Võng Du Chi Họa Thủy Tam Thiên

Chương 96: , Ngoại truyện: Cút nha Kê đản



Ngoại truyện Cúc phân thiên hạ (Dương Sương) x Đạm thị kê đản đích đản(Lý Bách)

Trong cuộc đời mỗi một con người, luôn có những chuyến du lịch được gọi là 'nói đi liền đi'.

Lời nói này mang theo tính văn nghệ tươi mới, những năm gần đây thường được mội người nhắc tới, nhưng đa số những người chia sẻ chuyển phát câu nói này trên mạng, đều là những người không có thời gian không thì cũng là không tiền chết dí tại nhà, phái hành động chiếm thiểu số cũng sẽ bởi vì đủ các loại lí do mà ảnh hưởng tới chuyến đi.

Anh vốn ở trên núi mở một vườn trà, mỗi ngày giữ nguyên vẻ mặt không biểu tình bầu bạn cùng với núi xanh sương sớm. Là một người đàn ông có thể đem chuyện chạy quanh núi mỗi ngày trở thành bài luyện công buổi sáng, hoặc là một người anh trai tốt có thể nhấc bổng ba nhóc tỳ nhỏ trên người, bạn học Lý Bách chính là một người vẫn luôn được ngưỡng mộ. Tất nhiên những người ngưỡng mộ anh nhất định không biết anh còn biết chơi game, tên trong game còn đặc biệt khó đọc.

Đạm thị kê đản đích đản, đạm là từ đạm trong từ đạm định -- đây chính là điều đặc biệt trong tên mạng của anh, đến từ giải thích mới đối với từ ngữ của Lý thị.

Bạn học Lý Bách học xong đại học liền về quê trồng trà, vườn trà là tiếp nhận từ tay bố anh, bố anh là một ông chủ vườn trà rất trâu bò. Nhưng điều quan trọng là, bạn học Lý Bách học chuyên ngành đại học là học về khảo cổ, không chút quan hệ gì với cái loại vườn trà ngắt lá trà này cả. Cho nên nói bạn học Lý Bách là một người thuộc phái hành động điềm tĩnh, nói muốn học khảo cổ, liền học; muốn về quê trồng trà liền về quê trồng.

Đi ngược về trước đó, lúc học tiểu học tham gia chạy maratong, sau đó đi học thư pháp, múa ba lê, không có cái nào là chủ ý của người lớn trong nhà, tất cả đều là chủ ý của riêng bản thân anh, chúng khanh không cần nhiều lời. Ngay cả một số quyết sách của em trai em gái nhà mình, bạn học Lý Bách cũng làm nốt hộ.

Khụ khụ, nói về chuyện chính. Một ngày nào đó bạn học Lý Bách sau khi chạy bộ tuần tra một vòng quanh vườn trà xong, nhìn thấy dì nhà mình đang từ xa chậm rãi đi tới, bỗng cảm thấy bản thân nên đi ra ngoài nhàn tản thêm một thời gian nữa. Dì ơi dì à, không cần lại giới thiệu đối tượng cho cháu nữa, trẫm đây đi trước một bước.

Vì vậy, sau khi bàn giao lại công việc của vườn trà, Lý Bách mang theo máy tính vác ba lô lên và đi. Lúc đi tới thành phố B liền thuận tiện đến thăm em gái nhà mình một cái, còn tình cờ gặp được một người bạn trong game, lại sau đó......liền đụng phải cái cô nàng điên kia.

Cô nàng điên này không theo bất cứ một khuôn mẫu nào.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Lý Bách với Cúc phân thiên hạ, mà khi lần đầu anh nhận được điện thoại của cô, vội vàng chạy tới quán bar, nhìn thấy cô nàng điên đó ngồi trên quầy bar đấu rượu cùng mấy người đàn ông, đấu tới tất cả người có mặt tại hiện trường đều bái phục mới thôi, Lý Bách thầm nghĩ: cô nàng này điên không phải chỉ có một cấp.

Đặc biệt là sau khi anh xuất hiện, những người đàn ông đã thua tới cam bái hạ phong chỉ có thể vỗ vai, nói với anh:

"Anh em à, người phụ nữ này của chú em thật trâu bò!"

Lý Bách đen mặt nhìn về phía Dương Sương đang cười ngốc vẫy tay về phía mình, bất giác nghĩ tới đoạn nghiệt duyên của họ trong đoạn thời gian này.

Mới đầu, bong bóng chữ cuồng ma không có thu hút được sự chú ý của Lý Bách, anh vẫn độc lai độc vãng tới các địa phương trong game tận trách làm một người qua đường như cũ, qua đường lại qua đường. Đến một ngày, anh đi qua hiện trường cô nàng này bị Boss hung ác ngược thảm, không chút tình thương mến thương giúp đỡ khi người gặp khó khăn mà chỉ đứng im ở đó thưởng thức màn cô bị dập chết, bắt đầu từ lần đó Cúc phân thiên hạ liền như oan hồn bám riết lấy anh.

Chỉ cần anh vừa onl, liền nhất định bị chọc khung chat riêng; chỉ cần anh xuất hiện trong tầm nhìn của cô nàng, nhất định sẽ bị đám bong bóng chữ áp đầu. Lý Bách không biết cô nàng này rốt cuộc là muốn làm gì, cũng không biết bản thân làm sao nữa, càng tiếp xúc với cô nàng càng không quản được cái miệng mình, mỗi lần thấy cô nàng bị bản thân làm cho tức giận tới oa oa gào thét, Lý Bách liền cảm thấy toàn thân thư thái rất nhiều.

Bởi vậy đi đi về về, Lý Bách dĩ nhiên dần quen thuộc với sự làm phiền của Cúc phân thiên hạ. Chỉ là trước đó hai người cũng không biết rốt cuộc là duyên càng sâu hay nghiệt càng nặng.

Tối hôm đó, Lý Bách vất vả lắm mới đem Cúc phân thiên hạ say bí tỷ đưa tới được khách sạn gần đó, nhìn thấy cô nàng gào thét nằm trên giường, thật là......không biết nên nói cái gì mới tốt.

Cái con người này, không có chút tự nhận biết được bản thân là phụ nữ hả?

Lý Bách không tìm thấy được điện thoại của cô nàng, lại không có cách nào thông báo cho em trai của cô tới đón. Người trên giường tỏa ra mùi rượu nồng nặc, nhưng nam nữ khác biệt, anh cũng không thể giúp cô tắm rửa. Lý Bách lần đầu tiên trong đời cảm thấy thực đau đầu, mà cái nữ nhân này còn không chịu đi ngủ, đắp chăn cho cô nàng liền bị cô nàng đá ra, hại Lý Bách đến tận hai giờ sáng mới có thể bò lên giường bên cạnh đi ngủ, ngày hôm đó liền thức ra một đôi mắt gấu mèo.

Kết quả ngày thứ hai vừa tỉnh lại liền bị Cúc phân thiên hạ dùng một cái thiên ngoại phi quyền đánh cho hôn mê. Lý Bách ôm mặt ngồi bệt xuống sàn nhà, nhìn người nữ nhân kia cướp đường chạy đi, kinh ngạc tới mặt than cũng thành có biểu cảm luôn rồi.

Mẹ nó, quay lại đây cho ông a! cô đồ nữ nhân này rốt cuộc là làm sao vậy chứ?!

Nhưng Cúc phân thiên hạ sẽ không có chuyện chạy quay về nhận tội, sau khi vắt chân lên cổ mà chạy, ai còn có thể tìm được cô nàng cơ chứ? Lý Bách chỉ có thể lên game, dù sao anh ta vẫn luôn mang máy tính và thẻ game theo bên người, trong hiện thực không bắt được người, trong game không có khả để cô nàng chạy được mãi.

Nhưng là, sau khi nhìn thấy Cúc phân thiên hạ nói bản thân bị trào phúng là không có ai cần, Lý Bách vô duyên vô cớ lại cảm thấy tức giận. Dù cho cô nàng có điên điên khùng khùng một chút, dù cô nàng làm việc rất không có quy tắc, dù cho cô nàng không biết liêm sỉ, dù cho tính cách của cô nàng có hơi thô bạo nhưng thực ra lại là một người không tồi, rất trượng nghĩa......lúc ngủ say nếu tỉ mỉ quan sát thì cô nàng lớn lên cũng khá là xinh đẹp, những người đó dựa vào cái gì nói như vậy? Ánh mắt có vấn đề sao.

Không đúng, mình đang nghĩ cái gì vậy trời.

Mẹ nó.

Bạn học Lý Bách tiến nhập vào suy ngẫm sâu xa, xoay vòng rất lâu trên một cái mệnh đề là 'Cúc phân thiên hạ'. Mà đối với chính chủ Cúc phân thiên hạ lại không chút nào cần xem xét, tiếp tục nhảy nhót vui vẻ trong game, hình như chỉ cần ngủ một giấc là cô nàng có thể đem hết những chuyện phiền não kia quên sạch.

Bởi vậy Lý Bách quyết định lại quan sát thêm một đoạn thời gian, xác định một chút tâm lí khác lạ của bản thân rốt cuộc là cái gì. Khi bước chân anh trải rộng khắp sông lớn Nam Bắc, buổi tối mỗi ngày nhất định sẽ có một dược sư Đạm thị kê đản đính đản cùng điên khùng với Cúc phân thiên hạ.

Lâu dần rồi anh cũng biết tên thật của Cúc phân thiên hạ là Dương Sương, cũng biết vì sao đêm hôm đó cô lại đi đấu rượu ở quán bar. Anh bắt đầu không thích cái tên nam nhân tên là An Hiểu Vũ, mặc dù hai người bọn họ chưa từng quen biết. Bởi vì tên đàn ông tên An Hiểu Vũ đó nhìn qua có mắt không tròng, mà trong kí ức của Dương Sương, tên An Hiểu Vũ đó tốt như thế, xuất sắc như thế.

Cúc phân thiên hạ nói An Hiểu Vũ rất thông minh, An Hiểu Vũ tính cách rất tốt, tay An Hiểu Vũ rất khéo, có thể làm ra rất nhiều vũ khí tự chế. Lý Bách nghe ra được, kì thực Dương Sương đã có thể buông tay rồi, hiện tại chẳng qua chỉ là đang nhớ lại mà thôi, nhiều nhất có lẽ là đang hoài niệm thời thanh xuân của bản thân mình.

Nhưng Lý Bách vẫn rất không vui, bộ mặt than cũng có xu thế tiến cấp thành mặt núi băng.

Một ngày nào đó, anh tìm tới vị đại thần không gì là không biết Diệp lạc ô đề. Bái sư, học kĩ, giày vò gần nửa tháng, mới giày vò ra một chiếc Hoa quan.

Sau đó là cái sự kiện Hoa quan phức tạp mà đáng lo lắng kia xảy ra, lại dạy cho Lý Bách một bài học đắt giá. Cúc hoa không phải là thứ mi muốn ngắt liền có thể ngắt.

Từ lúc đó đến gần cuối năm, Lý Bách đi ra ngoài du lịch cũng đã gần nửa năm rồi, cuối cùng vẫn phải chuẩn bị trở về. Nhưng là trước khi trở về nhà, lúc đi mua vé xe, thần sai quỷ khiến như thế nào mà anh lại mua một vé tới thành phố H.

Lý Bách cầm tấm vé trong tay nhìn rất lâu, chỉ nghĩ tới một nguyên nhân duy nhất, Dương Sương đang ở thành phố H.

Lúc Dương Sương nhận được điện thoại của Lý Bách cô đang một mình ngồi trong tiệm cà phê bên đường khuấy cà phê ngắm tuyết. Trong nhà lại tiếp tục thúc giục cô nàng đi xem mắt, giục tới đầu cô đều muốn đau, vẫn là trốn tránh ở bên ngoài mới tốt, trộm nửa ngày trôi dạt rảnh dỗi nhàn tản, đang trộm ngang chừng thì điện thoại của Lý Bách gọi tới.

Kê đản muốn lăn tới đây.

Dương Sương bịch một tiếng từ chỗ ngồi đứng bật dậy, sau đó vội vàng chạy về nhà, thay quần áo khác, dưới ánh mắt kinh ngạc của thằng em trai nhà mình lại vội vàng chạy ra ngoài.

Lúc Lý Bách từ trong bến xe bước ra, chỉ thấy Dương Sương đang đứng trước một chiếc xe thể thao màu đỏ, bày ra bộ dáng mười phần nữ vương. Bốt cao cổ màu đen, tóc dài xoăn lọn bồng bềnh, áo dạ dáng đứng cổ lông, kính dâm, găng tay da, đứng trước xe thể thao, bày ra bộ mặt lạnh lùng quyến rũ, đôi mắt giấu sau kính dâm quét một lượt quanh sảnh.

Nếu không quen biết trước với cô nàng, tuyệt đối sẽ bị bề ngoài của cô lừa cho xoay vòng vòng.

Lý Bách điềm nhiên đi tới trước mặt cô, trên người anh mặc áo phao ấm áp, quấn chiếc khăn quàng cổ màu đen, chân đeo giày leo núi, mặt mày thanh tú, ngược lại nhìn giống như cậu sinh viên đại học trở lại quê nhà.

"Kê đản?" Dương Sương cố ý lấy giọng, nhấc cằm hỏi.

"Ừ." Lý Bách nhàn nhạt đáp một tiếng, ánh mắt không hề bận tâm quét đến trên người Dương Sương, nhẹ nhàng nhíu mày. Trong lòng Dương Sương bỗng nhiên có chú chột dạ, mẹ ơi, bà đây chỉ muốn vãn hồi một chút hình tượng tổn thất của lần gặp mặt trước, mặc đống đồ này đều sắp bị đông tới lạnh chết mất thôi, ánh mắt đó của anh là có ý gì chứ?!

"Lên xe đi." Hừ, giả vờ với chị đây đi, chị đây mới không thèm để ý đâu.

Lý Bách nhìn biểu cảm của Dương Sương liền biết người này nhất định lại đang nghĩ linh tinh gì rồi. Lắc đầu, cũng không giải thích. Lên xe liền bắt lấy tay Dương Sương lại nói:

"Lạnh như vậy, em là muốn đông chết chính mình hử?"

Bàn tay bỗng bị người đàn ông bên cạnh nắm lấy, Dương Sương lộ ra nét ngượng ngùng hiếm thấy,

"Ai cần anh quản!"

"Tôi không quản thì để ai quản?" Lý Bách nói.

Cái tên chết tiệt này đang nói lời yêu thương với mình sao? Này là lời yêu thương sao? Dương Sương bị Kê đản bắt nạt thành thói quen, cho nên vẫn luôn bị hại thành chứng vọng tưởng, lúc này nghi ngờ liếc nhìn Lý Bách một cái, bỗng nghĩ tới một vấn đề rất là quan trọng.

"Anh bao nhiêu tuổi?" Dương Sương hỏi.

"26." Lý Bách thành thực đáp, cô nàng hỏi cái này làm cái gì?

Nghe vậy, Dương Sương lộ ra nụ cười đắc ý, một tay giơ lên vỗ vỗ vai Lý Bách,

"Tiểu tử, bà đây năm nay vừa tròn 29, gọi một tiếng chị nghe xem nào."

Khuôn mặt Lý Bách nhanh chóng biến đen. Anh tới tìm vợ, chứ không phải đến nhận chị gái.

"Hê hê." Dương Sương dương dương tự đắc khởi động xe, bao lâu rồi cô mới có thể khẩu chiến thắng tên chết tiệt Kê đản đó một lần!

Khoảng nửa giờ sau, hai người tới được nơi ở của Dương Sương. Lúc vào cửa Dương Sương còn tự cảm thấy may mắn, may mắn cô sống cùng với em trai mình, nếu không......dựa vào năng lực làm việc nhà của cô nàng, đánh chết cô cũng không dám đưa Kê đản về nhà mình.

Có điều, ai kêu cô không có kĩ năng gì, nấu ăn cô ít nhiều cũng biết nấu một món.

Vậy nên lúc ăn tối. Lý Bách nhìn bát canh mỡ màng trôi nổi từng miếng từng miếng vật thể màu đỏ khả nghi được bày trên bàn hỏi:

"Đây là...cái gì?"

"Món canh cà chua trứng nhưng không có trứng!" Dương Sương một tay cầm cái thìa lớn, một tay chống eo tự hào giới thiệu.

Bà cô ngài có thù với trứng sao? Tại sao phải cố ý đem trứng vứt đi? Cô là đang âm thầm ám chỉ tôi sao? Còn có, vì sao bát canh này lại đỏ như vậy, màu sắc đỏ tươi này cực kì giống màu máu đỏ của cách mạng nha......cô xác định đây không phải là máu của cô ở khi nãy ở trong bếp cắt nhầm cổ tay chảy vào bát đó chứ?

"Cái này thực ra cũng rất được." Dương Lâm ra mặt làm hòa,

"Kĩ năng độc môn của chị gái tôi đấy."

"Tôi chưa nói là không ngon." Lý Bách nói:

"Tôi chỉ hiếu kì chị gái cậu làm cái gì với cà chua, mới có thể làm canh có màu đỏ như thế này."

"Nè! Rốt cuộc anh có uống hay không! Không uống thì thôi!"

Dương Sương tức giận, bà đây dễ dàng xuống bếp cho người khác như thế à? làm cho mi mi còn chê này chê nọ.

Nữ vương nổi bão, ai gan lớn dám không uống liền làm sẵn tư thế chuẩn bị thưởng thức cái thìa trên tay nàng. Dương Lâm với Lý Bách liếc nhìn nhau một cái, song song cầm lên cái bát trước mặt mình, múc đầy một bát biểu thị tâm ý. Uống xong, Lý Bách mím mím môi, vị đạo không tồi. Có vị chua chua, khá dễ chịu.

Chỉ là, nếu thêm trứng thì tốt biết bao nhiêu nha.

"Thế nào, không tồi đi?" Dương Sương nhìn hai người uống xong thì dương dương đắc ý hỏi.

"Ừm, tay nghề của chị gái vẫn tuyệt vời như cũ."

Dương Lâm gật đầu,

"Nhưng, những món ăn còn lại đều là do em làm, chị trừ có mỗi cái món canh cà chua đỏ lòm này ra đều không biết làm cái gì hết, tương lai làm sao gả cho người ta."

Nè! Có người nói chị gái mình như thế sao? Dương Sương phẫn nộ trừng mắt nhìn Dương Lâm, cật lực truyền tín hiệu, không nhìn thấy còn có người khác đang ở đây hả?

"Đó là canh cà chua, cái gì mà canh cà chua đỏ lòm!" Dương Sương biểu thị không phục.

Chị à chị chú ý sai trọng điểm rồi có được không. Dương Lâm ôm trán, một bên nói chuyện với Dương Sương, một bên lại cẩn thận quan sát phản ứng của Lý Bách.

Chỉ thấy Lý Bách nói,

"Không sao, anh biết nấu ăn."

"Hả?" Dương Sương đang muốn đại chiến gia đình với em trai nhà mình lập tức đơ người, thoáng chốc còn chưa phản ứng kịp.

Lý Bách nhìn vào mắt cô, trịnh trọng lặp lại một lần,

"Anh biết nấu ăn."

Dương Sương ngẫm một hồi liền hiểu ra, cả khuôn mặt lập tức biến thành màu đỏ cùng màu với canh cà chua cô làm. Dương Lâm ở bên cạnh cười thầm, gắp đũa thức ăn và bát Lý Bách,

"Anh rể, ăn thức ăn."

Lý Bách nhận lấy ý tốt của cậu ta, cũng thuận tiện ngầm thừa nhận cái chức vị anh rể nào đó, ăn một miếng cơm, lại nhìn Dương Sương còn đang đơ ngươi tại chỗ,

"Em không đói hả? Không ngồi xuống cùng ăn cơm à?"

"Nga...ừm."

Dương Sương lập tức kéo ghế ngồi xuống, trong đầu vẫn đang phát đi phát lại một câu 'anh rể', trái tim cô đập rất nhanh, bất giác trộm đánh giá Lý Bách một chút. Lại thấy anh chàng bình chân như vại ăn thức ăn, mày mắt thanh tú nhưng tạo cho người khác cảm giác rất đáng tin cậy.

Lần đầu tiên Dương Sương cảm nhận được tâm trạng ngượng ngùng của cô gái mới lớn, cúi đầu im lặng ăn cơm không nói chuyện. Qua thật lâu, mới phát hiện biểu hiện của bản thân thật không có tiền đồ, nghiêng đầu qua nhìn, chỉ thấy trong mắt Lý Bách lóe lên ý cười. Mẹ ơi, có phải mình bị trúng chiêu rồi không?

"Nè, anh vừa mới nở nụ cười đấy hả? Anh tuyệt đối là đang cười có đúng không?!"

"Anh không phải muốn cười em."

"Có quỷ mới tin! Tôi nói cho anh biết, bổn cô nương không dễ......"

"Dễ gì?"

"Dễ......anh quản tôi à!"

"Được thôi, anh quản em."

"......"

Người dịch: Hana_Nguyen