[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 12



Bị kéo đi một hồi, Nguỵ Vô Tiện mới đầu là hỗn loạn, sau đó suy nghĩ dần dần cũng thông suốt, để Lam Vong Cơ nắm tay chậm rãi đi, nét cười trên mặt không nhịn được ngày càng tăng lên, mi mắt cong cong, toàn là ý mừng.

Lam Vong Cơ nhìn Nguỵ Vô Tiện, thần sắc càng thêm nhu hoà xuống.

Người, không cần y phải lôi kéo, đã tự đi theo bên cạnh, chỉ là tay vẫn nắm chặt bên trong tay áo.

Bọn họ chậm rãi đi qua hành lang dài, cùng các môn sinh Lam thị khác, lẫn vào các đệ tử thế gia, ánh mắt mọi người đều là không thể tin nổi, thấy hai người bạch y phấp phới cùng đi, Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn không giấu được ý cười, cùng ánh mắt dường như đã bớt lạnh của Lam Vong Cơ, không phải là không ngạc nhiên, nhưng vì có Lam Vong Cơ ở đó nên không dám tiến lên hỏi thăm.

Sự tình sớm đã lan truyền, lúc ban đầu khi Nguỵ Vô Tiện đi lâu chưa về, Giang Trừng đi tìm cũng trắng đêm không thấy phản hồi, khiến người ta cảm thấy khá tệ. Qua hôm sau thấy biểu hiện gắt gỏng của Giang Trừng ở Lan Thất, Lam Khải Nhân tạm dừng giảng bài mà không báo trước, chỉ kêu môn sinh tới thông báo mà không nói rõ lý do, trong lòng mọi người nghĩ, đại để là Nguỵ Vô Tiện trêu đùa quá mức, cũng phân hoá thành Càn Nguyên và đánh nhau một trận với Lam Vong Cơ vốn mạnh hơn ở Tàng Thư Các, nên bị thương nặng đến mức gia chủ Giang gia phải ra mặt.

Nhưng khúc sau, thấy Nguỵ Vô Tiện một thân bạch y, hoàn toàn mất ý thức bị Lam Vong Cơ bế trở về Tĩnh Thất.

Lam Vong Cơ mạnh mẽ lập khế ước với Nguỵ Vô Tiện chưa phân hoá, một phỏng đoán khó tin như vậy nhưng kín đáo vẫn có người tin, mà giờ đây, Nguỵ Vô Tiện tỉnh táo, vẫn chưa thay giáo phục Lam gia ra, thân mật cùng Lam Vong Cơ với thái độ như vậy, thần sắc ôn hoà, hai tay bên dưới tay áo mơ hồ có thể thấy được đang nắm rất chặt....

Vậy là, suy luận Nguỵ Vô Tiện phân hoá thành Khôn Trạch, và lập khế ước với Lam Vong Cơ được nghe thấy nhiều hơn một chút.

Nhưng còn chưa thấy bằng chứng, thì sự việc vẫn chưa đáng tin.

Rốt cuộc, hai người này vốn là như nước với lửa cơ mà.

Nguỵ Vô Tiện, bản chất cũng được đánh giá là có tư chất Càn Nguyên.

Phát hiện thấy ánh mắt của người khác, đặc biệt từ trong góc, chỗ mà trước nay hắn vẫn vui vẻ tụ tập với mấy vị công tử, Nhiếp Hoài Tang càng là mong hắn nhìn về nơi này, điên cuồng ra hiệu cho hắn, Nguỵ Vô Tiện vờ như không nhìn thấy, giờ phút này hắn vẫn không muốn giải thích gì cả, tạm thời cứ thế đã.

Ít nhất xong hôm nay rồi tính.

Lam Vong Cơ trước sau không hề chú ý mảy may, như mọi khi, điều Nguỵ Vô Tiện không cảm thấy chính là, khí thế Càn Nguyên trên người Lam Vong Cơ đã tăng trở lại, cự người từ xa vạn dặm.

Không người nào dám tiến lên, cứ thế bước đi trôi chảy.

Rời khỏi phạm vi tầm mắt của người khác, Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"

Lam Vong Cơ nhẹ giọng đáp: "Đến chỗ trước đây ngươi và Giang Vãn Ngâm cùng ở"

Chuyện là các đệ tử từ các thế gia khác được gửi tới Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học, trong khoảng thời gian ngắn là hai hoặc ba tháng, dài thì nhiều tháng, một năm sẽ được chuyển đến ở những nơi khác nhau.

"Nhị ca ca muốn đưa ta trở về à?" thì thầm nói, mặc dù Lam Vong Cơ đã dặn hắn đừng kêu như vậy ở bên ngoài, Nguỵ Vô Tiện chính là muốn gọi như vậy, chỉ là nhỏ giọng xuống, không để cho người ngoài nghe thấy.

Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, trong lòng biết hắn đã rõ mà còn cố hỏi, vẫn chậm rãi nói: "Tới lấy đồ đạc của ngươi, sau này, ở cùng ta tại Tĩnh Thất".

Nguỵ Vô Tiện tròng mắt vừa chuyển, đang định nói lại chút gì đó...

"Vong Cơ, Nguỵ công tử".

"Huynh trưởng", "Trạch Vu Quân". Xoay người thấy ý cười ấm áp trên mặt Lam Hi Thần, Nguỵ Vô Tiện nghiêm túc thi lễ.

Hãy còn chưa biết người của Lam gia rốt cuộc nghĩ như thế nào đối với chuyện của hắn và Lam Vong Cơ, đại khái là Lam Khải Nhân không vừa lòng lắm thì phải? Nhưng thái độ lại mềm mỏng hơn dự đoán... dường như so với việc đối tượng là hắn, thì chuyện bọn hắn lập khế ước khi tuổi tác còn nhỏ gây ra bất mãn nhiều hơn.

Nhưng trước mắt lại là huynh trưởng mà Lam Vong Cơ coi trọng, thấy được Lam Hi Thần vẫn luôn mơ hồ nói thay cho Lam Vong Cơ, tạm quyền giữa các trưởng bối mà xin trì hoãn, nhưng đây là do quan tâm Lam Vong Cơ, hay là thừa nhận hắn, Nguỵ Vô Tiện cũng không biết nữa.

Chỉ là vẻ mặt như vậy....

"Ta có lời muốn nói", sau khi đáp lễ, ý cười tựa như gió xuân ấm áp lòng người vẫn còn chưa tan, Lam Hi Thần ho nhẹ vài tiếng nói: "Trước hết, Nguỵ công tử, có phải chúng ta cũng nên thay đổi cách xưng hô hay không".

Nguỵ Vô Tiện: "?"

Lam Vong Cơ giương mắt nhìn Lam Hi Thần, ánh mắt hình như có ý hiểu rõ.

"Rốt cuộc Vong Cơ và ngươi, sắp định ra hôn ước", tiếp thu hai ánh mắt khác nhau, Lam Hi Thần cũng không sốt ruột, tóm tắt nguyên nhân, dừng một chút: "Ngươi và Vong Cơ cùng kêu ta là huynh trưởng đi".

Lam Hi Thần nghĩ nghĩ, mỉm cười nói: "Gọi ngươi là.... A Tiện, được không?"

Giang Yếm Ly cũng gọi hắn như vậy, chỉ khi nói giỡn mới dùng nhũ danh thân mật hơn.

Nguỵ Vô Tiện há miệng, đầu tiên là nhìn Lam Vong Cơ một cái, thấy y nhẹ nhàng gật đầu, thần sắc mới bình tĩnh lại, trịnh trọng nói: "Huynh trưởng".

Lam Hi Thần chỉ cười không nói.

Một lát mới mở miệng: "A Tiện"

Nguỵ Vô Tiện theo tiếng: "Dạ"

Dừng một chút, Lam Hi Thần trịnh trọng nói: "Cảm ơn ngươi"

"Chuyện gì?"

Lam Hi Thần nói: "Vong Cơ, thích ngươi, mà ngươi nguyện vì hắn trở thành Khôn Trạch".

"...." Nguỵ Vô Tiện không biết trả lời như thế nào.

Phát hiện thần sắc hắn có khác lạ, Lam Hi Thần nói: "Là ta đường đột, chỉ là, Vong Cơ hiện tại rất vui vẻ, ta không hề phản đối chuyện này.... cũng có thể chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của ngươi, nhưng Cô Tô Lam thị, vẫn cần phải cảm tạ ngươi đã có tâm ý phân hoá đó". Mà tâm ý phân hoá đó phải rất là mãnh liệt, mới có thể tạo ra chuyện nghịch chuyển thiên tư – vốn bị mọi người trong thiên hạ nói là không thể xảy ra – vẫn là từ Càn Nguyên chuyển thành Khôn Trạch như vậy?

Không ai biết cả.

Lời Ôn Tình nói lúc ấy, toàn thể người ở đây đều chấn động.

Tâm ý phân hoá này, làm sao có thể không trân trọng, mặc dù Nguỵ Vô Tiện cũng không cần.

Lam Hi Thần chậm rãi kỳ lễ, Nguỵ Vô Tiện định nghiêng người tránh, nhưng đụng vào người Lam Vong Cơ, được nhẹ nhàng đỡ lấy, không thể tránh được nữa.

"Huynh.... trưởng, ta không phải....."

Ngẩng đầu, Lam Hi Thần cười cười: "Không cần khẩn trương", y cũng chỉ là thi lễ, không đại biểu cho cái gì.

Nguỵ Vô Tiện càng không biết nên nói cái gì.

"Nói đến đây thôi, ta nghĩ.... Giang công tử đến đây vì có chuyện muốn nói với ngươi.". Tuy không kiệm lời giống như Lam Vong Cơ, nhưng Lam Hi Thần cũng không phải là người nói nhiều, y đã nói xong ý của mình, đương nhiên sẽ rút lui, nhưng có ý tốt mà nhắc một tiếng.

Nguỵ Vô Tiện quay đầu, thấy Giang Trừng đang cứng đờ dừng ở phía sau, bị phát hiện tựa hồ muốn chạy, rõ ràng trước đó là bất chấp tất cả muốn xông lên chất vấn, hiện nay Nguỵ Vô Tiện đã tỉnh, có cơ hội, vậy nhưng lại muốn rút lui.

Nguỵ Vô Tiện hô to một tiếng: "Giang Trừng!"

Tiếng kêu khiến người đứng khựng, bước chân dừng lại.

Lam Hi Thần nói với Lam Vong Cơ: "Ôn Tình cô nương có lưu lại toa thuốc, Vong Cơ, theo ta đi lấy, sau này ngươi chú ý đến thời gian làm việc và nghỉ ngơi của A Tiện. Thuốc, ta nghĩ ngươi muốn tự mình chuẩn bị."

Lam Vong Cơ nhìn theo Nguỵ Vô Tiện cùng Giang Trừng đi vào chỗ ở cũ nói chuyện với nhau, thấy có một môn sinh Lam thị chờ bên ngoài ở chỗ xa hơn một chút, không nghe được nội dung nói chuyện bên trong, nhưng lại có thể cảnh giác khi có động tĩnh gì, y mới đuổi theo Lam Hi Thần, đi thấy thuốc.

Đi vào phòng ngủ, Nguỵ Vô Tiện liền đến bên giường vốn là của mình ngồi xuống, tay trái chống cằm nhìn Giang Trừng, chờ hắn nói chuyện.

Trên mặt thản nhiên, trái lại không giống như hồi nãy nhìn thấy đám người Nhiếp Hoài Tang, tạm thời không muốn nói rõ tình huống hiện tại, dù sao.... Giang Trừng cũng đã biết, Ngu phu nhân cùng Giang Phong Miên đều đã tới nơi này rồi, có lẽ sư tỉ cũng biết.

Giang Trừng nhìn Nguỵ Vô Tiện, thần sắc bình tĩnh kia làm chút cơn giận cuối cùng trong lòng y cũng tan biến, y cũng ngồi xuống mép giường của mình, hai người ở hai góc phòng, từ xa nhìn nhau.

Trước kia không cảm thấy khoảng cách này là xa, ban đêm mỗi người nằm trên giường còn nói vài câu, rồi mới lần lượt đi vào giấc ngủ, nhưng hiện tại.... Thực sự có một chút ngăn cách gì đó.

Chưa ai lên tiếng, tựa hồ là đều đang đợi đối phương mở miệng.

Có lẽ nửa khắc trôi qua, xoa xoa thái dương, Nguỵ Vô Tiện chí ít cũng phải nói cho Giang Trừng biết một số việc, nhẹ giọng nói: "Ngươi đều đã biết?"

Giang Trừng buồn rầu đáp: "Ừ"

Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Biết cái gì?"

"Người vì Lam Vong Cơ trở thành Khôn Trạch, không phải.... cưỡng bách," Giang Trừng dừng một chút, nói, "cùng y lập khế ước".

"Đúng vậy, không phải cưỡng bách". Nguỵ Vô Tiện cũng không định nói nhiều, hắn cảm giác Giang Trừng cũng không muốn nghe hắn giải thích cái gì, ngẩng đầu nhìn trần nhà, chỗ hắn đã nhìn chằm chằm suốt ba tháng qua, có lẽ sau hôm nay sẽ không nhìn thấy nữa.

Hắn lại nghĩ tới Liên Hoa Ổ, cảm giác giống như đã rời khỏi nơi đó thật lâu thật lâu, rõ ràng, trước khi tới nơi này đã sống ở kia nhiều năm, vốn dĩ mơ hồ cảm giác Giang gia muốn đón bọn họ trở về, rốt cuộc vụ việc của Triệu Tam... Có nghe kể một số hành động của Ôn gia, nhỡ lại có học sinh phân hoá, Lam gia sợ là không ngăn được tin tức bị tiết lộ, chính việc của hắn không phải cũng trực tiếp bị thọc ra ngoài, khiến người nhà Ôn gia tìm đến đó hay sao? Tất nhiên là muốn giải tán các đệ tử chưa phân hoá của các nhà, như mới vừa hôm qua, thân thể hắn vì sốt ruột nên phân hoá trước tại đây, sau đó thành ra thế này.

Giang Trừng nói: "Ngươi... sau này có tính toán gì không?"

"A?" Nguỵ Vô Tiện nghĩ ngợi đến xuất thần, nghe thấy Giang Trừng mở miệng thì nhất thời không trả lời được.

Giang Trừng hít sâu một hơi, nói: "Ngươi cùng Lam Vong Cơ.... tính thế nào, ta mặc kệ, cũng không thể quản! Nhưng..... Khôn Trạch tu luyện không dễ, ngươi thành Khôn Trạch như vậy....."

Nguỵ Vô Tiện không chút để ý trả lời: "Không sao cả, ta tốt, ta cảm giác sau khi phân hoá vận chuyển Kim Đan so với trước còn tốt hơn, Lam Trạm có lẽ cũng không hạn chế ta...."

Giang Trừng hung hăng ngắt lời: "Không phải!"

Nguỵ Vô Tiện nhìn về phía y: "Không phải cái gì?"

"Nguỵ Vô Tiện, ngươi nói, ngươi có phải...." Giang Trừng đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt tràn đầy tơ máu, Nguỵ Vô Tiện tự nhiên giật mình, hoàn toàn bất ngờ đối với câu hỏi sau đó của y.

"Ngươi có phải bởi vì ta, mà từ bỏ trở thành Càn Nguyên hay không?"

Ngu phu nhân quá để tâm đến chuyện này, nhiều lần quở trách Giang Trừng không biết cố gắng, Nguỵ Vô Tiện tương lai sẽ trở thành Càn Nguyên, Giang gia sẽ do Nguỵ Vô Tiện tiếp quản, y thấy phiền muộn, cũng thấy sợ hãi, rõ ràng biết Nguỵ Vô Tiện cũng không có ý này, cũng không nổi giận khi nghe người khác nhắc tới chuyện phân hoá, tính cách y trở nên quái gở, rốt cuộc chính Giang Trừng, có phán đoán đó, nhưng không hoàn toàn chắc chắn Nguỵ Vô Tiện làm như vậy.

Nguỵ Vô Tiện không biết từ khi nào cũng không bao giờ chủ động đề cập đến việc phân hoá này, cũng không lớn tiếng khoe khoang khi được đánh giá là có thiên tư Càn Nguyên.

Y thật không tin có thể có người mình yêu thì sẽ thay đổi được thiên tư khi phân hoá, nhưng y sư Ôn gia lại chứng minh Nguỵ Vô Tiện vốn dĩ nên là Càn Nguyên.

Nếu vì có người thương mà phân hoá như vậy thì những điều phi lý khác cũng đều có thể trở thành nguyên nhân, liệu có thể có khả năng vì tính tình nóng nảy của y, hoặc là do sự chán ghét của Ngu phu nhân, mà Nguỵ Vô Tiện lệch khỏi quỹ đạo của con đường ban đầu, lựa chọn dùng phương pháp này để rời khỏi hay không.

Không thể nào! Nhưng nghĩ kỹ lại, cũng không phải là không thể.

Khi cơn khiếp sợ ban đầu qua đi, ác cảm của y đối với Lam Vong Cơ lại đột ngột chuyển sang chính mình, liều mạng thuyết phục mình đừng nghĩ nhiều, nhưng mà khi ý nghĩ đó nảy sinh, thì không cách nào dừng lại được nữa.

"Giang Trừng, tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?" Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc, hắn kiểu gì cũng không nghĩ ra tại sao Giang Trừng lại nghĩ như vậy.

Giang Trừng hỏi ngược lại: "Ta tại sao sẽ không nghĩ như vậy?"

Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện ngưng lại, nghiêm túc nói: "Ai nói với ngươi?"

Giang Trừng nói: "Không ai nói cả! Tự ta đoán ra!"

"Đoán cái gì mà đoán! Ta không phải!" Nguỵ Vô Tiện hít sâu một hơi nói: "Nghe nè, Giang Trừng, ta cũng không vĩ đại như ngươi nghĩ đâu, ta chỉ là bởi vì thích Lam Trạm, cho nên...."

Giọng Giang Trừng to lên, chất vấn: "Vậy người lại vĩ đại như vậy vì Lam Vong Cơ mà phân hoá thành Khôn Trạch hả? Ta không tin!"

"Ngươi!" Hoàn toàn không hiểu tại sao sự tình lại biến thành như vậy, Nguỵ Vô Tiện nhất thời không cách gì phản bác, còn đột nhiên có chút chần chừ....

"Lam Vong Cơ Lam Vong Cơ Lam Vong Cơ, toàn bộ những gì ngươi nói đều là bởi vì ngươi thích Lam Vong Cơ mới biến thành Khôn Trạch, ngươi thích y ở chỗ nào, ta nửa điểm cũng, đều, không, nhìn, thấy!"

Cơn giận bùng lên, Nguỵ Vô Tiện thật sự là hiếm khi cãi nhau với người khác như thế, huống chi vốn dĩ không có việc này: "Nói ngươi không hiểu, Giang Trừng, ngươi bình tĩnh một chút!"

"Ta rất bình tĩnh! Ta hiện tại là đang hỏi ngươi, rốt cuộc có phải vì ta hay không, Nguỵ Vô Tiện!"

Giang Trừng gào to, làm Nguỵ Vô Tiện im miệng, môn sinh Lam thị bên ngoài cũng phát hiện ra, dường như là đã muốn đi mời người.

Một lát trầm mặc, hai người hơi thở đều không ổn định.

"Không phải!" lại phủ nhận lần nữa, Nguỵ Vô Tiện suy nghĩ cẩn thận, thế nhưng phát hiện hắn mém chút cũng bị dẫn dắt đi vào suy nghĩ của Giang Trừng, hắn đối với Lam Vong Cơ, không phải, cũng không thể là ngoài ý muốn.

Bị chất vấn như vậy, đột nhiên có một luồng ác khí nghẹn trong tim hắn, hắn nghĩ Giang Trừng không ổn, khẳng định là có người nói gì đó, bằng không sao lại nghĩ như vậy, không muốn nói chuyện nữa, hắn thu lại biểu tình trên mặt, không hề có chút ý cười nào, đứng dậy trực tiếp sắp xếp đồ đạc của mình.

"Nguỵ Vô Tiện! Ngươi không phủ nhận nữa hả? Thừa nhận à?"

"Hiện tại không cách gì nói chuyện với ngươi được....." Nguỵ Vô Tiện đột nhiên la to với môn sinh Lam thị bên ngoài cửa sổ, "Giúp ta tìm Lam Trạm, nói với y... ta, ta thấy không khoẻ lắm". Thực sự là cơn giận có làm tim đập nhanh, chỉ là tìm lý do kinh khủng để nói đại, ngẫm lại thấy không ổn, sẽ làm Lam Vong Cơ lo lắng, định sửa lại, nhưng môn sinh Lam thị đã nhanh chóng đi thông báo.

"...."

Nguỵ Vô Tiện thật cảm giác chính mình không khoẻ, hắn tại sao lại bị cuốn vào chuyện này....

"Nguỵ Vô Tiện!" biết Lam Vong Cơ mà đến gần thì bọn họ sẽ không thể nói chuyện, Giang Trừng tức muốn hộc máu, cơ hồ muốn tiến lên chụp lấy hắn.

Nguỵ Vô Tiện vội vàng chặn y lại, cơn tức giận mới nổi lên lúc nãy giống như đã rớt đâu mất, hấp tấp nói với y: "Nghe nè, Giang Trừng, ta không biết ai khiến ngươi nghĩ như vậy, dù sao cũng tuyệt đối là không có việc đó, ta và Lam Trạm.... Ai da, về sau ngươi sẽ biết, trước hết ngươi bình tĩnh đi đã, vừa vặn ta dọn đến Tĩnh Thất, ngươi một mình ở lại đây nghĩ kỹ đi, ta không lắc lư trước mắt ngươi nữa".

Nghe Nguỵ Vô Tiện nói như vậy, Giang Trừng chỉ cảm thấy bốn chữ to đùng "vô cớ gây rối" nhắm thẳng vào đầu y, y rất muốn Nguỵ Vô Tiện phủ nhận, nhưng nỗi lo sợ ở trong tim không cách gì biến mất, y cũng không phải lúc này cố ý đến đây cãi nhau với hắn, lại cứ không nhịn được...

Mà Nguỵ Vô Tiện một lần nữa muốn y bình tĩnh, chính là nói y không bình tĩnh, lại nói cái gì để cho y tự mình suy nghĩ kỹ lại, quả thực muốn giận quá hoá cười mà, Giang Trừng không tự chủ được cong khoé miệng lên, đầy mặt trào phúng còn nói gì nữa, Lam Vong Cơ một mặt lạnh tanh bước vào, một tay đem Nguỵ Vô Tiện kéo đến trước người kiểm tra, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua Giang Trừng, buộc y im lặng, sau đó không mảy may quan tâm nữa mà chỉ xem Nguỵ Vô Tiện có bị gì hay không thôi.

Nguỵ Vô Tiện gần như đã thu dọn xong, vốn dĩ chỉ là ở tạm, không có đồ đạc gì nhiều, đầu óc lại bỗng nhiên nóng lên, cứ ôm lấy Lam Vong Cơ, như là muốn chọc giận Giang Trừng vì nói hắn không thể nào thích Lam Vong Cơ, định nói mấy câu chọc tức, thì đột nhiên sắc mặt cổ quái.

Nhận được thông báo của môn sinh nói Nguỵ Vô Tiện không khoẻ, Lam Vong Cơ tới, nhìn thấy người rõ ràng không việc gì, trái tim mới vừa hạ xuống, liền phát hiện người trong lòng thực sự có bất thường.

"Lam... Lam Trạm...." thấp giọng kêu y, thân mình Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng run rẩy, da thịt nóng lên, toàn thân như mềm nhũn đi.

Lại nhìn kỹ, sắc mặt hiện lên nét ửng hồng, mồ hôi ở hai bên thái dương bắt đầu rịn ra.

Mùi hương thoang thoảng toả ra, Nguỵ Vô Tiện ôm chặt y, luống cuống nói: "Lam Trạm... ta... thật không thoải mái... giống như, có chút... ách...."

Lam Vong Cơ nhìn xuống, bên dưới tầng tầng lớp lớp bạch y, vẫn có một tia ướt át thơm ngọt từ chỗ nào đó tràn ra, thong thả chảy xuống, dọc theo hai chân đang run rẩy.

"Nguỵ Vô Tiện!" không nhìn rõ mặt, chỉ nghe giọng nói run run rẩy rẩy kia của Nguỵ Vô Tiện, tưởng giả vờ, Giang Trừng còn muốn nói thêm gì đó, Lam Vong Cơ liếc y một cái, đột nhiên đôi môi dính lại, không thể nào nói chuyện, sau đó nhìn Lam Vong Cơ bế ngang người lên, xoay người đi ngay, giáo phục Lam thị trắng như tuyết, tay áo rộng, đai lưng bay bay, quấn quýt với nhau, thế nhưng chướng mắt không chịu nổi.

Muốn đuổi theo, rốt cuộc thoáng nhìn được, sắc mặt dị thường của Nguỵ Vô Tiện.

Ửng hồng cả mặt, ánh mắt mê ly.

Dừng bước chân, Giang Trừng trầm mặc nhìn Lam Vong Cơ ôm Nguỵ Vô Tiện đi xa.