[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 18



Trong Tĩnh Thất, Nguỵ Vô Tiện nằm trên chiếu xanh, lăn qua trái một vòng.

Lam Vong Cơ ngồi trước án thư, lật một trang kinh Phật trong tay.

Nguỵ Vô Tiện lại lăn qua phải hai vòng.

Lam Vong Cơ đưa tay lật hai... một tờ.

Người quỳ rạp trên mặt đất, ngẩng đầu, trộm liếc y.

Ánh mắt nhạt màu chuyển qua, nhìn hắn, hơi chăm chú.

"Lam Trạm...." thấy y đã chú ý, Nguỵ Vô Tiện lăn vài vòng từ bên kia tấm chiếu lăn trở về, lăn thẳng đến bên cạnh Lam Vong Cơ, lôi kéo một góc áo trắng như tuyết, đáng thương hề hề nói: "Ta no căng..."

Buổi chiều một phen ăn không biết tiết chế, là người khởi xướng nên bất tri bất giác ăn nhiều, quay lại Vân Thâm Bất Tri Xứ là giờ cơm chiều, vẻ mặt đau khổ ăn cơm chiều xong, gia quy Lam thị đương nhiên không cho phép để thừa thức ăn, thật sự no căng!

Cũng chỉ có Lam Vong Cơ còn có thể đoan chính ngồi trước án thư, sợ là ăn không ít hơn hắn, có thể ăn còn nhiều hơn, vậy mà không hề tỏ ra khó chịu một chút nào.

Người nọ rũ mắt nhìn hắn, Nguỵ Vô Tiện nằm giống như trải bánh mèo, tự giác phơi ra cái bụng có chút hơi phồng, mặc dù cách lớp quần áo thì căn bản không nhìn thấy.

Lam Vong Cơ trầm mặc một hồi, buông kinh Phật xuống.

Một đôi mắt chờ mong nhìn về phía hắn.

Suy tư một lát, duỗi tay, thật cẩn thận xoa xoa chỗ đó.

Nguỵ Vô Tiện đột nhiên kêu khanh khách lăn ra thật xa.

Tới mép chiếu kêu to: "Lam Trạm__"

"Ha ha ha ha ha ha ha nhột quá ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha __" cười không ngừng đến mức không thở nổi.

"......"

Đáy mắt thanh lãnh tràn đầy bất lực.

Nguỵ Vô Tiện cười dữ dội một trận, thật sự cười đến mức bất động mới bình tĩnh trở lại, nằm quay đơ một góc, sau đó, thở đều, lại lăn sát về bên người Lam Vong Cơ.

Nhìn chằm chằm người cũng không nói chuyện, cứ mở to mắt ra như vậy.

Lam Vong Cơ thong thả lật trang, Nguỵ Vô Tiện đếm thời gian.

Nửa bên mặt tuấn mỹ trắng như ngọc vẫn là không tì vết, nhìn không ra một tia đỏ ửng nào, chỉ có vành tai từ từ nhiễm chút màu hồng.

Nguỵ Vô Tiện bò lên, nhào lên người y, đụng mạnh làm cho cuốn kinh Phật suýt nữa thì rơi xuống đất, hắn ghé vào bên tai, gần đến mức gần như là muốn cắn vào vành tai y nói: "Lam nhị ca ca..."

Màu sắc vành tai đỏ thêm một chút, vẫn giữ lại hơi thở ra, Lam Vong Cơ nhỏ giọng nói: "Ngươi hết căng rồi?"

Nguỵ Vô Tiện thở ra nửa hơi và nói với giọng đứt quãng: "Nga? Ha ha ha ha ha ha! Không căng, không căng, ngươi xem, ta đã có thể ngồi dậy."

Mới vừa rồi một phen lăn lộn loạn xạ trên đất đã bị khuyên can một lần, nhắc hắn ngồi dậy, Nguỵ Vô Tiện lại nói no căng, ngồi không được, nhưng lại lăn rất vui vẻ.

Lấy tay chặn sách lại, Nguỵ Vô Tiện nói: "Nhị ca ca, đừng xem nữa, nhìn ta đi mà?"

"....." Hai tròng mắt trong suốt như lưu ly theo lời hắn nhìn lên, màu sắc quá nhạt, có vẻ lãnh đạm, nhưng Nguỵ Vô Tiện rõ ràng lại thấy bên trong có một tia nhân nhượng.

Giọng nói hắn bất giác mềm mại xuống một chút, liếm liếm môi, thấp giọng nói: "Ta là, muốn một thứ của ngươi".

Lam Vong Cơ hỏi: "Muốn cái gì?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Muốn..... thứ mà buổi chiều ngươi đã đồng ý, nói lúc trở về, sẽ đưa ta đó?"

Lam Vong Cơ gật đầu, giơ tay định tháo xuống, Nguỵ Vô Tiện vội vàng lên giọng ngăn lại, "Đừng, Lam Trạm..... để ta....."

Hắn duỗi tay, nhẹ nhàng đem mạt ngạch thêu vân văn trắng tinh tháo xuống, nắm tay lại, giữ lấy.

Không biết có phải là ảo giác hay không, mà khoảnh khắc lúc hắn chạm đến mạt ngạch kia, thân thể Lam Vong Cơ hơi run rẩy một chút, nhưng vẫn là không hề ngăn cản, để mặc cho hắn tháo xuống.

Nguỵ Vô Tiện rũ ánh mắt xuống cẩn thận ngắm nghía, mạt ngạch tuyết trắng, phía trên thêu những đường vân văn màu nhạt, chỉ đệ tử thân thích huyết thống Lam gia mới có, đường thêu chắc chắn, nhưng chạm vào lại cảm thấy mềm mại, khi buộc lên trán, dải lụa phía sau rũ xuống, bay theo gió rất là đẹp, bởi vậy khi cởi xuống cũng rất là dài.

Cầm trong tay hết mân mê lại sờ mó, kỳ thật là cũng giống trong tưởng tượng, chính là dải lụa mềm nhẹ trắng như tuyết, hàm ý "tự mình quy thúc", nhưng không biết vì sao, lại đặc biệt cảm thấy hứng thú, thật sự có chút không muốn trả lại.

Lam Vong Cơ để hắn tuỳ ý dựa vào, cúi nhìn hắn làm gì thì làm với mạt ngạch, ánh mắt dịu dàng, không nói lời nào.

Ngón tay lại cong lên, Nguỵ Vô Tiện lấy mạt ngạch quấn quanh ngón tay, quay đầu, nhìn vào ánh mắt Lam Vong Cơ, lại thấy sau khi tháo mạt ngạch xuống, nhìn y cũng có hơi khác biệt.

Tuy rằng lúc đi ngủ, Lam Vong Cơ cởi áo khoác ngoài, cũng sẽ tháo mạt ngạch xuống, nhưng lúc này đều không phải là......

"......"

Nhìn đến xuất thần, cũng không rõ là mình nhướn người lên trước, hay người nọ chậm rãi áp xuống, mà bốn cánh môi dán lên, khẽ cọ xát, Nguỵ Vô Tiện dịu ngoan hé miệng, nhẹ nhàng mút lấy bờ môi của Lam Vong Cơ, cho đến khi bị ngậm ngược lại, mạnh mẽ xâm nhập, trong lúc môi lưỡi quấn quýt, tay của Nguỵ Vô Tiện ngược lại vẫn đang nắm chặt sợi mạt ngạch, hắn vẫn chưa duỗi tay vòng lấy Lam Vong Cơ, bởi vậy cánh tay mạnh mẽ kia ôm eo hắn kéo về phía trước, hôn càng thêm sâu.

Khó khăn mãi mới tách ra, kèm theo tiếng nước dính, Nguỵ Vô Tiện bị hôn đến mức động tình, cơ hồ cảm thấy chỗ khó nói kia, hình như có một tia ướt át.

"Ưm...." Cho đến khi mơ hồ phát ra tiếng rên rỉ, Lam Vong Cơ mới dừng lại, hôn dịu dàng lên môi, tinh tế cọ xát một hồi, khẽ cắn vào môi dưới đỏ bừng một cái, rồi mới buông hắn ra.

Nguỵ Vô Tiện bị buông ra còn có chút hoảng hốt, hai mắt mê ly, thân mình càng mềm nhũn giống như một vũng nước, vùi đầu vào lòng ngực Lam Vong Cơ.

Hít thở mùi đàn hương thanh lãnh kia, một luồng nhiệt không thể nào nén xuống.

Lam Vong Cơ ngửi được mùi rượu thơm ngọt ngào nhè nhẹ, không nồng đậm nhưng rất hấp dẫn, Nguỵ Vô Tiện lại cọ cọ, y duỗi tay vỗ nhẹ lưng hắn.

Lúc bị bế lên giường, Nguỵ Vô Tiện đã mê mê man man ngủ, cũng không chú ý đến giờ hợi rốt cuộc có tiếng chuông vang lên hay không.

Giờ mẹo một khắc, mở hai mắt mơ màng.

Trước mắt là một mảnh mơ hồ, không phải Nguỵ Vô Tiện có thể tự thức dậy đúng giờ.

Bị ôm ôm, dường như có người trầm giọng nói gì đó, hắn cứ mơ mơ màng màng ngủ, ai đó kéo vật gì trong tay hắn ra, có chút không hài lòng, cuối cùng được xoa dịu và buông lỏng tay ra.

Nhíu nhíu mi, cuộn người vào chăn, quay lưng lại, hành động dứt khoát lại chìm vào giấc ngủ lần thứ hai.

Lam Vong Cơ lắc đầu, trên người đã ăn mặc đoan chính không chút cẩu thả, chỉ là trên trán không có mạt ngạch, mà mạt ngạch đang cầm trong tay, không còn phẳng phiu như trước, hơi nhăn nhúm.

Hắn ra án thư đè cho thẳng thớm một hồi, thời gian trôi qua một đoạn, mới thong thả buộc lên.

Cầm Tị Trần, ra ngoài Tĩnh Thất luyện kiếm.

Sau giờ học ra nhà ăn dùng cơm, đối với thức ăn của Vân Thâm Bất Tri Xứ thật sự hắn không ăn nhiều, nên Nguỵ Vô Tiện ăn rất là thong thả, kiểu như dùng đũa khều khều đồ ăn một hồi rồi mới đưa lên miệng, Lam Vong Cơ không có hắn quấy rầy, nên không bị dừng lại nhiều lần, ăn còn nhanh hơn hắn một chút.

Ăn gần hết, đến miếng cuối cùng Nguỵ Vô Tiện vẫn là, thật sự không ưa thích hương vị lắm, miễng cưỡng nuốt xuống, lấy trà uống.

Một môn sinh Lam thị thấy Lam Vong Cơ đã dùng xong, chỉ là đang đợi Nguỵ Vô Tiện, mới đi lại hình như muốn báo việc gì đó, thi lễ nói: "Nhị công tử". Rồi quay đầu đoan chính thi lễ với Nguỵ Vô Tiện nói: "Nhị phu nhân".

"Phốc ___"

Nguỵ Vô Tiện phun hết trà ra.

Lam Vong Cơ lấy ra một tấm khăn trắng như tuyết, mặt vô biểu tình giúp Nguỵ Vô Tiện lau sạch.

Nguỵ Vô Tiện giãy giụa, kêu lên với môn sinh kia: "Ngươi, ngươi mới vừa rồi...". Lại quay đầu tiếp tục truy vấn Lam Vong Cơ vẫn đang tiếp tục giúp hắn lau sạch: "Hắn kêu ta cái gì!"

Lam Vong Cơ không nói, môn sinh lần thứ hai mở miệng: "Nhị phu nhân"

Những người khác trong nhà ăn đều hướng sự chú ý qua đây, vài công tử thế gia còn ở lại cũng nhìn không chớp mắt về phía này.

Nguỵ Vô Tiện ho sặc một chút, Lam Vong Cơ đưa tay vỗ lưng hắn, giúp hắn thuận khí, nhạt giọng nói: "Hôm qua, đính hôn đã xong, hơn nữa đã truyền ra ngoài".

Thế gia tu tiên, trình tự đính hôn ngược lại không rườm rà như nhà dân bình thường, chỉ coi trọng đại lễ đạo lữ.

Đầu tiên trưởng bối hai bên sẽ bàn luận về hôn sự, sau khi đạt được sự thống nhất, tiếp đến, chuyển qua trao đổi tín vật, vậy là xong trình tự, chủ yếu là tuyên cáo với các thế gia khác về việc hôn ước đã định của hai người, không có đãi tiệc, cũng không cần hai tiểu bối sắp thành hôn làm cái gì cả, nói đúng hơn, Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ không thể tách rời ra, cho nên những nghi thức đó, cũng không tiện tiến hành.

Huống chi hai người đều là nam tử, những nghi lễ cổ xưa đều dành cho nam và nữ, vì thế cũng giảm đi rất nhiều.

Hôm qua ra ngoài du ngoạn cả ngày, lúc trở về dùng cơm chiều xong là quay lại Tĩnh Thất, ở trong đó làm ầm ĩ một chặp cho tới lúc đi ngủ.

Buổi sáng lại là đến lớp vào phút cuối cùng, nghe học xong rồi đến nhà ăn dùng cơm, trước sau không có thời cơ thích hợp, đến khi sự việc xảy ra vừa nãy, rốt cuộc Lam Vong Cơ mới nói cho Nguỵ Vô Tiện biết.

Há mồm một lúc lâu, Nguỵ Vô Tiện quay đầu nắm lấy vạt áo của Lam Vong Cơ, dập trán vào ngực y vài cái, rồi vùi đầu vào, bất động.

"......"

"......"

Ngo ngoe rục rịch, mấy công tử thế gia dừng bước chân định tới gọi vài tiếng "Lam nhị phu nhân" để trêu chọc ầm ĩ một phen, tên môn sinh kia cũng lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, đại để là cảm thấy không thích hợp để mở miệng.

Lam Vong Cơ nhẹ gọi: "Nguỵ Anh?"

Không đáp.

Lại gọi: "Nguỵ Anh"

"Lam Trạm!" Nguỵ Vô Tiện đột nhiên giãy ra, "Tại sao ngươi không nói sớm cho ta biết?"

"Thời cơ không thích hợp, vốn định sau giờ ngọ sẽ nói cho ngươi biết......"

Những người khác kềm chế không được, vây quanh lấy: "Lam nhị phu nhân, chúng ta đều đã nghe nói!"

"Các thế gia đều đã nhận được tin tức".

"Về sau có phải không thể gọi là Nguỵ huynh nữa hay không, đều phải gọi ngươi là Lam nhị phu nhân hả?"

"Ai da, chúc mừng nha, Lam nhị phu nhân".

Nguỵ Vô Tiện nghẹn cổ, không thiết sống nữa nhìn lên, tuy là Khôn Trạch, nhưng hắn chính là nam tử, không nghĩ tới có một ngày bị kêu là phu nhân.

Ánh mắt Lam Vong Cơ nhàn nhạt đảo qua tên môn sinh kia, cùng với vài tên thiếu niên đang liên tục trêu đùa kia, nhà ăn từ từ yên lặng lại, môn sinh kia cực kỳ thức thời, sửa lại nói: "Nguỵ công tử".

Mấy công tử kia đồng thanh kêu: "Nguỵ huynh!"

"......"

Nguỵ Vô Tiện mắt trợn trắng, thu dọn khay thức ăn đi, lôi Lam Vong Cơ ra khỏi nhà ăn, mặc kệ cái tên môn sinh ban đầu kêu hắn là phu nhân đang do do dự dự đứng yên tại chỗ, dường như muốn truyền đạt gì đó mà không thành.

Ở chung lâu rồi, hắn cũng đã nhìn ra, môn sinh Lam thị, cho dù tay áo uyển chuyển nhẹ nhàng, luôn luôn từ tốn, hành vi cử chỉ tiên khí nghiêm nghị, theo sát gia phong "Đoan chính quy phạm", nhưng vẫn là một đám thiếu niên, có lẽ môn sinh lớn tuổi còn trầm ổn, nhưng cũng không giống Lam Vong Cơ đoan chính quy phạm từ trong xương cốt, không phải là có ý nghĩ, như thế này, vì tin tức đã truyền ra, nên lén lút gây tổn thương hắn đấy chứ?

Ngay cả Lam Vong Cơ, với bộ dáng không hề dính khói lửa phàm tục ở ngay trước mặt hắn, cũng không thể bị đám môn sinh này giả bộ qua mặt như thế, rõ ràng cũng có tiểu tâm tư riêng!

Đang tiếp tục suy nghĩ làm cách nào để chỉnh đốn lại đám đệ tử thế gia khác, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên giật mình, phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ: "Lam Trạm!"

"Ừm"

Liều mạng tìm mọi từ để giải thích, nói: "Thì, ta không phải không muốn bị gọi là....."

"Ta biết" ánh mắt dừng trên mặt hắn, bình tĩnh mà dịu dàng: "Vốn không có đạo lý nam tử bị gọi là phu nhân"

"Lam Trạm ngươi biết ư!" Lập tức cười hì hì nói, tròng mắt vừa chuyển, lại tiến đến bên tai hạ giọng: "Nhưng nếu ngươi muốn, ta có thể gọi ngươi là.... phu quân được không?"

"......" trầm mặc.

Không nói lời nào, nhưng như thế không phải là có thể lừa hắn cho qua, Nguỵ Vô Tiện càng ngày càng hiểu khi nào là Lam Vong Cơ thật sự bực mình hắn, khi nào là e lệ, nếu Lam Vong Cơ không có phản ứng gì, hắn còn có thể tự mình biết được điểm dừng, náo loạn một hồi, đến khi người hôn mình tới cứng đờ, nhưng khi bản tính phóng túng đã nổi lên, hắn một hai phải tiến đến người đang rũ ánh mắt kia, không cho người thoát.

"Như thế nào? Được không? Có thích hay không? Ta có thể kêu mỗi ngày, lúc nào cũng kêu! Chỉ cần ngươi muốn...". Nói xong lại nổi lên dục vọng, quả thực muốn đu bám lên người y để ngắm vành tai lại ửng đỏ kia, Lam Vong Cơ ấn hắn xuống, Nguỵ Vô Tiện khó hiểu, đột nhiên phát hiện điều gì đó, ánh mắt chuyển động, thấy Lam Khải Nhân đang chậm rãi từ xa bước tới, theo sau là Lam Hi Thần.

"......"

Buông tay rời khỏi người y đứng xuống dưới, một phen xấu hổ, đại khái.... chắc là không bị nghe thấy đâu nhỉ.

Lam Khải Nhân đi đến trước mặt.

Tuy rằng trong lòng luôn chửi thầm, nhưng đối với trưởng bối vẫn tôn kính, huống hồ gần đây lão thật sự không làm khó hắn, Nguỵ Vô Tiện chạy nhanh đến kỳ lễ nói: "Tiên sinh"

"Khụ, ừm!" Không ngờ Lam Khải Nhân lại ho mạnh một tiếng.

Nguỵ Vô Tiện hoang mang ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của Lam Hi Thần, màu mắt so với Lam Vong Cơ thì sẫm hơn lại tràn đầy ý cười, không một tiếng động dùng khẩu hình nói hai chữ.

Nguỵ Vô Tiện hiểu rõ một chút, một phen suy tư, một lần nữa nhìn về phía Lam Khải Nhân, có chút mơ hồ nói: "......Thúc phụ?"

Lam Khải Nhân biểu tình kỳ lạ giống như nháy mắt, một lát sau nghe tiếng: "Ừm"

Nguỵ Vô Tiện sợ hãi, nội tâm sóng to gió lớn, lại không dám làm trò mắt đi mày lại với Lam Vong Cơ trước mặt Lam Khải Nhân, ngoan ngoãn rũ xuống tầm mắt, chờ Lam Khải Nhân hình như có lời muốn nói với bọn họ.

Không lâu sau Lam Khải Nhân liền nói: "Đều đã biết?"

Lam Vong Cơ đáp lại: "Dạ"

"Vậy...." Đột nhiên thở dài, Lam Khải Nhân cố nói thật chậm rãi với ngữ điệu bẩm sinh đã luôn nghiêm khắc: "Việc đính hôn này, bị chậm một chút, cũng không thể làm rườm rà, sau này, có cơ hội, đại lễ đạo lữ của hai người các ngươi nhất định phải làm cho đàng hoàng."

Nguỵ Vô Tiện đã hiểu, đại khái là việc hai người lén lập khế ước không chỉ bị bóc trần như vậy, mà nếu có hơi lộ ra điểm nào không thành ý, sợ là Ôn gia sẽ làm khó dễ.

Tuy không nói ra, nhưng gần đây Lam Khải Nhân đối với thái độ của hắn cũng hoà hoãn, cũng là thấy thẹn trong lòng.

Muốn nói gì đó, nhưng cũng không có gì thích hợp để nói, Lam Vong Cơ kéo hắn, hướng về Lam Khải Nhân bái tạ.

Lam Khải Nhân gật đầu, chỉnh lại y phục, vẫn sắc mặt nghiêm nghị ít khi nói cười, và bình thường không có gì lạ, sau khi nhận lễ ý bảo được rồi, mới chậm rãi dời đi.

Lam Hi Thần gật đầu mỉm cười với bọn họ, đuổi kịp thúc phụ, chắc là lại sắp đi xử lý vụ thuỷ hành uyên.

"......"

......

Nguỵ Vô Tiện kéo kéo góc áo Lam Vong Cơ, cho đến khi ánh mắt y nhìn qua, đối diện với đôi mắt tràn đầy ý cười của hắn.