào, đều sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của Ninh Hàn. Góc tối trong lòng thoắt cái bị quét sạch sẽ, anh cười nói:

"Được, ngày mai anh tới đón em."

Rốt cuộc vẫn là Tô Lê không nhịn được, tay bám trên vai Ninh Hàn, vươn người tặng một nụ hôn thắm thiết.

A Nhàn nhìn thấy cũng không thèm quan tâm che ô hay không nữa, nhanh chóng xoay người bỏ đi, khuôn mặt chính nghĩa run rẩy.

Cuối tháng một, trời đông giá rét.

Nhà hát kịch không có điều hòa không khí, bốn phía đài diễn được đặt vài cái lò nhỏ, ánh sáng ấm áp chói lóa, chiếu sáng hai người đang ngồi phía trên.

Tô Lê ăn điểm tâm xong liền thoải mái nằm dựa trong lòng ông chủ Ninh, như có như không nghịch chơi vạt tay áo ngoại bào của Ninh Hàn. Ninh Hàn đang nói chuyện với cậu, dưới yêu cầu mãnh liệt của Tô Lê, đơn giản rõ ràng đem hết những chuyện cũ của bản thân kể lại cho cậu nhóc nghe.

Anh chọn lọc nói một vài chuyện, có những việc Ninh Hàn vẫn không thực sự nhắc tới. Không nói tới không có nghĩa là không nhớ tới, ngược lại, là những việc có tần suất nhớ tới nhiều nhất trong những năm gần đây. Nói ra thì ngày mà người đó mất cũng là một ngày có tuyết rơi. Lúc đó Ninh Hàn mới mười tuổi, đó cũng là trận tuyết đầu đông.

Nguyên nhân cái chết cũng không có gì đặc biệt, kiếm ăn bằng con đường này vốn dĩ nguy hiểm hơn nhiều so với người bình thường, gả cho một lão đại xã hội đen lại càng không phải nói. Một sinh viên ưu tú trường Học viện điện ảnh, không chút hối hận dấn thân vào vũng bùn lầy, có lẽ cũng chỉ chờ mong cái được gọi là cùng nhau tới già, chỉ đáng tiếc cuối cùng mới phát hiện ra rằng bản thân đã lựa chọn sai người.

Đứng trước quyền thế và lợi ích, bị từ bỏ rồi vứt bỏ, vì vậy mà phải chết dưới họng súng kẻ thù của chồng mình. Máu tươi từ lồng ngực chảy xuống, máu chảy đỏ cả một vùng, cũng thấm đẫm đến bên gót giầy của Ninh Hàn.

Khi đó chú Bách đã che khuất đôi mắt của Ninh Hàn, người phụ nữ nằm trên nền đất đó, đến lúc gần chết rồi vẫn miễn cưỡng nở nụ cười nói với anh 'không nên nhìn'.

Nhưng có những lúc, nhắm mắt lại rồi nghĩ, những thứ nhìn thấy được lại càng rõ ràng hơn so với mở mắt ra nhìn trực tiếp.

Ninh Hàn kể rồi kể, đôi mắt dần khép chặt lại, sắc mặt trở lên trắng bệch. Nhưng nhiệt độ từ lồng ngực truyền tới làm anh ấm áp hơn nhiều, bất giác ôm cậu càng thêm chặt.

Tô Lê phát hiện Ninh Hàn có điểm không đúng, lập tức xoay người bò lên. Lắc vai Ninh Hàn nói:

"Ông chủ Ninh, anh mở mắt ra nhìn em nè, mau nhìn em."

Ninh Hàn mở mắt, sắc mặt cũng đã trở lại bình thường,

"Sao thế?"

"Em bỗng nhớ ra ông chủ Ninh chưa có tỏ tình với em nữa, anh mau tỏ tình đi, em muốn nghe!"

Tô Lê khéo léo rời câu chuyện, nhưng không cần hoài nghi, cậu thực sự rất muốn nghe anh ấy tỏ tình với mình một lần, thật đó.

Ninh Hàn đơ người, sắc mặt có hơi xấu hổ, muốn anh tỏ tình cái gì......Tô Lê thực biết ra đề khó. Cái này...không thể tự cảm nhận một chút sao? Ba chữ 'anh yêu em' gì đó, Ninh Hàn thực sự khó nói ra miệng a.

Nhưng Tô Lê nhất quyết không chịu, đôi mắt sáng như sao chớp a chớp nhìn Ninh Hàn, thấy Ninh Hàn vẫn không chịu động đậy, lại xuất ra chiêu dụ dỗ thương lượng hạng nặng, cười gian tiến gần vào tai Ninh Hàn thổi nhiệt nói,

"Ông chủ Ninh mà chịu nói, đêm nay......"

Tai Ninh Hàn bị cậu làm cho vừa tê vừa ngứa, sắp bị nướng chín tới nơi rồi. Anh giơ tay túm lấy bộ vuốt đang sờ loạn của Tô Lê, híp mắt nói, "Hôm nay em ăn gan gì hử?"

"Gan báo! À không, gan sư tử!"

Tô Lê lý lẽ hùng hồn nói, liếm liếm môi,

"Với lại, vị đạo cũng không tồi!"

"Nếu gan đã lớn đến vậy, sao còn phải đợi tới trời tối chứ?"

Ninh Hàn dùng sức đem Tô Lê sức chiến đấu chỉ bằng con số năm áp đảo trên đài biểu diễn.

"Anh lừa gạt! Còn chưa nói đâu, chỉ biết bắt nạt em!"

Tô Lê tức giận hô lớn.

Đại thiếu gia Ninh không để ý tới oan khuất của cậu chàng, món ăn đã dọn lên bàn tất nhiên là phải hưởng dụng rồi.

Lúc này cũng đã gần tối, ngoài cửa nhà hát kịch cũng bắt đầu có khách hàng đến. Chỉ là bất kể là ai tới, anh chàng cao to ngoài cửa đều tận chức trách đem người ngăn cản trở lại. Anh ta cuối cùng cũng thấy quá phiền toái, dứt khoát treo biển 'đóng cửa'.

Hôm nay thiếu gia không tiếp khách ha, đều về hết đi!

Mà trên đài diễn của nhà hát kịch, thiếu gia không tiếp khách nào đó đang tiếp đơn làm ăn - duy nhất - cả đời của anh ta. Nhìn người dưới thân ánh mắt mê ly, không biết thần hồn chạy tới tận hành tinh nào rồi, anh mới đem mười ngón tay đan xen để trên lồng ngực, cúi thấp người dịu dàng nói một câu bên tai cậu:

Anh yêu em.

Người dịch: Hana_Nguyen