[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 19



Qua giờ ngọ lôi kéo người đi dạo ở một chút ở Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Tiên phủ Lam thị toạ lạc ở ngoại thành Cô Tô sâu bên trong một ngọn núi, có cảnh sắc và khí hậu khác hẳn với tiên phủ Giang thị được xây cạnh hồ, ở vùng Vân Mộng nhiều hồ nước.

Nhìn từ xa, những khu vườn và nhà thuỷ tạ đan xen ngẫu hứng, vùng núi quanh năm mây mù bao phủ lên những dãy tường trắng ngói xám, đặt mình vào trong đó, như chốn bồng lai tiên cảnh trên mây. Sáng sớm sương mù tràn ngập, tia nắng ban mai mờ ảo. Nhưng sau giờ ngọ, thỉnh thoảng sẽ có một ngày sương mù tan đi trong vài canh giờ ngắn ngủi, một lát sau, sương mù lại dày đặc trở lại.

Vọng từ trên không trung là những tiếng chuông ngân vang từng đợt, vẫn không làm mất đi sự yên tĩnh của vùng núi này, không có âm thanh từ chùa chiền, nhưng lại mang vẻ tịch liêu của vùng núi lạnh.

Nếu nói Liên Hoa Ổ không giống các tiên phủ khác cửa chính luôn đóng chặt, trong vòng phạm vi mấy dặm không cho phép người thường đặt chân đến, bến tàu trước cửa tiên môn Liên Hoa Ổ luôn có người bán hàng rong buôn bán các loại thức ăn, đồ vật, rất là náo nhiệt, rất là gần gũi bình dị; thì Vân Thâm Bất Tri Xứ là sự yên tĩnh, trang trọng, cổ xưa, sự huyên náo cách xa bên ngoài, so với các thế gia tiên môn khác càng không dính dáng đến khói lửa phàm tục.

Dưới ánh mặt trời ấm áp, lôi kéo người đi, nói chuyện tuỳ hứng, có thể đến một nơi nào đó, Lam Vong Cơ sẽ mở miệng giới thiệu vài câu ngắn gọn, Nguỵ Vô Tiện ở Vân Thâm Bất Tri Xứ trong ba tháng, mặc dù để lại dấu chân hái hoa bứt cỏ ở khắp nơi, nhưng nói chung vẫn là không biết được tên gọi và công năng của nơi đó.

Mà lời giới thiệu của Lam Vong Cơ cũng chỉ giới hạn trong hai điều đó.

Kiểu như là.....

"Minh thất, chỗ chiêu hồn". Ngẩng đầu nhìn về phía vọng lâu (chòi gác), vật liệu xây tường bao quanh bốn phía khác với các kiến trúc khác, dấu khắc có phù chú, nhìn xa thấy rất khác biệt.

Hiển nhiên cũng không muốn để hắn ở đây lâu, liền xoay người đi tiếp về phía trước, Nguỵ Vô Tiện nghe công năng của chỗ này liền biết chắc chắn là nơi cấm địa.

Từ khi bắt đầu, mỗi lần đến một chỗ đều giới thiệu kiểu vậy, so với nói chuyện thì nhàm chán nhạt nhẽo hơn, không bằng là...... chỉ vừa đủ để biết thôi.

Thật sự tò mò, không biết có phải mọi nơi trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Trạm đều biết hay không, nhưng lại cũng chưa từng hiểu rõ, hay cũng chỉ biết tên, biết công năng, biết cảnh sắc, biết vị trí; rồi lại chỉ đi tuần tra ban đêm, chỉ nghe học ở Lan Thất, chỉ biết nhà ăn vì đó là nơi ăn cơm, chỉ biết Nhã Thất dùng làm nơi tiếp khách lạ....

Vân Thâm Bất Tri Xứ rộng lớn này có lẽ cũng đã lưu dấu chân Lam Vong Cơ ở khắp mọi nơi, nhưng trái tim thì chưa từng dừng lại.

Mỗi lần Lam Vong Cơ giới thiệu ngắn gọn, Nguỵ Vô Tiện lại tiếp lời kể chính mình ở đó đã làm cái gì, nghe qua cái gì.

Từng đi ngang qua Nhã Thất, thấy mấy người đi ra, dẫn đầu là hai thiếu niên, tướng mạo không khác nhau, đều như đẽo từ ngọc, khắc từ băng, bạch y trắng muốt, phía sau tua rua của kiếm và đuôi mạt ngạch bay phấp phới theo gió, trông rất đẹp mắt. Hắn có thể phân biệt thần sắc bình thản chính là Lam Hi Thần, còn người nét mặt cứng nhắc nhìn ra xa xăm chính là Lam Vong Cơ, một phen nói chuyện, không sợ Lam Vong Cơ lạnh lùng toả ra luồng khí lạnh cự tuyệt, mới có thể gia nhập chuyến đi trừ thuỷ tuý, là lần đầu ra ngoài cùng nhau.

Từ đường Lam thị, lúc trước hắn vi phạm lệnh cấm ra ngoài ban đêm, còn liều chết chơi xấu ôm người ta rớt ra ngoài Vân Thâm Bất Tri Xứ, vốn tưởng rằng như vậy sẽ không bị gì, nào ngờ sáng sớm đã bị kéo đi ăn một trận đòn tàn nhẫn, quỷ khóc sói gào, lại thấy Lam Vong Cơ không nói một lời đi cùng hắn và quỳ gối ngay bên cạnh, lại còn sau khi ăn gậy xong người ta vẫn có thể tự lặng lẽ đứng lên, nhìn không ra bất kỳ dấu hiệu bị thương nào, cứ thế rời đi. Nhờ vậy mới có cơ hội được chỉ ra suối nước lạnh chữa thương tìm thấy Lam Vong Cơ, ngẫm lại, đó không phải là lần đầu hai người bọn họ khoả thân đối mặt nhau đó sao?

Cố ý nhắc tới như vậy, còn có ý nhấn mạnh, thế nhưng Lam Vong Cơ chuyển ánh mắt đi, làm như không muốn nghe hắn nhỏ giọng mô tả lúc đó linh lực nhập thể ấm áp như thế nào.

"Lam Trạm, lần sau đi suối nước lạnh, ngươi sẽ không lấy lý do chỗ ngươi không ấm hơn để lại cự tuyệt ta tới gần chứ?

"......" Lam Vong Cơ tránh không đáp, vừa lúc đi tới suối nước lạnh, giọng điệu bình thản giới thiệu: "Suối nước lạnh, chỗ thảnh thơi yên tĩnh để tu hành".

Nguỵ Vô Tiện lộ vẻ mặt khó hiểu: "Cho nên? Ta cũng có thể tới a! Cùng nhau tu hành!"

"......"

Trộm cong khoé miệng, ánh mắt đảo qua nói: "Nếu ta ở đó, Nhị ca ca không cách nào tĩnh tâm được, đúng không?"

Vô tình hữu ý ngắm vành tai ửng đỏ, cho đến lúc người không thể nhịn được nữa kéo hắn ra khỏi suối nước lạnh.

Lại đi qua Lan Thất, phàn nàn một cách cường điệu về các bài học nhàm chán, mặc dù lúc vừa đến được nghỉ ngơi cả ngày, nhưng gần đây mới có thể thở được một chút, hàng ngày suốt ba canh giờ phải tập trung không được lười biếng, mềm mại yêu cầu Lam Vong Cơ quay trở lại ngồi ở hàng đầu, nhưng bị từ chối, lại một phen làm ra vẻ giả vờ tủi thân.

Ngay sau đó thấy nhà ăn lại hăng hái lên, một mực than thở thức ăn nơi này thật sự không ngon, hầu hết là đồ chay, nhạt nhẽo như nước, một chút hương vị cũng không có, nếm còn có thể thấy vị đắng lưu lại không tan, người nọ thì nhẹ giọng kêu hắn cố chịu một chút.

Có lẽ nghĩ đến còn cảm thấy thói quen thích ăn cay và không có thịt không vui của hắn, đối với thân thể có hại, nên không ủng hộ lắm.

Chỉ một chỗ mái tường cao, vào đêm mới đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, bị bắt đi ngủ vào giờ hợi, ban đêm trằn trọc, nhớ ngay tới ban ngày đi ngang qua tiệm rượu dưới chân núi, cả dãy vò Thiên Tử Tiếu mà Vân Mộng không có, mùi rượu thơm tứ phía, hấp dẫn thèm thuồng, bèn lén trở dậy trèo tường ra ngoài, lúc trở về, chân còn chưa bước lên mái tường, đã bị bắt được.

Sao mà khéo như vậy, hắn vừa đến đây, thì Lam Vong Cơ vốn mấy ngày trước bế quan, nay liền xuất quan.

Mới vừa bế quan xong liền phụ trách tuần tra ban đêm à?

Chả hiểu hắn tuỳ ý chọn đoạn tường thế nào, mà lại có thể cùng đối mặt với người mặc bạch y đứng bên trong.

Giằng co một lúc lâu sau, Lam Vong Cơ không cho hắn vào, Nguỵ Vô Tiện cũng không chịu thu chân, liền nhìn người nhẹ nhàng bay lên, hỏi trong tay cầm vật gì.

"『Thiên Tử Tiếu! Đưa ngươi một vò, coi như không thấy ta được không?』"

Nguỵ Vô Tiện nhớ rõ lúc đó mình nói như vậy, cười to nhắc lại một lần, dường như còn muốn nhảy lên đầu tường, cùng Lam Vong Cơ diễn lại một hồi.

"Kết quả ngươi và ta đánh nhau! Còn đánh vỡ một vò Thiên Tử Tiếu! Nói ban đêm trở về quá giờ mẹo thì không được vào, lại nói Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu, còn muốn ta đi xem tảng đá gia huấn ở trước núi, Lam Trạm, nhưng có điều là Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm đánh nhau.... này ta nhớ rõ, vì lần trước ngươi cũng nói với Kim Tử Hiên như vậy, nhưng ngươi vừa gặp ta đã động thủ, Lam nhị công tử như vậy..... có đúng không?"

Lam Vong Cơ: "......"

Suy nghĩ lại thay đổi, Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên nhớ tới người này lần đó thể hiện tâm ý trước mặt các tiền bối: 『Là ta, mới gặp, liền thích ngươi. 』

"Khoan đã! Lam Trạm! Chính là nơi này, ngươi nói mới gặp liền...... khụ khụ, đó là..... tại sao ta lại không nhìn ra vậy?"

Lần này y không tránh né ánh mắt nữa, nhìn thẳng vào mắt hắn, thần sắc nghiêm túc, Nguỵ Vô Tiện dường như có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ, thấy dáng vẻ lúc ấy của mình trong mắt Lam Vong Cơ.

Đêm đó, ánh trăng sáng tỏ, hiếm hoi không có sương mù ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, bóng cây mờ ảo, gió thổi nhè nhẹ, hắn trèo lên tường, đứng bên dưới là một người toàn thân mặc đồ trắng, mạt ngạch phấp phới, trên lưng mang trường kiếm màu bạc, ngẩng đầu ngó hắn, chưa từng gặp qua một người giống tiên như vậy, Nguỵ Vô Tiện nói với mọi người, gương mặt Lam Vong Cơ lớn lên xinh đẹp, cực kỳ tuấn tú, nhưng nét mặt cứng nhắc, khổ sở như có thù sâu nặng, lại còn mặc áo tang.

Nhưng ai mà ngờ, trong chớp mắt hắn đã ngây người, đâu phải chân đã vượt qua mái tường thì không thể rút lại được, chỉ là, chưa từng gặp người đẹp như vậy, đối diện với ánh mắt của y, đôi mắt thanh lãnh nhạt màu như lưu ly, hàng lông mi nhỏ dài che hờ lên, một thân bạch y dập dờn theo gió xuân, thật là một cảnh đẹp. Nhẹ nhàng bay lên, đứng yên ở phía trước rũ mắt nhìn hắn, ánh trăng khiến cho khuôn mặt vô cùng tuấn tú và tao nhã kia trở nên trắng như ngọc, toàn bộ cơ thể được bao phủ bởi một vầng sáng nhạt.

Khi bị hỏi, mới hoàn hồn, trả lời lung tung, muốn nghe nhiều hơn một chút giọng nói trầm thấp dễ nghe đó, ngay cả câu『Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu』gây mất hứng cũng nghe được.

Một hai phải cãi chày cãi cối một phen, khiến cho cặp mắt lạnh nhạt kia cũng phải gợn sóng, đôi môi mỏng mím lại. Rồi khiêu khích mang rượu ra uống cạn, đánh nhau, làm đổ vò rượu.

Lại muốn khen, thân thủ Lam Vong Cơ không tồi.

Kỳ thật hắn cảm thấy khi y đánh lên, cảm giác rất là vui sướng!

Chính là, "Lam Trạm, ngươi nói...... ngươi rốt cuộc là đối với ta nhất kiến chung tình ở nơi nào?"

Khác với vẻ lạnh lùng trong ký ức, với ánh mắt dịu dàng, chỉ ấm áp nói: "Chính là nơi này..."

"Chính là lúc đó"

***

Mới xuất quan, sẽ không bị sắp xếp đi tuần tra ban đêm.

Y lúc đó bỗng nhiên tâm khó tĩnh, tự lãnh trọng trách, rồi cứ đi lang thang ở Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Thỉnh thoảng gặp môn sinh tuần tra ban đêm, gật đầu chào, không ai cảm thấy, y không phải đang đi tuần tra ban đêm.

Thuận đường đi ra khỏi ánh sáng của những ngọn đèn lồng, đi bộ đến ven tường, chợt nghe tiếng động khác thường, giương mắt, một thiếu niên áo tím đang leo tường, trong tay không biết cầm vật gì, động tác có vẻ vướng víu, phát hiện ra gì đó, cùng nhìn về phía y, thế là ánh mắt giao nhau.

Gương mặt xa lạ, chắc là một công tử thế gia mới được đưa tới đây thụ giáo, áo tím thể hiện thân phận, là đệ tử Vân Mộng Giang thị.

Tóc đen được buộc sợi dây màu đỏ thành đuôi ngựa cao cao, thân hình thiếu niên vẫn còn mang vẻ trẻ con, nhưng không giấu được tướng mạo trời sinh cực đẹp.

Đôi mắt sẫm màu kia, mở to ra nhìn người đối diện, mang vẻ mê hoặc mà lại vô tội.

Y chưa từng chú ý đến người khác ở bên ngoài, gặp tình cảnh này, vội hoàn hồn tuân theo gia quy, tròng mắt đối phương lộ ra vẻ giảo hoạt, làm như cũng vừa định thần lại, có một tia linh động, sống chết gì cũng không chịu xuống, y liền nhẹ nhàng bay lên trên, chỉ hỏi trong tay cầm vật gì.

Thiên Tử Tiếu! Đưa ngươi một vò, coi như không thấy ta được không?』gương mặt tươi cười, thần thái phi dương, mi mắt cong cong, đáy mắt phản chiếu ánh trăng và sao trời sáng rỡ.

Lời muốn nói, không phải là: 『Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu

***

Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Trạm ngươi, rốt cuộc thích ta cái gì?"

"Ngươi cười lên..... thập phần đẹp"

"Hả? Chẳng lẽ Nhi ca ca chỉ coi trọng cái mặt ta thôi sao?"

"....." lời đã nói tới như vậy, tại sao cứ khăng khăng giả vờ không hiểu: "Không phải!"

Thực sự mới gặp lưu lại ấn tượng sâu sắc, không thể xoá nhoà, nhưng cuối cùng qua vài lần tiếp xúc, tình cảm lại càng sâu đậm, cho tới lúc không cách gì trốn tránh và không thể phủ nhận.

Nguỵ Vô Tiện cười gập cả người, đừng nói Lam Vong Cơ, hắn cũng vậy, không nói rõ được tại sao thích? Chắc là lúc rơi xuống? Có lẽ trong đôi mắt thanh lãnh đó, đã phản chiếu hắn.

"Ha ha ha ha đùa ngươi thôi, Lam Trạm, đừng nghiêm túc như thế, nói chung thì thật sự ta sinh ra đã đẹp rồi...... Oa? Con thỏ!"

Bất tri bất giác đi bộ đến một mảng cỏ, Nguỵ Vô Tiện người này, không thể yên được, động tác y như thỏ chạy, lập tức liền nhào tới phía trước, lao thẳng vào một quả cầu lông trắng như tuyết, người bên cạnh ngạc nhiên khi cú nhảy đó thất bại và lăn một vòng – dường như câu hỏi mới vừa rồi đã có đáp án, không còn lăn tăn gì nữa.

Lam Vong Cơ vốn đang định phủ nhận lời xuyên tạc, thấy hắn như thế, đôi môi mỏng khẽ nhếch, thần sắc lại thả lỏng.

Nguỵ Vô Tiện vui vẻ nói: "Nào nào nào! Bắt lấy, bắt lấy! Nướng!"

".... Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm sát sinh"

"Lam Trạm, ngươi tại sao không thể châm chước ta một chút.... Ủa? Không đúng..... này không phải là hai con thỏ ta tặng ngươi sao?". Trong lòng biết là Lam Vong Cơ chắc chắn muốn phản đối câu này, Nguỵ Vô Tiện cũng chỉ nói vậy thôi, đứng lên ôm cục bông kia vuốt ve, con thỏ trong ngực vùng vẫy, muốn chạy thoát nhưng bị hắn ôm chặt muốn chết, cái mũi hồng nhạt chỉ có thể chun lại. Một con thỏ khác nhìn thấy Lam Vong Cơ, liền dựng tai lên, hướng về phía đó chạy tới, cọ cọ dụi dụi vào đôi giày trắng của Lam Vong Cơ.

Cảnh tượng này, thu hút sự chú ý của hắn, vẫn không quên chính mình đã tặng y một đôi thỏ, người nói không cần... vậy là, lén nuôi đó sao?

Lam Vong Cơ vẫn lặng im.

"Không trả lời à? Nó quen thuộc ngươi như vậy! Thích ngươi như thế, nhất định là ngươi đã cẩn thận nuôi nó!" Nguỵ Vô Tiện vừa trêu đùa với con thỏ vẫn đang giãy giụa, vừa một mực hướng về Lam Vong Cơ đưa mắt ra hiệu, đáy mắt tràn đầy ý cười trêu chọc.

Câu chuyện lại thay đổi: "Cho bọn chúng ăn thứ gì?"

"Chủ yếu là lá cải, một ít củ cải", này là thú nhận nè.

Thấy Lam Vong Cơ thừa nhận, Nguỵ Vô Tiện càng muốn chọc cho y thêm xấu hổ, hứng thú chợt nổi lên: "Vậy...."

Lam Vong Cơ hiểu ý, nói: "Ta đi lấy"

Nguỵ Vô Tiện: "Nga?"

Lam Vong Cơ đi một lúc, khi trở về trong tay cầm giỏ tre, bên trong là lá cải và vài lát củ cải, y ngồi xổm xuống, nhặt mấy lá cải, con thỏ không bị Nguỵ Vô Tiện bắt lập tức cắn lấy, miệng chóp chép nhai không ngừng.

Nguỵ Vô Tiện còn chưa mở miệng đòi, Lam Vong Cơ đã để cái rổ ngay trước mặt, Nguỵ Vô Tiện chọn một lát củ cải, con thỏ trắng trong ngực cứ khăng khăng ngửi ngửi và ăn miếng lá trong tay Lam Vong Cơ: "Hay ha! Ta đút nó ăn, nó không thèm, sao lại như vậy, bọn chúng đều thích ngươi đó Lam Trạm!"

Lam Vong Cơ lấy lát củ cải trong tay Nguỵ Vô Tiện, thay bằng lá cải: "Trước hãy cho ăn cái này, chúng thích hơn"

Thỏ trắng quả nhiên không còn cố sức nhoài ra nữa, ngược ăn bắt đầu ăn lá cải trong tay Nguỵ Vô Tiện.

Thật đúng là không nghĩ tuỳ hứng đưa cho Lam Vong Cơ con thỏ thế mà y lại nuôi đàng hoàng như vậy, cũng không biết làm sao qua được ải Lam Khải Nhân, lại cứ lẳng lặng như thế, đến giờ phút này mới bị hắn phát hiện.

Tưởng tượng mỗi ngày vào cùng một giờ, Lam Vong Cơ đều mang rổ rau củ tới đây cho thỏ ăn, liền cảm thấy hình ảnh đó thật sự quá sức đáng yêu.

Nguỵ Vô Tiện nhịn cười không được nói: "Lam Trạm à Lam Trạm, thật không nghĩ lúc trước ngươi nhận thỏ miễn cưỡng như vậy, mà hiện giờ chăm sóc thật là cẩn thận á"

Ánh mắt lặng lẽ hướng về phía hắn, ý như trách cứ, ai là người khởi xướng?

Khoảng thời gian còn lại sau giờ ngọ, Nguỵ Vô Tiện toàn chơi với thỏ.

Đại để vẫn cảm thấy ngạc nhiên đối với việc Lam Vong Cơ sẵn lòng chăm sóc mấy cục bông lông trắng như nhung này, thế nên hứng thú không giảm, Lam Vong Cơ lắc đầu, nhìn những chỗ còn chưa đi trong hôm nay, thôi không nhắc tới nữa.

Vân Thâm Bất Tri Xứ, không phải có thể đi hết trong hai ba canh giờ ngắn ngủi.

Dù sao Nguỵ Vô Tiện cũng chỉ là muốn cùng y đi dạo.

Chú ý thấy Lam Vong Cơ đứng lên, Nguỵ Vô Tiện đang ngồi trên mặt đất ngẩng đầu nhìn y: "Phải đi?"

"Ừ, nhưng ngươi cứ ở lại đây", cũng không biết Nguỵ Vô Tiện khi nào sẽ chán, nói thêm một cau: "Nếu ngươi chán, thì về Tĩnh Thất trước".

Phất tay về phía y, Nguỵ Vô Tiện cười hì hì, bắt lại cục lông định đi theo Lam Vong Cơ.

"Được rồi, ở với ta không vui sao?" hai tay cầm hai con, đừng mong chạy thoát.

***

Trước thời gian cơm chiều, Lam Vong Cơ sẽ đi tìm hắn, Nguỵ Vô Tiện đã buông tha mấy con thỏ và trở về Tĩnh Thất.

Hiện nay bữa sáng bữa tối gì, cũng đều là hai người cùng ăn trong Tĩnh Thất, do Lam Vong Cơ mang về, không cần đi nhà ăn, nên nói từ trước sẽ không gặp được Lam Vong Cơ ở nhà ăn.

Tĩnh Thất không có ai, lư hương bạch ngọc vẫn toả khói nhẹ, hắn bước tới nhìn nhìn, đàn hương còn nhiều, chắc là lúc sáng sớm Lam Vong Cơ đã thêm vào một lần.

Lăn trên chiếu, Nguỵ Vô Tiện nằm sấp xuống đất, có chút nhàm chán, trong Tĩnh Thất nếu không có Lam Vong Cơ, hắn không tìm ra bất kỳ việc gì muốn làm.

May mà chỉ một lát, có tiếng động rất nhỏ vang lên, Lam Vong Cơ kéo cửa bước vào.

"Lam Trạm!" Nguỵ Vô Tiện quả thực muốn nhào qua chào đón y, nhưng Lam Vong Cơ đang cầm hộp đồ ăn, hơi giơ tay ra, ngăn hắn lại, đi thẳng đến để trên bàn.

"Nhị ca ca, hôm nay ăn cơm xong, ta muốn...."

Lam Vong Cơ mở hộp đồ ăn ra, một mùi thơm cay nồng toả ra, Nguỵ Vô Tiện dừng nói, trợn to mắt, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.

Năm sáu cái đĩa trắng được chậm rãi lấy ra từ trong hộp đồ ăn, trong đó có hai loại khác nhau, một loại đỏ rực, còn có một món thịt hầm đến mềm rục, còn lại mới là thức ăn chay, canh suông quả thuỷ của Lam gia.

Nguỵ Vô Tiện đã mon men tới cạnh bàn, hai mắt cong lên nhìn nhìn, mặt Lam Vong Cơ không một gợn sóng, đưa cơm cho Nguỵ Vô Tiện, bên trên để đôi đũa bạch ngọc, rồi tự mình bưng chén lên.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Phòng bếp Lam gia, đầu bếp có thể làm mấy món này ư?" chỉ vào đĩa đồ ăn vẫn còn toả ra mùi hương cay nồng.

Lam Vong Cơ đáp "Không thể"

"Ngươi mới vừa rồi trực tiếp xuống núi tới quán ăn Hồ Nam trên trấn để mua cho ta?"

"Không phải"

"Ui?" Nguỵ Vô Tiện hoang mang, giương mắt nhìn Lam Vong Cơ, bỗng nhiên trong đầu hiện lên cái gì: "Lam Trạm, ngươi... tự mình làm hả?"

"Một số"

Nguỵ Vô Tiện loại bỏ ba món ăn rõ ràng mang dấu ăn của đồ ăn Lam thị, còn lại hai món đỏ rực khác hẳn kia còn có một món thịt cũng giống vậy, sao thấy món ăn này quen mắt thế nào ấy, còn không phải là món ăn ngày đó dẫn người theo ăn cùng hay sao......

Nguỵ Vô Tiện khiếp sợ nói: "Ngươi ăn qua một lần là có thể làm được sao!?"

Lam Vong Cơ nói: "Có học"

Có học? Học như thế nào? Học với ai? Học bao lâu? Học khi nào?

Một loạt câu hỏi hiện ra thế nhưng Nguỵ Vô Tiện cảm thấy hoa mắt, một chữ cũng không hỏi được, Lam Vong Cơ nhìn người bất động, cầm đôi đũa ấn vào trong tay hắn.

"Ăn cơm"

"Lam Trạm __"

Lam Vong Cơ nhẹ giọng nói: "Ăn không nói"

"......"

Nguỵ Vô Tiện nếm thử một miếng kim chi đỏ lè, hương vị giống y như đúc ở tửu lầu trong trấn dưới chân núi, không bằng nói, nếm vào càng cảm thấy hài lòng hơn một chút.... Sao có thể ăn không nói cho được!

"Nhị ca ca, ngươi sao có thể lợi hại như vậy, cơm cũng có thể nấu, ngươi còn cái gì không làm được!" Kích động không ngăn được, giọng nói run hết cả lên!

Giương mắt nhìn hắn, vốn dĩ Lam Vong Cơ vẫn chưa động đũa đem đôi đũa gác lại trên chén, đại khái cũng biết, lúc này muốn Nguỵ Vô Tiện chịu đựng không nói lời nào, nói chung là không có khả năng, không bằng cứ để hắn nói một lần cho xong.

Rũ mắt một lát, nhỏ giọng hỏi: "Hương vị... như thế nào?"

"Ăn ngon á! Đặc biệt ngon! Ta đặc biệt thích!" Nguỵ Vô Tiện ôm hắn, ôm chặt muốn chết, lại cười, cười đến mức bả vai không ngừng rung động: "Lam Trạm, ngươi thật là... quá lợi hại đó..."

Hắn vốn dĩ không hy vọng lắm đối với việc "thay đổi thức ăn", nghĩ Lam Vong Cơ nói rồi sẽ làm như thế nào? Có thể cho hắn mỗi ngày mang thức ăn ở bên ngoài vào ăn ư? Có thể không ăn cơm ở Vân Thâm Bất Tri Xứ ư? Có thể khiến Vân Thâm Bất Tri Xứ đồng ý thay đổi món ăn ư? Dù thế nào cũng không nghĩ, Lam Vong Cơ đi học, làm cơm cho hắn, lại cùng hắn đi ra ngoài, sợ là không phải vì nhàm chán, chỉ là muốn biết khẩu vị của hắn, lời hứa đến hôm nay đã thực hiện, nên trước khi chắc chắn thành công, sẽ không đem ra.

"Ngươi đối với ta, quá tốt rồi..."

Hai món thịt giống nhau, chỉ khác nhau màu đỏ, vẫn làm thêm món ăn chay đạm bạc đại khái không phải là không muốn làm, chỉ là không đồng ý hắn chỉ ăn một kiểu như vậy.

Để cho hắn ôm, Lam Vong Cơ vỗ nhẹ vào lưng Nguỵ Vô Tiện, thấp giọng nói: "Nhiều nhất mỗi ngày một lần thôi".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Đủ rồi, nếu không rảnh, cũng không cần miễn cưỡng"

"Không miễn cưỡng, nhưng không thể ăn nhiều"

"Ta biết, ta biết"

Lại nếm hai món ăn khác, Nguỵ Vô Tiện thật cảm thấy, Lam Vong Cơ đúng là một nam nhân đáng sợ, không gì là không làm được.

Thấy y dường như chỉ gắp ba món ăn thanh đạm kia, nghĩ lúc nấu cơm không biết y làm thế nào để nêm nếm, trong lòng liền nổi lên dục vọng, miệng đầy hơi cay, vẫn ôm hôn người.

Lam Vong Cơ sửng sốt, cũng không đẩy ra.

Cuối cùng, tách ra, Nguỵ Vô Tiện ôm cổ Lam Vong Cơ, ánh mắt giao nhau, ngượng ngùng hỏi: "Ta có ngọt không?"

"......" trầm mặc một lát, Lam Vong Cơ nhẹ giọng mở miệng: "Ngọt"