[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 26



Luồng kiếm quang màu xanh băng cùng với màu đỏ đậm, một lạnh một ấm, dưới ánh sáng ban mai, không thể che lấp mũi kiếm bóng loáng.

Nguỵ Vô Tiện ngự kiếm trong không trung, gió lạnh táp vào mặt, tóc đen bay trong gió, thong thả ung dung cúi đầu nhìn Liên Hoa Ổ, trước đại môn thoáng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, khẽ cười một tiếng, giảm dần độ cao.

Lam Vong Cơ cũng ngự kiếm song hành cùng hắn, bạch y bay bay, mạt ngạch và vạt áo phấp phới, tiên khí nghiêm nghị, hình như có ý hạ nhanh xuống. Nguỵ Vô Tiện lại là mặc kệ, khi còn cách mặt đất chưa đầy một trượng đã nhảy luôn xuống, vừa chạm mặt đất, Tuỳ Tiện tra vào vỏ, vẫn kiểu vỗ một phát lên người như hồi xưa, tay đã choàng ra sau lưng Giang Trừng.

"Oa! Giang Trừng, ta đã về rồi __"

Mặt căng thẳng, không che giấu được niềm vui hội ngộ sau một thời gian dài không gặp, Giang Trừng mở miệng nói: "Hay ha, cũng còn biết quay về, Vân Mộng chính là có thể xem như nhà mẹ đẻ để ngươi quay về đó".

"....." Nguỵ Vô Tiện chân thành hỏi: "Giang Trừng, sao thế, lời nói của ngươi nghe có vẻ sai sai á? Nhưng ta....."

Nhưng lời chưa kịp nói ra, thì đã bị nắm cổ áo lôi về phía sau, quay đầu lại, Lam Vong Cơ đang yên lặng nhìn hắn.

Nguỵ Vô Tiện khó hiểu, ánh mắt thanh lãnh kia thu hồi, hướng về Giang Trừng nói: "Giang công tử".

Trên vai bỗng nhẹ đi, Giang Trừng xoay người lại thấy Lam Vong Cơ, nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện bị xách về đang im lặng, lời nói định cà khịa mới vừa rồi, cũng như thần sắc vui mừng đành thu hồi, lạnh nhạt nói: "Lam nhị công tử"

Lam Vong Cơ nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Vốn dĩ Lam Vong Cơ trước mặt người khác là như vậy, trầm mặc ít lời, lạnh nhạt nhưng không mất lễ tiết, Nguỵ Vô Tiện không biết tại sao chợt cảm thấy xấu hổ, Giang Trừng cũng không nói lời nào, biểu tình hình như có thâm ý. Cổ áo của hắn vẫn bị Lam Vong Cơ nắm trong tay, hắn cựa quậy không yên, Lam Vong Cơ mới buông tay ra.

"......"

"......"

"......"

Ngay cả Nguỵ Vô Tiện, trong tình cảnh này, không khí này, thế mà cũng không tìm ra lời gì để nói.

Nhất thời hoảng hốt, nghĩ, Giang Trừng không phải vẫn còn bất mãn với Lam Vong Cơ đấy chứ? Không phải đã nói rõ rồi hay sao?

Còn Lam Vong Cơ nữa, lại không vui chuyện gì?

Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Nguỵ Vô Tiện, Giang Trừng trợn mắt, vốn dĩ là muốn ra chào đón hắn, nên vẫn còn biết chừng mực, sau một hồi mở miệng: "Đã trở lại, thì đi gặp sư tỉ đi, ngươi đi Vân Thâm Bất Tri Xứ không quay lại, nàng rất lo lắng cho ngươi"

Nói rồi tránh sang một bước.

Nguỵ Vô Tiện nghe tiếng, nhìn Lam Vong Cơ, lôi người đi trước, hỏi: "Thế tại sao sư tỉ không ra đón ta? Chỉ có ngươi vậy? Những người khác đâu? Tam sư đệ, tứ sư đệ, ngũ sư đệ, lục sư đệ đâu?"

Một ý đã kể ra liên tiếp người như thế, Giang Trừng cũng không biết hiện giờ trong đầu Nguỵ Vô Tiện còn chỗ cho những người nào nữa không, tức giận trả lời: "Tỉ đang hầm canh, biết ngươi trở về, không ở trong bếp thì ngươi nghĩ nàng ở đâu? Những người khác, nghe nói ngươi tối hôm qua không đến, nên sáng nay đi tập thể dục, đều đi đến giáo đường luyện kiếm rồi!"

"Đây là do đi đường bị chậm trễ mà...."

Nguỵ Vô Tiện cho rằng hắn đã gửi thư một lần nữa, do đi ngang qua thị trấn, thấy có chợ, xuống xem náo nhiệt, ăn bữa cơm, lỡ mất thời gian, nên truyền thư báo sẽ nghỉ ngơi ở đó một đêm, Giang Trừng.... không phải đã ở đây cả đêm để chờ hắn đó chứ?

Nhìn trên dưới xem xét, thấy không giống, lại nghĩ, nếu y không biết, thì Liên Hoa Ổ cũng sẽ có người ra báo cho y biết, không sao cả, quay đầu cười hì hì với Lam Vong Cơ nói: "Lam Trạm! Nghe không? Sư tỉ của ta hầm canh! Ngươi có lộc ăn rồi!"

Nguỵ Vô Tiện ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, không ít lần nhắc đi nhắc lại với những người khác về tay nghề nấu ăn của Giang Yếm Ly giỏi như thế nào, Lam Vong Cơ cũng có nghe thấy, sau khi lập khế ước, nghe được càng nhiều hơn, cho đến khi y học nấu cơm, Nguỵ Vô Tiện mới nói ít đi.

Hơi gật đầu.

Nhìn thấy sắc mặt Giang Trừng lại sầm xuống.

Câu "Không có phần hắn" suýt chút nữa đã ra khỏi miệng, ngẫm đi ngẫm lại, cho dù thế nào thì Giang Yếm Ly cũng không thể không chuẩn bị phần cho Lam Vong Cơ, nói ra lại tự vả, thêm xấu hổ, chẳng thà không nói.

Đi qua khung cảnh quen thuộc, Nguỵ Vô Tiện thả lỏng lại, hỏi thăm vài câu về tình hình Liên Hoa Ổ gần đây, Giang Trừng trả lời từng câu một, Lam Vong Cơ đi song song cạnh Nguỵ Vô Tiện, nếu Nguỵ Vô Tiện không nói với y, thì y cũng không tham dự, thần sắc Giang Trừng đã hơi dịu lại, đang định hỏi gì đó, chợt nghe tiếng gia phó kêu to, cùng với vài tiếng chó sủa.

Biến sắc, quay đầu lại, cả người Nguỵ Vô Tiện đã cứng đờ, Lam Vong Cơ dừng bước nhìn hắn.

"Giang.... Giang Trừng.... Đó là... cái gì..." giọng nói cực kỳ run rẩy, khủng hoảng.

Giang Trừng lắng nghe, biết gia phó đang ngăn lại, cho rằng chó sẽ không chạy lại đây, định giải thích, thấy Nguỵ Vô Tiện đứng bất động tại chỗ, Lam Vong Cơ nhíu mày, dáng vẻ hình như tỏ ra khó hiểu, liền xoay người nói: "Ngươi không quay lại Liên Hoa Ổ nữa, đã như thế, ta nuôi chó cũng không vấn đề gì, đúng không?"

"Chó! Giang Giang Giang Giang Giang Trừng! Ngươi... nhưng ngươi đừng ___" lời còn chưa dứt, phía trước đã xuất hiện một bóng đen, gia phó ở phía sau đuổi theo, con chó đen kia đặc biệt hưng phấn, vùng thoát khỏi tên gia phó nhắm thẳng hướng bên này lao tới.

Đang quay lưng lại, Giang Trừng nhất thời không để ý, không kịp phản ứng, lại thấy Nguỵ Vô Tiện kêu la thảm thiết, nhào lên người Lam Vong Cơ.

"Lam Trạm cứu ta ___"

Kêu đến tê tâm liệt phế, Lam Vong Cơ nghe kêu vậy, dường như cũng sửng sốt, Nguỵ Vô Tiện đã chui vào lòng ngực hắn, ôm còn chưa đủ, tay chân đều muốn bám hết lên, muốn leo lên thân hình cao gầy này, leo càng cao càng tốt, leo lên tới trời cũng được!

Nguỵ Vô Tiện đã vài lần làm ầm ĩ với Lam Vong Cơ, sau khi lập khế ước cũng không thấy bớt lại, giả vờ hốt hoảng để đòi được an ủi cũng đã thấy qua, Lam Vong Cơ từ lâu đã quen, nhưng lần này, nhìn thấy được là Nguỵ Vô Tiện thật sự sợ hãi.

Một tay đỡ Nguỵ Vô Tiện lên, đôi mắt lạnh lùng quét về phía con chó đang phóng như điên lại đây, đó là linh khuyển, cũng có linh tính, đang hưng phấn vui vẻ, chợt bị luồng khí lạnh làm cho đơ người, vội vàng dừng lại, kinh ngạc cảm thấy người trước mắt dường như không dễ chọc, kêu lên một tiếng trốn ra sau.

Gia phó vội vàng tiến lên, giữ lấy con chó, thấy sắc mặt Giang Trừng không tốt, hành lễ, đem con linh khuyển đang sợ tới mức tán loạn vừa dụ vừa lừa nó đi khỏi chỗ đó.

"Lam Trạm, Lam Trạm, Lam Trạm ___" Nguỵ Vô Tiện vẫn đu trên người y mà gào thét.

Lam Vong Cơ nói: "Không có việc gì, Nguỵ Anh"

Nguỵ Vô Tiện hai mắt nhắm chặt đến muốn bể ra, nói: "Ngươi mau đuổi nó đi a a a!"

Giang Trừng, trước giờ luôn là người tiếp nhận mệnh lệnh này, nhướng mày lên, liền thấy Lam Vong Cơ tiếp tục mặt vô biểu tình nói: "Đã đi rồi". Ngẫm nghĩ lại bổ sung thêm: "Ta đuổi đi"

"...." Lông mày Giang Trừng tiếp tục nhướn cao, lạnh lùng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ vẫn còn mang tính trẻ con kia, nói ra câu đó giống như là giành công.

Nguỵ Vô Tiện nghe vậy, giật giật, vẫn là không chịu xuống dưới, thấp giọng nói: "Thật không? Lam Trạm, ngươi đã giúp ta đuổi đi rồi ha?"

Lam Vong Cơ bình tĩnh nói: "Ừm"

Nguỵ Vô Tiện tiếp tục vùi vào trong lòng ngực y, thật cẩn thận nói: "Thật vậy sao? Nhưng ta không dám quay đầu lại xem".

"Không lừa ngươi".

"Nhưng ta hiện tại đi không được...."

"......" Lam Vong Cơ trầm mặc một chút, hơi do dự, không biết là có nên tiếp tục kêu Nguỵ Vô Tiện xuống dưới hay không.

Giang Trừng rốt cuộc chịu không nổi: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi cho là ta đã chết rồi hay sao hả?!"

Hồi trước đuổi chó đi rồi, sau khi bình phục, thì sẽ lập tức giống như không có chuyện gì và bắt đầu kiêu ngạo, hiện giờ là thế nào, thay đổi cả người sai khiến, trước kia hô to gọi nhỏ bắt y lăn lại đây đuổi giùm, giờ thì sao? Kêu đến thảm là thật, nhưng từ khi nào lại leo hẳn lên thân người khác như thế, leo xong cũng không chịu xuống, như thế này thì liêm sỉ vứt đi đâu rồi! Ở trước mặt y còn dám làm ra vẻ bị doạ đến chân mềm! Tiền đồ ghê!

Lam Vong Cơ rõ ràng biết Nguỵ Vô Tiện đang giả bộ, còn không chịu thả hắn xuống, chỉ đưa tay vỗ về lưng hắn, đây là tình huống gì!

Nguỵ Vô Tiện ngừng một chút, dường như nhận ra còn có người ở đó, buông tay xuống khỏi người Lam Vong Cơ, làm như không có việc gì nói: "Ai da, Giang Trừng, ngươi thật xem ta như bát nước đổ đi à.... Ngô, lời này nghe ra thật kỳ quái..... không trở lại sao? Ngươi nuôi chó thật hả?"

"Thì, ngươi không ở Liên Hoa Ổ, ta nuôi chó có sao? Về sau ta thích nuôi mấy con sẽ nuôi mấy con! Có bản lĩnh thì ngươi cứ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cùng Lam nhị công tử của ngươi dính chặt vào, đừng có quay lại!"

"Đừng, đừng.... Giang Trừng, ta phải trở về để xem...."

Nguỵ Vô Tiện nhất thời không phân biệt được Giang Trừng nói thiệt hay giả, lại nhìn Lam Vong Cơ, người nọ đang sửa sang lại bản thân, giương mắt nhìn hắn, Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ nếu để Lam Vong Cơ chỉnh quần áo cho hắn trước mặt Giang Trừng chắc sẽ chọc cho y tức chết, nên nhanh chóng tự giác vuốt phẳng quần áo, cũng quên mất định nói gì.

Lam Vong Cơ vốn là không nói gì, trầm mặc một hồi, vẫn là nhịn không được hỏi: "Nguỵ Anh, ngươi... sợ chó à?"

"......" Nguỵ Vô Tiện nhìn đi chỗ khác, bỗng nhiên cảm thấy vừa rồi thực sự có chút mất mặt.

"Hắn sợ! Trên đời hắn sợ nhất chính là chó!" Giang Trừng đáp, ngừng một chút cảm thấy bầu không vẫn không ổn, hít một hơi, nhìn Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi dẫn hắn qua phòng bếp đi, còn nhớ đường đi không?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Nhớ chứ, bất quá cũng mới đi ba bốn tháng thôi, Giang Trừng ngươi xem ta là cái gì".

Giang Trừng tức giận nói: "Vậy thì cút, ta sẽ đi xem tình hình mới vừa rồi thế nào".

Nguỵ Vô Tiện: "Nga"

Nghe hiểu là Giang Trừng muốn đi xem chó, Nguỵ Vô Tiện cũng không nói nhiều, kéo Lam Vong Cơ đi.

Giang Trừng đứng yên nhìn bóng dáng của bọn họ một lát, xoay người rời đi.

Đi một lúc, phát hiện ánh mắt Lam Vong Cơ trước sau vẫn ở trên người mình, quay đầu lại.

Lam Vong Cơ đối diện với ánh mắt hắn, giật giật môi, tựa như muốn hỏi gì đó, nhưng không nói ra.

Hơi nghĩ một chút, Nguỵ Vô Tiện liền biết y do dự chuyện gì, nhìn xung quanh không thấy ai, hắn dán vào người Lam Vong Cơ nói: "Lam Trạm, ngươi muốn hỏi.... tại sao ta sợ chó phải không?"

Trực tiếp thừa nhận luôn là hắn sợ chó.

".... Ừm"

Một bàn tay ôm lấy eo hắn, chậm rãi vỗ về, bị độ ấm bàn tay xuyên qua lớp vải khiến tâm thần hơi rối loạn, Nguỵ Vô Tiện sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Thật ra... ta cũng không nhớ rõ lắm, ngươi biết ta vốn dĩ không phải người Giang gia, được nhận nuôi sau này... khi đó, đã sợ rồi"

Vừa đến Giang gia, thấy tiểu công tử oai vệ dẫn mấy con chó con chạy tới chạy lui ở giáo trường Liên Hoa Ổ, chợt che mặt kêu to, khóc thật lớn, làm sao cũng không chịu rời khỏi người Giang Phong Miên, làm hại Giang Trừng cuối cùng phải đem mấy con chó đi cho.

Là mơ hồ có ấn tượng, đại khái là bị cắn rồi sợ, khi đó tuổi nhỏ, nỗi sợ hãi ăn sâu vào đầu, sau này lớn lên dù có năng lực vẫn sợ muốn chết.

"......" Nghe vậy, Lam Vong Cơ cũng không biết nên nói gì, chỉ lẳng lặng vỗ về.

Nguỵ Vô Tiện cũng không cần y an ủi, nói tiếp: "Nhưng không sao, Lam Trạm, ngươi có thể giúp ta đuổi chó đi!"

"Ừ"

"Vậy là được rồi!" Nguỵ Vô Tiện lại hi hi cười rộ lên, lúc nói chuyện, người còn muốn dựa sát vào cọ cọ, tay Lam Vong Cơ chợt tăng lực đạo, Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt, tròng mắt chuyển động, dục vọng vừa nảy sinh, chỗ eo đột nhiên bị nhéo một cái, cú nhéo đó cực kỳ có kỹ thuật, khiến hắn run rẩy.

"A...."

Hắn hoảng loạn nhảy ra xa, hít mấy hơi thở, lại thấy Lam Vong Cơ tỏ vẻ bình thản như không có chuyện gì, Nguỵ Vô Tiện che đi vài phần mất tự nhiên, khoé môi cong lên, xấu xa nói: "Giỏi nha! Lam Trạm ngươi, học được chiêu gì đó...."

"A Tiện?" giọng Giang Yếm Ly bỗng nhiên truyền đến.

Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại, lúc này mới phát hiện, hoá ra mình đã dẫn người ta đến gần chỗ phòng bếp, Giang Yếm Ly chắc là nghe thấy tiếng động, mới ra xem xét.