Vọng Giang Nam

Chương 2



Vì chuyện này, ta đã khóc không ít.

Chỉ là tiềm năng con người thật vô hạn, khi bị bức đến tuyệt cảnh sẽ có biện pháp thoát ra. Đừng nói ta vốn văn sử rất kém, nay lại mạc danh kì diệu (không giả thích được) xuất hiện tại thời đại mà lịch sử muốn biết cũng thúc thủ vô sách (bó tay hết cách), muốn ta đạo văn thi từ cũng muôn vàn khó khăn... Ta trước đây là sinh viên học viện nông nghiệp. Bài thơ duy nhất ta biết chính là “Đầu giường ánh trăng rọi”, hơn nữa còn không thuộc hoàn toàn.

Càng thê thảm hơn chính là mặc dù ta là sinh viên học viện nông nghiệp, nhưng cũng là sinh viên mới, mà Minh triều lại không có học trưởng giúp đỡ, cũng không còn học đệ làm nô dịch, nếu mà để cho một người tay không dính nước như ta tự mình làm thì các sinh viên học viện nông nghiệp nhìn thấy chắc sững sờ hết thôi.

Nếu không phải các loại lương thực phụ như khoai lang và khoai tây ở thời đại này đã xuất hiện, thì có lẽ tất cả tá điền cùng nhau đói chết cả. Đây chính là ưu điểm duy nhất của ta, nhưng chỉ dựa vào ưu điểm không thể tin này, ta đã có thể đứng vững, nuôi sống mấy trăm người, làm một địa chủ nho nhỏ tại nơi này.

Trước khi xuyên qua, ta vốn là một trạch nữ gần 30 tuổi. Sau khi cuộc sống đã ổn định, ta ngày càng lười biếng. Đọc sách, ngẩn người, quản lý nhà, buồn bực thì cưỡi lừa đi ra ngoài đi dạo một chút... Dù sao ta là nữ nhi xuất thân tại thương gia, lễ giáo đối với ta lỏng rất nhiều.

“Tứ cô nương, giờ cơm đến rồi.” Thanh âm mềm mại khiến ta tỉnh lại, ta ngẩng đầu nhìn, liền thấy một khuôn mặt tròn tròn đang cười vui vẻ. Đây là nha hoàn mà bà vú thay ta mua, gọi là Tiểu Anh.

Cuộc sống nay đã tốt hơn rồi, những nô bộc trung thành lần lượt qua đời đã làm ta sầu não một khoảng thời gian. Hiện tại chỉ còn lại bà vú vốn nhiều bệnh nay lại ngày càng già yếu và Tào Quản gia.

Đến bây giờ, ta chưa bao giờ coi trọng lễ nghĩa chủ tớ, ta là thật lòng xem hai lão nhân này là người thân. Khi cuộc sống khấm khá, ta liền tự làm chủ đi mua ba nha hoàn về chăm sóc bọn họ, hi vọng bọn họ có thể dưỡng lão cho tốt.

Ta nghĩ, ba nha hoàn thay phiên nhau làm việc chắc sẽ không có gì bất trắc. Hiếm khi có cơ hội được làm địa chủ uy phong, ta dứt khoát mời Tôn đại phu ở lại trong nhà để khám bệnh, lúc nhàn hạ còn có thể đi xem bệnh cho tá điền, việc này có vẻ không lỗ đi.

Bà vú và Tào Quản gia hẳn cũng vui vẻ? Nhưng thấy họ vẫn kiên trì phải hành lễ với ta, thật là đau hết cả đầu. Bà vú rất khó thuyết phục, cứng rắn nhét cho ta 1 nha đầu, còn tỏ ra bất mãn với ta.

Ta không dám nhắc lại nữa, tên của nha đầu vẫn là tên ban đầu. Ta dù sao cũng là người thế kỷ hai mươi mốt, mặc dù nước chảy bèo trôi, nhưng quan niệm tôn trọng nhân quyền đã là thâm căn cố đế, thật sự không có biện pháp đối xử với con người như a miêu a cẩu, tùy ý loạn đổi tên do cha mẹ đặt của người khác.

Chớ nói với ta những việc kia là do cao nhân thần thánh nói, ta chưa bao giờ cho rằng bọn họ là người đúng.

Tiểu Anh dọn cơm lên, ta đang muốn gọi nàng cùng ngồi xuống, thì có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng truyền đến.

Mặc dù người khác đều khen ngợi Tào gia khôi phục nguyên khí là nhờ công lao của ta, thật ra ta biết rõ, chỉ là không đói chết mà thôi, không biết chênh lệch với cao môn đại hộ khác bao nhiêu, cho nên quả thật nhà ta chỉ là tiểu môn tiểu hộ, tự ta cũng không tuân thủ các quy củ nghiêm khắc.

Ta mặc dù mua về nơi bị niêm phong năm đó, nhưng lại cho người khác thuê phần lớn viện, chỉ chừa nhà chính và Từ Đường. Một nhà lớn nhỏ không tới hai mươi người, nhà chính cho dù có ba nhà vào ở cũng vẫn thoải mái. Ta tự mình ở tại một gian nhĩ phòng, nhà nhỏ viện ngắn, không cần thông báo gì đó, muốn tìm ta chỉ cần gõ cửa là được.

“Ai đó? Mời vào.” Ta cao giọng.

Đi vào là thị vệ của ta, Chu Cố. Hắn cúi đầu, lộ ra khuôn mặt đầy vết sẹo cùng vệt bỏng, Tiểu Anh lập tức có chút không được tự nhiên.

Thật ra thì ta chỉ là cô nương tiểu môn hộ, thu thị vệ bên cạnh thật sự không hợp lễ. Nhưng thời đại này, địa vị của thương nhân rất thấp, ta lại là cô bé mồ côi. Không khi dễ ta thì nên khi dễ người nào? Minh tranh ám đấu, bắt cóc tống tiền, tất cả các kỹ năng đều làm hết.

Phần lớn thời gian, ta còn có thể nhờ Tào quản gia giúp đỡ, đút lót đầy đủ cho Huyện lệnh, cũng chỉ là chi phí thôi... Chỉ cần trên dưới trăm miệng ăn của điền trang được ăn no mặc ấm tiền tài cũng không quan trọng ── năm đó ta tự nguyện mang đồ cưới mà lão thái gia để lại cho ta bán đi để chống đỡ khó khăn ── nhưng mọi thời đại đều có tham quan, cho dù Minh triều cũng không ngoại lệ.

Có lần ta theo Tào quản gia cưỡi lừa đến huyện thành bàn chuyện làm ăn, muốn mua cửa hàng lương thực. Vừa mới định giá xong, người vừa ra đến cửa thì gặp quản gia nhà Kim Thượng thư đến cửa hàng muốn cướp người, những điều trong tiểu thuyết quả nhiên trở thành sự thật, ta bị 1 đứa bé yếu ớt bắt về làm tiểu thiếp...

Thật may sau đó Chu Cố đến huyện thành giúp Tôn đại phu mua dược liệu đi qua, đánh đuổi lũ côn đồ vô lại, còn viết 1 phong thư tố cáo rất uyển chuyển cùng Kim Thượng thư. Quan cao lâu năm về hưu quả nhiên hiểu rõ lí lẽ, làm sao có thể tha thứ cho nô tài to gan dám ở bên ngoài kiếm thêm thu nhập? Chẳng những đuổi việc Hoàng Quản Gia, còn sai người tới nói xin lỗi, trong ngoài đều lo đủ cả.

Ta lúc đó ư, chỉ có thể run run rẩy rẩy nhịn đau nộp ra một khoản “Phí xã giao”, ngày lễ ngày tết cũng chuẩn bị quà đến nhà Kim Thượng thư. Nhưng chuyện lần này lại làm cho hai lão nhân gia sợ vỡ mật, cầu xin Chu Cố làm thị vệ cho ta, đồng thời lại khuyên ta chớ chạy loạn ra ngoài.

Thật sự cũng là không có cách nào. Tào gia chỉ còn mình ta đơn độc, không phải gia chủ cũng phải làm gia chủ. Tào Quản gia không chỉ tuổi cao, mà nhiều khi cũng có khó khăn vì thân phận, ta không ra mặt không được.

Ta nghĩ Chu Cố là bị thỉnh cầu không có biện pháp từ chối mới nguyện ý làm thị vệ của ta.

Tới hôm nay, ta vẫn không biết lai lịch Chu Cố. Hai năm trước, vừa vất vả bán đồ cưới xong, ổn định trận hình, bên ngoài đại hạn vẫn còn, hai điền trang của ta không phải chạy nạn như những người khác, lương thực phụ vẫn còn dư trong nhà, miễn cưỡng có thể nuôi trên dưới mấy trăm miệng ăn không bị chết đói, cũng không cần nhờ quan phủ cứu tế.

Bởi vì hai điền trang của ta nổi tiếng là đất đai cằn cỗi cực kì nghèo nàn, nên cũng không bị chú ý nhiều. Chỉ có vài người thân của một số tá điền trong trang nói nơi này của ta không bị chết đói liền chạy tới nương nhờ họ hàng dựa vào bằng hữu. Chuyện này cũng không phải thái quá, ta đây cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

Khi đó Tôn đại phu đã sống ở nhà ta hơn nửa năm, gặp phải loại thiên tai này, lòng ta cũng khó chịu, nếu không thể công khai cứu tế, ta liền nhờ hắn đi chữa bệnh từ thiện, chỗ chi phí bảo phòng kế toán chi là được.

Chu Cố tới vào chính thời gian này. Cả người hắn toàn là máu đi vào thôn, Tôn đại phu nhảy dựng lên, còn tưởng rằng hắn là quỷ điên hiện hình... Dáng vẻ bề ngoài của hắn quả là có chút giống quỷ, nửa gương mặt bị hư thối, hai ngón chân đứt, mười ngón tay máu tươi đầm đìa. Vừa lúc ta đi sang thôn dò xét, liền khuyên Tôn đại phu giúp hắn xem thử một chút, lại nói bệnh điên cũng không lây truyền, Tôn đại phu mới giúp khám cho hắn. Dĩ nhiên đó không phải bệnh điên, Tôn đại phu thần bí nói với ta “Người này bị tra khảo”.

“Là thái giám?” Ta không hiểu hỏi lại.

Tôn đại phu đỏ cả mặt, ho một tiếng, “... Không phải.”

Sau đó ta mới hiểu được, thì ra Tôn đại phu lo lắng bệnh nhân này là người đã chịu khổ hình trong đại lao, sợ là có tội, sẽ dẫn tới phiền toái. Ta lại không cảm thấy như thế. Ta không có nghe nói chỗ nào có đào phạm, ít nhất không thấy bố cáo. Có thể chịu đựng hết khổ hình từ đại lao đi ra, có thể thấy được chính là vô tội rồi, ít nhất về mặt pháp luật cũng đã đền bù cho tội ác. Nếu luật pháp cũng nguyện ý cho hắn cơ hội rồi, tại sao ta lại không cho?

Ta luôn dùng thái độ như vậy với lưu dân. Có thể chữa bệnh thì chữa bệnh, đói bụng đến thì cho ăn chút gì đó, lấy mười ngày làm hạn định. Nguyện ý lưu lại, ta liền phái đi giúp đỡ khai hoang, nếu có tay nghề có thể đi đâu cũng được hoặc ở lại trong trang. Nếu không chịu nổi khổ, nhớ nhà, ta cũng sẽ cho lộ phí để bọn họ rời đi.

Ta là nữ nhân, luôn có lòng dạ đàn bà. Giúp mọi người làm điều tốt, trong phạm vi năng lực, sao ta lại không làm. Trên thực tế, niên đại này người ta rất coi trọng việc yên ổn chỗ ở nên lưu dân thật ra thì không nhiều lắm, ta cũng không tốn phí quá nhiều tiền bạc cùng tâm lực.

Không biết Chu Cố nghĩ thế nào, tóm lại, hắn ở lại. Sau khi thương thế tốt hơn, ta phát hiện hắn biết chữ, liền mời hắn làm tiên sinh phòng thu chi, hắn cũng làm được không có lỗi gì, ghi chép rất rõ ràng, cẩn thận tỉ mỉ, mặc dù có phần không để tâm vào mấy thứ này.

Nếu không gặp phải sự kiện cướp cô dâu kia thì ai cũng không biết người dung mạo bị hủy này, nhìn có vẻ giống văn nhân thư sinh lại có một thân công phu rất tốt.

Nhưng vết sẹo trên mặt hắn thật sự quá dữ tợn, nha hoàn trong nhà đều rất sợ, cũng không có người nào nguyện ý hầu hạ bên cạnh hắn.

Niên đại này người khác vẫn còn rất tin tưởng quỷ thần, cảm thấy kiếp này bị hủy dung nhất định là kiếp trước không tu, đức hạnh còn thiếu.

Dĩ nhiên ta không tin. Chung sống cùng nhau suốt hai năm, ta phát hiện Chu Cố là một người đa tài đa nghệ, sau lưng nhất định có chuyện xưa vô cùng phức tạp. Nhưng nếu hắn không muốn nói, ta cũng không muốn hỏi. Cứ như vậy một thanh niên văn võ song toàn lại nguyện ý đảm đương hộ vệ cho ta, quả thực là đại tài tiểu dụng, ta rất tôn trọng hắn.

Nhưng thái độ của hắn vẫn luôn luôn lạnh nhạt, không kiêu ngạo không tự ti. Điểm này khiến ta vô cùng thưởng thức