[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 15



Qua thời gian này, quay lại Lan Thất, thực sự có ít người hơn, rải rác đột nhiên xuất hiện giáo phục của các nhà khác giữa các môn sinh Lam thị.

Có cảm giác nhiều hơn phỏng đoán một chút.

Nghĩ đến đã nhiều ngày qua, đại khái chắc là có người quay trở lại học sau khi đã phân hoá. Nhiều nhất là Trung Dung, ánh mắt đảo qua nhìn về phía Kim Tử Hiên ở trong góc, Nguỵ Vô Tiện hơi có cảm nhận, Càn Nguyên ở đây chỉ có Lam Vong Cơ và Kim Tử Hiên.

Mà Khôn Trạch, đương nhiên chỉ có hắn.

Lúc này Ôn gia mạnh mẽ đòi lấy, nếu lại có nam tử Khôn Trạch thì phải che giấu kỹ, Lam gia và Giang gia đã bị cảnh cáo, cũng tuyệt đối không phải chỉ cảnh cáo bằng miệng, mà là tuyên cáo đến các chư gia, các thế gia khác nếu muốn tự mình lập khế ước để tránh hoạ, e rằng sẽ chọc đến Ôn gia, trái lại sẽ gây ra chuyện lớn hơn.

Suy nghĩ lại thay đổi.

Đột nhiên có thể phân biệt được người trước mắt là thiên tư gì, cảm giác đúng là huyền diệu khó giải thích, trách không được Nhiếp Hoài Tang khi bị hỏi điều này cứ ậm ừ, dĩ nhiên sau một lúc lâu cũng không thể nói nên lời.

Lập tức đi đến chỗ vẫn thường ngồi, một vài ánh mắt đi theo hắn, Lam Vong Cơ ngồi xuống bàn bên cạnh hắn, mặc dù vẫn có người nhìn chằm chằm, nhưng ít nhất không dám bước lên hỏi chuyện.

Sau đó Lam Khải Nhân tiến vào Lan Thất, thấy Nguỵ Vô Tiện, không tỏ vẻ gì, lại còn gật nhẹ đầu với hắn.

Khen hắn sau kỳ mưa móc liền tới nghe học à?

Không... thế này thật là......

Ngay sau đó mặc kệ một đám đệ tử thế gia đứng ngồi không yên dưới kia, bài giảng ngột ngạt bắt đầu, Nguỵ Vô Tiện vừa nghe vẫn là cảm thấy đau đầu, bỗng nhiên phát hiện Lam Vong Cơ không ngồi hàng phía trước mà đổi thành ngồi ngay bên cạnh che chở hắn.

"......"

Lúc đầu hắn còn có thể chịu được, một mực nhẫn nại hai mắt nhìn thẳng, Nguỵ Vô Tiện cũng không biết tại sao mình phải nhẫn nại khổ sở như vậy, đại khái là bởi vì Lam Vong Cơ chăng? Hay vì luôn có dư quang từ khoé mắt nhìn lên người mình?

Này không đúng...

Qua một canh giờ rưỡi, trong giờ giải lao hắn lăn ra ngủ, bắt đầu giờ giảng bài lại bị đánh thức, tiếp tục gục lên gục xuống.

Buổi trưa qua đi, vẫn do vụ thuỷ hành uyên làm cho Lam Khải Nhân phải tốn nhiều tâm lực nên buông tha cho bọn họ.

Mê mê man man bị Lam Vong Cơ đưa tới nhà ăn dùng cơm, sau đó kéo trở về Tĩnh Thất chép phạt vĩnh viễn không bao giờ xong mười lần gia quy Lam thị.

Một đám công tử không tìm được tí cơ hội nào để chặn người hỏi chuyện, mà tính chiếm hữu của Lam Vong Cơ dày đặc, từ hôm đó canh giữ Nguỵ Vô Tiện nghiêm ngặt, không hở chút nào, hiện giờ xung quanh bàn của hai người là không có ai dám ngồi, ngay cả môn sinh Lam gia cũng tránh thật xa, lại có người lớn mật lén lút viết giấy vo viên quăng cho Nguỵ Vô Tiện như hồi xưa, Lam Vong Cơ giơ tay bắt lấy, Lam Khải Nhân lại la mắng văng nước miếng tùm lum.

Thế nhưng Nguỵ Vô Tiện cũng không có biểu lộ gì, mấy ngày nay lo an phận thủ thường còn không xong, Lam Khải Nhân cũng không khỏi nhìn hắn vài lần, nghĩ là bộ dạng nửa sống nửa chết này so với trước kia giấy nhắc bài bay loạn hoặc ngủ như chết vẫn là tốt hơn.

Không cần phải hỏi, rõ ràng là Nguỵ Vô Tiện đã lập khế ước với Lam Vong Cơ, mặc dù tới bây giờ, trên người Nguỵ Vô Tiện gần như không nghe thấy khí tức của Khôn Trạch.

Chưa nghe chính miệng hắn nói, vẫn là tò mò muốn chết, đám công tử mỗi ngày vò đầu bứt tai, nhưng chưa thể nào gặp được lúc Nguỵ Vô Tiện ở một mình.

Giang Trừng thờ ơ lạnh nhạt, hừ một tiếng thật mạnh, có rất nhiều ý nghĩa trong tiếng hừ này.

Rốt cuộc khi Nguỵ Vô Tiện đi học lại vào ngày thứ tư, sau buổi học Lam Vong Cơ bị Lam Khải Nhân kêu đi, Lam Hi Thần đến gọi y với giọng điệu ôn hoà, thái độ không có nửa phần thúc ép, Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm Nguỵ Vô Tiện một lúc, rồi vẫn đi theo, bộ dáng kia, dường như có vài phần do dự, Lam Hi Thần trước sau vẫn tươi cười, trước khi rời đi còn gật đầu với Nguỵ Vô Tiện.

Đám người Nhiếp Hoài Tang lập tức vây quanh, Giang Trừng chậm nửa bước, nghĩ lời muốn nói không thích hợp để nói trước mặt nhiều người như vậy, nên phải nhịn.

Nhiếp Hoài Tang cường điệu nói: "Nguỵ huynh, đã lâu ha!"

Nguỵ Vô Tiện cũng không né tránh, cười nhẹ nói: "Cái gì mà lâu, không phải mỗi ngày đều thấy hay sao? Mới vừa rồi còn ngồi cùng nhau nghe học đó".

"Cũng không thể nói như vậy, thấy thì có thấy, nhưng có kịp nói được gì đâu". Quan sát biểu tình của hắn thấy cũng không có gì bất thường, vài tên công tử tự tin hơn một chút, hùa theo nói tiếp.

Nguỵ Vô Tiện cười, không trả lời.

Mấy phen do dự, rốt cuộc tim gan cồn cào bứt rứt mấy hôm nay, lời muốn hỏi cũng bật ra: "Nguỵ huynh ngươi thật sự......"

"Hả?"

"...... phân hoá thành Khôn Trạch.... bị, bị Lam Vong Cơ, lập khế ước, đúng không?". Chỉ mấy chữ đó, mặc dù các phỏng đoán đã từng bước được chứng thực, nhưng vì nó quá mức trái ngược với những gì đã biết trước đây nên người nói suýt nữa thì cắn trúng lưỡi.

Nguỵ Vô Tiện hỏi ngược lại: "Ngươi nói xem?"

Người hỏi vội la lên: "Nguỵ huynh, ngươi cũng đừng thừa nước đục thả câu chứ! Tất cả mọi người đều phỏng đoán trong mấy ngày qua!"

Có người oán giận, cũng có người ngoan ngoãn trả lời, nghiêm túc nói: "Thái độ của Lam Vong Cơ rõ ràng là đúng vậy, Lam gia cũng.... Tất cả mọi người đều nói vậy, nhưng Nguỵ huynh, nhìn ngươi không giống á!"

Nguỵ Vô Tiện giương mắt nhìn người nọ, thầm nghĩ chính mình rốt cuộc có chỗ nào "không giống", lại một người nữa giống như Giang Trừng nói hắn không thể nào thích Lam Vong Cơ, nói thế này thì thật không thể nói tiếp được.

Giang Trừng thấy biểu tình của hắn, cười nhạo một chút.

Một người khác lại nói tiếp: "Chính là chính là, chúng ta đều cũng đã phân hoá! Nhưng hoàn toàn không cảm thấy Nguỵ huynh là Khôn Trạch!"

"Chúng ta ở đây thật đúng là không có cơ hội nhìn thấy Khôn Trạch, nhưng ta sau khi trở về nhà thì vừa vặn bị phân hoá, sau khi phân hoá thành Trung Dung, trước khi quay trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ là ta có thể cảm giác ra a tỉ ta là một Khôn Trạch, còn Nguỵ huynh, trên người của ngươi, rõ ràng một chút cảm giác cũng không có!"

Nguỵ Vô Tiện có điểm sửng sốt, không ai nói với hắn chuyện này, nói đúng hơn mấy ngày nay hắn đều ở cùng Lam Vong Cơ, cũng sẽ không có ai nói được với hắn.

"Nếu muốn nói, thì có lẽ... khi Lam Nhị ở đó, thì hơi có cảm thấy một chút". Có một giọng nói nhỏ ngập ngừng mơ hồ đến mức có thể bị bỏ qua.

Do do dự dự, Nhiếp Hoài Tang có câu nói bị nghẹn đã lâu rồi, dù sao hiện giờ nói ra cũng không trở ngại gì, liền thấp giọng nói: "Nguỵ huynh ngươi... vừa rồi Lam Vong Cơ vừa đi, ta cảm giác, ngươi càng giống..."

"Tử Hiên huynh, huynh nói xem, vị tiên tử nào là tốt nhất?"

Câu nói kế tiếp của Nhiếp Hoài Tang bị trôi đi mất, Nguỵ Vô Tiện cùng Giang Trừng đồng thời ngẩng đầu theo tiếng nói trên nhìn lại.

Buổi trưa chưa đến, chúng đệ tử thế gia hầu như đều ở lại Lan Thất, suy cho cùng có nhiều chỗ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ không thể tự tiện đi vào, từ trước tới nay cũng chỉ có Nguỵ Vô Tiện là đi khắp nơi hái hoa bứt cỏ, ngày thường một đám công tử đều ở những nơi do Lam gia sắp xếp.

Sau nhiều ngày như vậy tinh thần học tập của Nguỵ Vô Tiện lại hiếm hoi tốt lên, hai mắt nhìn thẳng thay vì bị Lam Vong Cơ kéo lại, bởi vì hiếm khi Lam Khải Nhân giảng về một điều gì đó thú vị, mặc dù được mô tả là một niên đại khô khan, nhưng là niên đại cổ xưa nhất của Lam gia, nổi tiếng nhất là cửa sổ bốn mặt, "Già lam", "Tập nhạc", "Đạo lữ", "Về tịch", giảng về bốn cảnh đời của tổ tiên Lam An, người sáng lập ra Lam thị, câu nói "Vì gặp một người mà vào hồng trần, người đi ta cũng đi, thân này không ở lại trần gian". Phong thái đó, thực sự là mọi người đều đoán không ra, tại sao Lam gia nổi tiếng cứng nhắc lại có tổ tiên như vậy.

Nguỵ Vô Tiện không khỏi hướng suy nghĩ đó đến Lam Vong Cơ, ôm một bụng những lời muốn nói cho đến khi tan học, còn chưa kịp quấn lấy Lam Vong Cơ để chọc ghẹo, thì đã bị Lam Hi Thần gọi đi rồi.

Các đệ tử thế gia khác cũng sợ là quan tâm quá nhiều, vẫn có mấy người ở đây bị treo hứng thú suốt mấy ngày nay, rất tò mò cuối cùng Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ là tình huống gì, thế là nổ ra các cuộc thảo luận, thảo luận tới nỗi, trọng tâm dần dần chuyển sang "đạo lữ", nơi này đều là các thiếu niên đã phân hoá, sao mà có thể không nói về đạo lữ lý tưởng trong lòng mình? Bọn họ bình luận về các tiên tử và các công tử thế gia nổi tiếng hiện nay.

Mà mới vừa rồi, bị hỏi tới, nhưng đúng lúc này điều khiến cho Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng nhanh chóng quên mất đề tài ban đầu chính là đối tượng gây sự chú ý, đó là một thiếu niên ở hàng đầu Lan Thất.

Thiếu niên này mặt mày tuấn mỹ cao ngạo, giữa trán có điểm đan sa, cổ áo và cổ tay áo cùng đai lưng đều thêu Kim tinh tuyết lãng, chính là tiểu công tử Kim Tử Hiên của Lan Lăng Kim thị được đưa tới Cô Tô Lam thị học tập.

Trước đám học sinh sàng sàng tuổi này, ngoại trừ Lam Vong Cơ là Càn Nguyên duy nhất không kể, thì phẩm mạo của Kim Tử Hiên được xếp thứ ba trong bảng công tử thế gia.

Lại nghe tiếng một người nói: "Cái này ngươi cũng đừng hỏi Tử Hiên huynh, hắn đã có vị hôn thê, chắc chắn sẽ đáp là vị hôn thê rồi!"

Nghe vậy, khoé miệng Kim Tử Hiên hình như hơi bĩu ra, lộ ra chút thần sắc không vui lắm, chỉ là người đặt câu hỏi đầu tiên không biết nhìn mặt đoán ý, cứ tươi cười hớn hở mà tiếp tục truy vấn: "Thật vậy ư? Là tiên tử hay là... công tử nhà ai? Khẳng định là một Khôn Trạch kinh tài tuyệt diễm!" Nghĩ đại khái là một tiên tử, vì nếu là công tử, thì nam tử Khôn Trạch chắc sẽ bị Ôn gia lấy đi mất.

Kim Tử Hiên nói: "Không cần nhắc đến"

Nguỵ Vô Tiện đột nhiên nói: "Cái gì mà kêu không cần nhắc đến"

Lời này nói ra, mọi người trong Lan Thất đều nhìn về phía hắn, một phen kinh ngạc, mấy công tử đang vây quanh Nguỵ Vô Tiện nhận thấy sự chú ý của Nguỵ Vô Tiện đều đã hướng sang bên kia, nên đã sớm ngưng nói chuyện.

Mà, Nguỵ Vô Tiện vốn vẫn luôn cười hì hì, ngay cả mới vừa rồi bị truy vấn thì thần sắc vẫn tự nhiên, lúc này trên mặt đã có một tia lệ khí rõ ràng, Giang Trừng cũng hiếm khi không trách cứ Nguỵ Vô Tiện cứ đi gây chuyện, cùng nhắm vào Kim Tử Hiên, sắc mặt càng thêm khó coi.

Kim Tử Hiên ngạo mạn nói: "Bốn chữ『không cần nhắc đến』rất khó hiểu sao?"

Nguỵ Vô Tiện cười nhạt: "Chữ thật ra không khó hiểu, nhưng ngươi đối với sư tỉ ta rốt cuộc có gì bất mãn, điều này mới khó hiểu"

Người khác khe khẽ nói nhỏ, dăm ba câu đã biết rõ hôn thê của Kim Tử Hiên, đúng là Vân Mộng Giang thị Giang Yếm Ly, thế này, chính là chọc vào tổ ong lớn rồi.

Giang Yếm Ly là trưởng nữ của Giang Phong Miên, tỉ ruột của Giang Trừng, lúc trước sớm đã phân hoá là Khôn Trạch. Tình tình không tranh giành, nhan sắc không nổi bật, xuất thân từ Trung Dung Ngu phu nhân sinh ra, cũng không kế thừa tư chất của gia chủ Giang gia Giang Phong Miên, thiên phú không có gì đặc biệt, so sánh cùng các tiên tử hoa thơm cỏ lạ của các nhà khác, cũng khó tránh khỏi bị lép vế.

Kim Tử Hiên hoàn toàn tương phản, là con trai độc nhất của chính thất Kim Quang Thiện, tướng mạo kiêu căng, do Khôn Trạch đẻ ra nên thiên tư xuất sắc. Xét điều kiện của Giang Yếm Ly, thật sự là không xứng đôi, thậm chí cũng không có tư cách để cạnh tranh với các tiên tử của thế gia khác. Giang Yếm Ly sở dĩ có thể đính ước với Kim Tử Hiên, tất cả là do mẫu thân xuất thân từ Mi Sơn Ngu thị, gia tộc Ngu thị và gia tộc mẫu thân của Kim Tử Hiên là bạn bè, hai vị phu nhân từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nên quan hệ rất tốt.

Nhưng biểu hiện của Nguỵ Vô Tiện, mới là làm cho người ta kinh ngạc.

Việc Nguỵ Vô Tiện phân hoá thành Khôn Trạch đã sớm lan truyền, các thế gia đều biết, cũng biết Lam nhị công tử Lam Vong Cơ đã thực hiện việc kết khế với hắn, vì chuyện này mà hai nhà Lam Giang bị Ôn thị cảnh cáo, nguyên do chuyện này, cũng không phải là không nói rõ mà có thể che giấu, huống chi, đã có thông tin hai nhà gần đây đã thương thảo định ra hôn ước.

Như vậy, trước mặt Càn Nguyên Kim Tử Hiên, mà thái độ Nguỵ Vô Tiện như vậy...

Mọi người đều biết Khôn Trạch thế yếu, trước nay đều thần phục bên dưới Càn Nguyên, mặc dù đã lập khế ước, thì ảnh hưởng chủ yếu sẽ chuyển dời đến trên người Càn Nguyên tương ứng, nhưng cũng không phải vì vậy mà có thể thách thức với Càn Nguyên khác.

Mà Nguỵ Vô Tiện đối diện với Kim Tử Hiên không hề nhút nhát, hơn nữa không thể ngửi thấy chút hơi thở Khôn Trạch nào dù là mỏng manh nhất......

Kim Tử Hiên hỏi lại: "Người tại sao không hỏi, nàng rốt cuộc có điểm gì khiến ta hài lòng?" lại cũng không chút nào e ngại, trực tiếp phát tác luôn.

Phong cách Kim thị là cao ngạo, điểm này Kim Tử Hiên kế thừa đủ mười phần, tầm mắt rất cao, sớm đã bất mãn với hôn ước này, không riêng việc không hài lòng với người được chọn, càng không hài lòng việc mẫu thân tự tiện quyết định hôn sự của y, trong lòng càng thêm chống đối, dù cho người chất vấn là Khôn Trạch Nguỵ Vô Tiện thì có sao, vì cuộc hôn nhân này mà y cũng không thích Vân Mộng Giang thị, cũng sớm không quen nhìn Nguỵ Vô Tiện vì chuyện này mà ra mặt, cần gì nhân nhượng!

Các công tử thế gia khác đang ở đây đều trầm tư, tình trạng này cũng không tốt, không khéo sẽ làm tình hình tệ hơn, vài tên công tử thân thiết với Nguỵ Vô Tiện càng lo lắng vì hiện giờ hắn là Khôn Trạch, có người chuyển động mắt, thấy một môn sinh Lam thị lui ra ngoài.

Giang Trừng bước lên phía trước, Nguỵ Vô Tiện đẩy hắn ra, chắn trước mặt cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng bản thân ngươi có bao nhiêu thứ khiến người ta vừa ý? Tự tin ở chỗ nào mà đòi kén cá chọn canh!"

Thân là Càn Nguyên vậy mà trước mặt mọi người bị Khôn Trạch coi thường, Kim Tử Hiên nhất thời khí huyết nổi lên, buột miệng thốt ra: "Nàng ta nếu không hài lòng, thì ngươi nói nàng từ bỏ hôn ước này đi! Tóm lại ta không thèm muốn gì sư tỉ tốt của ngươi, ngươi nếu thèm muốn thì ngươi đi tìm phụ thân của nàng đi, hắn không phải đối với ngươi còn tốt hơn con trai ruột hay sao! Không đúng... ngươi hiện tại cũng là Khôn Trạch, đã kết khế với Lam Vong Cơ, ta rút lại câu sau."

Ánh mắt Giang Trừng ngưng lại, mấy câu cuối cùng Nguỵ Vô Tiện lại không nghe thấy, lời nói chưa dứt đã giận không thể phi thân tới, môn sinh Lam thị gần đó không thể cản lại, Kim Tử Hiên sớm đã phòng bị, nhưng vẫn không cách nào đoán được Nguỵ Vô Tiện có thể nhanh hiếm thấy như vậy, tung một đấm, đã tê rần nửa bên mặt, thế là mặc kệ mọi thứ, lập tức đánh trả.

Âm thanh vang lên bị bóp nghẹt.

Ra tay nắm lấy, Lam Vong Cơ mang Nguỵ Vô Tiện còn đang muốn xông lên phía trước đưa ra sau, lòng bàn tay nắm chặt, hai mắt lạnh tanh đối diện với Kim Tử Hiên, gằn từng chữ:

"Vân Thâm Bất Tri Xứ, cấm đánh nhau"

Kim Tử Hiên đột nhiên rút về, một luồng khí đánh thẳng vào trán, Lam Vong Cơ không mảy may thu hồi khí thế Càn Nguyên, những người Trung Dung đều bị bức lui mạnh mẽ ra khỏi chỗ ba người đang đứng, lúc này Kim Tử Hiên so với phẫn nộ, càng là tức hộc máu hơn, trong óc lại mơ hồ hiện lên, phía trước Lam Vong Cơ, y dường như đã chịu sự khiêu thích của khí tức Càn Nguyên...

Không cần suy nghĩ thêm, Lam Hi Thần đã vội vàng đuổi tới áp chế, vài tên môn sinh Lam thị cố hết sức miễn cưỡng tiến lên, dán Tĩnh Tâm phù, Kim Tử Hiên một lá, Lam Vong Cơ một lá, có môn sinh còn do do dự dự định dán cho Nguỵ Vô Tiện một lá.

Giang Trừng im lặng nhìn Nguỵ Vô Tiện thiếu chút nữa bị dán phù, lại ngó Kim Tử Hiên và Lam Vong Cơ bị dán Tĩnh Tâm phù đứng yên bất động.

"......"

Các công tử thế gia khác sau khi bị cơn tức giận của Càn Nguyên áp chế thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn còn thấy hoảng hốt, cảm thấy hình ảnh đối đầu mới vừa rồi giữa Khôn Trạch và Càn Nguyên khiến người ta không dám nhìn, đáng nói hơn nữa là, Càn Nguyên kia còn bị đấm một cái, không kịp phòng bị.

Khuôn mặt Kim Tử Hiên trước nay tuấn mỹ ngạo mạn, giờ bị sưng một bên má, vẫn giữ thái độ đối đầu.

Lá bùa trên người Lam Vong Cơ rơi xuống trước, chỉ cần Càn Nguyên tự khôi phục được sự khống chế, thì Tĩnh Tâm phù liền sẽ mất đi hiệu lực, nhưng nếu năng lực quá mạnh, thì Tĩnh Tâm phù cũng gần như vô dụng, bởi vậy Tĩnh Tâm phù phần lớn để dùng cho các đệ tử trẻ tuổi phân hoá chưa lâu, chưa tự khống chế tốt.

Y nhìn Kim Tử Hiên một cái, không nói lời nào, kéo Nguỵ Vô Tiện qua xoay người bước đi.

"Vong Cơ" Lam Hi Thần nhắc nhở, khiến người dừng bước chân.

"A Tiện, ở lại" ngẫm nghĩ, hắn bổ sung thêm, "Ngươi cũng vậy"

***

Trận này, không đánh đến kinh thiên động địa, nhưng vẫn là kinh động đến hai đại thế gia, Lam Hi Thần ở sơn môn chờ gia chủ Kim gia đến, nhìn Lam Khải Nhân đứng lặng một bên, khoé mắt hơi giựt giựt, lại nghĩ đến gia chủ Giang gia mới về Liên Hoa Ổ không lâu lại bị truyền thư mời đến.

Hai vị gia chủ gặp mặt, lau mồ hôi hai lần, gương mặt căng thẳng tươi cười hàn huyên vài câu. Lam Khải Nhân vốn muốn lên án mạnh mẽ một phen, nhưng nghĩ Lam Vong Cơ đến ngăn lại mém chút nữa cũng bị kéo vào, mặt đen lại không muốn nói nữa.

Giang Phong Miên trong thời gian ngắn đến Lam gia hai lần, lần này đối mặt với một vị gia chủ khác, cực kỳ bất đắc dĩ, lại nghĩ trước hết nên đi xem qua tình trạng của hai người trước, đầu tiên tỏ vẻ xin lỗi.

"Không sao, không sao, Khôn Trạch đánh, thì có thể bị gì được?"

Kim Quang Thiện sớm đã nghe thấy hai nhà Giang Lam mới mấy ngày trước xảy ra chuyện lớn, đã biết Kim Tử Hiên đánh nhau với Nguỵ Vô Tiện là một Khôn Trạch, chỉ bực mình Kim Tử Hiên sao lại cùng Khôn Trạch so đo làm gì, may mắn Lam nhị công tử Lam Vong Cơ đã ra mặt ngăn lại, bằng không động tới tay, thì thanh danh Càn Nguyên của Kim Tử Hiên liệu có còn hay không?

Còn như bị Khôn Trạch đánh thì chính là bị đánh, dù nghe không hay, những vẫn tốt hơn là thực sự đi đánh người.

Thật may cho hắn, Lam Khải Nhân vẫn chưa muốn nói chuyện.

Giang Phong Miên miễn cưỡng nói: "Hay là, Kim huynh, đi xem Tử Hiên trước?"

Nhìn Kim Tử Hiên bị sưng nửa mặt, thần sắc Kim Quang Thiện càng mất tự nhiên, lúc này hắn nhìn Nguỵ Vô Tiện đang quỳ một cách an phận thủ thường ở từ đường, bỗng nhiên cảm thấy hoài nghi với tin đồn.

Việc phân hoá này có thể nào là giả hay không?

Gia chủ Giang gia sau đó đưa ra ý kiến giải trừ hôn ước, sau khi chần chừ một lúc, rốt cuộc được Giang Phong Miên thuyết phục, rồi cân nhắc, hắn sớm đã thấy sự bất mãn của Kim Tử Hiên trong đáy mắt, chưa kể lời như vậy đã nói ra trước mặt mọi người, ảnh hưởng rất lớn, dù sao cũng do Giang gia chủ động đề nghị, không đắn đo nữa, Kim Quang Thiện cuối cùng lấy hết can đảm đồng ý luôn.

Giang Trừng xem một chút, rồi đi tìm Nguỵ Vô Tiện, theo lý mà nói, Lam Khải Nhân từ đầu định cho Nguỵ Vô Tiện quỳ trên con đường sỏi đá đặc biệt khó quỳ để cho gia chủ Kim gia thấy thành ý, nhưng cuối cùng vẫn là cho hắn quỳ ở con đường đá xanh bằng phẳng bên ngoài từ đường, tách khỏi Kim Tử Hiên, không cho nhìn thấy nhau, phạt riêng từng người.

Xa xa đi tới, Giang Trừng châm chọc nói: "Ngươi quỳ thành thật ghê ta!"

Nguỵ Vô Tiện thấy là y, thần thái lẫn ngữ khí đều bình thường không có gì lạ, còn có vẻ vui sướng khi thấy hắn gặp hoạ: "Không phải là ngươi không biết ta thường xuyên bị quỳ, nhưng thằng nhãi Kim Tử Hiên được nuông chiều từ bé chưa từng quỳ qua, hôm nay không bị quỳ đến kêu cha gọi mẹ thì ta không phải họ Nguỵ nữa!"

Giang Trừng tức giận nói: "Sửa thành họ gì!"

Nguỵ Vô Tiện: "......."

Cúi đầu một lát, Giang Trừng lại nói: "Phụ thân tới".

"Ha" Nguỵ Vô Tiện có chút xuất thần, không tới mấy ngày, đã khiến cho gia chủ Giang gia tới hai lần, thực sự là không nên.

"Cũng may ngươi không ra tay".

"Ta định động thủ, nếu không phải ngươi đẩy ta ra, thì mặt bên kia của Kim Tử Hiên cũng tiêu rồi". Giang Trừng thầm nghĩ, nếu y ra tay, Giang Phong Miên cũng sẽ không tới đây vì y.

Nguỵ Vô Tiện hi hi cười: "Đừng, mặt hắn hiện giờ không đối xứng càng xấu, ta nghe nói thằng nhãi giống khổng tước này dường như đặc biệt yêu quý khuôn mặt của chính mình, không biết giờ phút này ngắm mình trong gương sẽ nghĩ gì, người đừng ở đây ngó ta, đến xem bộ dạng bị phạt quỳ đến ngốc của tên Kim Tử Hiên đi."

Tỏ vẻ xem thường, nghe Nguỵ Vô Tiện nói đến đây, chút chua xót trong lòng Giang Trừng cũng biến mất, trái lại cũng không định tiếp tục nói đến đề tài này nữa.

Nhìn không thấy ai ở đây, y làm như thuận miệng nhắc tới: "Lam Vong Cơ đâu? Sao y không ở đây với ngươi"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Bị kêu đi rồi, ta một mình ở đây không sao đâu, ngươi không cần ở đây với ta, Lam Trạm, chắc chút nữa sẽ tới ngay."

Trầm mặc một lúc sau, Giang Trừng nói: "Nguỵ Vô Tiện, ta phải đi"

"Ồ"

"Phải về Liên Hoa Ổ"

"......"

"Ngươi, bảo trọng, còn có......"

"Xin lỗi"

Kiên trì ở lại lâu như vậy, chỉ là vì, trước khi trở về Liên Hoa Ổ, cần phải gặp mặt để chính miệng nói ra câu này một lần.

***

Khi Lam Vong Cơ quay lại nơi này, chỉ còn lại một mình Nguỵ Vô Tiện quỳ gối trước từ đường, bả vai thế mà hơi run run, trong lòng y trùng xuống, bước chân nhanh hơn, bước qua, thấy Nguỵ Vô Tiện đang cầm nhánh cây cúi đầu đào hố dưới đất, rõ ràng là đào tổ kiến, lại phát hiện thấy vị trí quỳ đã chuyển từ phiến đá xanh sang chỗ mặt đất cát.

"......"

"A! Lam Trạm!" Nguỵ Vô Tiện đột nhiên vứt nhánh cây, nhìn thấy y, định nhào tới mà không biết đã được phép chưa, nhìn lại khoảng cách mà tự mình đã dời khỏi chỗ quỳ, rồi hướng về Lam Vong Cơ cười vô tội.

Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, kéo hắn lên, thay hắn chỉnh lại quần áo, phủi đi bụi đất.

Nguỵ Vô Tiện nghi hoặc hỏi: "Sao? Không cần quỳ nữa à?"

Lam Vong Cơ nói: "Thúc phụ cho ngươi đứng lên".

"Hả?"

Còn chưa nghĩ ra tại sao Lam Khải Nhân lại nhẹ tay với hắn như vậy, đôi mắt nhạt màu nhìn hắn chằm chằm, Nguỵ Vô Tiện bị nhìn đến mức hơi mất tự nhiên, chuyển động ánh mắt, nghĩ muốn nói gì đó, thì một bóng người đã phủ lên mặt hắn.

Hắn nheo một bên mắt, đôi môi hơi ấm nhẹ nhàng in trên khoé mắt.

Rời khỏi Nhã Thất, Lam Vong Cơ biết được, Giang Trừng đã thu dọn đồ đạc, đêm đó sẽ cùng Giang Phong Miên trở về Vân Mộng. Một ngày sau khi lập khế ước, Giang Phong Miên đã hỏi qua Nguỵ Vô Tiện muốn về Liên Hoa Ổ trước một chuyến không, Nguỵ Vô Tiện lập tức cự tuyệt, hắn sợ đi thì Lam Vong Cơ sẽ bị phạt.

Nhưng nhất thời không coi đó là ý định ở lại luôn từ lúc đó, đương nhiên, cho dù Ôn Tình có dặn họ bọn họ không được tách ra hay không, thì chính Nguỵ Vô Tiện cũng muốn ở bên cạnh Lam Vong Cơ, mà ở cạnh Lam Vong Cơ, là ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, không phải ở tạm để đi học nữa.

Giang Phong Miên cùng Kim Quang Thiện thảo luận việc giải trừ hôn sự của con gái, nói xong rồi, không như ngày trước cố ý ở lại sau khi biết Nguỵ Vô Tiện phân hoá, giờ phải đi, cũng dẫn theo Giang Trừng đã ở lại đủ lâu trở về lại Vân Mộng, Giang Phong Miên sau đó tất nhiên cũng sẽ quan tâm hỏi thăm Nguỵ Vô Tiện vài câu, chỉ là nói với hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về Liên Hoa Ổ, hôm nay thì không, cũng không cần dẫn hắn đi.

Thân phận xác thực là không còn giống nhau nữa.

Lam Vong Cơ hôn qua khoé mắt, chỉ thấy Nguỵ Vô Tiện tự nhiên hơi giật mình, một lát sau, rũ xuống ánh mắt, không hỏi vì sao.

Tròng mắt chuyển động, sau một lúc lâu lại cười hì hì đòi hôn môi, đôi tay vòng lấy, một hai phải dây dưa.